Báo Ân
Chương 12: Thu nhận và giúp đỡ

Qua một lúc rất lâu, Hạ An ở trong ngực Cung Lăng nói: “Năm ấy, tôi tám tuổi, bọn họ liền bỏ tôi, bọn họ bởi vì việc làm ăn thất bại mà tự sát ngay trước mặt tôi, cho dù tôi cầu xin như thế nào đi nữa, bọn họ cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn tôi một cái. Lúc đó trời cũng tối đen, mưa to, sấm chớp đùng đùng.”

Tiếng sấm cũng dần dần dừng lại, Hạ An ngồi dậy nói tiếp: “Sau đó, căn nhà duy nhất mà bọn họ lưu lại bị mợ bán lấy hết tiền, tôi vào nhà mợ ở. Mợ khi nào cũng nói tôi đã khắc chết cha mẹ, làm hại bà phải nuôi một tên phế vật, đồ bỏ đi. Khi đó thân thể của tôi rất yếu, cái gì cũng không làm được, mợ liền đánh tôi, đánh không chết tôi, nên chuyển sang mắng chết tôi. Có đôi khi, mợ còn nói tại sao tôi không phải là nữ, như vậy bà cũng có thể đem tôi đi bán kiếm tiền. Cậu thích đánh bạc, mỗi lần đánh thua về luôn đánh tôi. Hai người họ luôn bắt tôi làm rất nhiều rất nhiều việc nguy hiểm, bọn họ ước gì tôi chết đi thì thật là tốt.”

Cung Lăng nghe đến đó, có chút đau lòng Hạ An. Đưa tay ôm lấy Hạ An, lúc này khóe mắt Hạ An chảy ra một giọt nước mắt, cậu nói tiếp: “Ngày đó, hai người bọn họ trở về nhà lại đánh tôi một trận, lần này không giống với ngày thường, bọn họ một bên mắng, một bên muốn đánh chết, tôi thực sợ hãi, muốn né ra, nhưng mợ kéo tôi đập đầu vào vách tường, sau đó tôi hôn mê. Khi…tỉnh lại, tôi nằm ở bãi rác. Ngày đó sấm lại đánh rất to.”

Sau khi Cung Lăng nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Hạ An lại sợ hãi tiếng sấm. Ôm chặt Hạ An, nhưng không ngờ Hạ An không cần anh an ủi

Đẩy Cung Lăng ra, mỉm cười một cái nói: “Nhưng mà hiện tại tôi không sao, thật sự, tôi rất tốt, không có việc gì” Như vậy mà vẫn còn rất tốt? Cung Lăng cũng biết cậu đang cậy mạnh, Hạ An, luôn luôn không muốn trở thành phiền phức của người khác

Cung Lăng nhìn cậu tươi cười, người này, thời thời khắc khắc đều cười, bất luận là vui hay không vui. Cung Lăng không thích cậu cậy mạnh tươi cười, ôm Hạ An vào lòng, gắt gao, không cho phép cậu đẩy ra. Cung Lăng ghé vào tai cậu nhẹ nhàng, ôn nhu nói: “Hạ An, ở trước mặt tôi, cậu không cần kiên cường.” Cung Lăng đau lòng vì cậu, đau lòng vì những gì mà Hạ An đã trải qua.”Sau này, ít nhất tôi sẽ không bỏ cậu lại.”

Nói xong, Hạ An ở trong ngực Cung Lăng run rẩy. Bởi vì lời anh nói, toàn bộ kiên cường đều tan rã.

Hạ An cảm thấy mệt mỏi, hỗn loạn liền ngủ mất. Cung Lăng nhìn thấy Hạ An ngủ trong lòng mình, lơ đãng nở nụ cười.

Hạ An khi…tỉnh lại, đang nằm ở trên giường Cung Lăng. Hạ An đột ngột ngồi dậy nói: “Ngại quá, tôi lập tức sẽ rời đi, sẽ không quấy rầy đến anh.”

Cung Lăng đóng sách lại, nói: “Cậu hiện tại đã quấy rầy đến tôi. Hơn nữa, đêm đã khuya, cậu muốn đi như thế nào?”

A… Hạ An nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Nói đi.” Cung Lăng đột nhiên nói một câu. Dưới trời mưa to, cầm hành lý tới cửa nhà anh, lý do khẳng định không chỉ là sợ hãi.

Hạ An thật không ngờ Cung Lăng thông minh như vậy, đã có thể đoán được.

“Phòng thuê của tôi bị chủ nhà thu hồi làm phòng tân hôn, tiền tháng này của tôi đã tiêu hết, cho nên không có tiền đến khách sạn ở, sau đó trời mưa, sau đó đi đến nhà của anh.” Hạ An đành phải thành thật khai báo, “Nhưng mà, tôi sẽ không quấy rầy anh lâu. Tôi chỉ ở đây một buổi tối thôi, một buổi tối là đủ rồi.” Hạ An lặp đi lặp lại.

Cung Lăng cười khẽ một tiếng, sau đó đi đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, lấy tay xoa xoa đầu Hạ An nói: “Nhìn cậu đáng thương như vậy, tôi sẽ thu nhận và giúp đỡ cậu.”

Hạ An khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Cung Lăng nói: “Thật sự sao?”

“Ừ.”

“Cám ơn anh, Cung Lăng, có người bạn như anh thật sự là phúc khí của tôi.” Hạ An cảm tạ nói. Tuy rằng Hạ An thích Cung Lăng, nhưng mà cũng sẽ không vọng tưởng Cung Lăng cũng sẽ thích người như cậu. Cho nên chỉ có thể dùng bạn bè để hiểu.

Nhưng mà Cung Lăng nghe được đột nhiên không vui. Đứng dậy nói: “Cậu tiếp tục ngủ đi.” Sau đó ra ngoài.

Cung Lăng chờ đợi ở thư phòng một đêm, bởi vì anh đang suy nghĩ một chuyện. Trong đầu toàn bộ là một người —— Hạ An. Hạ An được mình cứu, Hạ An ở trong gió lạnh chờ mình nói muốn báo ân, Hạ An thật cẩn thận có chứa chút chờ mong, Hạ An sợ hãi tiếng sấm, Hạ An ở trong góc không được để ý tới, Hạ An quang minh chính đại nhìn mình, Hạ An tận tâm tận lực giúp mình tổ chức sinh nhật, Hạ An tùy tùy tiện tiện, Hạ An bị hôn, Hạ An vui vẻ cười rộ lên, Hạ An không vui cũng cậy mạnh cười rộ lên….

Toàn bộ, đều là Hạ An. Cung Lăng cười cười, xem ra, đúng là anh có tình cảm với cái người ngu ngốc kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương