Bảo Bối Của Từ Thiếu Gia
-
Chương 5: Đau
Cảnh báo mọi người là chương này ngược đấy!!!!oOoOo
" Tìm được rồi? Ở đâu? " Anh hỏi
" Dạ, ở Anh ạ " Một tên thuộc hạ kính cẩn nói rồi đặt lên bàn một xấp ảnh cô ở London.
" Chuẩn bị chuyên cơ cho tôi "
Được, cô giỏi ! Anh cũng nghĩ cô chỉ trốn trong nước là cùng, ai ngờ lại dám cả gan lên máy bay ra tận nước ngoài cơ.
Anh Quốc, Văn phòng chủ tịch tập đoàn AD
" Chị nói gì? " Thụy An kích động, cô gần như hét lên
" Chị không đùa. Thụy An, anh ta tìm thấy em rồi. Thằng Minh gọi điện cho chị. Nó bay được khoảng hơn 1 tiếng rồi, lại đi chuyên cơ riêng nên chắc sắp tới " Cô chị họ nhấp ngụm trà nói
" Vậy bây giờ em phải làm sao? "
" Thụy An, chị xin lỗi. Chị không giúp được gì cho em cả "
Thụy An cắn nhẹ môi dưới rồi chạy ra ngoài.
Trên phố, một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy trắng hoảng hốt chạy. "Cô chạy, cô phải chạy" Thụy An thầm nghĩ ( Ai xem phim The K2 thì có thể tưởng tượng được cảnh Thụy An hoảng hốt chạy như thế nào đó)
Túm mấy cái vali, cô vội vã ra khỏi khách sạn. Sốt sắng chờ thang máy, đến lúc thang máy dừng, mở cửa ra ngay trước mắt, cô đứng sựng lại...
Là Từ Minh Khang.Cô còn chưa kịp chạy thì đã bị anh ta bắt. Nghĩ cũng phải thôi. Do hơn 1 tiếng sau khi anh lên chuyên cơ riêng thì cô mới biết mà.
"Không, thả tôi ra "
Nhận được 1 cú đánh thật mạnh vào gáy, cô ngất đi. Trước lúc đó, gương mặt rơi xuống một giọt lệ trong suốt.
Không sai mà. Bạo lực, anh ta là đồ bạo lực. Vậy cuộc sống tươi đẹp của cô, tất cả, tất cả mọi thứ của cô, từ bây giờ sẽ kết thúc rồi sao?
Lúc tỉnh lại, cô đã ngồi trên ô tô về nhà rồi. Mưa, trời lại cho dân gian một cơn mưa.
" Thụy An, kết thúc rồi " Ý nghĩ đầu tiên của cô khi mở mắt.
Thông rồi, cô nghĩ thông rồi. từ giây phút bị bắt, cô đã không thể phản kháng lại gì rồi, bắt buộc phải tuân theo số mệnh rồi.
" Tỉnh rồi? " Minh Khang hỏi
Thụy An không đáp lời. Cô hướng mắt ra cửa. Mưa, với cô mưa thì chính là ngày buồn. Quả là quá linh nghiệm mà. Từ trước đến nay, cái gì xui xẻo cũng đến với cô vào ngày mưa.
" Tại sao lại trốn? Em không thích kết hôn cùng tôi tới vậy? " Minh Khang lại hỏi
Xoay người cô lại, hai ánh mắt chạm vào nhau.
Ánh mắt cô chẳng còn sự vui vẻ ngày nào. Bây giờ, chỉ giống như một hồ nước mùa thu, tĩnh lặng tới mức không ngờ tới được.
Một cách bất ngờ, anh hôn cô. Một cách nồng nhiệt nhất.
Đau
Một cảm giác tràn ngập con tim cô. Nụ hôn đầu tiên mà cô muốn dành cho người mình yêu. Cô từng tưởng ra cảnh cô trao nụ hôn này cho người mình yêu cả trăm lần. Đáng tiếc, lại bị ông trời trêu ngươi, không được như ý muốn.
Lay người, cố gắng thoát ra khỏi đôi môi của anh, đôi vai lại bị 2 tay anh giữ chặt, khiến cô càng tiến đến gần hơn mà lại không thể làm gì. Sự quật cường trời sinh nổi lên. cô hung hăng cắn. Tuy không mạnh lắm nhưng đủ để đôi môi anh phải chảy máu. Bắt buộc phải buông cô ra, gương mặt cô lạnh lùng vô tình nhìn anh.
Lại một lần nữa, Khang lặp lại hành động vừa rồi. Vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng cô làm cô ghê tởm, càng ngày càng ghê tởm! Nhưng song song với sự ghê tởm, lại nổi lên nỗi lo vô hình mà đến chính cô cũng không xác định được rằng mình sao lại lo đến thế?
" Tìm được rồi? Ở đâu? " Anh hỏi
" Dạ, ở Anh ạ " Một tên thuộc hạ kính cẩn nói rồi đặt lên bàn một xấp ảnh cô ở London.
" Chuẩn bị chuyên cơ cho tôi "
Được, cô giỏi ! Anh cũng nghĩ cô chỉ trốn trong nước là cùng, ai ngờ lại dám cả gan lên máy bay ra tận nước ngoài cơ.
Anh Quốc, Văn phòng chủ tịch tập đoàn AD
" Chị nói gì? " Thụy An kích động, cô gần như hét lên
" Chị không đùa. Thụy An, anh ta tìm thấy em rồi. Thằng Minh gọi điện cho chị. Nó bay được khoảng hơn 1 tiếng rồi, lại đi chuyên cơ riêng nên chắc sắp tới " Cô chị họ nhấp ngụm trà nói
" Vậy bây giờ em phải làm sao? "
" Thụy An, chị xin lỗi. Chị không giúp được gì cho em cả "
Thụy An cắn nhẹ môi dưới rồi chạy ra ngoài.
Trên phố, một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy trắng hoảng hốt chạy. "Cô chạy, cô phải chạy" Thụy An thầm nghĩ ( Ai xem phim The K2 thì có thể tưởng tượng được cảnh Thụy An hoảng hốt chạy như thế nào đó)
Túm mấy cái vali, cô vội vã ra khỏi khách sạn. Sốt sắng chờ thang máy, đến lúc thang máy dừng, mở cửa ra ngay trước mắt, cô đứng sựng lại...
Là Từ Minh Khang.Cô còn chưa kịp chạy thì đã bị anh ta bắt. Nghĩ cũng phải thôi. Do hơn 1 tiếng sau khi anh lên chuyên cơ riêng thì cô mới biết mà.
"Không, thả tôi ra "
Nhận được 1 cú đánh thật mạnh vào gáy, cô ngất đi. Trước lúc đó, gương mặt rơi xuống một giọt lệ trong suốt.
Không sai mà. Bạo lực, anh ta là đồ bạo lực. Vậy cuộc sống tươi đẹp của cô, tất cả, tất cả mọi thứ của cô, từ bây giờ sẽ kết thúc rồi sao?
Lúc tỉnh lại, cô đã ngồi trên ô tô về nhà rồi. Mưa, trời lại cho dân gian một cơn mưa.
" Thụy An, kết thúc rồi " Ý nghĩ đầu tiên của cô khi mở mắt.
Thông rồi, cô nghĩ thông rồi. từ giây phút bị bắt, cô đã không thể phản kháng lại gì rồi, bắt buộc phải tuân theo số mệnh rồi.
" Tỉnh rồi? " Minh Khang hỏi
Thụy An không đáp lời. Cô hướng mắt ra cửa. Mưa, với cô mưa thì chính là ngày buồn. Quả là quá linh nghiệm mà. Từ trước đến nay, cái gì xui xẻo cũng đến với cô vào ngày mưa.
" Tại sao lại trốn? Em không thích kết hôn cùng tôi tới vậy? " Minh Khang lại hỏi
Xoay người cô lại, hai ánh mắt chạm vào nhau.
Ánh mắt cô chẳng còn sự vui vẻ ngày nào. Bây giờ, chỉ giống như một hồ nước mùa thu, tĩnh lặng tới mức không ngờ tới được.
Một cách bất ngờ, anh hôn cô. Một cách nồng nhiệt nhất.
Đau
Một cảm giác tràn ngập con tim cô. Nụ hôn đầu tiên mà cô muốn dành cho người mình yêu. Cô từng tưởng ra cảnh cô trao nụ hôn này cho người mình yêu cả trăm lần. Đáng tiếc, lại bị ông trời trêu ngươi, không được như ý muốn.
Lay người, cố gắng thoát ra khỏi đôi môi của anh, đôi vai lại bị 2 tay anh giữ chặt, khiến cô càng tiến đến gần hơn mà lại không thể làm gì. Sự quật cường trời sinh nổi lên. cô hung hăng cắn. Tuy không mạnh lắm nhưng đủ để đôi môi anh phải chảy máu. Bắt buộc phải buông cô ra, gương mặt cô lạnh lùng vô tình nhìn anh.
Lại một lần nữa, Khang lặp lại hành động vừa rồi. Vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng cô làm cô ghê tởm, càng ngày càng ghê tởm! Nhưng song song với sự ghê tởm, lại nổi lên nỗi lo vô hình mà đến chính cô cũng không xác định được rằng mình sao lại lo đến thế?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook