Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia
-
Chương 25: Hôn thê của em chính là anh đây
Hắn ta…hắn ta hôn cô ? Hắn ta đang hôn cô. Hắn ta dám hôn cô. Trời ơi, nụ hôn đầu của cô. Hắn ta có vấn đề rồi, hôn cô rồi còn nói cô là vợ hắn. Thần thánh ơi, tên này bị điên rồi, điên rất rất nặng.
Đôi môi lạnh của anh chạm vào môi mềm mại của cô. Anh dùng lưỡi của mình liếm môi cô rồi đưa lưỡi của mình vào miệng cô, chọc chọc cái lưỡi của cô rồi quấn quanh nó. Sau đó hút mật ngọt của cô. Môi cô thật ngọt, ngọt giống như kẹo vậy, hôn đến phát nghiện.
Thôi nha, cô mệt rồi nha. Tên này còn không mau buông cô ra nữa, cô sắp chết vì thiếu không khí rồi này. Nhiển Di nhúc nhích thì anh hôn cô mãnh liệt hơn. Hắn thật tàn nhẫn vừa mới tỉnh lại thì đã hành hạ cô, cô sẽ kiện hắn ra tòa, nhất định sẽ kiện hắn tội ức hiếp bệnh nhân a. Nhiển Di muốn đẩy Bách Bạch Hàn đang mê mẩn hôn cô ra, cơ mà còn sức đâu mà đẩy.
Lúc này, cửa phòng chợt mở ra. An Dạt Y mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean bước vào. Nhìn trai gái đang hôn nhau mà anh ngu ngơ đứng tại chổ. An Nhiển Di thấy anh mình, cô ngạc nhiên sau đó vui mừng. Là anh , trời ơi ân nhân của cô. Nhiển Di dùng hết sức lực đẩy Bách Bạch Hàn rồi bay nhào tới chỗ Dạt Y. Bách Bạch Hàn chỉ đẩy bất ngờ, suýt nữa là ngã xuống đất rồi.
“A…” Nhiển Di khựng lại rồi ôm chân. Chân cô sao vừa đau mà vừa nặng ấy nhỉ ? Cô quăng chiếc chăn đi rồi nhìn chân mình bị băng bó thành cục bự chảng. Choáng váng tại chỗ.
“Nhiển Di.” Anh và Dạt Y đồng thanh lên tiếng. Sau đó thì ném cho nhau mấy cái liếc.
“Nhiển Di, em có sao không ?” Dạt Y đỡ em mình ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đặt cô dựa vào đầu giường.
“Chân em đau, với lại môi em…” Nhiển Di nói đến đây thì ngừng, khuôn mặt đỏ hết lên.
Dạt Y săm soi môi sưng đỏ của cô lên. nắm chặt thành nắm đấm. Anh quay lại định cho Bách Bạch Hàn một trận thì…
“Con gái.”
An Cử Tôn bước vào phòng, khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Đằng sau lưng ông, Phương Mãn Nguyệt đã khóc nấc thành tiếng. Bách Quang Mặc và Lữ Mạp Dã cũng vui mừng khôn xiếc. Bốn người họ nhanh chóng đi đến giường bệnh, không quan tâm rằng An Dạt Y và Bách Bạch Hàn chuẩn bị gây sự với nhau.
“Ba mẹ… sao hai người lại… ? Còn cả…” Nhiển Di ngạc nhiên, tại sao ba mẹ lại ở đây ?
Không lẽ…mình bị bắt rồi hả !! Rồi còn có ba mẹ của tên Hàn kia nữa. Uầy, đừng nói là chơi bắt hội đồng nha. Cô trốn được có mấy tuần mà đã bị bắt là không vui rồi nhé.
“Ba mẹ, nếu hai người đến đây để bắt con về. Thì con sẽ không về đâu. Con sẽ không lấy chồng, nhất quyết không lấy chồng. Không lấy không lấy.” Nhiển Di lắc đầu nhỏ rồi lấy gối phòng vệ.
“Được, được rồi con gái. Nhung ba muốn hỏi con một chuyện.” An Cử Tôn nghiêm túc nói.
Ba thật đáng sợ quá, lần đầu tiên ba nghiêm túc với cô như vậy.
“Con… có thực sự muốn hủy hôn không ?”
“Anh đang nói cái gì thế hả anh xui gia ?” Bách Quang Mặc ngạc nhiên nhìn ông.
“Nhiển Di, trả lời thật lòng cho ba.” An Cử Tôn không trả lời Bách Quang Mặc, chỉ nhìn con gái mình rồi chờ câu trả lời.
“Khoan đã, trước hết là ba phải nói cho con biết hôn thê của con là ai và tại sao… gia đình Bách lại ở đây.”
“Nhiển Di, hôn thê của em chính là anh đây.” Bách Bạch Hàn trả lời cô.
*Quác, quác* Qụa bay ngang đầu ….
Thật…thật hả trời. Tên Hàn này là hôn thê của cô hả ? Nhiển Di xoa mi tâm của mình rồi liếc Bách Bạch Hàn một cái. Cô nhào tới nắm cổ áo anh rồi kéo lên kéo xuống.
“Anh đã biết chuyện ngay từ đầu phải không ?Tại sao ? Tại sao lại không nói cho tôi biết hả ?”
“Vì anh không biết em… bị mất trí nhớ.”
Hả ? Mất trí nhớ ? Uầy, đầu óc cô bình thường mà, có bị mất trí nhớ gì đâu ? Tên này từ bị điên biến thành bị xàm rồi. Xàm quá rồi.
Đôi môi lạnh của anh chạm vào môi mềm mại của cô. Anh dùng lưỡi của mình liếm môi cô rồi đưa lưỡi của mình vào miệng cô, chọc chọc cái lưỡi của cô rồi quấn quanh nó. Sau đó hút mật ngọt của cô. Môi cô thật ngọt, ngọt giống như kẹo vậy, hôn đến phát nghiện.
Thôi nha, cô mệt rồi nha. Tên này còn không mau buông cô ra nữa, cô sắp chết vì thiếu không khí rồi này. Nhiển Di nhúc nhích thì anh hôn cô mãnh liệt hơn. Hắn thật tàn nhẫn vừa mới tỉnh lại thì đã hành hạ cô, cô sẽ kiện hắn ra tòa, nhất định sẽ kiện hắn tội ức hiếp bệnh nhân a. Nhiển Di muốn đẩy Bách Bạch Hàn đang mê mẩn hôn cô ra, cơ mà còn sức đâu mà đẩy.
Lúc này, cửa phòng chợt mở ra. An Dạt Y mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean bước vào. Nhìn trai gái đang hôn nhau mà anh ngu ngơ đứng tại chổ. An Nhiển Di thấy anh mình, cô ngạc nhiên sau đó vui mừng. Là anh , trời ơi ân nhân của cô. Nhiển Di dùng hết sức lực đẩy Bách Bạch Hàn rồi bay nhào tới chỗ Dạt Y. Bách Bạch Hàn chỉ đẩy bất ngờ, suýt nữa là ngã xuống đất rồi.
“A…” Nhiển Di khựng lại rồi ôm chân. Chân cô sao vừa đau mà vừa nặng ấy nhỉ ? Cô quăng chiếc chăn đi rồi nhìn chân mình bị băng bó thành cục bự chảng. Choáng váng tại chỗ.
“Nhiển Di.” Anh và Dạt Y đồng thanh lên tiếng. Sau đó thì ném cho nhau mấy cái liếc.
“Nhiển Di, em có sao không ?” Dạt Y đỡ em mình ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đặt cô dựa vào đầu giường.
“Chân em đau, với lại môi em…” Nhiển Di nói đến đây thì ngừng, khuôn mặt đỏ hết lên.
Dạt Y săm soi môi sưng đỏ của cô lên. nắm chặt thành nắm đấm. Anh quay lại định cho Bách Bạch Hàn một trận thì…
“Con gái.”
An Cử Tôn bước vào phòng, khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Đằng sau lưng ông, Phương Mãn Nguyệt đã khóc nấc thành tiếng. Bách Quang Mặc và Lữ Mạp Dã cũng vui mừng khôn xiếc. Bốn người họ nhanh chóng đi đến giường bệnh, không quan tâm rằng An Dạt Y và Bách Bạch Hàn chuẩn bị gây sự với nhau.
“Ba mẹ… sao hai người lại… ? Còn cả…” Nhiển Di ngạc nhiên, tại sao ba mẹ lại ở đây ?
Không lẽ…mình bị bắt rồi hả !! Rồi còn có ba mẹ của tên Hàn kia nữa. Uầy, đừng nói là chơi bắt hội đồng nha. Cô trốn được có mấy tuần mà đã bị bắt là không vui rồi nhé.
“Ba mẹ, nếu hai người đến đây để bắt con về. Thì con sẽ không về đâu. Con sẽ không lấy chồng, nhất quyết không lấy chồng. Không lấy không lấy.” Nhiển Di lắc đầu nhỏ rồi lấy gối phòng vệ.
“Được, được rồi con gái. Nhung ba muốn hỏi con một chuyện.” An Cử Tôn nghiêm túc nói.
Ba thật đáng sợ quá, lần đầu tiên ba nghiêm túc với cô như vậy.
“Con… có thực sự muốn hủy hôn không ?”
“Anh đang nói cái gì thế hả anh xui gia ?” Bách Quang Mặc ngạc nhiên nhìn ông.
“Nhiển Di, trả lời thật lòng cho ba.” An Cử Tôn không trả lời Bách Quang Mặc, chỉ nhìn con gái mình rồi chờ câu trả lời.
“Khoan đã, trước hết là ba phải nói cho con biết hôn thê của con là ai và tại sao… gia đình Bách lại ở đây.”
“Nhiển Di, hôn thê của em chính là anh đây.” Bách Bạch Hàn trả lời cô.
*Quác, quác* Qụa bay ngang đầu ….
Thật…thật hả trời. Tên Hàn này là hôn thê của cô hả ? Nhiển Di xoa mi tâm của mình rồi liếc Bách Bạch Hàn một cái. Cô nhào tới nắm cổ áo anh rồi kéo lên kéo xuống.
“Anh đã biết chuyện ngay từ đầu phải không ?Tại sao ? Tại sao lại không nói cho tôi biết hả ?”
“Vì anh không biết em… bị mất trí nhớ.”
Hả ? Mất trí nhớ ? Uầy, đầu óc cô bình thường mà, có bị mất trí nhớ gì đâu ? Tên này từ bị điên biến thành bị xàm rồi. Xàm quá rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook