[Bảo Bình - Bạch Dương] Cậu Có Muốn Là Thanh Xuân Của Tớ Không?
-
Chương 8: Lần đầu tiên chúng ta giận nhau lâu như thế!
Một tuần rồi. Một tuần Bảo Bình và Bạch Dương không nói chuyện với nhau, không rủ nhau đi học, gặp nhau cũng chỉ lướt qua. Có lẽ chuyện đó đã kéo dài khoảng cách khiến hai đứa xa nhau. Cảm giác rất khó chịu giống như khi bạn đã quen thuộc với một thứ gì đó, nó đã trở thành một thói quen hàng ngày nhưng giờ tự dưng không còn nữa. Đó là một cảm giác hụt hẫng. Kiểu như cô thấy cậu chơi bóng rổ tự nhiên giơ tay lên vẫy gọi cũng may kịp thời nhận ra. Cánh tay trơ trọi giữa không trung, tiếng nói bị ngăn lại không phát ra được. Cậu dẫu đã tự nhắc nhở mình nhưng mỗi sáng chạy xe qua cổng nhà Bảo Bình, chân không tự chủ được mà dừng lại như chờ đợi cô bước ra cười nói vui vẻ như mọi ngày. Hai người nhận ra vị trí của người kia trong trái tim mình chẳng nhỏ bé chút nào. Nó lớn dần lên theo thời gian hai người ở cạnh nhau- một khoảng thời gian rất dài.
"Bảo Bình! Bảo Bình!" -Bà Hạ đang nấu ăn hướng mắt lên tầng hai gọi con gái.
"Dạ! Có chuyện gì vậy mẹ?" -Bảo Bình từ từ đặt chân lên từng bậc cầu thang dẫn xuống nhà dưới.
"Con sang gọi Bạch Dương sang nhà mình ăn cơm"
"Sao tự dưng lại gọi ạ?" -Bảo Bình có vẻ ái ngại trước đề nghị của mẹ.
"Con sao vậy? Mọi khi con háo hức lắm mà? Lâu rồi mẹ không nấu cơm cho thằng bé sợ nó một mình ăn uống kham khổ, qua loa ảnh hưởng đến sức khoẻ. Chính con là người nêu ra ý kiến này còn gì" -Bà Hạ ngạc nhiên trước biểu hiện của Bảo Bình. Bà nhìn ra sự bối rối kì lạ trong mắt con. Bà có cảm nhận được việc gì đó bất ổn giữa hai đứa trẻ nhưng Bảo Bình cứ chối hoài, bà cũng đành chịu thua. Đứa con gái này bướng bỉnh chẳng biết giống ai. Việc gì nó đã quyết là sẽ làm đến cùng chẳng ai xoay chuyển được. Điều gì cũng giữ cho riêng mình, tự mình giải quyết.
Cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà bởi cô biết ở lại thêm chút nữa là thế nào mẹ cũng hỏi cho đến bao giờ ra đầu đuôi sự tình thì thôi. Cô chậm rãi tiến đến nhà Bạch Dương. Sở dĩ chậm chạp như vậy vì cô còn phải nghĩ xem nên nói thế nào cho phù hợp với cái hoàn cảnh trớ trêu hiện tại của cô.
"Aiss... Đau đầu chết đi mất. Ghét nhất mấy thứ rắc rối phải suy nghĩ nhiều làm đầu mình loạn hết cả lên. Nói thôi mà đến đâu hay đến đấy. Mệt não" -Cô cằn nhằn. Đầu óc Bảo Bình vốn đơn giản không thích hợp cho mấy chuyện phiền phức. Dù quyết định vậy nhưng đến trước cửa nhà Bạch Dương là chúng tiêu tan, bay mất hết, đầu óc trống trơn, dũng khí vừa nãy bỗng chốc tụt xuống nhanh chóng xuống dốc không phanh.
"Thôi hay về đi" -Bảo Bình quay đầu
"Không được về biết nói sao với mẹ giờ?" -Hai luồng suy nghĩ đánh nhau chan chát bất phân thắng bại.
"Mày là Bảo Bình- Hạ Bảo Bình đó biết chưa?" -Cô tự trấn an bản thân. Nói một câu thôi mà cũng căng thẳng như đánh trận cân giữa sự sống với cái chết. Bảo Bình ơi là Bảo Bình!
Cô đưa tay lên gõ cửa nhưng chưa kịp chạm thì cánh cửa bỗng mở ra, đập vào mặt cô là khuôn mặt điển trai của Bạch Dương. Cậu định ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn nhanh vì hôm nay đi học về là ghé quán luôn nên chưa kịp nấu ăn. Vừa mở cửa thì gặp Bảo Bình. Cậu rất ngạc nhiên và bất ngờ đến cứng họng luôn, tính hoạt ngôn hàng ngày cậu vẫn tự hào giờ chẳng có khả năng phát huy tác dụng.
"Mẹ tớ bảo cậu sang ăn cơm" -Cô mở lời trước đi thẳng vào mục đích.
"À... ừm..." -Cậu vẫn chưa tiêu thụ hết câu nói của cô.
Cuộc hội thoại kết thúc. Lần nói chuyện nhạt nhẽo, lãng xẹt nhất từ trước đến giờ của Bảo Bình, Bạch Dương. Hai người đi song song nhau sau đó Bảo Bình vượt lên trước. Lâu lắm rồi, Bạch Dương mới có cảm giác gần Bảo Bình đến vậy dù ở lớp cậu ngồi ngay sau lưng cô nhưng Bảo Bình vẫn rất xa cách. Cô ấy là của mọi người chẳng phải của riêng ai, ai cũng có thể chơi được nhưng bạn thân thì đếm trên đầu ngón tay. Ngoài cậu ra thì nhóm bạn của hai đứa còn có Cự Giải và Nhân Mã. Hai người này rất hợp tính Bảo Bình và Bạch Dương. Họ chơi thân với cô và cậu từ hồi cấp hai duyên số thế mà mà lên cấp ba vẫn lọt vô học chung lớp nên thân lại càng thân.
"Mẹ ơi! Con về rồi nè!" -Bảo Bình thông báo.
"Ừ! Bạch Dương sang hả con? Nhanh vào ăn cơm đi cho nóng!" -Bố cô nhìn thấy cậu trìu mến. Bố mẹ Bảo Bình đều rất yêu thương Bạch Dương chẳng khác nào con ruột nhiều lúc còn quan tâm hơn của cô.
Trong bữa cơm, mọi người vẫn trò chuyện rất vui vẻ chỉ có cậu và cô là im lặng với nhau. Mọi khi tranh giành nhau thức ăn, nói cười rôm rả lắm mà giờ thì hai người chỉ tập trung vào bát của mình, người lớn hỏi gì thì trả lời câu đó. Có lẽ mẹ Bảo Bình cũng nhận ra sự khác lạ này.
"Con ăn no rồi. Con lên phòng một lát. Khi nào dùng bữa xong thì mẹ gọi con xuống dọn nhé" -Bảo Bình buông bát đũa.
"Con ở lại một lát đi"
"Dạ" -Bảo Bình đi lại ghế sô- pha bật ti- vi đợi trong đầu luôn suy nghĩ cố nhìn xem rốt cuộc mẹ cô định làm gì đây nhưng tất cả chỉ vô dụng. Bà vẫn như vậy. Nụ cười luôn thường trực trên môi. Thật là quá nguy hiểm. Có lẽ cô thừa hưởng khả năng nhìn thấu người khác của mẹ nhưng vẫn còn kém xa.
"Hai đứa dạo này thế nào? Có chuyện gì kể mẹ nghe" -Bà Hạ từ tốn dùng dĩa cắm một miếng hoa quả.
"Vẫn vậy ạ. Con và cậu ấy vẫn đi học đều đặn, đúng giờ, ăn uống đầy đủ..." -Cô thao thao bất tuyệt. Không phải cô không hiểu ý của mẹ mà là cố không hiểu để lảng tránh.
"Con đủ thông minh để hiểu mẹ nói gì, phải không Bảo Bình?" -Bà Hạ cắt ngang lời con gái.
"Chết rồi! Hình như lúc nãy con quên không khóa vòi nước, khéo nó tràn đầy ra nhà mất. Con xin lỗi bác khi nào rảnh con sẽ nói chuyện với bác sau. Cảm ơn bác vì bữa tối" -Bạch Dương hốt hoảng chợt nhớ ra điều gì đó rồi vội vã tạm biệt mọi người.
"Ừ về cẩn thận nha con" -Ông Hạ gọi với theo.
Đóng cửa chính lại, Bạch Dương mới chậm rãi lại, chắp tay lại:
"Con xin lỗi vì đã nói dối" rồi quay lưng bỏ đi. Cậu mà ở lại thêm lúc nữa kiểu gì cái tia laze kia cũng chiếu đến cậu lúc đó thì khỏi nói, chẳng biết phải hành xử thế nào. Cậu không phải đứa nhanh nhạy như Bảo Bình, có thể đối đáp với mẹ cô một cách bình thản như vậy nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời. Bà Hạ rất giống Bảo Bình điều bản thân muốn biết thì sẽ tìm mọi cách tra ra bằng được. Ngày tháng sau này của cậu khổ rồi đây,
"Bảo Bình! Bảo Bình!" -Bà Hạ đang nấu ăn hướng mắt lên tầng hai gọi con gái.
"Dạ! Có chuyện gì vậy mẹ?" -Bảo Bình từ từ đặt chân lên từng bậc cầu thang dẫn xuống nhà dưới.
"Con sang gọi Bạch Dương sang nhà mình ăn cơm"
"Sao tự dưng lại gọi ạ?" -Bảo Bình có vẻ ái ngại trước đề nghị của mẹ.
"Con sao vậy? Mọi khi con háo hức lắm mà? Lâu rồi mẹ không nấu cơm cho thằng bé sợ nó một mình ăn uống kham khổ, qua loa ảnh hưởng đến sức khoẻ. Chính con là người nêu ra ý kiến này còn gì" -Bà Hạ ngạc nhiên trước biểu hiện của Bảo Bình. Bà nhìn ra sự bối rối kì lạ trong mắt con. Bà có cảm nhận được việc gì đó bất ổn giữa hai đứa trẻ nhưng Bảo Bình cứ chối hoài, bà cũng đành chịu thua. Đứa con gái này bướng bỉnh chẳng biết giống ai. Việc gì nó đã quyết là sẽ làm đến cùng chẳng ai xoay chuyển được. Điều gì cũng giữ cho riêng mình, tự mình giải quyết.
Cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà bởi cô biết ở lại thêm chút nữa là thế nào mẹ cũng hỏi cho đến bao giờ ra đầu đuôi sự tình thì thôi. Cô chậm rãi tiến đến nhà Bạch Dương. Sở dĩ chậm chạp như vậy vì cô còn phải nghĩ xem nên nói thế nào cho phù hợp với cái hoàn cảnh trớ trêu hiện tại của cô.
"Aiss... Đau đầu chết đi mất. Ghét nhất mấy thứ rắc rối phải suy nghĩ nhiều làm đầu mình loạn hết cả lên. Nói thôi mà đến đâu hay đến đấy. Mệt não" -Cô cằn nhằn. Đầu óc Bảo Bình vốn đơn giản không thích hợp cho mấy chuyện phiền phức. Dù quyết định vậy nhưng đến trước cửa nhà Bạch Dương là chúng tiêu tan, bay mất hết, đầu óc trống trơn, dũng khí vừa nãy bỗng chốc tụt xuống nhanh chóng xuống dốc không phanh.
"Thôi hay về đi" -Bảo Bình quay đầu
"Không được về biết nói sao với mẹ giờ?" -Hai luồng suy nghĩ đánh nhau chan chát bất phân thắng bại.
"Mày là Bảo Bình- Hạ Bảo Bình đó biết chưa?" -Cô tự trấn an bản thân. Nói một câu thôi mà cũng căng thẳng như đánh trận cân giữa sự sống với cái chết. Bảo Bình ơi là Bảo Bình!
Cô đưa tay lên gõ cửa nhưng chưa kịp chạm thì cánh cửa bỗng mở ra, đập vào mặt cô là khuôn mặt điển trai của Bạch Dương. Cậu định ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn nhanh vì hôm nay đi học về là ghé quán luôn nên chưa kịp nấu ăn. Vừa mở cửa thì gặp Bảo Bình. Cậu rất ngạc nhiên và bất ngờ đến cứng họng luôn, tính hoạt ngôn hàng ngày cậu vẫn tự hào giờ chẳng có khả năng phát huy tác dụng.
"Mẹ tớ bảo cậu sang ăn cơm" -Cô mở lời trước đi thẳng vào mục đích.
"À... ừm..." -Cậu vẫn chưa tiêu thụ hết câu nói của cô.
Cuộc hội thoại kết thúc. Lần nói chuyện nhạt nhẽo, lãng xẹt nhất từ trước đến giờ của Bảo Bình, Bạch Dương. Hai người đi song song nhau sau đó Bảo Bình vượt lên trước. Lâu lắm rồi, Bạch Dương mới có cảm giác gần Bảo Bình đến vậy dù ở lớp cậu ngồi ngay sau lưng cô nhưng Bảo Bình vẫn rất xa cách. Cô ấy là của mọi người chẳng phải của riêng ai, ai cũng có thể chơi được nhưng bạn thân thì đếm trên đầu ngón tay. Ngoài cậu ra thì nhóm bạn của hai đứa còn có Cự Giải và Nhân Mã. Hai người này rất hợp tính Bảo Bình và Bạch Dương. Họ chơi thân với cô và cậu từ hồi cấp hai duyên số thế mà mà lên cấp ba vẫn lọt vô học chung lớp nên thân lại càng thân.
"Mẹ ơi! Con về rồi nè!" -Bảo Bình thông báo.
"Ừ! Bạch Dương sang hả con? Nhanh vào ăn cơm đi cho nóng!" -Bố cô nhìn thấy cậu trìu mến. Bố mẹ Bảo Bình đều rất yêu thương Bạch Dương chẳng khác nào con ruột nhiều lúc còn quan tâm hơn của cô.
Trong bữa cơm, mọi người vẫn trò chuyện rất vui vẻ chỉ có cậu và cô là im lặng với nhau. Mọi khi tranh giành nhau thức ăn, nói cười rôm rả lắm mà giờ thì hai người chỉ tập trung vào bát của mình, người lớn hỏi gì thì trả lời câu đó. Có lẽ mẹ Bảo Bình cũng nhận ra sự khác lạ này.
"Con ăn no rồi. Con lên phòng một lát. Khi nào dùng bữa xong thì mẹ gọi con xuống dọn nhé" -Bảo Bình buông bát đũa.
"Con ở lại một lát đi"
"Dạ" -Bảo Bình đi lại ghế sô- pha bật ti- vi đợi trong đầu luôn suy nghĩ cố nhìn xem rốt cuộc mẹ cô định làm gì đây nhưng tất cả chỉ vô dụng. Bà vẫn như vậy. Nụ cười luôn thường trực trên môi. Thật là quá nguy hiểm. Có lẽ cô thừa hưởng khả năng nhìn thấu người khác của mẹ nhưng vẫn còn kém xa.
"Hai đứa dạo này thế nào? Có chuyện gì kể mẹ nghe" -Bà Hạ từ tốn dùng dĩa cắm một miếng hoa quả.
"Vẫn vậy ạ. Con và cậu ấy vẫn đi học đều đặn, đúng giờ, ăn uống đầy đủ..." -Cô thao thao bất tuyệt. Không phải cô không hiểu ý của mẹ mà là cố không hiểu để lảng tránh.
"Con đủ thông minh để hiểu mẹ nói gì, phải không Bảo Bình?" -Bà Hạ cắt ngang lời con gái.
"Chết rồi! Hình như lúc nãy con quên không khóa vòi nước, khéo nó tràn đầy ra nhà mất. Con xin lỗi bác khi nào rảnh con sẽ nói chuyện với bác sau. Cảm ơn bác vì bữa tối" -Bạch Dương hốt hoảng chợt nhớ ra điều gì đó rồi vội vã tạm biệt mọi người.
"Ừ về cẩn thận nha con" -Ông Hạ gọi với theo.
Đóng cửa chính lại, Bạch Dương mới chậm rãi lại, chắp tay lại:
"Con xin lỗi vì đã nói dối" rồi quay lưng bỏ đi. Cậu mà ở lại thêm lúc nữa kiểu gì cái tia laze kia cũng chiếu đến cậu lúc đó thì khỏi nói, chẳng biết phải hành xử thế nào. Cậu không phải đứa nhanh nhạy như Bảo Bình, có thể đối đáp với mẹ cô một cách bình thản như vậy nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời. Bà Hạ rất giống Bảo Bình điều bản thân muốn biết thì sẽ tìm mọi cách tra ra bằng được. Ngày tháng sau này của cậu khổ rồi đây,
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook