Báo Ân
Chương 7: Thích Cung Lăng?????

Hạ An hít khí, thở ra, lại hít khí, lại thở ra, tiếp tục hít khí, rồi lại thở ra. Sau khi lặp lại mấy chục lần, hét lớn một tiếng với đám nữ sinh đang tình cảm mãnh liệt thảo luận về Cung Lăng: “Mấy người sau này đừng đến làm phiền Cung Lăng.”

Các nữ sinh liền giận: “Cậu là ai a? Mắc mớ gì tới cậu?”

Hạ An không nói gì, chẳng lẽ thật sự không có người nào xem cậu tồn tại sao?”Tôi là bạn của Cung Lăng, mấy người luôn đến làm phiền anh ấy, đã quấy rầy nghiêm trọng tới cuộc sống của anh ấy, hiện tại anh ấy cảm thấy rất phiền chán mấy người.” Mặc dù có chút không đúng, nhưng mà Cung Lăng ghét các cô quấy rầy sự yên tĩnh của anh là sự thật không có sai chút nào. Lại thêm, “Cung Lăng sẽ không thích mấy người. Anh ấy đã thích người khác, đang ở nước ngoài. Tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, người kia cũng sắp trở về, cho nên Cung Lăng muốn tôi đến nói cho mấy người hết hi vọng!” Hạ An nói bừa….

“Dừng, cậu nói như thế nào thì đều là sự thật sao, cậu có chứng cớ gì?” Một nữ sinh trong đó lớn tiếng nói.

Câu này Hạ An cứng họng, cậu chỉ là nói bừa thôi. Lấy đâu ra chứng cứ chứ.

Đột nhiên một nữ sinh a một tiếng nói: “Tôi hinh như thấy cậu ta thường xuyên ra vào nhà Cung Lăng!”

Lời này vừa nói ra, nhóm mê trai ầm ầm lên, cho rằng cậu thật sự là bạn thân của Cung Lăng. Hạ An thừa cơ nói: “Được rồi, đúng vậy, tôi là bạn thân của Cung Lăng, cho nên anh ấy muốn tôi tới nói cho mấy người biết, cách xa anh ấy một chút, đừng làm phiền anh ấy.”

Có vẻ đã rút lui đôi chút, nhưng mà mới chỉ có một chút, vẫn không chịu hết hi vọng “Ra vào nhà Cung Lăng thì sẽ là bạn thân của anh ấy sao? Không phải là cậu đang gạt chúng tôi chứ?”

Hạ An cảm thấy, thật đúng là bị cô nói trúng rồi. Nhưng lập tức nghĩ lại một chút, liền lấy điện thoại di động ra đặt ở trước mặt của các cô nói: “Xem, tôi có hình Cung Lăng ngủ. Cái này có thể nói rõ tôi là bạn thân của anh ấy rồi chứ. Lời của tôi mấy người có thể tin chưa” Tấm hình là lúc Hạ An tới nhà Cung Lăng, thừa dịp Cung Lăng không chú ý mà chụp lại, hiện tại thật sự có thể dùng được.

Hiện tại đã có không ít người tin, Hạ An hình như có thể nghe thấy thanh âm tan nát cõi lòng của các cô gái. Lúc sau, Hạ An lại bị các nữ sinh vây quanh hỏi nửa giờ mới thả cậu đi.

Hạ An rời khỏi phòng học, đi đến rừng cây nhỏ tìm Cung Lăng. Bởi vì hiện tại rừng cây nhỏ thành chỗ mà Cung Lăng xuất hiện nhiều nhất. Quả nhiên. Cung Lăng đang nằm trên ghế dài ở trong rừng cây nhìn trời, Hạ An đi tới đứng ở trước mặt anh nói: “Này, tôi đã thu phục hết.”

“Thật sự?” Cung Lăng nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm Hạ An.

“À… Vẫn còn một bộ phận không chịu chấp nhận. Nhưng mà nói tóm lại tôi cũng đuổi giúp anh rồi không ít, anh có thể cùng đi với tôi chưa.”

“Vậy được rồi, miễn cưỡng đáp ứng vậy” Cung Lăng dời ánh mắt.

Rất nhiều nữ sinh nghe giang hồ đồn, Cung Lăng muốn đi tham gia dã ngoại mùa thu do trường học tổ chức, sôi nổi muốn ghi danh, bất đắc dĩ, thời gian báo danh đã qua.

Hạ An đạp xe một lúc phát hiện xe bị tuột xích, xem ra đành phải đẩy bộ về nhà thôi. Cung Lăng nhìn thấy, từ phái sau dắt xe đạp lên đối diện với Hạ An nói: “Lên xe “

“A? Không cần, tôi tự mình về được rồi ” Hạ An thoái thác.

“Lại không nghe lời của tôi sao?” Cung Lăng quay đầu lại nhìn, nghe như thế nào cũng có chút ý tứ cảnh cáo đầy nguy hiểm.

Hạ An đành phải ngồi lên, ở phía sau gắt gao nắm lấy góc áo Cung Lăng, gió thổi làm bay bay mái tóc của Cung Lăng, từ phía sau lưng Hạ An nhìn anh, con mẹ nó, thực đẹp trai!

Cung Lăng đưa Hạ An tới nhà mình nói: “Đi vào nấu cơm, sau đó thu dọn đồ đạc cho tôi “

Cái đệch. Đưa mình tới đây chỉ là vì muốn giúp anh làm mấy việc này. Bất quá, nghĩ tới việc Cung Lăng đồng ý với cậu tham gia hoạt động dã ngoại mùa thu vào ngày mai, nên trước hết không so đo.

Sau khi ăn cơm tối, lần đầu tiên Hạ An đi vào phòng Cung Lăng! Căn phòng lấy màu lam và màu trắng làm màu chủ đạo, đồ đạc bên trong cũng không có nhiều, một cái giường, một cái bàn, trên bàn có hai cái máy tính, một cái tủ quần áo, không còn gì nữa. Giờ này khắc này, Cung Lăng đang tắm rửa trong phòng tắm, Hạ An hít một hơi bước đến giường, mở tủ quần áo ra, bắt đầu xếp quần áo. Tiếng nước bên trong lọt vào tai Hạ An, trong đầu cậu đột nhiên lại xuất hiện một vài hình ảnh không thuần khiết, sau đó nhớ tới đêm mưa kia Cung Lăng ôm cậu, sau đó… “thứ kia” có dấu hiệu ngẩng đầu. Hạ An lắc lắc đầu, muốn gỡ bỏ hết những hình ảnh đen tối kia.

Cậu nhanh chóng xếp tốt quần áo rồi đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại liền thở từng ngụm từng ngụm. Chỉ sợ cậu mà còn ngồi ngốc trong đó lâu thêm chút nữa, “cái đó” thật sự không thể khống chế. Thật là mạo hiểm.

Tại sao chính mình lại kích động như vậy? Còn có tại sao muốn tới gần Cung Lăng một chút, tới gần thêm một chút? Tại sao nhìn thấy anh liền cao hứng, tại sao muốn anh? Tại sao lại thích anh cười? Thích? A, Hạ An hoảng sợ, chẳng lẽ mình thích anh ấy? Chẳng lẽ mình thích Cung Lăng?

Hạ An bị ý nghĩ của chính mình làm cho sứt đầu mẻ trán, vội vàng rởi khỏi nhà Cung Lăng.

Cung Lăng tắm rửa xong đi ra, quần áo đã được sắp xếp tốt trong va li đặt bên cạnh giường. Nhưng mà Hạ An đã rời khỏi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương