Báo Ân
-
Chương 5: Sinh nhật Cung Lăng
Lại trải qua một tháng. Ngày hôm nay không có mưa to gió lớn, cũng không có sấm chớp đùng đùng, mà lại là một ngày trời trong nắng ấm. Hạ An đi ở trường học, các nữ sinh bên cạnh vô cùng nhiệt liệt thảo luận, chủ đề thảo luận đương nhiên chỉ có một, Cung Lăng. Các nữ sinh so với thường ngày càng kích động hơn, bởi vì, hôm nay là sinh nhật Cung Lăng! Cho nên a, những nữ sinh này đang thảo luận món quà như thế nào thì Cung Lăng mới có thể thích. Mà Hạ An đã sớm chuẩn bị xong rồi! Món quà kia tuyệt đối có ý nghĩa, hơn nữa bởi vì sinh nhật Cung Lăng, mà hai ngày rồi Hạ An không có đến nhà Cung Lăng. Bởi vì, thật lâu không có ăn thức ăn Hạ An làm nhất định sẽ thực hoài niệm, sau đó cậu lập tức làm cho Cung Lăng một bàn thức ăn thật lớn thật ngon, anh nhất định sẽ rất vui vẻ! Đương nhiên, quà tặng khẳng định không chỉ có như vậy! Hạ An tự hào nghĩ. Sau khi tự hào đủ, Hạ An lập tức đi đến nhà Cung Lăng. Hiện tại Cung Lăng tạm thời không có ở nhà. Cậu muốn dành thời gian một ngày để trang trí nhà cửa.
Cung Lăng thực phiền. Không biết là tên nào làm lộ ngày sinh nhật của anh, sau đó cả thiên hạ đều biết, anh bất quá chỉ đi ra ngoài có ba phút, lúc trở lại, trên bàn, ghế trên, thậm chí trên sàn nhà đều chất đầy các loại quà tặng được đóng gói tỉ mỉ. Cung Lăng đá đá cái bàn, đám nữ sinh này thật sự quá nhàm chán. Giảng viên ở trên bục giảng mãnh liệt giảng bài, Cung Lăng lại không có lòng dạ nào để nghe, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới cậu, hình như đã lâu rồi anh không được ăn cơm do cậu nấu, cũng không có nhìn thấy cậu…
Cung Lăng đối với việc mình đột nhiên nhớ tới Hạ An có cảm giác rất không trấn định. Chưa từng có cảm giác như thế. Cung Lăng chán nản nhắm mắt lại.
Còn ở nhà Cung Lăng, căn nhà từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, trong trong ngoài ngoài đều được Hạ An cẩn thận tỉ mỉ quét dọn sạch sẽ, bố trí lại từng đồ vật nhỏ. Sau đó bắt đầu ở trong phòng bếp cắt cắt thái thái, bởi vì cậu biết Cung Lăng không thích ăn ngọt, cho nên không có mua bánh.
Qua mấy giờ, Hạ An bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, nhìn đồng hồ một chút, tốt, Cung Lăng cũng sắp trở về rồi. Hạ An để thức ăn lên bàn thì chợt nghe tiếng mở cửa, Hạ An vội vàng tắt hết đèn đi, sau đó mai phục tại một góc trong nhà, Cung Lăng mở cửa tiến vào, một mảnh tối đen. Đột nhiên, một chút ánh sáng màu xanh phát sáng trong đêm tối, càng về sau càng tỏa sáng. Thậm chí còn chuyển động, trong phòng mỗi một góc đều được ánh sáng màu xanh chiếu đến. Sau đó, một bóng người nhảy ra hô to: “Cung Lăng, sinh nhật vui vẻ ~” Hạ An nở nụ cười vui vẻ nhất, miệng cười thuần khiết nhất với anh. Cung Lăng nhìn nhìn cái người mà hai ngày nay anh không có nhìn thấy, nhìn cậu cười, trái tim Cung Lăng không khỏi đập nhanh, cái loại cảm giác động tâm này, anh chưa từng có qua.
Hạ An kéo anh đến bàn cơm nói: “Ăn đi!”
Cung Lăng nhìn thấy một bàn lớn đầy thức ăn “Nhiều như vậy.” Một bàn lớn nhiều thức ăn như vậy hai người bọn họ ăn đến no chết cũng không hết.
Nghe câu nói của Cung Lăng, Hạ An cảm giác thất vọng một trận, “Anh không thích a?”
Cung Lăng xem bộ dạng thất vọng của cậu, ngẫm lại cậu cũng là vì sinh nhật của mình mới làm nhiều như vậy. Liền sờ sờ đầu cậu cười nói: “Không có, nhanh ăn đi” Hạ An lập tức vui vẻ trở lại.
Hai ngày không được ăn thức ăn do Hạ An làm, hôm nay phải nói thật sự là ăn rất ngon. Cung Lăng nghĩ như vậy. Xem ra Hạ An biến mất hai ngày cũng không phải không có hiệu quả nha ~
Hai người sau khi cơm nước xong, Hạ An đi rửa chén, Cung Lăng bắt đầu nhìn quanh căn nhà của anh, bốn phía đều treo ruy băng cùng tranh hoặc chữ viết “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!” ” Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!” “Mong anh bình an!” Từ từ. Người này, biến mất hai ngày có lẽ là vì những chuyện này. Làm mấy thứ này, tốn rất nhiều thời gian.”Thật là một người ngu ngốc” Cung Lăng ngồi ở trên ghế sa lon cười nói.
Hạ An đem món quà đã được chuẩn bị tốt tặng cho Cung Lăng, Cung Lăng mở ra, là một đồng hồ đeo tay màu lam. Hạ An cầm đồng hồ qua nói: “Tôi giúp anh mang vào” Cung Lăng nghĩ nghĩ vươn tay. Hạ An hít sâu một hơi tiến tới mang đồng hồ vào cổ tay trái trắng nõn của Cung Lăng. Cung Lăng không nói gì thêm. Hai người lúc đó lại biến thành thực yên tĩnh. Một lúc lâu, Cung Lăng quay đầu lại nhìn Hạ An nói: “Cám ơn.” Món quà này không phải tốt nhất, ngày hôm nay những món quà mà đám nữ sinh kia tặng cho anh thật sự là tốt hơn rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà, đây là người duy nhất mà anh cảm thấy cần phải được quý trọng.
“Thích không?” Hạ An thật cẩn thận nói, kỳ thật, nguyên nhân tặng đồng hồ là, khi nhìn thấy cái đồng hồ đeo tay kia trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu: Có thể thay thế em lắng nghe mạch đập của anh. Ý tưởng này có chút kì quái, nhưng cuối cùng cậu vẫn mua nó.
“Có, cám ơn tất cả mọi chuyện hôm nay cậu đã làm cho tôi.” Cung Lăng tươi cười nói.
“Vậy là tốt rồi!” Ngày hôm nay làm cái gì cũng rất thuận lợi a, xem ra chính mình đối với Cung Lăng vẫn là có tác dụng, tối thiểu không phải phế vật. Hạ An nghĩ như vậy liền cảm thấy càng vui vẻ hơn.
Lúc sau hai người luôn luôn anh một câu tôi một câu mà nói chuyện. Ngày hôm nay Hạ An có chút mệt mỏi, nói chuyện một chút liền ngủ mất, nhưng bên miệng vẫn còn nhớ kỹ: “Sinh nhật vui vẻ” Cung Lăng ghé sát vào tai cậu nói: “Ừ, hôm nay tôi rất vui vẻ.” Hạ An dường như là nghe được câu này sau đó liền nặng nề ngủ.
Như vậy, Hạ An lại ngủ trong nhà Cung Lăng một đêm.
Cung Lăng nhìn cậu ngủ, nở nụ cười. Chưa từng có người để ý sinh nhật của anh như vậy, sinh nhật chỉ biết đưa quà tặng, tùy tiện nói một câu quà sinh nhật, sau đó sẽ không thấy thân ảnh. Dụng tâm như Hạ An thì chưa từng có. Cái đồng hồ kia, thực quý giá. Theo điều kiện của cậu nhất định là ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Còn lãng phí thời gian một ngày chuẩn bị những thứ vô ích này. Lần đầu tiên có người dụng tâm như vậy.
“Ngu ngốc” Anh cười nói.
Cung Lăng thực phiền. Không biết là tên nào làm lộ ngày sinh nhật của anh, sau đó cả thiên hạ đều biết, anh bất quá chỉ đi ra ngoài có ba phút, lúc trở lại, trên bàn, ghế trên, thậm chí trên sàn nhà đều chất đầy các loại quà tặng được đóng gói tỉ mỉ. Cung Lăng đá đá cái bàn, đám nữ sinh này thật sự quá nhàm chán. Giảng viên ở trên bục giảng mãnh liệt giảng bài, Cung Lăng lại không có lòng dạ nào để nghe, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới cậu, hình như đã lâu rồi anh không được ăn cơm do cậu nấu, cũng không có nhìn thấy cậu…
Cung Lăng đối với việc mình đột nhiên nhớ tới Hạ An có cảm giác rất không trấn định. Chưa từng có cảm giác như thế. Cung Lăng chán nản nhắm mắt lại.
Còn ở nhà Cung Lăng, căn nhà từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, trong trong ngoài ngoài đều được Hạ An cẩn thận tỉ mỉ quét dọn sạch sẽ, bố trí lại từng đồ vật nhỏ. Sau đó bắt đầu ở trong phòng bếp cắt cắt thái thái, bởi vì cậu biết Cung Lăng không thích ăn ngọt, cho nên không có mua bánh.
Qua mấy giờ, Hạ An bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, nhìn đồng hồ một chút, tốt, Cung Lăng cũng sắp trở về rồi. Hạ An để thức ăn lên bàn thì chợt nghe tiếng mở cửa, Hạ An vội vàng tắt hết đèn đi, sau đó mai phục tại một góc trong nhà, Cung Lăng mở cửa tiến vào, một mảnh tối đen. Đột nhiên, một chút ánh sáng màu xanh phát sáng trong đêm tối, càng về sau càng tỏa sáng. Thậm chí còn chuyển động, trong phòng mỗi một góc đều được ánh sáng màu xanh chiếu đến. Sau đó, một bóng người nhảy ra hô to: “Cung Lăng, sinh nhật vui vẻ ~” Hạ An nở nụ cười vui vẻ nhất, miệng cười thuần khiết nhất với anh. Cung Lăng nhìn nhìn cái người mà hai ngày nay anh không có nhìn thấy, nhìn cậu cười, trái tim Cung Lăng không khỏi đập nhanh, cái loại cảm giác động tâm này, anh chưa từng có qua.
Hạ An kéo anh đến bàn cơm nói: “Ăn đi!”
Cung Lăng nhìn thấy một bàn lớn đầy thức ăn “Nhiều như vậy.” Một bàn lớn nhiều thức ăn như vậy hai người bọn họ ăn đến no chết cũng không hết.
Nghe câu nói của Cung Lăng, Hạ An cảm giác thất vọng một trận, “Anh không thích a?”
Cung Lăng xem bộ dạng thất vọng của cậu, ngẫm lại cậu cũng là vì sinh nhật của mình mới làm nhiều như vậy. Liền sờ sờ đầu cậu cười nói: “Không có, nhanh ăn đi” Hạ An lập tức vui vẻ trở lại.
Hai ngày không được ăn thức ăn do Hạ An làm, hôm nay phải nói thật sự là ăn rất ngon. Cung Lăng nghĩ như vậy. Xem ra Hạ An biến mất hai ngày cũng không phải không có hiệu quả nha ~
Hai người sau khi cơm nước xong, Hạ An đi rửa chén, Cung Lăng bắt đầu nhìn quanh căn nhà của anh, bốn phía đều treo ruy băng cùng tranh hoặc chữ viết “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!” ” Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!” “Mong anh bình an!” Từ từ. Người này, biến mất hai ngày có lẽ là vì những chuyện này. Làm mấy thứ này, tốn rất nhiều thời gian.”Thật là một người ngu ngốc” Cung Lăng ngồi ở trên ghế sa lon cười nói.
Hạ An đem món quà đã được chuẩn bị tốt tặng cho Cung Lăng, Cung Lăng mở ra, là một đồng hồ đeo tay màu lam. Hạ An cầm đồng hồ qua nói: “Tôi giúp anh mang vào” Cung Lăng nghĩ nghĩ vươn tay. Hạ An hít sâu một hơi tiến tới mang đồng hồ vào cổ tay trái trắng nõn của Cung Lăng. Cung Lăng không nói gì thêm. Hai người lúc đó lại biến thành thực yên tĩnh. Một lúc lâu, Cung Lăng quay đầu lại nhìn Hạ An nói: “Cám ơn.” Món quà này không phải tốt nhất, ngày hôm nay những món quà mà đám nữ sinh kia tặng cho anh thật sự là tốt hơn rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà, đây là người duy nhất mà anh cảm thấy cần phải được quý trọng.
“Thích không?” Hạ An thật cẩn thận nói, kỳ thật, nguyên nhân tặng đồng hồ là, khi nhìn thấy cái đồng hồ đeo tay kia trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu: Có thể thay thế em lắng nghe mạch đập của anh. Ý tưởng này có chút kì quái, nhưng cuối cùng cậu vẫn mua nó.
“Có, cám ơn tất cả mọi chuyện hôm nay cậu đã làm cho tôi.” Cung Lăng tươi cười nói.
“Vậy là tốt rồi!” Ngày hôm nay làm cái gì cũng rất thuận lợi a, xem ra chính mình đối với Cung Lăng vẫn là có tác dụng, tối thiểu không phải phế vật. Hạ An nghĩ như vậy liền cảm thấy càng vui vẻ hơn.
Lúc sau hai người luôn luôn anh một câu tôi một câu mà nói chuyện. Ngày hôm nay Hạ An có chút mệt mỏi, nói chuyện một chút liền ngủ mất, nhưng bên miệng vẫn còn nhớ kỹ: “Sinh nhật vui vẻ” Cung Lăng ghé sát vào tai cậu nói: “Ừ, hôm nay tôi rất vui vẻ.” Hạ An dường như là nghe được câu này sau đó liền nặng nề ngủ.
Như vậy, Hạ An lại ngủ trong nhà Cung Lăng một đêm.
Cung Lăng nhìn cậu ngủ, nở nụ cười. Chưa từng có người để ý sinh nhật của anh như vậy, sinh nhật chỉ biết đưa quà tặng, tùy tiện nói một câu quà sinh nhật, sau đó sẽ không thấy thân ảnh. Dụng tâm như Hạ An thì chưa từng có. Cái đồng hồ kia, thực quý giá. Theo điều kiện của cậu nhất định là ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Còn lãng phí thời gian một ngày chuẩn bị những thứ vô ích này. Lần đầu tiên có người dụng tâm như vậy.
“Ngu ngốc” Anh cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook