Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện
-
Chương 28
Tống Thần nằm trên giường, mãi mà không thể chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu hắn toàn bộ đều là hình ảnh Hạ Tiếu nhào lên đỡ đòn hộ hắn, cơ thể mềm mại và mùi hương mê người của cô, còn có khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì sốt và sự ỷ lại tuyệt đối của cô khi nằm trong lòng hắn.
Tống Thần bực bội vò rối mái tóc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, hắn cần phải bình tĩnh lại.
Dòng nước lạnh chảy dọc thân thể làm Tống Thần tỉnh táo không ít.
Hắn ép mình phải suy nghĩ đến chuyện khác, ví như kế hoạch về nước trả thù của hắn, ví như, Hạ Tiếu chính là con gái của kẻ đã gϊếŧ chết cha mẹ hắn.
5 năm trước, khi hắn mới 12 tuổi, cuộc sống của hắn đã bị Hạ Thẩm Niên phá hủy hoàn toàn.
Cha mẹ hắn từng là đối tác làm ăn của Hạ Thẩm Niên, năm đó, vì lợi ích mà Hạ Thẩm Niên qua cầu rút ván, hắn không chỉ hại gia đình hắn táng gia bại sản mà còn cho người đâm chết cha mẹ hắn ngay trên đường cao tốc.
Khi đó, nếu như cậu hắn không từ Anh trở về giúp hắn lo liệu hậu sự cho cha mẹ và giải quyết đám thân thích luôn nhìn chằm chằm vào khối tài sản thừa kế của hắn thì không biết bây giờ cuộc đời của hắn sẽ ra sao.
Hắn thực sự rất biết ơn Dụ Ngôn, bởi vậy khi cậu hắn hỏi liệu hắn có muốn sang Anh không, hắn đã không chút do dự đồng ý.
Ngày 20/6 chính là ngày giỗ của cha mẹ hắn.
Dụ Ngôn có việc bận nên không thể về nước cùng với Tống Thần được, cho nên năm nay chỉ có một mình hắn về làm giỗ lần thứ 5 cho cha mẹ.
Buổi chiều hôm đó, đang trên đường từ mộ cha mẹ trở về thì hắn nhìn thấy Hạ Tiếu bị bắt cóc.
Rốt cuộc, hắn không thể cứu được cô ấy mà còn ngu ngốc để bản thân mình cuốn vào.
Lúc biết cô gái bị bắt cóc tên là Hạ Tiếu, hắn đã rất ngạc nhiên.
Theo hắn tìm hiểu, Hạ Thẩm Niên có một đứa con gái bằng tuổi hắn, mới từ Mỹ về, cũng tên là Hạ Tiếu.
Hắn đã có ý định tiếp cận Hạ Tiếu từ đầu để lợi dụng thu thập chứng cứ làm ăn phi pháp của Hạ Thẩm Niên, mặc dù hắn chưa nhìn thấy con gái của ông ta bao giờ.
Lúc đấy, Tống Thần chỉ cho rằng đấy là sự trùng hợp, hắn chưa bao giờ dám nghĩ cô gái này chính là Hạ Tiếu mà hắn cần tìm.
Mặc dù bị bắt cóc là một chuyện xui xẻo nhưng hắn lại cảm thấy cũng không tệ lắm.
Hạ Tiếu là một cô gái vô cùng thông minh, khéo léo, hài hước và chân thành.
Hắn cảm thấy gặp được cô gái thú vị như vậy trong trường hợp oái oăm thế này quả thật là duyên phận.
Khi Hạ Tiếu cố hết sức cầm chân bọn bắt cóc để tạo cơ hội cho hắn chạy trốn, trong lòng hắn đã nhận định cô chính là bạn bè của mình rồi.
Bởi vậy, mặc dù cơ hội bày ra trước mắt, hắn vẫn sẵn sàng nhường lại cho cô ấy.
Cuối cùng, cả hai người họ đều bị bắt lại.
Thực ra chuyện này cũng không ngoài dự đoán của hắn, chuyện khiến hắn không ngờ nhất chính là Hạ Tiếu vậy mà dám lao đến đỡ đòn hộ hắn.
Lúc nhìn thân hình mềm mại của cô ngã vào lòng mình, tim hắn như bị ai bót nghẹt lại.
Dẫu biết rõ lý do cô làm vậy, hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy có chút đau lòng.
Đêm hôm đó, Hạ Tiếu lên cơn sốt cao mãi không lùi, lần đầu tiên trong suốt 5 năm qua hắn thực sự cảm thấy lo lắng hoảng loạn.
Ở nơi hoang vu vắng vẻ như vậy, rõ ràng là không có thuốc hạ sốt, hắn đành phải xin khăn và nước để giúp cô hạ nhiệt độ.
Đến tận bây giờ, trong đầu hắn vẫn còn nhớ như in mùi hương nhẹ nhàng cùng cơ thể ấm áp mềm mại của cô khi nằm trong lòng hắn, hắn vẫn nhớ rõ cảm giác trái tim đập loạn xạ nơi lồng ngực khi chạm vào khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng vì sốt của cô.
Tống Thần thừa nhận, hắn động tâm rồi.
Vậy mà, trớ trêu thay, người con gái duy nhất khiến hắn động tâm lại là con gái của kẻ đã hủy hoại cuộc đời hắn.
Lúc đưa Hạ Tiếu ra ngoài, nhìn thấy Hạ Thẩm Niên vội vã đi đến bế Hạ Tiếu vẫn đang sốt mê man từ tay hắn, Tống Thần cảm thấy như thể ai đó đã đấm một cú thật mạnh vào ngực mình.
Hắn cảm thấy mắt mình hơi mờ đi, hô hấp có chút khó khăn, cả người hắn lạnh toát như thể rơi vào hầm băng.
Tống Thần cố gắng đè ép cảm giác kinh tởm, thù hận đang sắp sửa trào ra khỏi lồng ngực, hắn mỉm cười thật tự nhiên và bắt tay với kẻ thù đã gϊếŧ chính cha mẹ mình, dù sao thì mấy năm nay hắn cũng đã quá quen với việc đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng tốt đẹp này rồi. Sau đó, hắn bình tĩnh đến kỳ lạ nói chuyện với Hạ Thẩm Niên, đi theo cảnh sát, lấy lời khai, cuối cùng đặt máy bay trở về Anh ngay trong ngày hôm đấy.
***
Tống Thần quấn khăn tắm ngang hông, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Ánh mắt vốn mờ mịt hoang mang trở nên sắc bén lạnh lùng.
Mối thù này hắn nhất định phải trả, những tình cảm dư thừa kia, hắn cần phải bóp chết từ khi mới nảy mầm.
"Hạ Tiếu" hắn nỉ non, "có trách thì phải trách cậu sinh ra là con gái của Hạ Thẩm Niên".
P/S: Chương tiếp theo sẽ được up vào thứ 5 nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook