Bảo Bối Của Lão Đại
-
Chương 47: Chìm trong biển mật (H)
**Warning: 18+ ***
Cảnh báo rồi nha ⋋✿ ⁰ o ⁰ ✿⋌
***
"Bảo bối, nói anh nghe, em muốn gì nào.."
Triệu Thái Bảo trên né dưới tránh, nhưng dù có trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi móng vuốt sói kia. Da thịt dưới lớp áo bệnh nhân mỏng manh bị hắn dày vò vừa nóng vừa ngứa, áo cũng đã sắp bị cởi ra, Triệu Thái Bảo ngẩng đầu từ trong ngực hắn, nhìn ra cánh cửa phòng bệnh đằng kia, thấp thỏm mở miệng.
"Thiên... Đừng vậy mà, lỡ như... lỡ như có ai đến... Á!!!"
Hà Khải Thiên không ép buộc cậu, kiên nhẫn đợi cậu chui đầu ra, nhẫn rồi lại nhẫn, ngay lúc Triệu Thái Bảo chịu không nổi chui ra, còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã lập tức trở mình, thành công đè chuột nhỏ xuống giường, chặn mọi đường lui của cậu.
"Bảo Bảo.... ngoan, sẽ không có ai dám tiến vào đâu."
"Nhưng mà... nhưng mà... Anh... anh... đừng cởi đồ em nữa mà... Á... đừng cởi nữa..." Triệu Thái Bảo giữ lấy quần áo trên người mình trong vô vọng, yếu ớt phản kháng động tác của hắn.
Hà Khải Thiên nhếch môi, gật gật đầu đáp ứng. "Được, anh không cởi đồ của em nữa..."
Triệu Thái Bảo ấm ức đưa tay che lung tung trên người mình, cố gắng làm như không nhìn thấy ánh mắt rực lửa của hắn đang chiếu đi chiếu lại trên người cậu.
"Xấu xa, anh cởi hết đồ của em rồi còn gì nữa..."
"Hửm??? Vẫn còn mà? Hay để anh cởi luôn..." Vừa dứt lời, tay hắn lập tức dời xuống muốn cởi quần lót của cậu.
"Không... Anh đừng cởi nữa mà, anh còn cởi nữa sẽ... sẽ..."
Hà Khải Thiên nheo mắt nhìn cảnh sắc xinh đẹp dưới thân, không nhiều lời thêm, cúi xuống ngậm lấy cánh môi bị hôn đỏ mọng kia.
Môi lưỡi quấn quýt nhau, Hà Khải Thiên giữ lấy cằm của cậu, càng hôn càng mê đắm. Lưỡi hắn chu du trong khoang miệng mềm mại kia, yêu thương mọi ngóc ngách, rồi lại cuồng nhiệt quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn ngọt ngào.
Triệu Thái Bảo ngâm nga đón nhận nụ hôn của hắn, cả người đều chìm trong biển mật, chẳng còn suy nghĩ được gì. Cậu vòng tay níu lấy cổ hắn, ngửa đầu để hắn dễ dàng hôn hơn. Hà Khải Thiên gặm cắn khuôn miệng ngọt mềm kia thỏa thích, hơi thở trầm lạnh đến cực điểm, hắn nghiêng đầu thổi khí bên tai cậu.
"Bảo Bảo ngoan, cho anh nhé... "
Triệu Thái Bảo cả người đều mềm nhũn, ánh mắt ngập nước mơ màng, đầy bất mãn nắm lấy góc áo hắn.
"Em có thể nói không sao..."
"Đương nhiên là không."
Hà Khải Thiên thấp giọng cười, gặm lấy bên má đỏ hồng của ai kia, tay bên dưới cởi vật cản cuối cùng của cậu, vứt xuống đất.
Hắn ngồi thẳng người dậy, nhanh chóng cởi quần áo của mình.
Triệu Thái Bảo cả người đều nóng bừng, nhìn da thịt hắn dần hiện ra sau mỗi động tác cởi đồ kia, càng khiến cả người cậu khô nóng. Cậu nhìn không chớp mắt thân thể người yêu, đem so sánh với mình, đúng là bất công mà.
Cùng là con trai, tại sao người kia lại lưng dài vai rộng, sáu múi bụng săn chắc quyến rũ, bắp tay còn có hai múi cơ to gồ đầy sức mạnh.
Đổi lại trên người cậu, thì lại là lưng ngắn vai nhỏ, bắp tay mềm, bụng hình như còn có không ít mỡ.
Triệu Thái Bảo bặm môi, vô cùng bất mãn, tay vươn tới mấy múi thịt ở bụng của hắn, hết đánh lại nhéo, xong lại vì xúc cảm rất tốt mà chuyển thành cả hai tay sờ soạng, thích đến không thể buông.
Hà Khải Thiên cúi đầu nhìn biểu cảm phong phú của nhóc nhà mình, không khỏi bật cười nhéo nhéo cái má tròn tròn kia.
"Thích sao? Anh giúp em tập..."
Triệu Thái Bảo bĩu môi lắc đầu, hai tay vẫn không ngừng di chuyển lên xuống trên bụng người ta.
"Không thèm, lâu lâu sờ của anh là được rồi..."
"Nhóc con háo sắc." Hà Khải Thiên thích thú bật cười, giữ lấy cằm cậu, hôn xuống.
Nụ hôn lần này càng nhiều thêm dục vọng tuôn trào, cậu không theo kịp nhịp độ của môi lưỡi hắn, chỉ có thể mơ hồ há miệng mặc hắn tấn công, nước bọt không nuốt kịp chảy ra tạo thành một đường nước bóng loáng trên gò má đỏ hồng.
Một tay hắn vươn đến, đan chặt mười đầu ngón tay cùng cậu, tay còn lại bắt đầu chu du trên cơ thể ngọt ngào kia.
"Ưmm...Haa..."
Triệu Thái Bảo cong người khi tiểu Bảo Bảo bị người ta nắm trong tay. Bàn tay mang hơi lạnh kì lạ kia, chạm đến tiểu Bảo Bảo đang nóng bừng, khiến cho đầu óc cậu đều mơ hồ. Cảm xúc rõ ràng giữa nóng và lạnh, khi chúng giao nhau, khiến cậu không kìm được mà thỏa mãn thở ra.
Hắn buông tha cho cái miệng nhỏ kia, nhìn hai cánh môi đều sưng đỏ bóng loáng vì bị dày vò, sắc xanh trong ánh mắt càng trầm.
Cúi xuống hôn cắn cái cổ đỏ như gấc chín, Hà Khải Thiên khàn giọng.
"Bảo bối, sao em lại ngọt thế này..."
"Ưmm... Không có... Em không có ngọt mà..."
"Vậy sao... Vậy vị ngọt này rốt cuộc là từ đâu đến vậy nhỉ?"
Từng đóa hôn ngân nở rộ trên cần cổ đỏ ửng kia, hắn nâng niu hôn đến xương quai xanh của cậu, hai tay vươn đến trêu chọc cả trên rồi dưới. Một bên hạt đậu nhỏ được yêu thương xoa nắn mà sưng to. Hà Khải Thiên cúi xuống ngậm lấy một bên, yêu thích không buông mà cắn hút.
"Ưm.. Haaa,... Anh... A... Anh ơi..."
Bị khoái cảm đánh úp, Triệu Thái Bảo đầu óc đều mơ hồ, tay đan vào trong tóc hắn lung tung nắm lấy, cũng chẳng biết là muốn đẩy người ta ra hay là muốn kéo sát vào.
Hai bên đậu nhỏ trước ngực đều bị hắn luân phiên hết cắn hút rồi lại xoa nắn, phía dưới tiểu Bảo Bảo cũng được hắn chăm sóc vuốt ve mà đầy phấn chấn.
"Ưmm... Anh... Anh ơi.... Không được... Em... em chịu không nổi nữa... Hức.."
Hà Khải Thiên cưng chiều hôn cắn vùng bụng mềm mại của cậu, ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt vừa ấm ức vừa thoải mái mà rưng rưng nước mắt. Hắn có thể cảm nhận được da bụng đang hơi phồng lên của cậu, liếm hôn lên nơi đó, giọng hắn khàn đục vang lên:
"Bảo Bảo... ngoan, không chịu được thì không cần chịu, cứ như em muốn thôi, đừng cố nhịn.
Triệu Thái Bảo rùng mình, nghe được lời cỗ vũ của hắn, da đầu cậu tê dại, cong người ngẩng cao khẽ kêu, phía dưới tiểu Bảo Bảo run rẩy bắn ra.
Vừa mới phát tiết xong, cả người cậu đều tăng thêm một tầng nhạy cảm, không ngừng run nhẹ, hai mắt mơ màng.
Hà Khải Thiên hôn bên má đỏ hồng, giơ tay trước mặt cậu, xấu xa xoa xoa chất lỏng trắng đục trong tay.
"Bảo Bảo thật ngoan, ra nhiều như vậy... thoải mái sao..."
Triệu Thái Bảo bị nhột khi hắn liên tục hôn, rụt cổ muốn né tránh, mắt nhìn tới bàn tay hắn không ngừng chơi đùa "con cháu" của mình, cậu xấu hổ muốn chết, vươn tay muốn tóm lấy tay hắn để lau đi.
"Anh... Anh đừng có như vậy.... Dơ lắm, mau... mau đi rửa"
Hà Khải Thiên dễ dàng tránh đi bàn tay vươn tới, lại hai ba phát mổ mổ hôn lên mặt người ta, xấu xa thì thầm.
"Một phần của Bảo Bảo, sao lại dơ được chứ,... Mọi thứ của em, anh đều yêu thích. "
"Nhưng mà... Nhưng mà.... Vậy cũng không nên chơi đùa như vậy, "tụi nó" đáng thương lắm đó..." Triệu Thái Bảo dụi mặt vào cổ hắn, không nỡ nhìn tiếp, đáng thương lên tiếng.
Hà Khải Thiên haha cười lên, lại tiếp tục hôn khắp mặt cậu một lượt, mới ra vẻ bất đắc dĩ lên tiếng.
"Bảo bối nhà ai mà đáng yêu thế này nhỉ... Được rồi...nể mặt em, anh tha cho "tụi nó" haha... "
Triệu Thái Bảo bị hôn đến nhột, cười khúc khích né tránh.
"Á!!!... "
Còn chưa cười xong, Triệu Thái Bảo đã rùng mình siết chặt người, cơ thể cảm nhận rất rõ ràng dị vật đang cố xâm nhập vào.
Hai ngón tay mới vừa rồi còn xấu xa chơi đùa với "con cháu" cậu, một ngón giờ đang chậm rãi khai mở bên dưới.
Cũng đã qua một thời gian kể từ lần thân mật trước đó. Chưa kể hậu quả của lần trước vẫn còn in đậm in sâu trong đầu cậu, khiến cậu vô thức càng căng cứng người, đầy cảm xúc chống đối.
Chỉ mới một đốt ngón tay đi vào đã khiến cậu đau đớn hít khí lạnh, Hà Khải Thiên vẫn luôn chú ý đến cử động của cậu, thấy cậu đau đớn nhíu mày, hắn dừng động tác, ngậm lấy cánh môi kia, mơn trớn vỗ về.
"Ngoan, thả lỏng..."
Triệu Thái Bảo cố gắng nghe theo, nhưng chỉ vừa thả lỏng được một chút, lại bị cử động bên dưới khiến cho cả người lại căng chặt.
"Ưm... Anh... Anh ơi... Hay... hay là để hôm khác..."
Cậu đáng thương rưng rưng nước mắt cầu xin, khiến hắn không nhịn được đau lòng thở dài, nhưng mà tha cho cậu ấy à... Sẽ có chuyện đó sao?!
Quá rõ ràng là không!
Hà Khải Thiên kéo tay cậu xuống, chạm vào phía bên dưới đang bừng bừng khí thế, căng trướng, kìm nén đến sắp nổ ra. Hắn chăm chú nhìn vào mắt cậu, hôn lên bên má, rồi lại gặm nhẹ cánh môi mềm kia, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ.
"Em nỡ để anh vậy sao.... Bảo Bảo... Anh muốn em... muốn em đến sắp điên rồi..."
"Không... Nhưng em... em... "
"Ngoan, nghe lời anh, anh sẽ thật nhẹ nhàng thôi. Được chứ?"
"Vậy... vậy...anh nhẹ thôi nha..."
"Ngoan... Anh yêu em..."
"Em cũng yêu anh..."
Hà Khải Thiên cúi xuống hôn lấy cánh môi mềm mại, dùng nụ hôn sâu dời đi sự chú ý của cậu.
Môi lưỡi quấn quýt nhau, khiến cho khoái cảm lại ùa về, hắn mơn trớn yêu thương từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cậu, kích thích khiến tiểu Bảo Bảo vừa ra một lần lại phấn chấn ngẩng đầu.
Môi lưỡi tách ra sau nụ hôn sâu, kéo theo một sợi chỉ bạc, hai mắt Triệu Thái Bảo đều mơ màng, ư ư a a thở dốc. Hà Khải Thiên nhìn tiểu Bảo Bảo trong tay, cúi đầu lập tức ngậm lấy.
"Ahh!!! Haaa,... Anh... không cần.... Ưmm... Haa"
Hắn thuần thục ngậm nuốt, yêu thương, nhìn thấy vẻ mặt của cậu hoàn toàn chìm trong khoái cảm mà ánh mắt mơ màng, cả người đều thả lỏng.
Miệng hắn vẫn chuyên tâm hôn cắn, tay bên dưới lại lần nữa tiến tới khai mở. Lần này, vì lực chú ý của Triệu Thái Bảo đã bị đánh tan rã, nên một ngón tay dễ dàng tiến vào.
Bên trong nhiệt độ cao, vừa nóng vừa mềm, khiến cho Hà Khải Thiên thích không muốn rời. Miệng càng thêm dùng sức yêu thương.
Triệu Thái Bảo vừa ra một lần, giờ lại bị trêu chọc, cảm giác bụng dưới căng đầy lại kéo đến.
"Ah... Anh... Anh ơi..."
"Bảo Bảo ngoan, em lại muốn rồi sao... " Hà Khải Thiên mút nhẹ tiểu Bảo Bảo, trầm thấp cười.
"Ưm... Haa"
Cậu lung tung nắm lấy tóc hắn, đầu ngón chân đều cong lại, biểu hiện của việc sắp bắn. Ngay lúc đó, Hà Khải Thiên đột nhiên dừng lại, nhả ra tiểu Bảo Bảo đang không ngừng rỉ nước, ngón tay xấu xa chặn lại lỗ nhỏ trên đỉnh.
"A?!! "
"Bảo Bảo à, em sao lại chỉ nghĩ đến mình như vậy chứ... Anh còn chưa được gì nè..."
Triệu Thái Bảo còn chưa kịp tỏ bất mãn, người nào đó đã than thở trách móc. Hiếm khi thấy được dáng vẻ như làm nũng của hắn, khiến cậu vừa xót vừa buồn cười. Cậu vươn tay kéo lấy hắn, chủ động hôn lên, trước giờ chỉ toàn được hắn hôn, bây giờ đến lượt cậu chủ động, Triệu Thái Bảo không biết phải làm sao cho đúng, hết ngậm ngậm lại cắn cắn. Nụ hôn vụng về như vậy, nhưng lại khiến cả lồng ngực Hà Khải Thiên như có một móng vuốt nhỏ cào cào.
Hắn vừa hưởng thụ nụ hôn, vừa vươn tay lấy đồ vật trong ngăn bàn bên giường.
"Hưmmm.. "
Dị vật không thuộc về mình một lần nữa xâm nhập, lần này nó mang theo một chất lỏng khác nên đi vào dễ dàng hơn lúc nãy. Dù không đau đớn nữa nhưng cảm giác căng trướng vẫn làm cậu vô thức rụt cổ muốn tránh.
Hà Khải Thiên sớm đã đoán được, một tay giữ sau cổ cậu, giành quyền chủ động hôn tới, tay bên dưới chậm rãi nhẹ nhàng khai phá.
Vách thịt mềm mại, nhiệt độ cao cắn chặt lấy ngón tay hắn, Hà Khải Thiên tách khỏi nụ hôn, ánh mắt âm trầm hướng đến nơi đó. Nhìn cái miệng nhỏ hồng bên dưới bị hắn đục mở mà mấp máy, vách thịt đỏ ửng vì bị dày vò lúc ẩn lúc hiện sau mỗi động tác ra vào. Hà Khải Thiên cảm nhận được khoang mũi cay nóng, hình ảnh này quá sức cám dỗ, bên tai là giọng cậu nho nhỏ kêu ê a.
"Đừng.... Ah... Anh... anh đừng có nhìn mà...."
Góc nhìn từ dưới lên này cho hắn dễ dàng thấy được tiểu Bảo Bảo phấn chấn run rẩy lắc lư trên kia, phía trên nữa là cơ bụng thít chặt vì khoái cảm, còn có cả hai hạt đậu, đỏ ửng sưng to vì bị hắn dày vò và cả làn da phớt hồng phủ đầy vết hôn cắn.
Tiếng dây thần kinh đứt phựt trong đầu, ba ngón tay đã dễ dàng ra vào, nơi đó phát ra tiếng nước nhóp nhép khiến người nghe xấu hổ. Hà Khải Thiên chồm người dậy, ngậm lấy một bên tai mềm của bảo bối, giọng nói kiềm nén khàn khàn vang vang lên.
"Bảo Bảo.... Anh vào đây..."
"Hưmm... Ah..."
Dù đã được chuẩn bị kĩ càng, nhưng ba ngón tay lúc nãy cùng với vật to lớn đang tiến vào vẫn khác nhau một trời một vực. Phía dưới vừa căng vừa nhức khiến cậu khó chịu vươn tay nắm lấy đầu giường, muốn trốn. Hà Khải Thiên cũng bị ăn đau, bên dưới quá chặt, kẹp hắn không thể nhúc nhích. Hai tay ôm lấy eo cậu, hắn xoa nắn an ủi, cũng là ngăn lại đường trốn của cậu.
"Bảo Bảo, ngoan.... Thả lỏng một chút... Không đau mà đúng không?"
"Không đau.... Nhưng mà... ahh, cảm giác..."
Triệu Thái Bảo đỏ mặt, không biết nên nói như thế nào, bên dưới vừa căng vừa trướng, lại cảm nhận được rất rõ ràng vật ngoại xâm nóng bừng bừng kia.
Vào được hơn phân nửa, Hà Khải Thiên dừng lại thở dốc, bên dưới kẹp hắn vừa đau vừa thích, nhìn đến nơi đang mấp máy nuốt thứ của hắn, Hà Khải Thiên nheo mắt thỏa mãn, miết miết nơi hai người kết hợp, kéo đến tiếng nức nở của người dưới thân. Hắn cúi xuống, trán chạm trán, bốn mắt thâm tình nhìn nhau.
"Bảo Bảo, thích không..."
"Hưmmm.... Anh... "
"Em nhìn xem, miệng nhỏ ở dưới ngoan như vậy..."
Hà Khải Thiên lại cử động thắt lưng, đẩy vào thêm một chút, hai phần ba cự vật đã ở trong người cậu.
Triệu Thái Bảo ngửa đầu, há to miệng nhưng không thể phát ra tiếng nào. Hắn cúi xuống ngậm lấy bên ngực sưng đỏ kia, vừa cắn vừa hôn, bên dưới lại tiến đến, chui vào hết mới ngừng.
Cả hai đều không kìm được thở dài một hơi thỏa mãn. Hắn kéo lấy tay cậu, chạm nơi hai người kết hợp, khóe miệng cong lên.
"Em nhìn xem, vào hết rồi này..."
Cả người cậu hiện tại đều đỏ như tôm luộc, có xấu hổ hơn nữa cũng không thể đỏ hơn, ngón tay rụt rè theo chỉ dẫn của hắn, chạm vào nơi đó. Cảm giác thật thần kì, vậy mà lại có thể vào hết luôn này.
Hắn bật cười nhìn vẻ mặt đầy vi diệu của cậu, bàn tay nhỏ hư hỏng lúc đầu còn ngại ngùng, giờ thì cứ sờ tới sờ lui chỗ đó, càng chạm chân mày càng nhíu lại. Hắn nhéo chóp mũi cậu, bên dưới chầm chậm di chuyển, khiến cậu giật mình trợn to mắt.
"Ưm... Anh... Khoan.... Ah... Khoan đã... "
"Lại làm sao... " Hà Khải Thiên bật cười, động tác dưới thân đều ngừng lại, nhẫn nại chờ cậu thích ứng.
"Không...không sao...Anh...anh tiếp tục..đi... " Triệu Thái Bảo ấp úng, cậu chỉ vì lo lắng mà vô thức kêu lên thôi, sau lại thấy vẻ mặt nhịn đến nhíu mày của hắn, cả người đều mềm nhũn. Thôi vậy, dù sao cũng đâu phải cậu không thích, ngượng ngùng thế này, cả hai đều chẳng dễ chịu gì.
Hà Khải Thiên được cho phép, chuyển động bên dưới theo quy luật mà tới, lúc đầu còn chậm rãi thăm dò, sau khi thấy cậu đã quen dần, tốc độ dần nhanh hơn, rút nông đâm sâu, ra sức cày cấy.
Triệu Thái Bảo lúc đầu còn có thể hít thở đều đặn, sau một hồi đâm rút, tâm trí đều bị đâm thành một mớ bùn nhão, hé miệng ê ê a a kêu lên, nước bọt không kịp nuốt chảy ra khóe miệng.
Hắn khom người gặm hôn hạt đậu nhỏ trải qua yêu thương mà sưng đỏ. Chịu không nổi tầng tầng kích thích đó, cậu run rẩy đẩy đầu hắn ra, giọng nói mềm mềm động tình.
"Hưmm... Đừng cắn chỗ đó..."
"Vậy em muốn cắn chỗ nào nào..." Hà Khải Thiên khàn giọng, miệng vẫn không ngừng hôn cắn cơ thể ngọt mềm của cậu.
Đúng lúc này cửa đột nhiên bật mở, Hà Khải Thiên phản ứng ngay lập tức, kéo chăn quấn kín người dưới thân.
Tử Minh Vũ vẫn không hề cảm nhận được nguy hiểm mà hồn nhiên í ới.
"Này... Tôi mua cơm cho ha...i...."
Tử Minh Vũ há hốc nhìn cả nửa người trên trần như nhộng, đầy mồ hôi của Hà Khải Thiên, lại nhìn đến đống mền gối bất thường...
Sao nhìn cảnh tượng này quen thế nhỉ...
Trong tâm trí xẹt ngang đoạn GV mấy hôm trước cậu tò mò mà xem thử. Tử Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, nhìn đến ánh mắt của Hà Khải Thiên, chân hoàn toàn nhũn ra.
"Này này... Sa..o ánh mắ..t c..ậu trô..ng đán..g sợ vậ..y Kh..ải Th...iên.... "
"Này này này...!!! Bỏ.... b...ỏ cá...i b...ình hoa.. đó x...uống!!!"
"Cút!"
Tử Minh Vũ run rẩy, ngả nghiêng đi lùi ra cửa, đóng ầm cửa lại, lảo đảo chạy trối chết. Khi cảm thấy đã chạy đủ xa rồi, cậu thở hổn hển dựa lưng vào tường, mặt nghệt ra.
"Má ơi.... Mình mới thấy cái không nên thấy thì phải..." Tử Minh Vũ rùng mình nhớ lại ánh mắt như muốn băm cậu ra ngàn mảnh của hắn.
Nhưng nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên được thấy mấy cảnh đó của hai đứa con trai phiên bản tả thực, nói không tò mò...thì là nói dối... Nhìn vẻ mặt đầy thỏa mãn của tên nhóc Hà Khải Thiên lúc nãy...
"Có vẻ như chuyện họ đang làm rất hay ho đấy nhỉ?"
Tử Minh Vũ xoa xoa cằm, nghiêng đầu tự hỏi, nhưng tự hỏi nhiều bao nhiêu cậu cũng không có đủ can đảm để lén nhìn thêm nữa đâu. Nói không chừng, nhìn chưa được gì, đã bị băm nhỏ ra rồi. Bị tưởng tượng của chính mình hù doạ, Tử Minh Vũ rùng mình, tự nhủ phải chạy xa xa chỗ này thêm nữa mới an toàn.
*****
Sau bao tháng ngày gian nan ròng rã mất bản thảo lần thứ n, tui đã trở lại rồi đây ಥ_ಥ
Mọi người vẫn nhớ tui chứ (๑•﹏•)
Tui đã dùng mọi biện pháp luôn mà không hiểu sao vẫn không kết nối được với wt ಥ╭╮ಥ
Đến hiện tại bạn tui đã bật mí cho tui rằng 4G kết nối được, vậy là tui vội vàng đăng kí thêm 1 gói 4G để dành dùng riêng cho wt ಠ﹏ಠ
Và cũng nhân dịp bị té xe treo giò, chân không động được thì tay động, tui đã viết liền tù tì để ra chương mới này ƪ(‾.‾“)┐
Chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ nha nha (~ ̄³ ̄)~
An Dĩ Thuần♡
Cảnh báo rồi nha ⋋✿ ⁰ o ⁰ ✿⋌
***
"Bảo bối, nói anh nghe, em muốn gì nào.."
Triệu Thái Bảo trên né dưới tránh, nhưng dù có trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi móng vuốt sói kia. Da thịt dưới lớp áo bệnh nhân mỏng manh bị hắn dày vò vừa nóng vừa ngứa, áo cũng đã sắp bị cởi ra, Triệu Thái Bảo ngẩng đầu từ trong ngực hắn, nhìn ra cánh cửa phòng bệnh đằng kia, thấp thỏm mở miệng.
"Thiên... Đừng vậy mà, lỡ như... lỡ như có ai đến... Á!!!"
Hà Khải Thiên không ép buộc cậu, kiên nhẫn đợi cậu chui đầu ra, nhẫn rồi lại nhẫn, ngay lúc Triệu Thái Bảo chịu không nổi chui ra, còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã lập tức trở mình, thành công đè chuột nhỏ xuống giường, chặn mọi đường lui của cậu.
"Bảo Bảo.... ngoan, sẽ không có ai dám tiến vào đâu."
"Nhưng mà... nhưng mà... Anh... anh... đừng cởi đồ em nữa mà... Á... đừng cởi nữa..." Triệu Thái Bảo giữ lấy quần áo trên người mình trong vô vọng, yếu ớt phản kháng động tác của hắn.
Hà Khải Thiên nhếch môi, gật gật đầu đáp ứng. "Được, anh không cởi đồ của em nữa..."
Triệu Thái Bảo ấm ức đưa tay che lung tung trên người mình, cố gắng làm như không nhìn thấy ánh mắt rực lửa của hắn đang chiếu đi chiếu lại trên người cậu.
"Xấu xa, anh cởi hết đồ của em rồi còn gì nữa..."
"Hửm??? Vẫn còn mà? Hay để anh cởi luôn..." Vừa dứt lời, tay hắn lập tức dời xuống muốn cởi quần lót của cậu.
"Không... Anh đừng cởi nữa mà, anh còn cởi nữa sẽ... sẽ..."
Hà Khải Thiên nheo mắt nhìn cảnh sắc xinh đẹp dưới thân, không nhiều lời thêm, cúi xuống ngậm lấy cánh môi bị hôn đỏ mọng kia.
Môi lưỡi quấn quýt nhau, Hà Khải Thiên giữ lấy cằm của cậu, càng hôn càng mê đắm. Lưỡi hắn chu du trong khoang miệng mềm mại kia, yêu thương mọi ngóc ngách, rồi lại cuồng nhiệt quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn ngọt ngào.
Triệu Thái Bảo ngâm nga đón nhận nụ hôn của hắn, cả người đều chìm trong biển mật, chẳng còn suy nghĩ được gì. Cậu vòng tay níu lấy cổ hắn, ngửa đầu để hắn dễ dàng hôn hơn. Hà Khải Thiên gặm cắn khuôn miệng ngọt mềm kia thỏa thích, hơi thở trầm lạnh đến cực điểm, hắn nghiêng đầu thổi khí bên tai cậu.
"Bảo Bảo ngoan, cho anh nhé... "
Triệu Thái Bảo cả người đều mềm nhũn, ánh mắt ngập nước mơ màng, đầy bất mãn nắm lấy góc áo hắn.
"Em có thể nói không sao..."
"Đương nhiên là không."
Hà Khải Thiên thấp giọng cười, gặm lấy bên má đỏ hồng của ai kia, tay bên dưới cởi vật cản cuối cùng của cậu, vứt xuống đất.
Hắn ngồi thẳng người dậy, nhanh chóng cởi quần áo của mình.
Triệu Thái Bảo cả người đều nóng bừng, nhìn da thịt hắn dần hiện ra sau mỗi động tác cởi đồ kia, càng khiến cả người cậu khô nóng. Cậu nhìn không chớp mắt thân thể người yêu, đem so sánh với mình, đúng là bất công mà.
Cùng là con trai, tại sao người kia lại lưng dài vai rộng, sáu múi bụng săn chắc quyến rũ, bắp tay còn có hai múi cơ to gồ đầy sức mạnh.
Đổi lại trên người cậu, thì lại là lưng ngắn vai nhỏ, bắp tay mềm, bụng hình như còn có không ít mỡ.
Triệu Thái Bảo bặm môi, vô cùng bất mãn, tay vươn tới mấy múi thịt ở bụng của hắn, hết đánh lại nhéo, xong lại vì xúc cảm rất tốt mà chuyển thành cả hai tay sờ soạng, thích đến không thể buông.
Hà Khải Thiên cúi đầu nhìn biểu cảm phong phú của nhóc nhà mình, không khỏi bật cười nhéo nhéo cái má tròn tròn kia.
"Thích sao? Anh giúp em tập..."
Triệu Thái Bảo bĩu môi lắc đầu, hai tay vẫn không ngừng di chuyển lên xuống trên bụng người ta.
"Không thèm, lâu lâu sờ của anh là được rồi..."
"Nhóc con háo sắc." Hà Khải Thiên thích thú bật cười, giữ lấy cằm cậu, hôn xuống.
Nụ hôn lần này càng nhiều thêm dục vọng tuôn trào, cậu không theo kịp nhịp độ của môi lưỡi hắn, chỉ có thể mơ hồ há miệng mặc hắn tấn công, nước bọt không nuốt kịp chảy ra tạo thành một đường nước bóng loáng trên gò má đỏ hồng.
Một tay hắn vươn đến, đan chặt mười đầu ngón tay cùng cậu, tay còn lại bắt đầu chu du trên cơ thể ngọt ngào kia.
"Ưmm...Haa..."
Triệu Thái Bảo cong người khi tiểu Bảo Bảo bị người ta nắm trong tay. Bàn tay mang hơi lạnh kì lạ kia, chạm đến tiểu Bảo Bảo đang nóng bừng, khiến cho đầu óc cậu đều mơ hồ. Cảm xúc rõ ràng giữa nóng và lạnh, khi chúng giao nhau, khiến cậu không kìm được mà thỏa mãn thở ra.
Hắn buông tha cho cái miệng nhỏ kia, nhìn hai cánh môi đều sưng đỏ bóng loáng vì bị dày vò, sắc xanh trong ánh mắt càng trầm.
Cúi xuống hôn cắn cái cổ đỏ như gấc chín, Hà Khải Thiên khàn giọng.
"Bảo bối, sao em lại ngọt thế này..."
"Ưmm... Không có... Em không có ngọt mà..."
"Vậy sao... Vậy vị ngọt này rốt cuộc là từ đâu đến vậy nhỉ?"
Từng đóa hôn ngân nở rộ trên cần cổ đỏ ửng kia, hắn nâng niu hôn đến xương quai xanh của cậu, hai tay vươn đến trêu chọc cả trên rồi dưới. Một bên hạt đậu nhỏ được yêu thương xoa nắn mà sưng to. Hà Khải Thiên cúi xuống ngậm lấy một bên, yêu thích không buông mà cắn hút.
"Ưm.. Haaa,... Anh... A... Anh ơi..."
Bị khoái cảm đánh úp, Triệu Thái Bảo đầu óc đều mơ hồ, tay đan vào trong tóc hắn lung tung nắm lấy, cũng chẳng biết là muốn đẩy người ta ra hay là muốn kéo sát vào.
Hai bên đậu nhỏ trước ngực đều bị hắn luân phiên hết cắn hút rồi lại xoa nắn, phía dưới tiểu Bảo Bảo cũng được hắn chăm sóc vuốt ve mà đầy phấn chấn.
"Ưmm... Anh... Anh ơi.... Không được... Em... em chịu không nổi nữa... Hức.."
Hà Khải Thiên cưng chiều hôn cắn vùng bụng mềm mại của cậu, ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt vừa ấm ức vừa thoải mái mà rưng rưng nước mắt. Hắn có thể cảm nhận được da bụng đang hơi phồng lên của cậu, liếm hôn lên nơi đó, giọng hắn khàn đục vang lên:
"Bảo Bảo... ngoan, không chịu được thì không cần chịu, cứ như em muốn thôi, đừng cố nhịn.
Triệu Thái Bảo rùng mình, nghe được lời cỗ vũ của hắn, da đầu cậu tê dại, cong người ngẩng cao khẽ kêu, phía dưới tiểu Bảo Bảo run rẩy bắn ra.
Vừa mới phát tiết xong, cả người cậu đều tăng thêm một tầng nhạy cảm, không ngừng run nhẹ, hai mắt mơ màng.
Hà Khải Thiên hôn bên má đỏ hồng, giơ tay trước mặt cậu, xấu xa xoa xoa chất lỏng trắng đục trong tay.
"Bảo Bảo thật ngoan, ra nhiều như vậy... thoải mái sao..."
Triệu Thái Bảo bị nhột khi hắn liên tục hôn, rụt cổ muốn né tránh, mắt nhìn tới bàn tay hắn không ngừng chơi đùa "con cháu" của mình, cậu xấu hổ muốn chết, vươn tay muốn tóm lấy tay hắn để lau đi.
"Anh... Anh đừng có như vậy.... Dơ lắm, mau... mau đi rửa"
Hà Khải Thiên dễ dàng tránh đi bàn tay vươn tới, lại hai ba phát mổ mổ hôn lên mặt người ta, xấu xa thì thầm.
"Một phần của Bảo Bảo, sao lại dơ được chứ,... Mọi thứ của em, anh đều yêu thích. "
"Nhưng mà... Nhưng mà.... Vậy cũng không nên chơi đùa như vậy, "tụi nó" đáng thương lắm đó..." Triệu Thái Bảo dụi mặt vào cổ hắn, không nỡ nhìn tiếp, đáng thương lên tiếng.
Hà Khải Thiên haha cười lên, lại tiếp tục hôn khắp mặt cậu một lượt, mới ra vẻ bất đắc dĩ lên tiếng.
"Bảo bối nhà ai mà đáng yêu thế này nhỉ... Được rồi...nể mặt em, anh tha cho "tụi nó" haha... "
Triệu Thái Bảo bị hôn đến nhột, cười khúc khích né tránh.
"Á!!!... "
Còn chưa cười xong, Triệu Thái Bảo đã rùng mình siết chặt người, cơ thể cảm nhận rất rõ ràng dị vật đang cố xâm nhập vào.
Hai ngón tay mới vừa rồi còn xấu xa chơi đùa với "con cháu" cậu, một ngón giờ đang chậm rãi khai mở bên dưới.
Cũng đã qua một thời gian kể từ lần thân mật trước đó. Chưa kể hậu quả của lần trước vẫn còn in đậm in sâu trong đầu cậu, khiến cậu vô thức càng căng cứng người, đầy cảm xúc chống đối.
Chỉ mới một đốt ngón tay đi vào đã khiến cậu đau đớn hít khí lạnh, Hà Khải Thiên vẫn luôn chú ý đến cử động của cậu, thấy cậu đau đớn nhíu mày, hắn dừng động tác, ngậm lấy cánh môi kia, mơn trớn vỗ về.
"Ngoan, thả lỏng..."
Triệu Thái Bảo cố gắng nghe theo, nhưng chỉ vừa thả lỏng được một chút, lại bị cử động bên dưới khiến cho cả người lại căng chặt.
"Ưm... Anh... Anh ơi... Hay... hay là để hôm khác..."
Cậu đáng thương rưng rưng nước mắt cầu xin, khiến hắn không nhịn được đau lòng thở dài, nhưng mà tha cho cậu ấy à... Sẽ có chuyện đó sao?!
Quá rõ ràng là không!
Hà Khải Thiên kéo tay cậu xuống, chạm vào phía bên dưới đang bừng bừng khí thế, căng trướng, kìm nén đến sắp nổ ra. Hắn chăm chú nhìn vào mắt cậu, hôn lên bên má, rồi lại gặm nhẹ cánh môi mềm kia, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ.
"Em nỡ để anh vậy sao.... Bảo Bảo... Anh muốn em... muốn em đến sắp điên rồi..."
"Không... Nhưng em... em... "
"Ngoan, nghe lời anh, anh sẽ thật nhẹ nhàng thôi. Được chứ?"
"Vậy... vậy...anh nhẹ thôi nha..."
"Ngoan... Anh yêu em..."
"Em cũng yêu anh..."
Hà Khải Thiên cúi xuống hôn lấy cánh môi mềm mại, dùng nụ hôn sâu dời đi sự chú ý của cậu.
Môi lưỡi quấn quýt nhau, khiến cho khoái cảm lại ùa về, hắn mơn trớn yêu thương từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cậu, kích thích khiến tiểu Bảo Bảo vừa ra một lần lại phấn chấn ngẩng đầu.
Môi lưỡi tách ra sau nụ hôn sâu, kéo theo một sợi chỉ bạc, hai mắt Triệu Thái Bảo đều mơ màng, ư ư a a thở dốc. Hà Khải Thiên nhìn tiểu Bảo Bảo trong tay, cúi đầu lập tức ngậm lấy.
"Ahh!!! Haaa,... Anh... không cần.... Ưmm... Haa"
Hắn thuần thục ngậm nuốt, yêu thương, nhìn thấy vẻ mặt của cậu hoàn toàn chìm trong khoái cảm mà ánh mắt mơ màng, cả người đều thả lỏng.
Miệng hắn vẫn chuyên tâm hôn cắn, tay bên dưới lại lần nữa tiến tới khai mở. Lần này, vì lực chú ý của Triệu Thái Bảo đã bị đánh tan rã, nên một ngón tay dễ dàng tiến vào.
Bên trong nhiệt độ cao, vừa nóng vừa mềm, khiến cho Hà Khải Thiên thích không muốn rời. Miệng càng thêm dùng sức yêu thương.
Triệu Thái Bảo vừa ra một lần, giờ lại bị trêu chọc, cảm giác bụng dưới căng đầy lại kéo đến.
"Ah... Anh... Anh ơi..."
"Bảo Bảo ngoan, em lại muốn rồi sao... " Hà Khải Thiên mút nhẹ tiểu Bảo Bảo, trầm thấp cười.
"Ưm... Haa"
Cậu lung tung nắm lấy tóc hắn, đầu ngón chân đều cong lại, biểu hiện của việc sắp bắn. Ngay lúc đó, Hà Khải Thiên đột nhiên dừng lại, nhả ra tiểu Bảo Bảo đang không ngừng rỉ nước, ngón tay xấu xa chặn lại lỗ nhỏ trên đỉnh.
"A?!! "
"Bảo Bảo à, em sao lại chỉ nghĩ đến mình như vậy chứ... Anh còn chưa được gì nè..."
Triệu Thái Bảo còn chưa kịp tỏ bất mãn, người nào đó đã than thở trách móc. Hiếm khi thấy được dáng vẻ như làm nũng của hắn, khiến cậu vừa xót vừa buồn cười. Cậu vươn tay kéo lấy hắn, chủ động hôn lên, trước giờ chỉ toàn được hắn hôn, bây giờ đến lượt cậu chủ động, Triệu Thái Bảo không biết phải làm sao cho đúng, hết ngậm ngậm lại cắn cắn. Nụ hôn vụng về như vậy, nhưng lại khiến cả lồng ngực Hà Khải Thiên như có một móng vuốt nhỏ cào cào.
Hắn vừa hưởng thụ nụ hôn, vừa vươn tay lấy đồ vật trong ngăn bàn bên giường.
"Hưmmm.. "
Dị vật không thuộc về mình một lần nữa xâm nhập, lần này nó mang theo một chất lỏng khác nên đi vào dễ dàng hơn lúc nãy. Dù không đau đớn nữa nhưng cảm giác căng trướng vẫn làm cậu vô thức rụt cổ muốn tránh.
Hà Khải Thiên sớm đã đoán được, một tay giữ sau cổ cậu, giành quyền chủ động hôn tới, tay bên dưới chậm rãi nhẹ nhàng khai phá.
Vách thịt mềm mại, nhiệt độ cao cắn chặt lấy ngón tay hắn, Hà Khải Thiên tách khỏi nụ hôn, ánh mắt âm trầm hướng đến nơi đó. Nhìn cái miệng nhỏ hồng bên dưới bị hắn đục mở mà mấp máy, vách thịt đỏ ửng vì bị dày vò lúc ẩn lúc hiện sau mỗi động tác ra vào. Hà Khải Thiên cảm nhận được khoang mũi cay nóng, hình ảnh này quá sức cám dỗ, bên tai là giọng cậu nho nhỏ kêu ê a.
"Đừng.... Ah... Anh... anh đừng có nhìn mà...."
Góc nhìn từ dưới lên này cho hắn dễ dàng thấy được tiểu Bảo Bảo phấn chấn run rẩy lắc lư trên kia, phía trên nữa là cơ bụng thít chặt vì khoái cảm, còn có cả hai hạt đậu, đỏ ửng sưng to vì bị hắn dày vò và cả làn da phớt hồng phủ đầy vết hôn cắn.
Tiếng dây thần kinh đứt phựt trong đầu, ba ngón tay đã dễ dàng ra vào, nơi đó phát ra tiếng nước nhóp nhép khiến người nghe xấu hổ. Hà Khải Thiên chồm người dậy, ngậm lấy một bên tai mềm của bảo bối, giọng nói kiềm nén khàn khàn vang vang lên.
"Bảo Bảo.... Anh vào đây..."
"Hưmm... Ah..."
Dù đã được chuẩn bị kĩ càng, nhưng ba ngón tay lúc nãy cùng với vật to lớn đang tiến vào vẫn khác nhau một trời một vực. Phía dưới vừa căng vừa nhức khiến cậu khó chịu vươn tay nắm lấy đầu giường, muốn trốn. Hà Khải Thiên cũng bị ăn đau, bên dưới quá chặt, kẹp hắn không thể nhúc nhích. Hai tay ôm lấy eo cậu, hắn xoa nắn an ủi, cũng là ngăn lại đường trốn của cậu.
"Bảo Bảo, ngoan.... Thả lỏng một chút... Không đau mà đúng không?"
"Không đau.... Nhưng mà... ahh, cảm giác..."
Triệu Thái Bảo đỏ mặt, không biết nên nói như thế nào, bên dưới vừa căng vừa trướng, lại cảm nhận được rất rõ ràng vật ngoại xâm nóng bừng bừng kia.
Vào được hơn phân nửa, Hà Khải Thiên dừng lại thở dốc, bên dưới kẹp hắn vừa đau vừa thích, nhìn đến nơi đang mấp máy nuốt thứ của hắn, Hà Khải Thiên nheo mắt thỏa mãn, miết miết nơi hai người kết hợp, kéo đến tiếng nức nở của người dưới thân. Hắn cúi xuống, trán chạm trán, bốn mắt thâm tình nhìn nhau.
"Bảo Bảo, thích không..."
"Hưmmm.... Anh... "
"Em nhìn xem, miệng nhỏ ở dưới ngoan như vậy..."
Hà Khải Thiên lại cử động thắt lưng, đẩy vào thêm một chút, hai phần ba cự vật đã ở trong người cậu.
Triệu Thái Bảo ngửa đầu, há to miệng nhưng không thể phát ra tiếng nào. Hắn cúi xuống ngậm lấy bên ngực sưng đỏ kia, vừa cắn vừa hôn, bên dưới lại tiến đến, chui vào hết mới ngừng.
Cả hai đều không kìm được thở dài một hơi thỏa mãn. Hắn kéo lấy tay cậu, chạm nơi hai người kết hợp, khóe miệng cong lên.
"Em nhìn xem, vào hết rồi này..."
Cả người cậu hiện tại đều đỏ như tôm luộc, có xấu hổ hơn nữa cũng không thể đỏ hơn, ngón tay rụt rè theo chỉ dẫn của hắn, chạm vào nơi đó. Cảm giác thật thần kì, vậy mà lại có thể vào hết luôn này.
Hắn bật cười nhìn vẻ mặt đầy vi diệu của cậu, bàn tay nhỏ hư hỏng lúc đầu còn ngại ngùng, giờ thì cứ sờ tới sờ lui chỗ đó, càng chạm chân mày càng nhíu lại. Hắn nhéo chóp mũi cậu, bên dưới chầm chậm di chuyển, khiến cậu giật mình trợn to mắt.
"Ưm... Anh... Khoan.... Ah... Khoan đã... "
"Lại làm sao... " Hà Khải Thiên bật cười, động tác dưới thân đều ngừng lại, nhẫn nại chờ cậu thích ứng.
"Không...không sao...Anh...anh tiếp tục..đi... " Triệu Thái Bảo ấp úng, cậu chỉ vì lo lắng mà vô thức kêu lên thôi, sau lại thấy vẻ mặt nhịn đến nhíu mày của hắn, cả người đều mềm nhũn. Thôi vậy, dù sao cũng đâu phải cậu không thích, ngượng ngùng thế này, cả hai đều chẳng dễ chịu gì.
Hà Khải Thiên được cho phép, chuyển động bên dưới theo quy luật mà tới, lúc đầu còn chậm rãi thăm dò, sau khi thấy cậu đã quen dần, tốc độ dần nhanh hơn, rút nông đâm sâu, ra sức cày cấy.
Triệu Thái Bảo lúc đầu còn có thể hít thở đều đặn, sau một hồi đâm rút, tâm trí đều bị đâm thành một mớ bùn nhão, hé miệng ê ê a a kêu lên, nước bọt không kịp nuốt chảy ra khóe miệng.
Hắn khom người gặm hôn hạt đậu nhỏ trải qua yêu thương mà sưng đỏ. Chịu không nổi tầng tầng kích thích đó, cậu run rẩy đẩy đầu hắn ra, giọng nói mềm mềm động tình.
"Hưmm... Đừng cắn chỗ đó..."
"Vậy em muốn cắn chỗ nào nào..." Hà Khải Thiên khàn giọng, miệng vẫn không ngừng hôn cắn cơ thể ngọt mềm của cậu.
Đúng lúc này cửa đột nhiên bật mở, Hà Khải Thiên phản ứng ngay lập tức, kéo chăn quấn kín người dưới thân.
Tử Minh Vũ vẫn không hề cảm nhận được nguy hiểm mà hồn nhiên í ới.
"Này... Tôi mua cơm cho ha...i...."
Tử Minh Vũ há hốc nhìn cả nửa người trên trần như nhộng, đầy mồ hôi của Hà Khải Thiên, lại nhìn đến đống mền gối bất thường...
Sao nhìn cảnh tượng này quen thế nhỉ...
Trong tâm trí xẹt ngang đoạn GV mấy hôm trước cậu tò mò mà xem thử. Tử Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, nhìn đến ánh mắt của Hà Khải Thiên, chân hoàn toàn nhũn ra.
"Này này... Sa..o ánh mắ..t c..ậu trô..ng đán..g sợ vậ..y Kh..ải Th...iên.... "
"Này này này...!!! Bỏ.... b...ỏ cá...i b...ình hoa.. đó x...uống!!!"
"Cút!"
Tử Minh Vũ run rẩy, ngả nghiêng đi lùi ra cửa, đóng ầm cửa lại, lảo đảo chạy trối chết. Khi cảm thấy đã chạy đủ xa rồi, cậu thở hổn hển dựa lưng vào tường, mặt nghệt ra.
"Má ơi.... Mình mới thấy cái không nên thấy thì phải..." Tử Minh Vũ rùng mình nhớ lại ánh mắt như muốn băm cậu ra ngàn mảnh của hắn.
Nhưng nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên được thấy mấy cảnh đó của hai đứa con trai phiên bản tả thực, nói không tò mò...thì là nói dối... Nhìn vẻ mặt đầy thỏa mãn của tên nhóc Hà Khải Thiên lúc nãy...
"Có vẻ như chuyện họ đang làm rất hay ho đấy nhỉ?"
Tử Minh Vũ xoa xoa cằm, nghiêng đầu tự hỏi, nhưng tự hỏi nhiều bao nhiêu cậu cũng không có đủ can đảm để lén nhìn thêm nữa đâu. Nói không chừng, nhìn chưa được gì, đã bị băm nhỏ ra rồi. Bị tưởng tượng của chính mình hù doạ, Tử Minh Vũ rùng mình, tự nhủ phải chạy xa xa chỗ này thêm nữa mới an toàn.
*****
Sau bao tháng ngày gian nan ròng rã mất bản thảo lần thứ n, tui đã trở lại rồi đây ಥ_ಥ
Mọi người vẫn nhớ tui chứ (๑•﹏•)
Tui đã dùng mọi biện pháp luôn mà không hiểu sao vẫn không kết nối được với wt ಥ╭╮ಥ
Đến hiện tại bạn tui đã bật mí cho tui rằng 4G kết nối được, vậy là tui vội vàng đăng kí thêm 1 gói 4G để dành dùng riêng cho wt ಠ﹏ಠ
Và cũng nhân dịp bị té xe treo giò, chân không động được thì tay động, tui đã viết liền tù tì để ra chương mới này ƪ(‾.‾“)┐
Chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ nha nha (~ ̄³ ̄)~
An Dĩ Thuần♡
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook