CHƯƠNG 19
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua cô từ trên xuống dưới, xoay người đi về phía sợi dây chuyền bị đứt trên mặt đất kia.

Khi nhìn thấy sợi dây chuyền đứt thành hai nửa, anh cau mày, sắc mặt càng khó coi hơn.

An Diệc Diệp vội vàng đi qua, nhìn thấy anh nhặt sợi dây chuyền dưới đất lên.
Hình như đây là một cái dây chuyền ảnh chụp.

Trên dây chuyền màu bạc rũ xuống một hình trái tim chạm rỗng, bình thường bên trong đều đặt ảnh chụp của người thân nhất.

Nhưng bây giờ, dây chuyền đã bị gãy làm hai, hình dáng của trái tim chạm rỗng kia cũng bị đụng lõm xuống, không thể mở ra được nữa.

An Diệc Diệp có chút ngạc nhiên, đây chắc chắn là lúc Khúc Chấn Sơ cứu cô bị rơi ra.
Khúc Chấn Sơ vẫn luôn đeo trên người, chắc chắn là thứ vô cùng quan trọng.
“Ngài Khúc ..”
Cô mới vừa mở miệng, Khúc Chẩn Sơ đã thu tay, đặt dây chuyền trong lòng bàn tay, tránh đi tầm mắt của cô.
Khúc Chấn Sơ đứng lên, vẻ mặt chỉ còn lại lạnh lùng.
“Lần sau sẽ không có người đến cứu cô nữa đâu”
Nói xong, anh xoay người muốn đi.


An Diệc Diệp đuổi theo.
“Ngài Khúc , tôi có thể xem thử dây chuyền giúp anh.

Có lẽ còn có thể sửa lại lần nữa.”
Bước chân của Khúc Chẩn Sơ không hề dừng lại, nhanh chóng đi về phía trước, vẻ mặt lạnh như băng.

“Ngài Khúc !”
An Diệc Diệp bước nhanh hơn đi đến bên cạnh anh.

“Tôi từng học một chút, dây chuyền như vậy có thể sửa, không cần quá nhiều thời gian đâu.” Nếu không phải vì cứu cô, dây chuyền cũng sẽ không bị hỏng.
Trước kia An Diệc Diệp từng học một vài kỹ xảo sửa chữa phục hồi, sửa lại một cái dây chuyền cũng không khó.

Bước chân của Khúc Chấn Sơ đột nhiên dừng lại.

An Diệc Diệp suýt nữa đụng đầu vào anh, khó khăn lắm mới đứng vững.

“Ngài.” “Cô có thể sửa?” Giọng nói bình tĩnh của Khúc Chấn Sơ cắt ngang lời cô.


An Diệc Diệp liên tục thở hổn hển.

“Có thể, có thể sửa” Khúc Chấn Sơ Xoay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cố.

An Diệc Diệp lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt kia như muốn nhìn thấu lòng cô vậy.

Hai tay cô đặt ở sau lưng nắm chặt lấy nhau, căng thẳng đến chảy ra một lớp mồ hôi.

Khúc Chấn Sơ đột nhiên vươn tay, đưa dây chuyền cầm trong tay cho cô.

“Vậy để cô thử xem”
An Diệc Diệp thật cẩn thận nhận lấy, vừa định nhìn kỹ, Khúc Chẩn Sơ chợt hé miệng, phun ra lời uy hiếp lạnh như băng.
“Nếu làm hỏng một chút.”
Anh không có nói hết, nhưng uy hiếp trong giọng nói lại khiến người ta run rẩy.

An Diệc Diệp lập tức trở nên căng thẳng, khi ngẩng đầu lần nữa, Khúc Chấn Sơ đã xoay người rời khỏi rồi.
An Diệc Diệp lật dây chuyền trong tay nhìn một chút.
Mặt dây chuyền rỗng màu bạc khắc hình trái tim, chỗ để mở ra bị móc lại, mở không ra.
Cô nhìn cánh cửa Khúc Chấn Sơ đã đóng lại, đem dây chuyền cẩn thận cất vào, xoay người chạy về phòng.
Trong phòng không có dụng cụ gì, An Diệc Diệp lại ra khỏi cửa, tìm quản gia lấy cái hộp dụng cụ sửa chữa văn vật, ngồi ở trước bàn, cẩn thận kiểm tra dây chuyền.
Ước mơ của cô là trở thành một nhà phục hồi văn vật , nhưng trước kia cũng chưa từng học tập bài bản, đều là tự mình học ở trên mạng.
Nếu như không phải bị đưa tới nơi này, bây giờ cô có thể đã vào một trường đại học học chuyên ngành giám định và phục hồi văn vật…
Nhưng bây giờ, chắc hẳn đã bỏ qua thời gian học tập rồi phải không? Động tác trong tay An Diệc Diệp từ từ dừng lại, ép buộc phải nhìn những chua xót trong mắt lại.
Ngày hôm sau, quản gia mới đưa hộp dụng cụ tới.
“Ông chủ nói, cô có thể sử dụng phòng làm việc ở lầu hai”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương