Báo Ân
-
Chương 22: Sáng tạo tuổi thơ
Đối với chỗ này, Hạ An rất thích thú, sung sướng cùng Cung Lăng ở đây vài ngày không có ai quấy rầy, làm cho cậu thật sự rất luyến tiếc khi phải rời đi.
Ngồi trên xe về nhà, Hạ An còn lưu luyến không ngừng quay đầu nhìn lại, cậu rầu rĩ nói, “Cung Lăng, sau này chúng ta vẫn có thể đến đây nữa chứ?”
“Chỉ cần em muốn, thì có thể.”
“Thật sự sao?”
“Ừ.”
Chỗ này từng là tuổi thơ tốt đẹp duy nhất khi Cung Lăng nhớ lại, nghĩ tới trên xích đu ngày đó, Cung Lăng kể cho cậu nghe về tuổi thơ không trọn vẹn của anh, trong lòng liền âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để Cung Lăng hưởng thụ được một tuổi thơ tươi đẹp.
Cung Lăng nhìn qua gương thấy bộ dạng lập lời thề son sắt của Hạ An, đưa tay qua vỗ đầu của cậu nói: “Lại nghĩ lung tung gì đó?”
Hạ An đương nhiên không thể nói cho anh biết, liền thu hồi quyết tâm nói: “Không có gì, anh lo lái xe đi.”
Cung Lăng quay đầu nhìn Hạ An, bỗng nhiên, có một dự cảm không tốt.
Về đến nhà, mấy ngày nghỉ thu xem như đã hết. Sau đó phải đi học lại. Hạ An có chút hoài niệm thời gian vừa rồi. Nhưng mà hiện tại cậu có một việc quan trọng hơn cần phải làm.
Cậu lén lút chuồn ra khỏi nhà, qua nửa giờ, Cung Lăng mặt nhăn mày nhíu, nói: “Sao vẫn chưa về?” Vừa mới không để ý tới cậu đã lén lút chuồn đi, còn tưởng rằng cậu muốn làm gì đó.
Lại qua mười phút, cuối cùng Hạ An cũng đá văng cửa lớn, ôm một đống lớn đồ đạc lỉnh kỉnh, ngay cả mặt của cậu Cung Lăng cũng không thể nhìn thấy được.
Hạ An đem toàn bộ đồ đạc đặt lên ghế sa lon, thở hồng hộc giải thích: “Cung Lăng, em, bây giờ chúng ta sẽ sáng tạo tuổi thơ cho anh” Nguyên lai thì ra là vì vậy.
“Quả nhiên không phải chuyện gì tốt.” Dự cảm lúc trước của Cung Lăng là hoàn toàn chính xác.
Cung Lăng tiện tay cầm lên vài thứ trong đống đồ lộn xộn kia, vừa nhìn, chính là 《 Cừu vui vẻ và sói xám 》, còn có 《Anh em Ultraman》, 《 Shin, cậu bé bút chì 》, 《 Thám tử lừng danh Conan 》
“Em muốn làm cái gì?” Cung Lăng rốt cục phải hỏi.
“Sáng tạo tuổi thơ a, ” Hạ An vừa thở vừa tức, sau đó cầm 《 Cừu vui vẻ và sói xám 》lên nói, “Chúng ta cùng xem đi.”
Không chờ Cung Lăng trả lời, Hạ An đã bắt đầu mở phim.
“ Cừu Vui vẻ, Cừu Xinh đẹp, Cừu lười biếng, Cừu Sôi nổi, Cừu Chậm chạp mềm nhũn cùng Sói xám…” Âm thanh truyền đến lời bài hát vui vẻ, Cung Lăng đầu đầy hắc tuyến. Nhưng mà Cung Lăng cũng không có cự tuyệt ý tốt của Hạ An
“Cừu vui vẻ đáng ghét, ta nhất định sẽ quay lại. ” Sói xám đã không biết bao nhiêu lần phải lặplời thề như vậy, Cung Lăng cắt một tiếng nói, “Đã nhiều tập như vậy rồi mà cũng không ăn được con nào. Thật sự là một con sói thất bại.”
“Nếu Sói xám mà ăn được Cừu thì phim không còn tiếp tục được nữa.”
Sau đó Hạ An lại đổi cái khác, lần này là 《 Thám tử lừng danh Conan 》. Hai người dựa lên ghế sa lon, nhìn thấy Shinichi 17 tuổi bị teo nhỏ thành Conan 7 tuổi, sau đó cùng thám tử Mori phá án.
“Thám tử Mori đoán sai nhiều lần như vậy, không phải bị ngốc chứ?” Hạ An nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì hầu hết thời gian, ông ta không có chỗ để dùng trí thông minh.” Cung Lăng từ từ nói. Kỳ thật năng lực của thám tử Mori còn lợi hại hơn cả Conan. Là một người đàn ông, Cung Lăng đánh giá cao thám tử Mori hơn.
“A, đúng vậy, đôi khi ông ấy rất lợi hại nha. Em vẫn luôn cảm thấy ông ấy không có vô dụng như vậy.” Hạ An khá nhạy cảm, ít nhất có thể nhìn ra năng lực của thám tử Mori là không đơn giản, Cung Lăng nghĩ thầm.
Khi Conan tìm kiếm bằng chứng quanh hiện trường vụ án, Hạ An dùng tay chọc chọc Cung Lăng bên cạnh nói: “Hung thủ là ai?”
“Người mang mũ.”
“Tại sao có thể là hắn?” Hạ An mở to hai mắt nói, “Thoạt nhìn là một người tốt a.”
Cung Lăng không nói gì, thoạt nhìn hữu dụng sao? Có đôi khi Hạ An thật sự rất đơn thuần.
Quả nhiên, Edogawa Conan phát hiện, sau đó tố giác chân tướng, “Thật là lợi hại, thật giống như anh nói nha.”
Hai người hòa vào thế giới phim hoạt hình, mãi cho đến buổi tối, Hạ An đã mệt mỏi gật gù ngủ trên vai Cung Lăng, Cung Lăng dùng phương thức ôm công chúa ôm cậu về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, nhẹ giống như đang đối đãi với trân bảo.
Cung Lăng quay lại phòng khách, nhìn mấy thứ mà Hạ An mua trên ghế sa lon, anh cầm món đồ trên cùng lên, là mô hình Ultraman, còn có Shin cậu bé bút chì mới, Thám tử lừng danh Conan, đám Cừu, bốn cái gối ôm. Có tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng, poster. Ngoài ra còn có một túi kẹo que lớn. Còn có một chút đồ lớn lớn nhỏ nhỏ gì đó, dù sao cũng toàn là mấy thứ ngây thơ. Cung Lăng vừa bực mình vừa buồn cười, “Tên ngu ngốc này.” Trong đầu chứa những gì vậy? Làm ra nhiều đồ như vậy, lại còn muốn sáng tạo tuổi thơ cho anh.
Còn hơn cả mình, tuổi thơ của cậu không phải còn thảm hại hơn sao? Nhìn mấy thứ kia, tuy rằng Cung Lăng rất muốn vứt đi, nhưng vừa nghĩ tới biểu cảm của Hạ An vào sáng sớm ngày mai thì lại không nhẫn tâm. Đành phải giữ lại hết.
Cung Lăng tắm rửa sạch sẽ xong, cầm khăn lau tóc, Hạ An nằm ngủ trên giường thì thào tự nói: “Cung Lăng, tuổi thơ, tuổi thơ,….”
Cung Lăng không nói gì đi qua, ngủ mà vẫn còn suy nghĩ chuyện này. Anh nhẹ nhàng ngồi lên giường in trên trán Hạ An một nụ hôn “Ngoan, ngủ ngon.” Quả nhiên, Hạ An không nói mớ nữa, ngoan ngoãn chui vào lòng Cung Lăng ngủ.
Ngồi trên xe về nhà, Hạ An còn lưu luyến không ngừng quay đầu nhìn lại, cậu rầu rĩ nói, “Cung Lăng, sau này chúng ta vẫn có thể đến đây nữa chứ?”
“Chỉ cần em muốn, thì có thể.”
“Thật sự sao?”
“Ừ.”
Chỗ này từng là tuổi thơ tốt đẹp duy nhất khi Cung Lăng nhớ lại, nghĩ tới trên xích đu ngày đó, Cung Lăng kể cho cậu nghe về tuổi thơ không trọn vẹn của anh, trong lòng liền âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để Cung Lăng hưởng thụ được một tuổi thơ tươi đẹp.
Cung Lăng nhìn qua gương thấy bộ dạng lập lời thề son sắt của Hạ An, đưa tay qua vỗ đầu của cậu nói: “Lại nghĩ lung tung gì đó?”
Hạ An đương nhiên không thể nói cho anh biết, liền thu hồi quyết tâm nói: “Không có gì, anh lo lái xe đi.”
Cung Lăng quay đầu nhìn Hạ An, bỗng nhiên, có một dự cảm không tốt.
Về đến nhà, mấy ngày nghỉ thu xem như đã hết. Sau đó phải đi học lại. Hạ An có chút hoài niệm thời gian vừa rồi. Nhưng mà hiện tại cậu có một việc quan trọng hơn cần phải làm.
Cậu lén lút chuồn ra khỏi nhà, qua nửa giờ, Cung Lăng mặt nhăn mày nhíu, nói: “Sao vẫn chưa về?” Vừa mới không để ý tới cậu đã lén lút chuồn đi, còn tưởng rằng cậu muốn làm gì đó.
Lại qua mười phút, cuối cùng Hạ An cũng đá văng cửa lớn, ôm một đống lớn đồ đạc lỉnh kỉnh, ngay cả mặt của cậu Cung Lăng cũng không thể nhìn thấy được.
Hạ An đem toàn bộ đồ đạc đặt lên ghế sa lon, thở hồng hộc giải thích: “Cung Lăng, em, bây giờ chúng ta sẽ sáng tạo tuổi thơ cho anh” Nguyên lai thì ra là vì vậy.
“Quả nhiên không phải chuyện gì tốt.” Dự cảm lúc trước của Cung Lăng là hoàn toàn chính xác.
Cung Lăng tiện tay cầm lên vài thứ trong đống đồ lộn xộn kia, vừa nhìn, chính là 《 Cừu vui vẻ và sói xám 》, còn có 《Anh em Ultraman》, 《 Shin, cậu bé bút chì 》, 《 Thám tử lừng danh Conan 》
“Em muốn làm cái gì?” Cung Lăng rốt cục phải hỏi.
“Sáng tạo tuổi thơ a, ” Hạ An vừa thở vừa tức, sau đó cầm 《 Cừu vui vẻ và sói xám 》lên nói, “Chúng ta cùng xem đi.”
Không chờ Cung Lăng trả lời, Hạ An đã bắt đầu mở phim.
“ Cừu Vui vẻ, Cừu Xinh đẹp, Cừu lười biếng, Cừu Sôi nổi, Cừu Chậm chạp mềm nhũn cùng Sói xám…” Âm thanh truyền đến lời bài hát vui vẻ, Cung Lăng đầu đầy hắc tuyến. Nhưng mà Cung Lăng cũng không có cự tuyệt ý tốt của Hạ An
“Cừu vui vẻ đáng ghét, ta nhất định sẽ quay lại. ” Sói xám đã không biết bao nhiêu lần phải lặplời thề như vậy, Cung Lăng cắt một tiếng nói, “Đã nhiều tập như vậy rồi mà cũng không ăn được con nào. Thật sự là một con sói thất bại.”
“Nếu Sói xám mà ăn được Cừu thì phim không còn tiếp tục được nữa.”
Sau đó Hạ An lại đổi cái khác, lần này là 《 Thám tử lừng danh Conan 》. Hai người dựa lên ghế sa lon, nhìn thấy Shinichi 17 tuổi bị teo nhỏ thành Conan 7 tuổi, sau đó cùng thám tử Mori phá án.
“Thám tử Mori đoán sai nhiều lần như vậy, không phải bị ngốc chứ?” Hạ An nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì hầu hết thời gian, ông ta không có chỗ để dùng trí thông minh.” Cung Lăng từ từ nói. Kỳ thật năng lực của thám tử Mori còn lợi hại hơn cả Conan. Là một người đàn ông, Cung Lăng đánh giá cao thám tử Mori hơn.
“A, đúng vậy, đôi khi ông ấy rất lợi hại nha. Em vẫn luôn cảm thấy ông ấy không có vô dụng như vậy.” Hạ An khá nhạy cảm, ít nhất có thể nhìn ra năng lực của thám tử Mori là không đơn giản, Cung Lăng nghĩ thầm.
Khi Conan tìm kiếm bằng chứng quanh hiện trường vụ án, Hạ An dùng tay chọc chọc Cung Lăng bên cạnh nói: “Hung thủ là ai?”
“Người mang mũ.”
“Tại sao có thể là hắn?” Hạ An mở to hai mắt nói, “Thoạt nhìn là một người tốt a.”
Cung Lăng không nói gì, thoạt nhìn hữu dụng sao? Có đôi khi Hạ An thật sự rất đơn thuần.
Quả nhiên, Edogawa Conan phát hiện, sau đó tố giác chân tướng, “Thật là lợi hại, thật giống như anh nói nha.”
Hai người hòa vào thế giới phim hoạt hình, mãi cho đến buổi tối, Hạ An đã mệt mỏi gật gù ngủ trên vai Cung Lăng, Cung Lăng dùng phương thức ôm công chúa ôm cậu về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, nhẹ giống như đang đối đãi với trân bảo.
Cung Lăng quay lại phòng khách, nhìn mấy thứ mà Hạ An mua trên ghế sa lon, anh cầm món đồ trên cùng lên, là mô hình Ultraman, còn có Shin cậu bé bút chì mới, Thám tử lừng danh Conan, đám Cừu, bốn cái gối ôm. Có tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng, poster. Ngoài ra còn có một túi kẹo que lớn. Còn có một chút đồ lớn lớn nhỏ nhỏ gì đó, dù sao cũng toàn là mấy thứ ngây thơ. Cung Lăng vừa bực mình vừa buồn cười, “Tên ngu ngốc này.” Trong đầu chứa những gì vậy? Làm ra nhiều đồ như vậy, lại còn muốn sáng tạo tuổi thơ cho anh.
Còn hơn cả mình, tuổi thơ của cậu không phải còn thảm hại hơn sao? Nhìn mấy thứ kia, tuy rằng Cung Lăng rất muốn vứt đi, nhưng vừa nghĩ tới biểu cảm của Hạ An vào sáng sớm ngày mai thì lại không nhẫn tâm. Đành phải giữ lại hết.
Cung Lăng tắm rửa sạch sẽ xong, cầm khăn lau tóc, Hạ An nằm ngủ trên giường thì thào tự nói: “Cung Lăng, tuổi thơ, tuổi thơ,….”
Cung Lăng không nói gì đi qua, ngủ mà vẫn còn suy nghĩ chuyện này. Anh nhẹ nhàng ngồi lên giường in trên trán Hạ An một nụ hôn “Ngoan, ngủ ngon.” Quả nhiên, Hạ An không nói mớ nữa, ngoan ngoãn chui vào lòng Cung Lăng ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook