[Bảo Bình - Bạch Dương] Cậu Có Muốn Là Thanh Xuân Của Tớ Không?
-
Chương 5: Cảm ơn cậu nhiều lắm! Phần 1
Bảo Bình dựng chân chống xe rồi đứng tựa người vào tường. Cô lại suy nghĩ về những gì đã diễn ra trong buổi tối hôm qua. Cô không biết lời mình nói có khiến cậu bị tổn thương hay cảm thấy cô lo quá nhiều chuyện bao đồng hoặc cố ý áp đặt cậu nhất nhất phải nghe theo ý cô không. Bảo Bình trằn trọc mãi. Và, biểu hiện của cô đã lọt vào tầm mắt của mẹ. Bà Hạ gặng hỏi con gái mãi về điều khiến cô băn khoăn nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu, nụ cười nhẹ và câu trả lời chẳng có gì đáng lo ngại cả, cô đang háo hức về buổi khai giảng ngày mai và không biết sẽ thích nghi môi trường học tập mới như thế nào nên có chút lo lắng. Bà đã cốc đầu cô và nói cô đã trải qua mười mấy ngày khai trường rồi mà còn như vậy, thật là trẻ con. Bảo Bình không muốn mẹ mình lo lắng vì dù sao thì đây cũng là chuyện giữa cô và Bạch Dương nên cô muốn bản thân tự giải quyết.
"Có lẽ cậu ấy sẽ không đến" -Bảo Bình nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay và thở dài. Mọi khi cậu đến rất sớm nhất là vào những ngày quan trọng đáng nhớ như hôm nay nhưng giờ đã quá năm phút so với thời gian cô hẹn cậu đi học chung rồi. Bảo Bình rời khỏi chỗ đứng, ngồi lên xe và nhấn bàn đạp. Trong lòng cô tồn tại một cảm giác khó chịu, thất vọng và trống trải.
"Bảo Bình! Chờ tớ với" -Từ đằng xa, Bạch Dương đã hớt hải chạy theo.
"Cậu đến muộn bảy phút!" -Cô định nói một câu gì đó để trêu đùa cậu vì cái tật lề mề như trước đây cô vẫn thường làm nhưng có cái gì nghẹn ở cổ họng khiến cô khựng lại và thốt ra một lời cằn nhằn gượng gạo, thiếu tự nhiên và hơi khó chịu.
"Xin lỗi!" -Bạch Dương thở dốc mệt nhọc. Hai tiếng "xin lỗi" nhưng hàm chứa rất nhiều ý nghĩa. Cậu đã phạm phải hai điều mà cô ghét nhất. Đó là thất hứa và lỡ hẹn. Cậu đã từng hứa sẽ cùng cô đi học mỗi sáng, cùng nhau bước chân vào ngôi trường cấp ba, cùng cố gắng, cùng nỗ lực học tập. Cậu đã hứa ở bên lắng nghe khi cô buồn phiền, thất bại. Cậu đã hứa sẽ chịu đựng cái tính thất thường của cô bởi cô nói tính khí cô thật kì lạ và khó hiểu có thể vui vẻ, cười nói rạng rỡ hôm nay, có thể buồn bực, im lặng ngay ngày hôm sau nên cô muốn cậu cân bằng cảm xúc giúp cô, nói thay cô mỗi khi cô im lặng. Vậy mà, trong một chốc cậu đã phản bội lại lời hứa và lời hẹn với cô.
"Xe cậu đâu?" -Bảo Bình dường như không để ý lắm đến lời xin lỗi của Bạch Dương cũng có thể biết nhưng lại lờ đi coi như chưa nghe thấy gì. Cô chẳng thấy chiếc xe đạp hàng ngày Bạch Dương vẫn đi nên thắc mắc.
"À... Xe hả? Sáng nay, tớ dắt ra thì phát hiện nó bị hỏng. Tớ đi nhờ xe cậu được không?" -Hỏi là hỏi thế thôi chứ chưa kịp nghe cô có đồng ý hay không cậu đã nhanh tay giữ ghi- đông chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Thật ra, cậu nói dối cô đó. Xe cậu vẫn chạy tốt nhưng cậu muốn đi chung xe với cô để gần cô thêm một chút, để nghe rõ hơn hơi thở, tiếng nói của cô. Một phần cũng vì cậu sợ cô ngại việc hôm qua nên cố ý đi nhanh hơn bỏ cậu lại phía xa. Vì thế, cách tốt nhất là đi chung để cô không chạy đi đâu được. Mặt khác, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
"Tớ có chuyện muốn nói!" -Cả hai người cùng đồng thanh.
"Cậu nói trước đi! Tớ sẽ nghe" -Bạch Dương nhường lời cho Bảo Bình.
"Tớ xin lỗi vì những lời nói hôm qua!" -Giọng Bảo Bình nhỏ dần đi. Dù không nhìn thấy cô lúc này nhưng Bạch Dương có thể cảm nhận thấy cô đang rất bối rối, hai tay nắm chặt, mắt nhìn xuống dưới. Những lúc Bảo Bình ngượng ngùng thường thế mà. Bảo Bình không biết thể hiện cảm xúc với người khác nhưng nếu tinh tế để ý thì sẽ thấy cách cô quan tâm mọi người rất đặc biệt, rất thầm lặng, không phô trương. Ở bên cô chẳng bao giờ cảm thấy chán vì cô rất biết cách bày trò. Ở gần cô sẽ được trải qua mọi cung bậc cảm xúc. Rất thú vị. Trước đây, Bạch Dương từng có những thắc mắc như Bảo Bình có biết buồn là gì không? Có biết khóc không? Có cần người bảo vệ không? Bây giờ, cậu hiểu rồi. Con người cô luôn tràn đầy năng lượng- một thứ năng lượng tích cực khiến người khác thoải mái, ngạc nhiên nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn đa sầu đa cảm, mong manh, nhạy cảm vì dù có nữ cường đến mấy Bảo Bình cũng là con gái cũng cần có người sẻ chia, yêu thương những lúc yếu mềm. Chỉ là bạn có đủ quan trọng để cô ấy cởi bỏ lớp mặt nạ với nụ cười luôn thường trực trên mội như được mặc định sẵn, phá vỡ vỏ bọc của sự mạnh mẽ, chịu đựng. Nếu bạn nhìn thấy Bảo Bình khóc thì chắc chắn bạn đã có một vị trí to lớn trong trái tim cô ấy vì Bảo Bình không thích khóc, cô ấy sợ bị thương hại, vì cô ấy nghĩ đó là vấn đề cá nhân nên tự giải quyết đừng lôi những người không liên quan vào. Một khi bạn đã là người quan trọng thì hãy trân trọng đừng để mất đi điều đó.
"Trời ơi! Điều gì khiến nữ hán tử coi trời bằng vung thích bắt nạt người khác lại trở nên thuỳ mị, dịu dàng, bẽn lẽn như chú mèo con thế này? Tớ phải là người nói xin lỗi cậu mới đúng. Tối qua, sau khi nghe cậu nói, tớ đã nghĩ thông suốt rồi. Tớ không thể chỉ vì một biến cố mà đã gục ngã, bỏ cuộc, đánh mất bản thân được. Ước nguyện duy nhất của mẹ là thấy tớ cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp xuất sắc, vào trường đại học tớ mong muốn, tìm được một công việc tốt và có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc cùng người bạn đời mà tớ lựa chọn nên tớ phải đứng dậy bước tiếp. Tớ là Lãnh Bạch Dương mà!" -Cậu không quên trêu chọc cô và nói ra hết những điều cậu suy nghĩ, những điều trong lòng cậu. Lời nói của cô khiến cậu nghiệm ra nhiều điều, hiểu ra những khúc mắc mà cậu chưa nghĩ thấu, thấy mình thật ngốc nghếch. Cô đã giúp cậu tháo gỡ nút thắt để kiên trì với con đường cậu đã lựa chọn.
"Có lẽ cậu ấy sẽ không đến" -Bảo Bình nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay và thở dài. Mọi khi cậu đến rất sớm nhất là vào những ngày quan trọng đáng nhớ như hôm nay nhưng giờ đã quá năm phút so với thời gian cô hẹn cậu đi học chung rồi. Bảo Bình rời khỏi chỗ đứng, ngồi lên xe và nhấn bàn đạp. Trong lòng cô tồn tại một cảm giác khó chịu, thất vọng và trống trải.
"Bảo Bình! Chờ tớ với" -Từ đằng xa, Bạch Dương đã hớt hải chạy theo.
"Cậu đến muộn bảy phút!" -Cô định nói một câu gì đó để trêu đùa cậu vì cái tật lề mề như trước đây cô vẫn thường làm nhưng có cái gì nghẹn ở cổ họng khiến cô khựng lại và thốt ra một lời cằn nhằn gượng gạo, thiếu tự nhiên và hơi khó chịu.
"Xin lỗi!" -Bạch Dương thở dốc mệt nhọc. Hai tiếng "xin lỗi" nhưng hàm chứa rất nhiều ý nghĩa. Cậu đã phạm phải hai điều mà cô ghét nhất. Đó là thất hứa và lỡ hẹn. Cậu đã từng hứa sẽ cùng cô đi học mỗi sáng, cùng nhau bước chân vào ngôi trường cấp ba, cùng cố gắng, cùng nỗ lực học tập. Cậu đã hứa ở bên lắng nghe khi cô buồn phiền, thất bại. Cậu đã hứa sẽ chịu đựng cái tính thất thường của cô bởi cô nói tính khí cô thật kì lạ và khó hiểu có thể vui vẻ, cười nói rạng rỡ hôm nay, có thể buồn bực, im lặng ngay ngày hôm sau nên cô muốn cậu cân bằng cảm xúc giúp cô, nói thay cô mỗi khi cô im lặng. Vậy mà, trong một chốc cậu đã phản bội lại lời hứa và lời hẹn với cô.
"Xe cậu đâu?" -Bảo Bình dường như không để ý lắm đến lời xin lỗi của Bạch Dương cũng có thể biết nhưng lại lờ đi coi như chưa nghe thấy gì. Cô chẳng thấy chiếc xe đạp hàng ngày Bạch Dương vẫn đi nên thắc mắc.
"À... Xe hả? Sáng nay, tớ dắt ra thì phát hiện nó bị hỏng. Tớ đi nhờ xe cậu được không?" -Hỏi là hỏi thế thôi chứ chưa kịp nghe cô có đồng ý hay không cậu đã nhanh tay giữ ghi- đông chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Thật ra, cậu nói dối cô đó. Xe cậu vẫn chạy tốt nhưng cậu muốn đi chung xe với cô để gần cô thêm một chút, để nghe rõ hơn hơi thở, tiếng nói của cô. Một phần cũng vì cậu sợ cô ngại việc hôm qua nên cố ý đi nhanh hơn bỏ cậu lại phía xa. Vì thế, cách tốt nhất là đi chung để cô không chạy đi đâu được. Mặt khác, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
"Tớ có chuyện muốn nói!" -Cả hai người cùng đồng thanh.
"Cậu nói trước đi! Tớ sẽ nghe" -Bạch Dương nhường lời cho Bảo Bình.
"Tớ xin lỗi vì những lời nói hôm qua!" -Giọng Bảo Bình nhỏ dần đi. Dù không nhìn thấy cô lúc này nhưng Bạch Dương có thể cảm nhận thấy cô đang rất bối rối, hai tay nắm chặt, mắt nhìn xuống dưới. Những lúc Bảo Bình ngượng ngùng thường thế mà. Bảo Bình không biết thể hiện cảm xúc với người khác nhưng nếu tinh tế để ý thì sẽ thấy cách cô quan tâm mọi người rất đặc biệt, rất thầm lặng, không phô trương. Ở bên cô chẳng bao giờ cảm thấy chán vì cô rất biết cách bày trò. Ở gần cô sẽ được trải qua mọi cung bậc cảm xúc. Rất thú vị. Trước đây, Bạch Dương từng có những thắc mắc như Bảo Bình có biết buồn là gì không? Có biết khóc không? Có cần người bảo vệ không? Bây giờ, cậu hiểu rồi. Con người cô luôn tràn đầy năng lượng- một thứ năng lượng tích cực khiến người khác thoải mái, ngạc nhiên nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn đa sầu đa cảm, mong manh, nhạy cảm vì dù có nữ cường đến mấy Bảo Bình cũng là con gái cũng cần có người sẻ chia, yêu thương những lúc yếu mềm. Chỉ là bạn có đủ quan trọng để cô ấy cởi bỏ lớp mặt nạ với nụ cười luôn thường trực trên mội như được mặc định sẵn, phá vỡ vỏ bọc của sự mạnh mẽ, chịu đựng. Nếu bạn nhìn thấy Bảo Bình khóc thì chắc chắn bạn đã có một vị trí to lớn trong trái tim cô ấy vì Bảo Bình không thích khóc, cô ấy sợ bị thương hại, vì cô ấy nghĩ đó là vấn đề cá nhân nên tự giải quyết đừng lôi những người không liên quan vào. Một khi bạn đã là người quan trọng thì hãy trân trọng đừng để mất đi điều đó.
"Trời ơi! Điều gì khiến nữ hán tử coi trời bằng vung thích bắt nạt người khác lại trở nên thuỳ mị, dịu dàng, bẽn lẽn như chú mèo con thế này? Tớ phải là người nói xin lỗi cậu mới đúng. Tối qua, sau khi nghe cậu nói, tớ đã nghĩ thông suốt rồi. Tớ không thể chỉ vì một biến cố mà đã gục ngã, bỏ cuộc, đánh mất bản thân được. Ước nguyện duy nhất của mẹ là thấy tớ cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp xuất sắc, vào trường đại học tớ mong muốn, tìm được một công việc tốt và có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc cùng người bạn đời mà tớ lựa chọn nên tớ phải đứng dậy bước tiếp. Tớ là Lãnh Bạch Dương mà!" -Cậu không quên trêu chọc cô và nói ra hết những điều cậu suy nghĩ, những điều trong lòng cậu. Lời nói của cô khiến cậu nghiệm ra nhiều điều, hiểu ra những khúc mắc mà cậu chưa nghĩ thấu, thấy mình thật ngốc nghếch. Cô đã giúp cậu tháo gỡ nút thắt để kiên trì với con đường cậu đã lựa chọn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook