Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai
-
Chương 13
Sáng sớm hôm sau, An Tử Yến vẫn còn đang ngái ngủ thì đột nhiên lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình, anh uể oải vặn mình, mắt vẫn còn nhắm tịt lại, đưa tay quờ quạng phía trên đầu giường..bên cạnh anh vẫn là đứa em trai đang ngủ rất say.
- A lô, ai đó, làm gì mà gọi sớm vậy?Anh không thèm nhìn vào màn hình cứ thế mà bắt máy hỏi, lời nói không giấu vẻ khó chịu
- “An Tử Yến, là tôi Khang Thái đây, tôi biết là rất bất lịch sự khi mới sáng như vậy đã gọi cho cậu, nhưng có chuyện lớn xảy ra rồi đấy. Cậu mở mạng ra mà xem đi..”
- Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì chứ? tại sao mới sáng cậu lại gọi đến cho tôi chỉ vì muốn tôi mở mạng lên, cậu biết tôi vốn không thích đọc báo mạng mà.
- “ Ừ, tôi biết, nhưng vấn đề bây giờ là..là cậu trở thành tâm điểm của những dòng tít ở trên đó rồi, chuyện tôi lo lắng đã thành sự thật rồi…cậu xem đi, rồi lát nữa lên công ty, tôi cùng cậu giải quyết, vậy nhé “
An Tử Yến vừa nghe đến đó thì ngay lập tức anh đã hiểu được những gì mà Khang Thái nói, anh vùng dậy thật nhanh, rồi nhấn vào biểu tượng trình duyệt trên chiếc Iphone để vào mạng. Khi anh vừa mới gõ hai dòng chữ “ Tin nóng “ ra thì ngay lập tức là một loạt những dòng tít nghe rất giật gân, lại đều là những điều đã bị bóp méo, những lời phán suông, và kèm theo đó là một tấm hình, một tấm hình mà anh đang bế đứa em trai của mình trong tư thế công chúa, còn cậu em thì mặt dán chặt vào ngực anh..
“ Lộ ảnh người tình đồng giới của người đứng đầu tập đoàn An Thị- An Tử Yến”
“ An Tử Yến âu yếm với người tình đồng giới tại nơi làm việc”
“ Thực hư chuyện An Tử Yến là trai cong hay trai thẳng đã có lời giải đáp”
“ Ai? Người con trai nào là người tình bí mật của ông chủ tập đoàn An Thị”
“ Người tình đồng giới của An Tử Yến là một trẻ vị thành niên?”
“ An Tử Yến – trâu già thích gặm cỏ non cặp kè với người tình đồng giới nhỏ tuổi”
“ An Tử Yến …và người tình bí ẩn..không phải là Khang Thái..”
………………….
…………………………
………………………..
Và còn rất nhiều rất nhiều những dòng tít đại loại như thế. An Tử Yến đọc những dòng chữ đó mà lòng anh sục sôi, anh thật tâm muốn bóp chết cái tên săn trộm này đã phát tán bức ảnh này. Anh thề, nếu anh tìm ra kẻ đó, anh sẽ cho hắn chết không có chỗ dung thân.
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Chuyện những nhân viên trong công ty anh làm ra những chuyện này là điều không thể, bởi họ đều đã biết người mà anh đang bế trên tay đó là ai, nếu có chuyện phát tán thì hẳn hơn hai năm trước, cái lần anh đưa đứa em của mình đến dự họp cuối năm chắc chắn đã bại lộ. Vậy là chắc chắn là của một tay săn trộm rồi, không phải anh đã “ dọn sạch” bọn “ chó săn” đó cả rồi sao..
Điều anh lo nhất là nếu như Đinh Đinh của anh biết chuyện này, cậu sẽ ra sao đây? Liệu cậu có an tâm để mà học hành khi ngày hôm nay chắc chắn đây sẽ là đề tài được bàn luận sôi nhất trong ngày hôm nay..
Nhìn xuống đứa em trai vẫn đang ngủ rất ngon, anh khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc của Đinh Đinh một cái, lòng tự trách mình vô cùng khi lại để chuyện này xảy ra. Thế rồi, An Tử Yến sau khi làm vệ sinh cá nhân xong anh như tên bắn lao xuống phía nhà bếp tìm An quản gia.
Lúc anh vừa mới xuống đến cầu thang, An quản gia đã đứng ở đó giống như chờ anh từ lúc nào..Trong tay ông là những tờ báo giấy vừa được đưa đến vào sáng nay. Ông nhìn An Tử Yến, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
- Cậu hai, chuyện này bây giờ phải làm như thế nào??? Liệu có nên mở một cuộc họp báo không?
- An quản gia à, bác đừng quá lo, cứ để chuyện này cho cháu. Cái cháu cần nhất lúc này là, bác nhớ giữ im lặng trước mặt bảo bối được lâu bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu, bác hãy đem số báo này cất đi. Cháu muốn nó thức dậy và đến trường với tâm trạng vui vẻ nhất, còn mọi chuyện khác tính sau đi – An Tử Yến một phần vừa trấn an người quản gia trung thành, vừa không quên nhắc ông phải thật bình thản trước mặt đứa em trai của anh..
- Nhưng trước sau gì rồi cậu ba, cậu ấy cũng sẽ biết mà..- An quản gia tần ngần..
- Cháu biết, nhưng cháu đã nói rồi, cháu muốn bảo bối của cháu đến trường với tâm thế vui vẻ nhất, bác hiểu chứ.
- Được rồi, bác hiểu rồi, bác sẽ làm theo lời cậu. Giờ bác vào chuẩn bị đồ ăn sáng cho các cậu đây. Cậu cũng lên gọi cậu hai xuống chuẩn bị ăn sáng là được rồi đấy..
- Vâng!
Cuộc nói chuyện kết thúc, An quản gia và An Tử Yến mỗi người đều quay lưng đi để thực hiện điều mình đang cần làm nhưng cả hai đều mang theo những bước chân rất nặng nề, tâm trạng của họ cứ thấp tha thấp thỏm..
An Tử Yến bước vào phòng, rồi dịu dàng đánh thức đứa em dậy, anh đã nhanh chóng thay thế gương mặt lo lắng bằng những nụ cười. Nhưng càng nhìn thấy những nụ cười của Đinh Đinh bao nhiêu anh lại cảm thấy có lỗi bấy nhiêu, rốt cuộc cũng chính vì anh mà đứa em trai anh luôn muốn bảo vệ cậu tránh xa những điều phiền toái và thị phi cũng bị anh cuốn vào vòng xoáy này…
Bữa sáng của hai anh em An Tử Yến vẫn diễn ra với không khí vui vẻ như ngày thường, vì biết Đinh Đinh khá mẫn cảm nên trình độ diễn xuất của An Tử Yến và An quản gia phải nói là đạt ở đỉnh cao, họ không để cho mình một chút mảy may sơ hở nào để cậu nhóc có thể nhận ra rằng đã có điều bất thường xảy ra..
Bữa sáng xong, cũng như thường ngày An Tử Yến lại đưa Đinh Đinh đến trường trên chiếc xe Audi, Đinh Đinh thì cũng vẫn như vậy, nói với anh hai rất nhiều chuyện. An Tử Yến cứ nhìn đứa em trai nhỏ líu la líu lo mà anh cứ phân vân không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng anh quyết định cũng sẽ nói, dù chỉ là ám chỉ bóng gió nhưng để Đinh Đinh có thể chuẩn bị tinh thần đối phó với những gì sắp xảy ra hôm nay. Xe đi đến được nửa đoạn đường, An Tử Yến bất ngờ dừng xe lại..
- Anh hai, sao vậy ạ? Có chuyện gì vậy? Xe bị gì hả anh hai?- Đinh Đinh khó hiểu hỏi
- Nghe này bảo bối, anh hai có chuyến muốn nói với em – Vẻ mặt của An Tử Yến rất nghiêm trọng quay đầu sang hướng của Đinh Đinh nói
Nhìn thấy vẻ mặt của anh trai, Đinh Đinh cảm thấy chắc chắn anh hai có điều gì đó chẳng lành, cậu bắt đầu lo lắng
- Anh hai, có chuyện gì vậy ạ? Là chuyện gì? Sao nhìn anh hai có vẻ rất gì đó rất không ổn..anh hai làm em lo đó..
Im lặng mất một vài giây, An Tử Yến nín thở rồi đánh thượt một cái nói
- Nghe nè, nhìn vào mắt anh hai và nhớ rõ những điều này. Hôm nay, nếu như ở trên trường mà em có nghe thấy gì, có nhìn thấy gì thì em cũng coi như là không có gì cả, nhớ chưa. Cứ bình thường như mọi ngày, đừng sao nhãng học hành nhớ chưa..
- Anh hai…anh hai nói thế là ý gì…? Em không hiểu, anh hai nói rõ hơn đi – Đinh Đinh càng lúc càng cảm thấy thắc mắc trước thái độ cũng như những điều mà hôm nay anh hai nói với cậu
- Rồi em sẽ hiểu thôi, nhưng vấn đề là đến lúc này anh hai vẫn muốn em được vui vẻ hiểu chưa. Em có tin vào năng lực giải quyết mọi chuyện của anh hai không?- An Tử Yến trầm giọng hỏi đứa em
- Em tin, em tin. Em lúc nào cũng tin anh hai mà – Đinh Đinh gật đầu lia lịa đáp.
- Ừ, vậy tốt rồi. Như vậy mới đúng là bảo bối ngoan của anh. Nên nhớ, đối với anh mọi thứ trên đời này đều không bẳng một nụ cười của bảo bối, biết không hả. – An Tử Yến xoa đầu Đinh Đinh một cái rồi lại nổ máy phóng xe đi.
Đinh Đinh mặc dù vẫn nở một nụ cười nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng bất an. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã có chuyện gì mà anh hai lại nói những điều đó với cậu. Ý nghĩ đó cứ đeo bám mãi tâm trí của Đinh Đinh cho đến khi cậu đến trường…
……………….
…………………………
An Tử Yến vừa lái xe trên đường mà điện thoại của anh reng lên liên hồi, đều là số của hằng hà sa số của những tờ báo lớn nhỏ muốn hẹn gặp anh để phỏng vấn về tấm hình của anh và cậu con trai bí ẩn nào đó. An Tử Yến như tức điên lên, anh quăng điện thoại ra ghế sau, mặc cho chuông cứ reo liên hồi không dứt..
- -- -----
Vẫn như mọi ngày An Tử Yến đến An Thị làm việc, nhưng hôm nay mọi thứ đều trở nên bất thường. Từ lúc anh mới đậu xe ở tầng hầm, cho đến khi anh bước chân vào trong sảnh..ai nấy đều xôn xao, tất nhiên nhân viên ở An Thị hầu hết đều đã chứng kiến một cảnh tượng đẹp như bức tranh thủy mạc của cái buổi sáng ngày hôm đó, buổi sáng mà anh bế trên tay bảo bối của chính mình một cách đầy nâng niu trân trọng. Nhưng họ không thể ngờ, hình ảnh đẹp đẽ ấy lại bỗng nhiên trở thành một chủ đề khác được thêu dệt lại từ những dòng tít đầy độc địa trên những tờ báo kia.
Có không ít người cũng vì những dòng tít ấy mà thay đổi luôn cái suy nghĩ tưởng chừng như đã cắm sâu vào họ, rằng họ cho rằng biết đâu An Tử Đinh kia quả thực là người tình bí mật của An Tử Yến, biết đâu họ không phải là anh em ruột, biết đâu An Tử Đinh chỉ là em nuôi trá hình của An Tử Yến mà thôi. Bởi trong suy nghĩ của họ làm gì có một người anh trai lại yêu thương em trai nhiều đến thế, làm gì có người anh nào đủ can đảm để bế đứa em trên tay đến nơi làm việc. Và rất nhiều rất nhiều những lời bàn luận khác..
Tất nhiên, những lời nói đó đều không thể không qua tai của An Tử Yến, khi nghe họ cứ không ngừng bàn tán về chuyện của anh, anh không một chút lúng túng ngại ngùng. Anh chợt dừng bước, khẽ cười nhẹ một cái, một cái cười tuy rất nhẹ nhưng lại sắc như dao gọt, anh nhìn vào họ một lượt rồi nói
- Các người không cần phải bận tâm đến chuyện này, tôi thuê các người tới đây là để làm việc, là để các người có điều kiện để chăm lo cho bản thân và gia đình mình, tôi không trả lương cho các người đến đây để quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi. Ai ở đây nếu như chấp nhận được những gì tôi nói, thì hãy cứ chú tâm vào công việc bình thường của mình, mọi chuyện vẫn không có gì xảy ra cả. Còn nếu như ai muốn tin vào những gì mà những bài báo đó viết mà không muốn làm việc ở đây nữa, thì cũng cứ thoải mái mà ra đi. Tôi không ép..
Những lời nói đó của An Tử Yến khiến cho những người có mặt ở đó tự nhiên cảm thấy chột dạ. Họ ngay lập tức im lặng mà không dám nói một lời nào nữa. Rồi cuối mặt, và trở lại với công việc của mình, không một ai dám mảy may phản đối.
An Tử Yến lại nhanh chân bước vào thang máy, lại là những cái nhìn đầy nghi hoặc vào anh. An Tử Yến chỉ khẽ liếc họ một cái rồi quay đi, không nói lời nào cả. Lúc này, tâm trạng anh đã cảm thấy rất tồi tệ, dù trước mặt tất cả những kẻ muốn gán tội lên anh, muốn bịa cho anh bao nhiêu điều không tưởng anh vẫn vững với một gương mặc lạnh lùng vô biểu tình ấy. Nhưng nội tâm anh kì thực rất mâu thuẫn, anh bất giác nghĩ đến Đinh Đinh, bản thân anh lăn lội trên thương trường đã nhiều năm, đã nghe thấy không ít những thị phi nhưng chính anh còn cảm thấy sốc trước những đả kích như thế này, thì làm sao mà đứa em trai ngây thơ, trong sáng của anh có thể chống đỡ nổi.
An Tử Yến mang một tâm trạng nặng nề đứng trong thang máy, dòng suy nghĩ của anh bị ngắt quãng khi có tiếng chuông điện thoại, trên màn hình là số của Khang Thái:
- Tôi nghe đây, tôi sắp đến nơi rồi.
- “ An Tử Yến, cậu vào phòng họp luôn đi, mấy người trong ban quản trị đang rất bực mình đó, họ thi nhau đổ hết tội lên đầu họ, nãy giờ tôi ở đây mà bực chịu không nổi, tôi muốn đấm cho mấy người đó mỗi người một cái quá “
- Khang Thái à, cậu cứ để đấy cho tôi, đây là chuyện của tôi, để tôi tự giải quyết, chuyện này không liên quan đến cậu. Vậy nhé, tôi ngắt máy đây. Chưa kịp để Khang Thái nói thêm một tiếng nào An Tử Yến đã đột ngột cắt máy. Anh biết Khang Thái cũng là đang bất bình thay cho anh, nhưng anh thực lòng không muốn kéo theo một ai vào rắc rối này nữa.
Kì thực mà nói thì ban quản trị của An Thị này có một số người cũng không mặn mà lắm khi mà người đang ngồi trên chiếc ghế Tổng giám đốc của siêu tập đoàn này lại là một thanh niên tuổi đời còn khá trẻ. Họ không muốn tin vào năng lực của anh, cũng như họ luôn cho rằng việc An Tử Yến leo lên được chiếc ghế Tổng giám đốc chẳng qua là vì thừa kế sản nghiệp từ ông ngoại giàu có của mình, cho nên chỉ cần có thời cơ để có thể công kích và hạ bệ An Tử Yến thì họ sẽ không dễ gì mà bỏ lỡ.
Bản thân An Tử Yến vốn cũng không thích chốn thương trường đầy mưu mô xảo quyệt này, nhưng vì lời dặn dò của mẹ, một bức tâm thư đẫm nước mắt của mẹ mà anh đành phải gác lại giấc mơ làm một đạo diễn truyền hình để trở thành người thừa kế An Thị, ngoại trừ An quản gia và Khang Thái ra không ai có thể biết được những gì anh đã phải đánh đổi để An Thị có được ngày hôm nay. Chính vì hiểu được chặng đường chông gai mà người bạn thân của mình đã phải trải qua nên Khang Thái luôn đứng về phía An Tử Yến trong mọi hoàn cảnh, và lần này cũng vậy. Hơn nữa, chuyện lần này đều là những lời bịa đặt.
Cánh cửa thang máy mở ra, An Tử Yến chậm rãi từng bước từng bước đi vào phòng họp. Gương mặt anh vẫn với thần sắc lạnh lùng không chút biểu cảm.
Cánh cửa phòng họp mở ra, An Tử Yến nhìn thấy phía xa kia là Khang Thái, còn xung quanh anh là khoảng chừng gần năm mươi người, đa số họ đều đã ở độ tuổi trung niên, họ đều dùng đôi mắt rực lửa ném vào anh. Anh vẫn cứ thế, vẫn cứ chậm rãi từng bước chân tiến về chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Ngay khi anh vừa yên vị, một người có mặt trong đó liền đứng phắt dậy nhìn thẳng vào mặt anh rồi xẵng giọng
- An Tử Yến, thái độ của cậu vậy là sao chứ? Cậu vẫn cứ bước đi chậm rãi như thế sao?
- Vậy chứ bây giờ các ngài muốn tôi phải làm gì? Bước đi nhanh hơn thì mọi chuyện sẽ dừng lại sao? – An Tử Yến vẫn với phong thái ấy.
- An Tử Yến, cậu thôi ngay đi cái thái độ ngạo mạn ấy đi. Cậu đừng tưởng cậu là cháu ngoại của cố Yến tổng thì cậu muốn làm gì thì làm. Cậu yêu thương em trai cậu như thế nào chúng tôi không cần biết, nhưng cậu làm ơn đi, cậu mang tiếng là Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn mà lại không biết thế nào là chừng mực, ngay giữa chốn đông người cậu lại bế bồng rồi còn thể hiện tình cảm với em trai nữa là sao? Cậu phải biết cậu không phải là một người bình thường, cậu là người có tầm ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả một tập đoàn lớn, nhất cử nhất động của cậu đều không thể thoát khỏi sự đeo bám của giới truyền thông. Điều cơ bản đó không lẽ cậu cũng không biết sao.- Người đó lớn tiếng tuôn một tràn như tát nước vào mặt An Tử Yến
- Giờ thì hay rồi, cổ phiếu của tập đoàn cuả chúng ta đã giảm xuống đến mức thấp nhất, sáng nay, sáng nay không biết bao nhiêu nhà đầu tư của chúng ta đã đột ngột rút vốn, khách hàng của chúng ta cũng lần lượt mà đi tìm đối tác khác để làm ăn, tất cả chỉ là tại cậu đấy An Tử Yến – Một người khác lại lên tiếng.
- Tại sao lại là vì tôi, các người lên tiếng buộc tội như thể tôi mới gây ra tội tày đình sao? Nói thật đối với những loại đối tác hay khách hàng mà chỉ dựa vào mấy lời đồn chưa rõ thực hư trên báo chí đó mà ngay lập tức quay lưng với An Thị, tôi nói thật, loại đó tôi không cần – An Tử Yến vẫn kiên cường bình tĩnh mà đáp lời.
Khang Thái đứng bên cạnh đã mấy lần định lên tiếng thay anh nhưng đều bị An Tử Yến ra hiệu ngăn cản.
- Cậu vẫn là cứ thái độ ấy, cậu làm ơn đi, thực tế một chút đi, những lời đồn đó dù là giả nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến hình ảnh của cả tập đoàn chúng ta, chính vì vậy cậu chính cậu phải là người lên tiếng cải chính, cậu đừng cứ như con rùa ruột cổ vậy đi.
- Có gì mà phải cải chính, đây đâu phải là sự thật. Tôi không cần phải cải chính, tôi không phải là người đồng tính, và người tôi bế đó chính là em trai tôi, các người đã biết rất rõ rồi tại sao lại còn có thể nói ra những điều đó.
- Vậy cậu cứ nói thẳng ra, người đó là em trai cậu, chuyện đó khó nói đến như vậy sao?
- Không, tôi thà để bị mang tiếng là đồng tính chứ tôi không thể kéo em tôi vào cái chốn xô bồ, bát nháo này để người ta thi nhau mổ xẻ nó được. Không bao giờ - An Tử Tiếng đã bắt đầu lớn tiếng.
- Cậu…cậu…cậu tưởng cậu là vua một cõi, muốn làm gì thì làm nấy sao, em trai cậu là gì? Là hoàng thượng sao? Là ông trời hả, bộ đem thằng nhóc đó chưng ra trước mặt bàn dân thiên hạ này sẽ làm mất đi một sợi tóc của nó hả? – Một người khác lên giọng khiêu khích
- Ông nói cái gì …? Ông nói lại tôi xem? – An Tử Yến điên tiết, giằng lấy cổ áo của người đó hét lớn.
- Tôi nói trừ phi thằng nhóc đó chính là như người ta nói, là người tình đội lốt em trai của cậu nên cậu mới một mực bảo vệ nó như thế..
- “ BỤP “ – Một cái đấm rõ mạnh vụt vào mặt người đàn ông đó, khuôn miệng người đó đã chảy ra một dòng máu, dòng máu đó cũng dính lại một ít trên tay của An Tử Yến.
Không khí phòng họp trở nên nhốn nháo lạ thường, những người đang chống đối lại An Tử Yến tất cả đều giương đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn anh, như thể đều muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Trong gian phòng mấy chục con người đó chỉ có hai người ít ỏi là đừng về phía An Tử Yến, đó chính là Khang Thái và Kha thư ký, nhưng ngay tại lúc này đây, ngoài việc ngăn cản anh, giúp anh kiềm chế tâm trạng của chính mình, họ cũng không thể làm thêm điều gì khác.
- Cậu, cậu dám đánh người ư? Cậu dám ở đây dở thói côn đồ với tiền bối sao? Đồ nhãi ranh- Người bị đấm tức giận nói lớn
- Tiền bối như ông không đáng để tôi tôn trọng..- An Tử Yến gầm lên
- Mày-
Hai bên định tiếp tục xông vào nhau, nhưng An Tử Yến thì bị Khang Thái ngăn lại, còn người đàn ông kia cũng có hai người khác ngăn ông ta lại. Họ nhìn chằm chằm vào anh mà nói:
- An Tử Yến, đã không biết điều lại còn hung hăng hành hung người khác, chuyện hôm nay, nếu cậu không giải quyết cho tốt thì cậu đừng có mong còn được ngồi trên cái ghế Tổng giám đốc kia nữa. Đừng để đến lúc chúng tôi phải tự tay đem em trai cậu đưa ra trước mặt giới truyền thông, đừng trách chúng tôi không nể mặt ông ngoại cậu..Chúng ta đi - Người đó nói rồi đưa tay ra hiệu cho những người còn lại ra khỏi phòng họp..
- An Tử Yến, cậu nhớ lấy, là cậu đã đánh tôi, tôi nhất định sẽ đi kiện cậu – Người đàn ông lúc nãy bị đánh giương đôi mắt trừng trừng nhìn vào An Tử Yến, rồi cũng hậm hực bỏ đi.
- Ông thích thì ông cứ đi mà kiện, thằng này không ngán – An Tử Yến xẵng giọng..
- Thôi nào, được rồi, bình tĩnh, cậu đừng chấp nhặt bọn họ nữa..- Ngồi xuống đi nào – Khang Thái giữ lấy An Tử Yến rồi nhỏ nhẹ nói..
- Khang trợ lý nói đúng đó An tổng à, dù anh có như thế nào thì tôi và Khang trợ lý cũng sẽ luôn đứng về phía anh, anh cứ mặc kệ họ, đừng để tâm tới những lời họ nói.. – Thư Ký Kha nãy giờ im lặng, đến lúc này mới lên tiếng động viên ông chủ của mình..
- Cảm ơn cô thư ký Kha, tôi không sai khi tin tưởng cô– An Tử Yến nhìn Kha thư ký lòng đầy cảm kích nói.
- Thôi được rồi, cô đi làm việc của cô đi, tôi ở đây với An Tổng được rồi.- Khang Thái nhìn sang hướng Kha Thư ký nói, rồi hất đầu ra hiệu.
Kha Thư ký hiểu ý mau chóng tránh đi..
- “ Rầm..!An Tử Yến đập mạnh tay xuống bàn mọt cái rõ to - Thật là hoang đường mà, hoang đường quá mức. Tôi không thể hiểu được rốt cuộc cái xã hội này nó như thế nào, chẳng lẽ thể hiện tình yêu thương với đứa em trai của mình cũng là một cái tội sao? Mà chẳng lẽ đồng tính cũng là một cái tội sao?
- An Tử Yến à, tôi biết cậu cảm thấy rất bức xúc trước chuyện này. Bản thân tôi cũng cảm thấy bất bình lắm, cái cuộc đời này, thường thì người ta chỉ muốn tin vào những gì người ta muốn thấy, những gì người ta muốn tin dù rằng có nhiều thứ nhìn thì vậy nhưng hoàn toàn không phải vậy. Tôi biết, là cậu lo cho Đinh Đinh, cậu không muốn thằng nhóc trở thành con mồi của giới truyền thông. Nhưng có điều, nếu như không có lời giải thích một cách thỏa đáng để làm yên lòng dư luận thì mọi thứ vẫn chưa thể dừng lại được. Với hơn nữa, lúc nãy cậu ra tay đánh Hạ Toàn là không đúng, dù những lời ông ta nói tôi nghe cũng muốn bóp chết ông ta..Nhưng mà…
- Tôi biết, tôi biết tất cả những điều cậu nói, nhưng những gì ông già họ Hạ đó nói nếu là cậu cậu có thể chấp nhận được không, ông ta cũng có con có cái, nếu như người khác nói về con cái của ông ta như thế, cậu nghĩ ông ta có chịu đựng được không?. Nếu mẹ tôi còn sống mà nghe được những gì ông ta nói về bảo bối nhà tôi như thế, bà sẽ đau lòng đế thế nào.
- Tôi hiểu, tôi hiểu cậu mà. Tôi biết hễ cứ động đến chuyện có Đinh Đinh là cậu lại như vậy đó. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chuyện này thật sự không đơn giản rồi. Chuyện cổ phiếu của tập đoàn chúng ta bị rớt giá là thật, chuyện những đối tác của chúng ta đột ngột hủy hợp đồng cũng là thật. Công ăn việc làm, cuộc sống của hàng nghìn gia đình đều đang nằm trong tay của cậu đó An Tử Yến à..
- Khốn kiếp thật, tại sao tôi lại sơ suất không đi kiểm tra hết những tay “ chó săn” cứ lởn vởn trước công ty chúng ta chứ. Khang Thái à, cậu nói đúng là tôi đã có phần chủ quan..
- Thôi, giờ có trách cậu thì mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Giờ mọi chuyện phải như thế nào, hay là tôi đành hi sinh tấm thân này vậy, tôi sẽ lên tiếng xác nhận, người đó là tôi nhé – Khang Thái nửa đùa nửa thật nói
- Cậu điên à, tôi dù thế nào cũng không thể để cậu làm tấm bia đỡ đạn cho tôi được, với lại nhìn dáng vóc cậu thế kia, chỉ có bị mù mới tin là tôi bế cậu, cậu đừng có suy nghĩ lung tung nữa..
- Chỉ là tôi muốn đùa với cậu để giúp cậu khá hơn thôi à. Mà tôi hỏi thật, cậu định sẽ bảo vệ danh tính cho Đinh Đinh đến cuối cùng đấy à, vậy có ổn không, giới truyền thông liệu có để yên cho cậu không..?
- Chứ bây giờ cậu muốn tôi phải làm sao, liệu rằng khi tôi nói, đó là em trai của tôi, họ có tin tôi không, cậu không nghe những gì mà lão già Hạ Toàn đó đã nói sao…Thật là muốn nổi điên mà …A…a…- An Tử Yến như vỡ òa trong sự tức giận, anh đấm mạnh lên bàn một cái rồi ngước lên trần hét một tiếng rõ to làm cho Khang Thái phải giật mình..
Mọi chuyện đến bây giờ thực sự đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát. An Tử Yến giống như trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Nếu anh chấp nhận mang danh là người đồng tính để bảo vệ Đinh Đinh thì chắc chắn mọi thứ sẽ bị đảo lộn. Bản thân An Tử Yến không kì thị người đồng tính, anh vốn là chủ tịch một tổ chức từ thiện nhỏ luôn có những hành động để lên tiếng bảo vệ những người đồng tính.
Anh thật sự không hiểu nổi, kì thực lúc nhỏ khi nhìn thấy xung quanh có những người bạn như thế, An Tử Yến cũng cảm thấy có đôi chút khó chịu, nhưng anh không quá kì thị họ, sau này khi lớn lên một chút, khi được tham gia vào một hoạt động thiện nguyện, anh đã được tiếp xúc và làm quen với những con người như thế. Thực chất, họ cũng là những con người bình thường khác, cũng có quyền được yêu thương, có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Bản thân họ, không làm điều gì nên tội, họ cũng phải có thể lựa chọn cho mình sinh ra để làm người đồng tính hay là người dị tính. Có chăng, thì do cái xã hội này còn quá khắt nghiệt, còn quá khắt khe, cứ lấy con mắt không bình thường của mình để áp đặt nó lên những con người như thế.
Tại sao họ cũng là con người chỉ vì có đời sống tình cảm của họ không giống như số đông mà họ lại bị tước đoạt đi những quyền lợi cơ bản nhất mà một con người phải có.. họ cũng không làm gì nguy hại đến xã hội mà thậm chí rất nhiều người trong số là những con người thực sự tài năng. Khi hiểu ra được điều này, An Tử Yến đã luôn ấp ủ giấc mơ trở thành một nhà đạo diễn thật giỏi để có thể làm ra những bộ phim để góp một phần nhỏ của mình giúp cho xã hội này có những cái nhìn đa chiều và khách quan về những người đồng tính. Nhưng khi giấc mơ làm đạo diễn bị gác lại, anh vẫn luôn là một đại sứ cho những con người này kết nối với xã hội với danh nghĩa là một doanh nhân.
Nhưng cũng chính ngày hôm nay, một lần nữa, vì cái định kiến thâm căn cố đế kia của cái xã hội này biến anh và em trai của anh trở thành một trò mua vui.
Nhưng nếu để cải chính cho bản thân, để bảo vệ cho cả một tập đoàn, sự nghiệp cả đời từ ông ngoại của mình, mà hi sinh đứa em trai anh thương yêu cũng là điều mà An Tử Yến không thể nào làm được.
Anh ngồi thừ người ra như thế, một hồi lâu..
Khang Thái cũng ngồi bên cạnh người bạn của mình như thế mà không thể nói thêm một lời nào.
Bởi chính anh cũng chưa thể đưa ra một giải pháp hợp lý nào để có thỏa mãn sự việc này..
Anh cũng như An Tử Yến là số ít không thể chống lại số đông..
……………..
Vào lúc đó, giờ ra chơi tại trường trung học “ Hải Trạch”
Phòng học lớp 1B,Đinh Đinh vẫn đang ngồi thừ người ra và đọc sách nhưng kì thực cậu không thể nào chú tâm được, từ lúc bắt đầu học cho đến giờ cậu vẫn không thể ngừng nghĩ đến những lời nói và thái độ mà anh hai nói với cậu lúc ở trên xe, Thiên Kỳ cũng gặng hỏi mãi, cậu chỉ nói ậm ừ cho qua. Rồi cậu bạn vô tư kia lại cắm đầu vào cuốn truyện tranh tên tay, để mặt cậu bạn đang ngồi bên cạnh mình.
Bỗng từ ở phía dưới lớp có một nhóm nữ sinh chụm đầu vào nhau, bàn tán sôi nổi: -
- Này các cậu, các cậu đọc báo sáng nay chưa, tin hot tin hot – Lam Lan, một cô bạn nổi tiếng là thông tấn xã của lớp sang sảng nói
- Chuyện gì chuyện gì thế, sáng nay ngủ dậy muộn quá, ăn sáng còn không kịp, đọc báo nỗi gì chứ?- Một người khác nói..
- Cậu đúng là lạc hậu quá đấy Thụy Hân ơi, nhìn đây này –Một cô bạn khác đưa ra tờ báo giấy có in hình An Tử Yến đang bế một cậu con trai đập mạnh xuống bàn nói..
- HẢ …AN TỬ YẾN – VÀ NGƯỜI TÌNH ĐỒNG TÍNH – cả đám hét lên
Tiếng hét đó đã làm cho tất cả những cô cậu học sinh đang có mặt trong lớp không khỏi giật mình, bởi An Tử Yến là một nhân vật mà ai cũng biết và rất gây sự chú ý, đương nhiên có hai người nghe mà giật thót tim đó chính là Đinh Đinh và Thiên Kỳ.
- Cái gì, sao có thể thế được, ôi soái ca của lòng tớ - Một người khác nói
- Mà tớ tò mò ghê, người mà anh ta bế là ai nhỉ, cậu xem, ôi, tình cảm chưa này, cứ như là bế công chúa ấy..
- Ôi nhìn mà phát ghê, ai ngờ nhìn vẻ ngoài thì đàn ông thế hóa ra lại đi thích đàn ông sao? – Một người khác lên tiếng miệt thị..
- ……………….
Đinh Đinh bấy giờ mới hiểu ra những gì mà anh hai nói với cậu lúc sáng, vậy là cái ngày hôm ấy, ngày hôm anh hai bế cậu đến công ty với cái mông vẫn còn đang bị thương rốt cuộc đã bị đưa lên báo. Nghe những điều mà mấy cô bạn nói về anh trai mình, Đinh Đinh tức đến nỗi hai bàn tay cậu nắm vào nhau mạnh đến mức các móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu. Cậu đã định đi đến để gây gổ với họ, nhưng chợt nhớ lại lời của anh hai, cậu lại ngăn cản bước chân mình..
………..
- Không ngờ nhỉ, trời ơi, An Tử Yến của lòng em, thôi bye bye anh..em không thể nào thần tượng một người bị gay hết á..
- Mà này, các cậu có tò mò về người An Tử Yến đang bế không, người đó là ai nhỉ? Tò mò quá đi..
- Các cậu nhiều chuyện quá, người ta có đồng tính hay không cũng là chuyện của người ta, bộ anh ấy đồng tính thì nhà các cậu mất tiền hả - Một lời bênh vực hiếm hoi cất lên.
- Này A Châu, tớ biết cậu là hủ, bọn tớ không chấp, tốt nhất đừng xen vào chuyện của bọn tớ- - Một người ngang ngược nói..
- Các cậu…
- ………..
- ……………..
- Cứ thế, câu chuyện của An Tử Yến đã trở thành chủ đề bàn luận không dứt suốt trong lớp của Đinh Đinh
Ngồi bên cạnh Đinh Đinh từ nãy giờ, nghe những lời miệt thị An Tử Yến từ những cô bạn ấu trĩ kia, bản thân Thiên Kỳ cũng chịu không nổi, đám con gái đó cực kỳ khó hiểu, rõ ràng xem người ta là thần tượng mà chỉ vì người ta bị đồn là đồng tính thì có thể quay lưng một trăm tám mươi độ đến mức như vậy sao. Vậy hai chữ thần tượng đó có nghĩa lý gì, khi nhìn thấy Đinh Đinh dường như đã không thể kìm chế được, muốn đứng lên để đến gây chuyện với bọn họ. Thiên Kỳ vội ngăn Đinh Đinh lại, cậu sợ Đinh Đinh mất bình tĩnh rồi lại để lộ ra bí mật của mình..
- Cậu cứ ngồi yên đó đi, để tớ lo cho – Cậu đưa tay giữ thân người Đinh Đinh khuyên
- Nhưng tớ, tớ thực sự không thể chịu đựng được, cậu nghe những gì các cậu ấy nói về anh hai tớ rồi đấy..
- Tớ biết, nhưng nếu cậu cứ như thế sẽ hỏng hết mọi chuyện đó. Để đó, để tớ đến nói cho họ một bài, để xem họ có im ngay mấy cái miệng mồm ác độc kia không. – Nói rồi, Thiên Kỳ lại một lần nữa ấn người Đinh Đinh xuống ghế.Cậu biết, với vai trò là một người bạn cậu cũng phải thay An Tử Yến bảo vệ Đinh Đinh khi anh hai Đinh Đinh không có ở đây.
Thiên Kỳ xăm xăm bước đến đám con gái đang thao thao bất tuyệt về một người con trai mà mình chưa gặp lần nào kìa, rồi lên tiếng nói, cậu nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ:-
- Các cậu có thôi đi không hả, các cậu làm người thì phải có cái tâm một chút chứ. Các cậu đã biết rõ thực hư chuyện này là thế nào chưa mà các cậu vội vàng phán xét người ta, lỡ như người anh ấy bế là em trai của anh ấy thì sao, là một người nào đó anh ấy đang cứu giúp thì sao.Vậy thì các cậu có cảm thấy xấu hổ vì những gì các cậu đang nói ở đây không, bài báo này có cơ sở nào là thật không, trong số các cậu ở đây có người đã tận mắt chứng kiến, hay từng quen biết An Tử Yến chưa mà nói như đi guốc trong bụng người ta vậy hả.
Tính xác thực của bài báo này các cậu có kiểm chứng được không hả?. Đặt trường hợp nếu bài báo này là thật thì cũng có liên quan đến các cậu à, người ta đồng tính thì ngày mai các cậu sẽ chết sao? Người ta có đắc tội với các cậu hay sao mà các cậu lên án người ta như vậy, nếu người thân của các cậu mà cũng rơi vào tình cảnh thế này, các cậu sẽ như thế nào. Cũng đừng mang hai chữ thần tượng hay mến mộ gì đó vào đây, bởi vì các cậu không xứng đáng với hai chữ đó đâu. Thần tượng một người là ở tài năng và phẩm chất của họ chứ không phải vì giới tính của họ, cho nên làm ơn nếu manh danh là học sinh trường Hải Trạch, là cư dân của thành phố Thượng Hải thì các nên im cái miệng của các cậu lại được rồi đó..
Thiên Kỳ vừa dứt lời thì cả đám con gái đó im như thóc, ai cũng đưa một ánh mắt to tròn nhìn cậu, ngay đến cả Đinh Đinh cũng không khỏi bất ngờ, cậu vừa cảm động lại vừa thấy bản thân mình sao mà hèn kém quá, ngay cả việc đứng lên bảo vệ anh hai cũng phải nhờ cậu bạn của mình..
- Nhìn gì, tớ nói đúng quá phải không, vậy thì tốt nhất đừng để tớ nghe các cậu nói những lời này một lần nữa, nếu không lần sau, tớ sẽ không nói chuyện lịch sự với các cậu như vậy nữa đâu – Thiên Kỳ nói xong cũng cảm thấy lưỡi mình khát khô đi, lần đầu tiên trong đời chính cậu cũng không thể tin được là cậu có thể nói nhiều như thế..- Thôi, các cậu giải tán đi, tớ đi uống nước.
- Cậu đứng lại đó Hạng Thiên Kỳ, tớ có một thắc mắc, cậu bình thường vốn không biết nói mấy lời này, những chuyện bọn tớ nói hằng ngày cậu cũng không quan tâm, vậy mà hôm nay cậu lại ở đây lên tiếng bảo vệ cái người này, hay là…hay là cậu…cậu chính là cái người trong hình hả…?- Mọi thứ tưởng chừng như đã được giải quyết êm ấm lại bị phá vỡ bởi những lời nói này…
- Đúng rồi, đúng rồi…
- Đúng rồi…Hạng Thiên Kỳ, hay người này chính là cậu…
- Các cậu nói cái gì cơ, các cậu dựa vào đâu mà nói người này là tớ, các cậu điên à…
…………………..
…………………….
Một cuộc khẩu chiến vừa mới ngừng lại bắt đầu nổ ra…
- CÁC CẬU THÔI HẾT ĐI, NGƯỜI TRONG HÌNH LÀ TỚ, AN TỬ YẾN LÀ ANH HAI CỦA TỚ, CÁC CẬU VỪA LÒNG CHƯA?-Một tiếng nói rõ to từ phía sau vang lên..
Khoảnh khắc ấy tất cả mọi thứ đều như dừng lại. Không ai không ngạc nhiên khi nhìn vào người con trai đang đứng ngay giữa căn phòng ấy…
_________________
- A lô, ai đó, làm gì mà gọi sớm vậy?Anh không thèm nhìn vào màn hình cứ thế mà bắt máy hỏi, lời nói không giấu vẻ khó chịu
- “An Tử Yến, là tôi Khang Thái đây, tôi biết là rất bất lịch sự khi mới sáng như vậy đã gọi cho cậu, nhưng có chuyện lớn xảy ra rồi đấy. Cậu mở mạng ra mà xem đi..”
- Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì chứ? tại sao mới sáng cậu lại gọi đến cho tôi chỉ vì muốn tôi mở mạng lên, cậu biết tôi vốn không thích đọc báo mạng mà.
- “ Ừ, tôi biết, nhưng vấn đề bây giờ là..là cậu trở thành tâm điểm của những dòng tít ở trên đó rồi, chuyện tôi lo lắng đã thành sự thật rồi…cậu xem đi, rồi lát nữa lên công ty, tôi cùng cậu giải quyết, vậy nhé “
An Tử Yến vừa nghe đến đó thì ngay lập tức anh đã hiểu được những gì mà Khang Thái nói, anh vùng dậy thật nhanh, rồi nhấn vào biểu tượng trình duyệt trên chiếc Iphone để vào mạng. Khi anh vừa mới gõ hai dòng chữ “ Tin nóng “ ra thì ngay lập tức là một loạt những dòng tít nghe rất giật gân, lại đều là những điều đã bị bóp méo, những lời phán suông, và kèm theo đó là một tấm hình, một tấm hình mà anh đang bế đứa em trai của mình trong tư thế công chúa, còn cậu em thì mặt dán chặt vào ngực anh..
“ Lộ ảnh người tình đồng giới của người đứng đầu tập đoàn An Thị- An Tử Yến”
“ An Tử Yến âu yếm với người tình đồng giới tại nơi làm việc”
“ Thực hư chuyện An Tử Yến là trai cong hay trai thẳng đã có lời giải đáp”
“ Ai? Người con trai nào là người tình bí mật của ông chủ tập đoàn An Thị”
“ Người tình đồng giới của An Tử Yến là một trẻ vị thành niên?”
“ An Tử Yến – trâu già thích gặm cỏ non cặp kè với người tình đồng giới nhỏ tuổi”
“ An Tử Yến …và người tình bí ẩn..không phải là Khang Thái..”
………………….
…………………………
………………………..
Và còn rất nhiều rất nhiều những dòng tít đại loại như thế. An Tử Yến đọc những dòng chữ đó mà lòng anh sục sôi, anh thật tâm muốn bóp chết cái tên săn trộm này đã phát tán bức ảnh này. Anh thề, nếu anh tìm ra kẻ đó, anh sẽ cho hắn chết không có chỗ dung thân.
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Chuyện những nhân viên trong công ty anh làm ra những chuyện này là điều không thể, bởi họ đều đã biết người mà anh đang bế trên tay đó là ai, nếu có chuyện phát tán thì hẳn hơn hai năm trước, cái lần anh đưa đứa em của mình đến dự họp cuối năm chắc chắn đã bại lộ. Vậy là chắc chắn là của một tay săn trộm rồi, không phải anh đã “ dọn sạch” bọn “ chó săn” đó cả rồi sao..
Điều anh lo nhất là nếu như Đinh Đinh của anh biết chuyện này, cậu sẽ ra sao đây? Liệu cậu có an tâm để mà học hành khi ngày hôm nay chắc chắn đây sẽ là đề tài được bàn luận sôi nhất trong ngày hôm nay..
Nhìn xuống đứa em trai vẫn đang ngủ rất ngon, anh khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc của Đinh Đinh một cái, lòng tự trách mình vô cùng khi lại để chuyện này xảy ra. Thế rồi, An Tử Yến sau khi làm vệ sinh cá nhân xong anh như tên bắn lao xuống phía nhà bếp tìm An quản gia.
Lúc anh vừa mới xuống đến cầu thang, An quản gia đã đứng ở đó giống như chờ anh từ lúc nào..Trong tay ông là những tờ báo giấy vừa được đưa đến vào sáng nay. Ông nhìn An Tử Yến, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
- Cậu hai, chuyện này bây giờ phải làm như thế nào??? Liệu có nên mở một cuộc họp báo không?
- An quản gia à, bác đừng quá lo, cứ để chuyện này cho cháu. Cái cháu cần nhất lúc này là, bác nhớ giữ im lặng trước mặt bảo bối được lâu bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu, bác hãy đem số báo này cất đi. Cháu muốn nó thức dậy và đến trường với tâm trạng vui vẻ nhất, còn mọi chuyện khác tính sau đi – An Tử Yến một phần vừa trấn an người quản gia trung thành, vừa không quên nhắc ông phải thật bình thản trước mặt đứa em trai của anh..
- Nhưng trước sau gì rồi cậu ba, cậu ấy cũng sẽ biết mà..- An quản gia tần ngần..
- Cháu biết, nhưng cháu đã nói rồi, cháu muốn bảo bối của cháu đến trường với tâm thế vui vẻ nhất, bác hiểu chứ.
- Được rồi, bác hiểu rồi, bác sẽ làm theo lời cậu. Giờ bác vào chuẩn bị đồ ăn sáng cho các cậu đây. Cậu cũng lên gọi cậu hai xuống chuẩn bị ăn sáng là được rồi đấy..
- Vâng!
Cuộc nói chuyện kết thúc, An quản gia và An Tử Yến mỗi người đều quay lưng đi để thực hiện điều mình đang cần làm nhưng cả hai đều mang theo những bước chân rất nặng nề, tâm trạng của họ cứ thấp tha thấp thỏm..
An Tử Yến bước vào phòng, rồi dịu dàng đánh thức đứa em dậy, anh đã nhanh chóng thay thế gương mặt lo lắng bằng những nụ cười. Nhưng càng nhìn thấy những nụ cười của Đinh Đinh bao nhiêu anh lại cảm thấy có lỗi bấy nhiêu, rốt cuộc cũng chính vì anh mà đứa em trai anh luôn muốn bảo vệ cậu tránh xa những điều phiền toái và thị phi cũng bị anh cuốn vào vòng xoáy này…
Bữa sáng của hai anh em An Tử Yến vẫn diễn ra với không khí vui vẻ như ngày thường, vì biết Đinh Đinh khá mẫn cảm nên trình độ diễn xuất của An Tử Yến và An quản gia phải nói là đạt ở đỉnh cao, họ không để cho mình một chút mảy may sơ hở nào để cậu nhóc có thể nhận ra rằng đã có điều bất thường xảy ra..
Bữa sáng xong, cũng như thường ngày An Tử Yến lại đưa Đinh Đinh đến trường trên chiếc xe Audi, Đinh Đinh thì cũng vẫn như vậy, nói với anh hai rất nhiều chuyện. An Tử Yến cứ nhìn đứa em trai nhỏ líu la líu lo mà anh cứ phân vân không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng anh quyết định cũng sẽ nói, dù chỉ là ám chỉ bóng gió nhưng để Đinh Đinh có thể chuẩn bị tinh thần đối phó với những gì sắp xảy ra hôm nay. Xe đi đến được nửa đoạn đường, An Tử Yến bất ngờ dừng xe lại..
- Anh hai, sao vậy ạ? Có chuyện gì vậy? Xe bị gì hả anh hai?- Đinh Đinh khó hiểu hỏi
- Nghe này bảo bối, anh hai có chuyến muốn nói với em – Vẻ mặt của An Tử Yến rất nghiêm trọng quay đầu sang hướng của Đinh Đinh nói
Nhìn thấy vẻ mặt của anh trai, Đinh Đinh cảm thấy chắc chắn anh hai có điều gì đó chẳng lành, cậu bắt đầu lo lắng
- Anh hai, có chuyện gì vậy ạ? Là chuyện gì? Sao nhìn anh hai có vẻ rất gì đó rất không ổn..anh hai làm em lo đó..
Im lặng mất một vài giây, An Tử Yến nín thở rồi đánh thượt một cái nói
- Nghe nè, nhìn vào mắt anh hai và nhớ rõ những điều này. Hôm nay, nếu như ở trên trường mà em có nghe thấy gì, có nhìn thấy gì thì em cũng coi như là không có gì cả, nhớ chưa. Cứ bình thường như mọi ngày, đừng sao nhãng học hành nhớ chưa..
- Anh hai…anh hai nói thế là ý gì…? Em không hiểu, anh hai nói rõ hơn đi – Đinh Đinh càng lúc càng cảm thấy thắc mắc trước thái độ cũng như những điều mà hôm nay anh hai nói với cậu
- Rồi em sẽ hiểu thôi, nhưng vấn đề là đến lúc này anh hai vẫn muốn em được vui vẻ hiểu chưa. Em có tin vào năng lực giải quyết mọi chuyện của anh hai không?- An Tử Yến trầm giọng hỏi đứa em
- Em tin, em tin. Em lúc nào cũng tin anh hai mà – Đinh Đinh gật đầu lia lịa đáp.
- Ừ, vậy tốt rồi. Như vậy mới đúng là bảo bối ngoan của anh. Nên nhớ, đối với anh mọi thứ trên đời này đều không bẳng một nụ cười của bảo bối, biết không hả. – An Tử Yến xoa đầu Đinh Đinh một cái rồi lại nổ máy phóng xe đi.
Đinh Đinh mặc dù vẫn nở một nụ cười nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng bất an. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã có chuyện gì mà anh hai lại nói những điều đó với cậu. Ý nghĩ đó cứ đeo bám mãi tâm trí của Đinh Đinh cho đến khi cậu đến trường…
……………….
…………………………
An Tử Yến vừa lái xe trên đường mà điện thoại của anh reng lên liên hồi, đều là số của hằng hà sa số của những tờ báo lớn nhỏ muốn hẹn gặp anh để phỏng vấn về tấm hình của anh và cậu con trai bí ẩn nào đó. An Tử Yến như tức điên lên, anh quăng điện thoại ra ghế sau, mặc cho chuông cứ reo liên hồi không dứt..
- -- -----
Vẫn như mọi ngày An Tử Yến đến An Thị làm việc, nhưng hôm nay mọi thứ đều trở nên bất thường. Từ lúc anh mới đậu xe ở tầng hầm, cho đến khi anh bước chân vào trong sảnh..ai nấy đều xôn xao, tất nhiên nhân viên ở An Thị hầu hết đều đã chứng kiến một cảnh tượng đẹp như bức tranh thủy mạc của cái buổi sáng ngày hôm đó, buổi sáng mà anh bế trên tay bảo bối của chính mình một cách đầy nâng niu trân trọng. Nhưng họ không thể ngờ, hình ảnh đẹp đẽ ấy lại bỗng nhiên trở thành một chủ đề khác được thêu dệt lại từ những dòng tít đầy độc địa trên những tờ báo kia.
Có không ít người cũng vì những dòng tít ấy mà thay đổi luôn cái suy nghĩ tưởng chừng như đã cắm sâu vào họ, rằng họ cho rằng biết đâu An Tử Đinh kia quả thực là người tình bí mật của An Tử Yến, biết đâu họ không phải là anh em ruột, biết đâu An Tử Đinh chỉ là em nuôi trá hình của An Tử Yến mà thôi. Bởi trong suy nghĩ của họ làm gì có một người anh trai lại yêu thương em trai nhiều đến thế, làm gì có người anh nào đủ can đảm để bế đứa em trên tay đến nơi làm việc. Và rất nhiều rất nhiều những lời bàn luận khác..
Tất nhiên, những lời nói đó đều không thể không qua tai của An Tử Yến, khi nghe họ cứ không ngừng bàn tán về chuyện của anh, anh không một chút lúng túng ngại ngùng. Anh chợt dừng bước, khẽ cười nhẹ một cái, một cái cười tuy rất nhẹ nhưng lại sắc như dao gọt, anh nhìn vào họ một lượt rồi nói
- Các người không cần phải bận tâm đến chuyện này, tôi thuê các người tới đây là để làm việc, là để các người có điều kiện để chăm lo cho bản thân và gia đình mình, tôi không trả lương cho các người đến đây để quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi. Ai ở đây nếu như chấp nhận được những gì tôi nói, thì hãy cứ chú tâm vào công việc bình thường của mình, mọi chuyện vẫn không có gì xảy ra cả. Còn nếu như ai muốn tin vào những gì mà những bài báo đó viết mà không muốn làm việc ở đây nữa, thì cũng cứ thoải mái mà ra đi. Tôi không ép..
Những lời nói đó của An Tử Yến khiến cho những người có mặt ở đó tự nhiên cảm thấy chột dạ. Họ ngay lập tức im lặng mà không dám nói một lời nào nữa. Rồi cuối mặt, và trở lại với công việc của mình, không một ai dám mảy may phản đối.
An Tử Yến lại nhanh chân bước vào thang máy, lại là những cái nhìn đầy nghi hoặc vào anh. An Tử Yến chỉ khẽ liếc họ một cái rồi quay đi, không nói lời nào cả. Lúc này, tâm trạng anh đã cảm thấy rất tồi tệ, dù trước mặt tất cả những kẻ muốn gán tội lên anh, muốn bịa cho anh bao nhiêu điều không tưởng anh vẫn vững với một gương mặc lạnh lùng vô biểu tình ấy. Nhưng nội tâm anh kì thực rất mâu thuẫn, anh bất giác nghĩ đến Đinh Đinh, bản thân anh lăn lội trên thương trường đã nhiều năm, đã nghe thấy không ít những thị phi nhưng chính anh còn cảm thấy sốc trước những đả kích như thế này, thì làm sao mà đứa em trai ngây thơ, trong sáng của anh có thể chống đỡ nổi.
An Tử Yến mang một tâm trạng nặng nề đứng trong thang máy, dòng suy nghĩ của anh bị ngắt quãng khi có tiếng chuông điện thoại, trên màn hình là số của Khang Thái:
- Tôi nghe đây, tôi sắp đến nơi rồi.
- “ An Tử Yến, cậu vào phòng họp luôn đi, mấy người trong ban quản trị đang rất bực mình đó, họ thi nhau đổ hết tội lên đầu họ, nãy giờ tôi ở đây mà bực chịu không nổi, tôi muốn đấm cho mấy người đó mỗi người một cái quá “
- Khang Thái à, cậu cứ để đấy cho tôi, đây là chuyện của tôi, để tôi tự giải quyết, chuyện này không liên quan đến cậu. Vậy nhé, tôi ngắt máy đây. Chưa kịp để Khang Thái nói thêm một tiếng nào An Tử Yến đã đột ngột cắt máy. Anh biết Khang Thái cũng là đang bất bình thay cho anh, nhưng anh thực lòng không muốn kéo theo một ai vào rắc rối này nữa.
Kì thực mà nói thì ban quản trị của An Thị này có một số người cũng không mặn mà lắm khi mà người đang ngồi trên chiếc ghế Tổng giám đốc của siêu tập đoàn này lại là một thanh niên tuổi đời còn khá trẻ. Họ không muốn tin vào năng lực của anh, cũng như họ luôn cho rằng việc An Tử Yến leo lên được chiếc ghế Tổng giám đốc chẳng qua là vì thừa kế sản nghiệp từ ông ngoại giàu có của mình, cho nên chỉ cần có thời cơ để có thể công kích và hạ bệ An Tử Yến thì họ sẽ không dễ gì mà bỏ lỡ.
Bản thân An Tử Yến vốn cũng không thích chốn thương trường đầy mưu mô xảo quyệt này, nhưng vì lời dặn dò của mẹ, một bức tâm thư đẫm nước mắt của mẹ mà anh đành phải gác lại giấc mơ làm một đạo diễn truyền hình để trở thành người thừa kế An Thị, ngoại trừ An quản gia và Khang Thái ra không ai có thể biết được những gì anh đã phải đánh đổi để An Thị có được ngày hôm nay. Chính vì hiểu được chặng đường chông gai mà người bạn thân của mình đã phải trải qua nên Khang Thái luôn đứng về phía An Tử Yến trong mọi hoàn cảnh, và lần này cũng vậy. Hơn nữa, chuyện lần này đều là những lời bịa đặt.
Cánh cửa thang máy mở ra, An Tử Yến chậm rãi từng bước từng bước đi vào phòng họp. Gương mặt anh vẫn với thần sắc lạnh lùng không chút biểu cảm.
Cánh cửa phòng họp mở ra, An Tử Yến nhìn thấy phía xa kia là Khang Thái, còn xung quanh anh là khoảng chừng gần năm mươi người, đa số họ đều đã ở độ tuổi trung niên, họ đều dùng đôi mắt rực lửa ném vào anh. Anh vẫn cứ thế, vẫn cứ chậm rãi từng bước chân tiến về chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Ngay khi anh vừa yên vị, một người có mặt trong đó liền đứng phắt dậy nhìn thẳng vào mặt anh rồi xẵng giọng
- An Tử Yến, thái độ của cậu vậy là sao chứ? Cậu vẫn cứ bước đi chậm rãi như thế sao?
- Vậy chứ bây giờ các ngài muốn tôi phải làm gì? Bước đi nhanh hơn thì mọi chuyện sẽ dừng lại sao? – An Tử Yến vẫn với phong thái ấy.
- An Tử Yến, cậu thôi ngay đi cái thái độ ngạo mạn ấy đi. Cậu đừng tưởng cậu là cháu ngoại của cố Yến tổng thì cậu muốn làm gì thì làm. Cậu yêu thương em trai cậu như thế nào chúng tôi không cần biết, nhưng cậu làm ơn đi, cậu mang tiếng là Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn mà lại không biết thế nào là chừng mực, ngay giữa chốn đông người cậu lại bế bồng rồi còn thể hiện tình cảm với em trai nữa là sao? Cậu phải biết cậu không phải là một người bình thường, cậu là người có tầm ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả một tập đoàn lớn, nhất cử nhất động của cậu đều không thể thoát khỏi sự đeo bám của giới truyền thông. Điều cơ bản đó không lẽ cậu cũng không biết sao.- Người đó lớn tiếng tuôn một tràn như tát nước vào mặt An Tử Yến
- Giờ thì hay rồi, cổ phiếu của tập đoàn cuả chúng ta đã giảm xuống đến mức thấp nhất, sáng nay, sáng nay không biết bao nhiêu nhà đầu tư của chúng ta đã đột ngột rút vốn, khách hàng của chúng ta cũng lần lượt mà đi tìm đối tác khác để làm ăn, tất cả chỉ là tại cậu đấy An Tử Yến – Một người khác lại lên tiếng.
- Tại sao lại là vì tôi, các người lên tiếng buộc tội như thể tôi mới gây ra tội tày đình sao? Nói thật đối với những loại đối tác hay khách hàng mà chỉ dựa vào mấy lời đồn chưa rõ thực hư trên báo chí đó mà ngay lập tức quay lưng với An Thị, tôi nói thật, loại đó tôi không cần – An Tử Yến vẫn kiên cường bình tĩnh mà đáp lời.
Khang Thái đứng bên cạnh đã mấy lần định lên tiếng thay anh nhưng đều bị An Tử Yến ra hiệu ngăn cản.
- Cậu vẫn là cứ thái độ ấy, cậu làm ơn đi, thực tế một chút đi, những lời đồn đó dù là giả nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến hình ảnh của cả tập đoàn chúng ta, chính vì vậy cậu chính cậu phải là người lên tiếng cải chính, cậu đừng cứ như con rùa ruột cổ vậy đi.
- Có gì mà phải cải chính, đây đâu phải là sự thật. Tôi không cần phải cải chính, tôi không phải là người đồng tính, và người tôi bế đó chính là em trai tôi, các người đã biết rất rõ rồi tại sao lại còn có thể nói ra những điều đó.
- Vậy cậu cứ nói thẳng ra, người đó là em trai cậu, chuyện đó khó nói đến như vậy sao?
- Không, tôi thà để bị mang tiếng là đồng tính chứ tôi không thể kéo em tôi vào cái chốn xô bồ, bát nháo này để người ta thi nhau mổ xẻ nó được. Không bao giờ - An Tử Tiếng đã bắt đầu lớn tiếng.
- Cậu…cậu…cậu tưởng cậu là vua một cõi, muốn làm gì thì làm nấy sao, em trai cậu là gì? Là hoàng thượng sao? Là ông trời hả, bộ đem thằng nhóc đó chưng ra trước mặt bàn dân thiên hạ này sẽ làm mất đi một sợi tóc của nó hả? – Một người khác lên giọng khiêu khích
- Ông nói cái gì …? Ông nói lại tôi xem? – An Tử Yến điên tiết, giằng lấy cổ áo của người đó hét lớn.
- Tôi nói trừ phi thằng nhóc đó chính là như người ta nói, là người tình đội lốt em trai của cậu nên cậu mới một mực bảo vệ nó như thế..
- “ BỤP “ – Một cái đấm rõ mạnh vụt vào mặt người đàn ông đó, khuôn miệng người đó đã chảy ra một dòng máu, dòng máu đó cũng dính lại một ít trên tay của An Tử Yến.
Không khí phòng họp trở nên nhốn nháo lạ thường, những người đang chống đối lại An Tử Yến tất cả đều giương đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn anh, như thể đều muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Trong gian phòng mấy chục con người đó chỉ có hai người ít ỏi là đừng về phía An Tử Yến, đó chính là Khang Thái và Kha thư ký, nhưng ngay tại lúc này đây, ngoài việc ngăn cản anh, giúp anh kiềm chế tâm trạng của chính mình, họ cũng không thể làm thêm điều gì khác.
- Cậu, cậu dám đánh người ư? Cậu dám ở đây dở thói côn đồ với tiền bối sao? Đồ nhãi ranh- Người bị đấm tức giận nói lớn
- Tiền bối như ông không đáng để tôi tôn trọng..- An Tử Yến gầm lên
- Mày-
Hai bên định tiếp tục xông vào nhau, nhưng An Tử Yến thì bị Khang Thái ngăn lại, còn người đàn ông kia cũng có hai người khác ngăn ông ta lại. Họ nhìn chằm chằm vào anh mà nói:
- An Tử Yến, đã không biết điều lại còn hung hăng hành hung người khác, chuyện hôm nay, nếu cậu không giải quyết cho tốt thì cậu đừng có mong còn được ngồi trên cái ghế Tổng giám đốc kia nữa. Đừng để đến lúc chúng tôi phải tự tay đem em trai cậu đưa ra trước mặt giới truyền thông, đừng trách chúng tôi không nể mặt ông ngoại cậu..Chúng ta đi - Người đó nói rồi đưa tay ra hiệu cho những người còn lại ra khỏi phòng họp..
- An Tử Yến, cậu nhớ lấy, là cậu đã đánh tôi, tôi nhất định sẽ đi kiện cậu – Người đàn ông lúc nãy bị đánh giương đôi mắt trừng trừng nhìn vào An Tử Yến, rồi cũng hậm hực bỏ đi.
- Ông thích thì ông cứ đi mà kiện, thằng này không ngán – An Tử Yến xẵng giọng..
- Thôi nào, được rồi, bình tĩnh, cậu đừng chấp nhặt bọn họ nữa..- Ngồi xuống đi nào – Khang Thái giữ lấy An Tử Yến rồi nhỏ nhẹ nói..
- Khang trợ lý nói đúng đó An tổng à, dù anh có như thế nào thì tôi và Khang trợ lý cũng sẽ luôn đứng về phía anh, anh cứ mặc kệ họ, đừng để tâm tới những lời họ nói.. – Thư Ký Kha nãy giờ im lặng, đến lúc này mới lên tiếng động viên ông chủ của mình..
- Cảm ơn cô thư ký Kha, tôi không sai khi tin tưởng cô– An Tử Yến nhìn Kha thư ký lòng đầy cảm kích nói.
- Thôi được rồi, cô đi làm việc của cô đi, tôi ở đây với An Tổng được rồi.- Khang Thái nhìn sang hướng Kha Thư ký nói, rồi hất đầu ra hiệu.
Kha Thư ký hiểu ý mau chóng tránh đi..
- “ Rầm..!An Tử Yến đập mạnh tay xuống bàn mọt cái rõ to - Thật là hoang đường mà, hoang đường quá mức. Tôi không thể hiểu được rốt cuộc cái xã hội này nó như thế nào, chẳng lẽ thể hiện tình yêu thương với đứa em trai của mình cũng là một cái tội sao? Mà chẳng lẽ đồng tính cũng là một cái tội sao?
- An Tử Yến à, tôi biết cậu cảm thấy rất bức xúc trước chuyện này. Bản thân tôi cũng cảm thấy bất bình lắm, cái cuộc đời này, thường thì người ta chỉ muốn tin vào những gì người ta muốn thấy, những gì người ta muốn tin dù rằng có nhiều thứ nhìn thì vậy nhưng hoàn toàn không phải vậy. Tôi biết, là cậu lo cho Đinh Đinh, cậu không muốn thằng nhóc trở thành con mồi của giới truyền thông. Nhưng có điều, nếu như không có lời giải thích một cách thỏa đáng để làm yên lòng dư luận thì mọi thứ vẫn chưa thể dừng lại được. Với hơn nữa, lúc nãy cậu ra tay đánh Hạ Toàn là không đúng, dù những lời ông ta nói tôi nghe cũng muốn bóp chết ông ta..Nhưng mà…
- Tôi biết, tôi biết tất cả những điều cậu nói, nhưng những gì ông già họ Hạ đó nói nếu là cậu cậu có thể chấp nhận được không, ông ta cũng có con có cái, nếu như người khác nói về con cái của ông ta như thế, cậu nghĩ ông ta có chịu đựng được không?. Nếu mẹ tôi còn sống mà nghe được những gì ông ta nói về bảo bối nhà tôi như thế, bà sẽ đau lòng đế thế nào.
- Tôi hiểu, tôi hiểu cậu mà. Tôi biết hễ cứ động đến chuyện có Đinh Đinh là cậu lại như vậy đó. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chuyện này thật sự không đơn giản rồi. Chuyện cổ phiếu của tập đoàn chúng ta bị rớt giá là thật, chuyện những đối tác của chúng ta đột ngột hủy hợp đồng cũng là thật. Công ăn việc làm, cuộc sống của hàng nghìn gia đình đều đang nằm trong tay của cậu đó An Tử Yến à..
- Khốn kiếp thật, tại sao tôi lại sơ suất không đi kiểm tra hết những tay “ chó săn” cứ lởn vởn trước công ty chúng ta chứ. Khang Thái à, cậu nói đúng là tôi đã có phần chủ quan..
- Thôi, giờ có trách cậu thì mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Giờ mọi chuyện phải như thế nào, hay là tôi đành hi sinh tấm thân này vậy, tôi sẽ lên tiếng xác nhận, người đó là tôi nhé – Khang Thái nửa đùa nửa thật nói
- Cậu điên à, tôi dù thế nào cũng không thể để cậu làm tấm bia đỡ đạn cho tôi được, với lại nhìn dáng vóc cậu thế kia, chỉ có bị mù mới tin là tôi bế cậu, cậu đừng có suy nghĩ lung tung nữa..
- Chỉ là tôi muốn đùa với cậu để giúp cậu khá hơn thôi à. Mà tôi hỏi thật, cậu định sẽ bảo vệ danh tính cho Đinh Đinh đến cuối cùng đấy à, vậy có ổn không, giới truyền thông liệu có để yên cho cậu không..?
- Chứ bây giờ cậu muốn tôi phải làm sao, liệu rằng khi tôi nói, đó là em trai của tôi, họ có tin tôi không, cậu không nghe những gì mà lão già Hạ Toàn đó đã nói sao…Thật là muốn nổi điên mà …A…a…- An Tử Yến như vỡ òa trong sự tức giận, anh đấm mạnh lên bàn một cái rồi ngước lên trần hét một tiếng rõ to làm cho Khang Thái phải giật mình..
Mọi chuyện đến bây giờ thực sự đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát. An Tử Yến giống như trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Nếu anh chấp nhận mang danh là người đồng tính để bảo vệ Đinh Đinh thì chắc chắn mọi thứ sẽ bị đảo lộn. Bản thân An Tử Yến không kì thị người đồng tính, anh vốn là chủ tịch một tổ chức từ thiện nhỏ luôn có những hành động để lên tiếng bảo vệ những người đồng tính.
Anh thật sự không hiểu nổi, kì thực lúc nhỏ khi nhìn thấy xung quanh có những người bạn như thế, An Tử Yến cũng cảm thấy có đôi chút khó chịu, nhưng anh không quá kì thị họ, sau này khi lớn lên một chút, khi được tham gia vào một hoạt động thiện nguyện, anh đã được tiếp xúc và làm quen với những con người như thế. Thực chất, họ cũng là những con người bình thường khác, cũng có quyền được yêu thương, có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Bản thân họ, không làm điều gì nên tội, họ cũng phải có thể lựa chọn cho mình sinh ra để làm người đồng tính hay là người dị tính. Có chăng, thì do cái xã hội này còn quá khắt nghiệt, còn quá khắt khe, cứ lấy con mắt không bình thường của mình để áp đặt nó lên những con người như thế.
Tại sao họ cũng là con người chỉ vì có đời sống tình cảm của họ không giống như số đông mà họ lại bị tước đoạt đi những quyền lợi cơ bản nhất mà một con người phải có.. họ cũng không làm gì nguy hại đến xã hội mà thậm chí rất nhiều người trong số là những con người thực sự tài năng. Khi hiểu ra được điều này, An Tử Yến đã luôn ấp ủ giấc mơ trở thành một nhà đạo diễn thật giỏi để có thể làm ra những bộ phim để góp một phần nhỏ của mình giúp cho xã hội này có những cái nhìn đa chiều và khách quan về những người đồng tính. Nhưng khi giấc mơ làm đạo diễn bị gác lại, anh vẫn luôn là một đại sứ cho những con người này kết nối với xã hội với danh nghĩa là một doanh nhân.
Nhưng cũng chính ngày hôm nay, một lần nữa, vì cái định kiến thâm căn cố đế kia của cái xã hội này biến anh và em trai của anh trở thành một trò mua vui.
Nhưng nếu để cải chính cho bản thân, để bảo vệ cho cả một tập đoàn, sự nghiệp cả đời từ ông ngoại của mình, mà hi sinh đứa em trai anh thương yêu cũng là điều mà An Tử Yến không thể nào làm được.
Anh ngồi thừ người ra như thế, một hồi lâu..
Khang Thái cũng ngồi bên cạnh người bạn của mình như thế mà không thể nói thêm một lời nào.
Bởi chính anh cũng chưa thể đưa ra một giải pháp hợp lý nào để có thỏa mãn sự việc này..
Anh cũng như An Tử Yến là số ít không thể chống lại số đông..
……………..
Vào lúc đó, giờ ra chơi tại trường trung học “ Hải Trạch”
Phòng học lớp 1B,Đinh Đinh vẫn đang ngồi thừ người ra và đọc sách nhưng kì thực cậu không thể nào chú tâm được, từ lúc bắt đầu học cho đến giờ cậu vẫn không thể ngừng nghĩ đến những lời nói và thái độ mà anh hai nói với cậu lúc ở trên xe, Thiên Kỳ cũng gặng hỏi mãi, cậu chỉ nói ậm ừ cho qua. Rồi cậu bạn vô tư kia lại cắm đầu vào cuốn truyện tranh tên tay, để mặt cậu bạn đang ngồi bên cạnh mình.
Bỗng từ ở phía dưới lớp có một nhóm nữ sinh chụm đầu vào nhau, bàn tán sôi nổi: -
- Này các cậu, các cậu đọc báo sáng nay chưa, tin hot tin hot – Lam Lan, một cô bạn nổi tiếng là thông tấn xã của lớp sang sảng nói
- Chuyện gì chuyện gì thế, sáng nay ngủ dậy muộn quá, ăn sáng còn không kịp, đọc báo nỗi gì chứ?- Một người khác nói..
- Cậu đúng là lạc hậu quá đấy Thụy Hân ơi, nhìn đây này –Một cô bạn khác đưa ra tờ báo giấy có in hình An Tử Yến đang bế một cậu con trai đập mạnh xuống bàn nói..
- HẢ …AN TỬ YẾN – VÀ NGƯỜI TÌNH ĐỒNG TÍNH – cả đám hét lên
Tiếng hét đó đã làm cho tất cả những cô cậu học sinh đang có mặt trong lớp không khỏi giật mình, bởi An Tử Yến là một nhân vật mà ai cũng biết và rất gây sự chú ý, đương nhiên có hai người nghe mà giật thót tim đó chính là Đinh Đinh và Thiên Kỳ.
- Cái gì, sao có thể thế được, ôi soái ca của lòng tớ - Một người khác nói
- Mà tớ tò mò ghê, người mà anh ta bế là ai nhỉ, cậu xem, ôi, tình cảm chưa này, cứ như là bế công chúa ấy..
- Ôi nhìn mà phát ghê, ai ngờ nhìn vẻ ngoài thì đàn ông thế hóa ra lại đi thích đàn ông sao? – Một người khác lên tiếng miệt thị..
- ……………….
Đinh Đinh bấy giờ mới hiểu ra những gì mà anh hai nói với cậu lúc sáng, vậy là cái ngày hôm ấy, ngày hôm anh hai bế cậu đến công ty với cái mông vẫn còn đang bị thương rốt cuộc đã bị đưa lên báo. Nghe những điều mà mấy cô bạn nói về anh trai mình, Đinh Đinh tức đến nỗi hai bàn tay cậu nắm vào nhau mạnh đến mức các móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu. Cậu đã định đi đến để gây gổ với họ, nhưng chợt nhớ lại lời của anh hai, cậu lại ngăn cản bước chân mình..
………..
- Không ngờ nhỉ, trời ơi, An Tử Yến của lòng em, thôi bye bye anh..em không thể nào thần tượng một người bị gay hết á..
- Mà này, các cậu có tò mò về người An Tử Yến đang bế không, người đó là ai nhỉ? Tò mò quá đi..
- Các cậu nhiều chuyện quá, người ta có đồng tính hay không cũng là chuyện của người ta, bộ anh ấy đồng tính thì nhà các cậu mất tiền hả - Một lời bênh vực hiếm hoi cất lên.
- Này A Châu, tớ biết cậu là hủ, bọn tớ không chấp, tốt nhất đừng xen vào chuyện của bọn tớ- - Một người ngang ngược nói..
- Các cậu…
- ………..
- ……………..
- Cứ thế, câu chuyện của An Tử Yến đã trở thành chủ đề bàn luận không dứt suốt trong lớp của Đinh Đinh
Ngồi bên cạnh Đinh Đinh từ nãy giờ, nghe những lời miệt thị An Tử Yến từ những cô bạn ấu trĩ kia, bản thân Thiên Kỳ cũng chịu không nổi, đám con gái đó cực kỳ khó hiểu, rõ ràng xem người ta là thần tượng mà chỉ vì người ta bị đồn là đồng tính thì có thể quay lưng một trăm tám mươi độ đến mức như vậy sao. Vậy hai chữ thần tượng đó có nghĩa lý gì, khi nhìn thấy Đinh Đinh dường như đã không thể kìm chế được, muốn đứng lên để đến gây chuyện với bọn họ. Thiên Kỳ vội ngăn Đinh Đinh lại, cậu sợ Đinh Đinh mất bình tĩnh rồi lại để lộ ra bí mật của mình..
- Cậu cứ ngồi yên đó đi, để tớ lo cho – Cậu đưa tay giữ thân người Đinh Đinh khuyên
- Nhưng tớ, tớ thực sự không thể chịu đựng được, cậu nghe những gì các cậu ấy nói về anh hai tớ rồi đấy..
- Tớ biết, nhưng nếu cậu cứ như thế sẽ hỏng hết mọi chuyện đó. Để đó, để tớ đến nói cho họ một bài, để xem họ có im ngay mấy cái miệng mồm ác độc kia không. – Nói rồi, Thiên Kỳ lại một lần nữa ấn người Đinh Đinh xuống ghế.Cậu biết, với vai trò là một người bạn cậu cũng phải thay An Tử Yến bảo vệ Đinh Đinh khi anh hai Đinh Đinh không có ở đây.
Thiên Kỳ xăm xăm bước đến đám con gái đang thao thao bất tuyệt về một người con trai mà mình chưa gặp lần nào kìa, rồi lên tiếng nói, cậu nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ:-
- Các cậu có thôi đi không hả, các cậu làm người thì phải có cái tâm một chút chứ. Các cậu đã biết rõ thực hư chuyện này là thế nào chưa mà các cậu vội vàng phán xét người ta, lỡ như người anh ấy bế là em trai của anh ấy thì sao, là một người nào đó anh ấy đang cứu giúp thì sao.Vậy thì các cậu có cảm thấy xấu hổ vì những gì các cậu đang nói ở đây không, bài báo này có cơ sở nào là thật không, trong số các cậu ở đây có người đã tận mắt chứng kiến, hay từng quen biết An Tử Yến chưa mà nói như đi guốc trong bụng người ta vậy hả.
Tính xác thực của bài báo này các cậu có kiểm chứng được không hả?. Đặt trường hợp nếu bài báo này là thật thì cũng có liên quan đến các cậu à, người ta đồng tính thì ngày mai các cậu sẽ chết sao? Người ta có đắc tội với các cậu hay sao mà các cậu lên án người ta như vậy, nếu người thân của các cậu mà cũng rơi vào tình cảnh thế này, các cậu sẽ như thế nào. Cũng đừng mang hai chữ thần tượng hay mến mộ gì đó vào đây, bởi vì các cậu không xứng đáng với hai chữ đó đâu. Thần tượng một người là ở tài năng và phẩm chất của họ chứ không phải vì giới tính của họ, cho nên làm ơn nếu manh danh là học sinh trường Hải Trạch, là cư dân của thành phố Thượng Hải thì các nên im cái miệng của các cậu lại được rồi đó..
Thiên Kỳ vừa dứt lời thì cả đám con gái đó im như thóc, ai cũng đưa một ánh mắt to tròn nhìn cậu, ngay đến cả Đinh Đinh cũng không khỏi bất ngờ, cậu vừa cảm động lại vừa thấy bản thân mình sao mà hèn kém quá, ngay cả việc đứng lên bảo vệ anh hai cũng phải nhờ cậu bạn của mình..
- Nhìn gì, tớ nói đúng quá phải không, vậy thì tốt nhất đừng để tớ nghe các cậu nói những lời này một lần nữa, nếu không lần sau, tớ sẽ không nói chuyện lịch sự với các cậu như vậy nữa đâu – Thiên Kỳ nói xong cũng cảm thấy lưỡi mình khát khô đi, lần đầu tiên trong đời chính cậu cũng không thể tin được là cậu có thể nói nhiều như thế..- Thôi, các cậu giải tán đi, tớ đi uống nước.
- Cậu đứng lại đó Hạng Thiên Kỳ, tớ có một thắc mắc, cậu bình thường vốn không biết nói mấy lời này, những chuyện bọn tớ nói hằng ngày cậu cũng không quan tâm, vậy mà hôm nay cậu lại ở đây lên tiếng bảo vệ cái người này, hay là…hay là cậu…cậu chính là cái người trong hình hả…?- Mọi thứ tưởng chừng như đã được giải quyết êm ấm lại bị phá vỡ bởi những lời nói này…
- Đúng rồi, đúng rồi…
- Đúng rồi…Hạng Thiên Kỳ, hay người này chính là cậu…
- Các cậu nói cái gì cơ, các cậu dựa vào đâu mà nói người này là tớ, các cậu điên à…
…………………..
…………………….
Một cuộc khẩu chiến vừa mới ngừng lại bắt đầu nổ ra…
- CÁC CẬU THÔI HẾT ĐI, NGƯỜI TRONG HÌNH LÀ TỚ, AN TỬ YẾN LÀ ANH HAI CỦA TỚ, CÁC CẬU VỪA LÒNG CHƯA?-Một tiếng nói rõ to từ phía sau vang lên..
Khoảnh khắc ấy tất cả mọi thứ đều như dừng lại. Không ai không ngạc nhiên khi nhìn vào người con trai đang đứng ngay giữa căn phòng ấy…
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook