[Bảo Bình - Bạch Dương] Cậu Có Muốn Là Thanh Xuân Của Tớ Không?
-
Chương 5-2: Cảm ơn cậu nhiều lắm! Phần 2
Nghe Bạch Dương bộc bạch, Bảo Bình chỉ chọn cách im lặng. Cô không phản ứng gì đơn giản vì phải nói gì lúc này, cô cũng không rõ nữa. Không gian chìm vào im lặng. Bảo Bình cô ghét cái kiểu im lặng này lắm. Cô- một đứa con gái nói nhiều thực ra là đối với những người thân quen của cô thôi chứ thường thì mới gặp một ai đó, cô hay ái ngại im lặng. Nếu ai chơi trò im lặng với cô thì cô sẽ trả lại gấp nhiều lần nên đừng dại thử nha. Cô cũng không thích mình lo chuyện của người khác và ngược lại người khác thích quản chuyện của mình. Cô biết cô cần phải làm gì nên đừng cố gắng thay đổi cô. Điều đó cũng không có nghĩa là cô không chịu tiếp thu ý kiến của người khác nhưng chỉ là ghi nhớ những thứ cô cho là đúng còn lại thì bị loại bỏ sạch sẽ khỏi bộ não. Vì những lí do đó mà nhiều người nói cô vô tâm, lạnh lùng nhưng cô thích quan tâm mọi người theo cách của riêng cô không cần quá phô trương hay chỉ biết nói. Hành động mới là quan trọng. Với Bạch Dương, khi lần đầu tiên gặp cậu Bảo Bình đã rất hoạt bát, thân thiện chính cô cũng chẳng hiểu. Cô hay lo chuyện bao đồng cằn nhằn cậu bỏ ăn sáng, cằn nhằn cậu lơ đãng, cằn nhằn cậu không biết cách tự chăm sóc mình,... rất nhiều rất nhiều. Những điều đó cô chưa từng làm với ai trước đây. Chỉ có thể lí giải là vì Bạch Dương là thanh mai trúc mã, là người bạn thân nhất của cô, vì cậu thiếu đi tình thương từ nhỏ, vì bố mẹ cô luôn nhắc nhở cô phải quan tâm cậu... Ừm chắc là vậy. Ngoài ra thì không biết vì sao nữa chỉ là muốn lo thôi. Nhiều khi chính cô còn thấy bản thân mình đối với cậu thật là phiền phức chẳng giống tính cách của cô tí nào.
"Bạch Dương, ngươi đã làm ta hao tổn tâm lực, khí huyết công tâm, tốn nhiều sức lực. Nhà ngươi thật đáng bị trừng phạt nhưng thôi nể tình ngươi là thằng bạn thân duy nhất của ta nên tha cho ngươi lần này. Ta cảm thấy mình thật bao dung độ lượng, tốt bụng và vĩ đại" -Bảo Bình diễn tuồng cổ trang lấy lại không khí sau một lúc trầm lặng. Cô đâu phải đứa nhỏ mọn, thích chấp nhặt, có giận cũng chẳng giận dai, chỉ một lúc là hết à. Tuy nhiên, đừng vì thế mà lừa dối hay làm những điều sai trái sau lưng Bảo Bình. Nếu cô biết được thì bạn sẽ mất Bảo Bình mãi mãi. Giả sử, bạn may mắn nhận được sự tha thứ nhưng vị trí của bạn sẽ không còn như trước, lòng tin và tình cảm đã giảm đi rất nhiều so với trước và muốn lấy lại cũng không phải điều dễ dàng. Trong trường hợp kinh khủng hơn, cô ấy sẽ loại bỏ bạn ra khỏi cuộc sống, thờ ơ, lãnh cảm, coi như người dưng, cơ hội quay lại chỉ còn là số không tròn trĩnh dù bạn có cố gắng gấp trăm nghìn lần.
"Tiểu nhân thật có tội. Tiểu thư đại từ đại bi thứ lỗi. Tiểu nhân sẽ không dám tái phạm lần sau" -Bạch Dương cười toe diễn tiếp vở kịch của Bảo Bình vì cậu biết Bảo Bình bỏ qua sự ngốc nghếch của mình rồi. Thật tốt.
"Lại còn có lần sau? Cậu giỏi nhỉ?" -Cô hạch sách.
"Không dám. Không có lần sau đâu, thật đấy" -Bạch Dương xua tay, lắc đầu.
"Ê, cậu đi xe kiểu gì vậy, nhìn đường cẩn thận vào" -Bảo Bình hốt hoảng trước hành động của cậu bạn. Cuộc sống này còn nhiều điều tươi đẹp lắm nên cô vẫn muốn tận hưởng.
"Biết nhận lỗi thì phải biết sửa lỗi chứ nói suông ai tin. Vậy thì phải làm sao đây?" -Cô hỏi cậu.
"Là sao?" -Cậu không hiểu ý cô nhưng cảm nhận được mùi nguy hiểm trong lời nói. Cô nhóc này lại bày trò gì đây.
"Thì phải bù đắp chứ sao?" -Cô gợi ý.
"Cậu lại gài tớ vào bẫy hả? Được thôi, chiều nay tớ qua chở cậu đi ăn kem là được chứ gì" -Cậu nhăn nhó mặt mày hiểu ra vấn đề.
"Oh yeah! Lâu không dạy bảo cậu nên "load não" chậm quá. Cậu cứ chăm chỉ tầm sư học đạo đi đảm bảo sau này cậu sẽ thành thạo trong việc dỗ dành bạn gái" -Cô vui sướng.
"Cậu là cả một thảm hoạ nhân loại giáng xuống đầu tớ rồi. Bạn gái mà như cậu thì ở vậy khỏi lấy vợ. Bạn bè kiểu gì mà chỉ tìm sơ hở để gài nhau" -Bạch Dương đau khổ nhận ra thời gian sắp tới sẽ mắc bệnh viêm màng túi, ăn mì tôm trừ cơm.
Cả hai vui vẻ trò chuyện suốt dọc đường. Tiếng cười đùa không ngớt. Đầu thu, bầu trời như cao hơn. Không khí buổi sáng trong lành, mát mẻ. Làn gió heo may se se lạnh lướt qua làm tóc mái cô bay lên nhè nhẹ trong không trung. Nó khác cái gió ào ạt của mùa hè trong cơn giông bão, nó làm thanh mát tâm hồn cô. Một năm học mới lại bắt đầu. Một khởi đầu mới đối với Bạch Dương, Bảo Bình và tình bạn của họ. Một khúc mắc, giận dỗi nhưng qua đó, họ biết thông cảm cho nhau, hiểu nhau hơn.
"Bạch Dương, ngươi đã làm ta hao tổn tâm lực, khí huyết công tâm, tốn nhiều sức lực. Nhà ngươi thật đáng bị trừng phạt nhưng thôi nể tình ngươi là thằng bạn thân duy nhất của ta nên tha cho ngươi lần này. Ta cảm thấy mình thật bao dung độ lượng, tốt bụng và vĩ đại" -Bảo Bình diễn tuồng cổ trang lấy lại không khí sau một lúc trầm lặng. Cô đâu phải đứa nhỏ mọn, thích chấp nhặt, có giận cũng chẳng giận dai, chỉ một lúc là hết à. Tuy nhiên, đừng vì thế mà lừa dối hay làm những điều sai trái sau lưng Bảo Bình. Nếu cô biết được thì bạn sẽ mất Bảo Bình mãi mãi. Giả sử, bạn may mắn nhận được sự tha thứ nhưng vị trí của bạn sẽ không còn như trước, lòng tin và tình cảm đã giảm đi rất nhiều so với trước và muốn lấy lại cũng không phải điều dễ dàng. Trong trường hợp kinh khủng hơn, cô ấy sẽ loại bỏ bạn ra khỏi cuộc sống, thờ ơ, lãnh cảm, coi như người dưng, cơ hội quay lại chỉ còn là số không tròn trĩnh dù bạn có cố gắng gấp trăm nghìn lần.
"Tiểu nhân thật có tội. Tiểu thư đại từ đại bi thứ lỗi. Tiểu nhân sẽ không dám tái phạm lần sau" -Bạch Dương cười toe diễn tiếp vở kịch của Bảo Bình vì cậu biết Bảo Bình bỏ qua sự ngốc nghếch của mình rồi. Thật tốt.
"Lại còn có lần sau? Cậu giỏi nhỉ?" -Cô hạch sách.
"Không dám. Không có lần sau đâu, thật đấy" -Bạch Dương xua tay, lắc đầu.
"Ê, cậu đi xe kiểu gì vậy, nhìn đường cẩn thận vào" -Bảo Bình hốt hoảng trước hành động của cậu bạn. Cuộc sống này còn nhiều điều tươi đẹp lắm nên cô vẫn muốn tận hưởng.
"Biết nhận lỗi thì phải biết sửa lỗi chứ nói suông ai tin. Vậy thì phải làm sao đây?" -Cô hỏi cậu.
"Là sao?" -Cậu không hiểu ý cô nhưng cảm nhận được mùi nguy hiểm trong lời nói. Cô nhóc này lại bày trò gì đây.
"Thì phải bù đắp chứ sao?" -Cô gợi ý.
"Cậu lại gài tớ vào bẫy hả? Được thôi, chiều nay tớ qua chở cậu đi ăn kem là được chứ gì" -Cậu nhăn nhó mặt mày hiểu ra vấn đề.
"Oh yeah! Lâu không dạy bảo cậu nên "load não" chậm quá. Cậu cứ chăm chỉ tầm sư học đạo đi đảm bảo sau này cậu sẽ thành thạo trong việc dỗ dành bạn gái" -Cô vui sướng.
"Cậu là cả một thảm hoạ nhân loại giáng xuống đầu tớ rồi. Bạn gái mà như cậu thì ở vậy khỏi lấy vợ. Bạn bè kiểu gì mà chỉ tìm sơ hở để gài nhau" -Bạch Dương đau khổ nhận ra thời gian sắp tới sẽ mắc bệnh viêm màng túi, ăn mì tôm trừ cơm.
Cả hai vui vẻ trò chuyện suốt dọc đường. Tiếng cười đùa không ngớt. Đầu thu, bầu trời như cao hơn. Không khí buổi sáng trong lành, mát mẻ. Làn gió heo may se se lạnh lướt qua làm tóc mái cô bay lên nhè nhẹ trong không trung. Nó khác cái gió ào ạt của mùa hè trong cơn giông bão, nó làm thanh mát tâm hồn cô. Một năm học mới lại bắt đầu. Một khởi đầu mới đối với Bạch Dương, Bảo Bình và tình bạn của họ. Một khúc mắc, giận dỗi nhưng qua đó, họ biết thông cảm cho nhau, hiểu nhau hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook