Bảo An Đường
-
C7: Chương 7
Lúc này gương mặt của Thẩm Nam Sơn cũng biến sắc.
"Là lang băm từ đâu tới, ở nơi này có đám loạn ngôn?" Binh lính theo cùng Thẩm Nam Sơn lên tiếng trách cứ ta.
Đại huynh đệ bình tĩnh dùng chút lực ở tay, ta rõ ràng nhìn thấy Thẩm Nam Sơn đang nhướng mày, mồ hôi lăn dài trên trán.
Không hổ là ta đại huynh đệ của ta!
Thẩm Nam Sơn ánh mắt rơi trên người ta, dò xét ta từ trên xuống dưới, mở miệng nói: "Để nàng ta làm."
Ánh mắt kia, ngữ điệu khia của hắn, nếu là một nữ tử bình thường đã bị dọa cho khiếp sợ.
Nhưng ta không phải một nữ tử bình thường?
Thấy hắn gọi tên ta, ta vội vàng kéo tay áo lên, bước lên phía trước: "Ngài nghĩ kỹ rồi chứ? Nên cưa chân từ khúc nào đây?"
Thẩm Nam Sơn ánh mắt rơi trên cánh tay của ta, bỗng nhiên khóe môi giương lên: "Quả nhiên là ngươi."
"Kiều Yên Nhi, lại để ta tìm thấy dễ dàng như vậy." Thẩm Nam Sơn nói.
Ta...
Ta lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, trên cánh tay vẫn còn lưu lại vết sẹo mờ mờ, là do bị bỏng, nếu không phải là người biết đến nó thì chắc chắn không dễ gì nhận ra được.
Đại huynh đệ cũng quay đầu lại nhìn ta, sóng mắt nhất chuyển, bỗng nhiên cười lên: "Cái gì Kiều Yên Nhi chứ? Sợ rằng ngài đã nhận lầm người rồi? Đây là nương tử của ta, Hứa thị."
"Bạch Dịch Thần, ngươi có phu nhân từ lúc nào?" Thẩm Nam Sơn trừng mắt nhìn hắn.
"Vừa mới đây, ngươi là có ý kiến gì chứ?"
"Nàng là người của ta." Thẩm Nam Sơn nói mỗi câu mỗi chữ, tựa như được bóp ra từ những khe răng.
Bạch Dịch Thần mặt không đỏ tim không đập: "Nàng không phải Kiều Yên Nhi."
"Ngươi nói không phải là không phải sao?"
"Vào Tết trung thu, Thẩm phu nhân bất cẩn bị con chó mà Hoàng hậu nương nương nuôi cắn ở chỗ bắp chân tại cung của Hoàng hậu. Vết thương kia rất sâu, tất nhiên sẽ để lại vết sẹo... Chi bằng Thẩm tướng quân nhìn một chút,trên bắp chân của nương tử ta có vết sẹo nào không?"
Đại huynh đệ đều nói đâu vào đấy, rất khác so với so với lúc bình thường cà lơ phất phơ của hắn.
Ta rất muốn đưa trà cho hắn.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, chân ta có rốt cuộc có vết cắn hay không, bản thân ta là rõ nhất... Cho nên, ta thật sự không phải là Kiều Yên Nhi sao?
Mà Kiều Yên Nhi thật...
Cũng đúng, chỉ cần Kiều Yên Nhi thật không ở đây, ta mới có thay thay thế Kiều Yên Nhi.
Thế nhưng hồ nước ở trong cung khi xây lên cũng đã xem xét đến sự an toàn của mọi người, chắc sẽ không thể xây ra với độ sâu có thể dìm chết một người đâu!
Hẳn là... Nàng ta sau khi bị chó cắn, đã nhiễm bệnh chó dại?
Cũng có thể, virus kia trong cơ thể nàng ta đã ẩn núp một khoảng thời gian, sau đó cuối cùng lại bạo phát.
Bệnh chó dại sợ ánh sáng và kị nước, nàng ta không thể nào lại tự mình đi đến bên hồ nước! Nếu thật có người đem bệnh chó dại phát tác rồi ném Kiều Yên Nhi vào nước...
Vậy... Đây từ đầu đến đuôi chính là một vụ mưu sát...
Thế nhưng bọn họ không hề nghĩ tới, Kiều Yên Nhi không chết, bọn họ vốn nghĩ ta chắc chắn sẽ chết mà không nghi ngờ gì nữa, nào đâu khi ta được vớt lên, vậy mà không chết.
Ta cảm thấy một cơn ớn lạnh đi dọc khắp ngưòi, lạnh từ trong tim đến hẳn lòng bàn chân.
Thẩm Nam Sơn bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi.
Trên đùi ta không có sẹo, ta không phải Kiều Yên Nhi.
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi ta.
"Hứa Tiêu Hi."
"Ngươi đã đem nàng ta đến nơi nào rồi?!"
Thẩm Nam Sơn bỗng nhiên nổi giận, ta thậm chí còn nghĩ nếu bây giờ hắn không bị thương, hắn nhất định sẽ nhào lên mà cắn ta.
"Thẩm tướng quân quên rồi sao? Phu nhân Tướng quân thẩm Kiều thị, đã chết trong trận đại hỏa ở Tướng Quốc tự." Ta cảm thấy có chút mỉa mai, nam nhân này thật đúng là không thể dùng tư duy của người bình thường mà đo lường được.
"Ngươi nói bậy!" Thẩm Nam Sơn có chút kích độngL "Nàng ta không chết! Nàng không có chết!"
Ta lại cảm thấy có chút nghi hoặc... Đây là loại kịch bản chuyển hướng vòng vo gì đây?
Ngươi nói Thẩm Nam Sơn để ý đến Kiều Yên Nhi, nếu như Kiều Linh Nhi không có gạt ta, Kiều Yên Nhi rõ ràng là rơi xuống nước trước mắt hắn rồi xém chết.
Ngươi nói Thẩm Nam Sơn nếu không quan tâm đến Kiều Yên Nhi, vậy thì bộ dáng hai mắt đỏ ngâu lúc đó, có thể thấy rõ là không phải diễn xuất...
Thế nhưng những việc này, thì có liên quan gì tới ta chứ?
Kiều Yên Nhi vừa bước vào phủ đã chết rồi, là tự tay ngươi đã giết nàng ấy. Bây giờ bây giờ ở trước mặt ngươi, là…. Hứa Tiểu Hi.
Ta trốn ra sau lưng Bạch Dịch Thần, lên kế hoạch xử lý Thẩm Nam Sơn:
"Kiều Yên Nhi là tiểu thư khuê các, cử chỉ ưu nhã vừa phải, ta ưu nhã sao?"
"..."
"Kiều Yên Nhi là danh môn thục nữ, dung nhan tinh xảo, ngươi nhìn ta có dung nhan sao?"
"..."
"Kiều Yên Nhi tri thư đạt lễ, ngươi thấy ta giống phân rõ phải trái hay sao?"
"..."
"Cái này chẳng phải đã kết thúc rồi sao!" Ta biểu lộ ra một bộ mặt "Trẻ nhỏ dễ dạy" rồi gật đầu.
Đại huynh đệ quay đầu lại nhìn ta một cái, gương mặt lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Để chứng minh thân phận của mình, trước tiên phải nói bản thân mình như thể rất vô dụng."
Ta trả về một cái ra vẻ lão thành ánh mắt Cho hắn: "Là ngươi không hiểu."
Thẩm Nam Sơn cúi đầu trầm tư một lát, bỗng nhiên lại bật cười lên, giống như cái người lúc nảy khóc lóc om sòm căn bản không phải là hắn vậy.
Nụ cười này, nếu đặt ở hiện tại, thế nào thì đều có thể so sánh cao thấp với kiểu “có tiền lại đẹp trai như ta là sai sao."
Haizz! Các người không hiểu.
Lúc ngươi quan tâm đến một người, dù hắn có khuyết điểm đầy người, thì trong mắt ngươi vẫn là một người độc nhất vô nhị.
Còn khi ngươi đã không còn quan tâm đến một người, thì cho dù người đó có hoàn mỹ không chút khuyết điểm đi nữa, đối với ngươi mà nói, thì cũng chỉ là một người khách qua đường.
Thẩm Nam Sơn chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời ta.
Thẩm Nam Sơn nói: "Nghe nói Hứa phu nhân của Bảo An Đường có tài nạo xương như Hoa Đà, tại hạ là đặt biệt đến đây để cầu y."
Ta nói: "Không chữa khỏi được đâu, về nhà chờ chết đi."
Cây đao dài bốn mươi mét của binh lính Thẩm Nam Sơn đã rút ra được đến hai mươi mét.
Bạch Dịch Thần hắng giọng: "Chữa bệnh thì có thể, không biết tiền xem bệnh có mang theo đủ không?"
Nụ cười của Thẩm Nam Sơn đông cứng lại.
Ta thầm nghĩ đại huynh đệ không hổ là đại huynh đệ của ta, ta cũng đứng ra hát đệm vào:" Đúng đúng, chỗ này của bọn ta thu phí rất cao."
"Tất... Tất nhiên là có mang đủ." Nụ cười của Thẩm Nam Sơn dần dần trở nên cứng ngắc.
Bạch Dịch Thần cười híp mắt duỗi ra hai ngón tay: "Hai trăm lượng hoàng kim, không mặc cả."
Sắc mặt của Thẩm Nam Sơn đã trở nên xanh xao, nhưng lại không có cách nào khách, chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Được…”
Ta đã nhịn không được mà đi qua đối diện đường mua cho hắn đống xiên que đủ ăn ba ngày ba đêm!
Cái nhìn của Thẩm Nam Sơn với bọn ta có vẻ không vui nhưng cũng không thể bắt được biểu cảm nào khác, nhìn đến mức ta thấy quá là thoải mái rồi!
Ha...
Đây có phải là cái cảm giác ngược lại tổng tài bá đạo độc đoán không?!!
Vì đạo đức nghề nghiệp, cuối cùng ta vẫn giúp Thẩm Nam Sơn giải quyết vết thương, lấy tiễn ra. Còn việc kê đơn sau đó, dĩ nhiên là giao cho đại huynh đệ rồi.
Lúc ta rửa tay xong rồi đến chỗ quầy thuốc tìm đại huynh đệ, hắn đang ngồi trên quầy viết gì đó một cách rất chuyên tâm.
Ta cúi lưng xuống đến gần, lén ghé sát vào bên tai hắn lớn tiếng hô một câu: "Bạch Dịch Thần!"
Hắn giật nảy mình, tay run một cái, chữ vừa viết xong đã bị lem mất.
"Hứa Tiểu Hi!" Hắn mắt nhìn con chữ đã bị lem, kia nhíu mày ra vẻ tức giận hét tên ta.
Ta nhìn ra được nụ cười mà hắn kiềm nén, nằm ở trên quầy cười đến vò bụng.
Hắn lắc đầu, đổi một tờ giấy khác, viết lại lần nữa.
Ta hỏi hắn đang viết gì.
Hắn nói, viết phương thuốc cho Thẩm Nam Sơn.
Ta dựa vào và nhìn... Hoắc! Khá lắm! Mấy dược liệu trên phương thuốc ta đều nhận ra, đơn giá chắc phải tính bằng vàng. Trên phương thuốc này sợ rằng không phải là dược liệu mà chỉ là vàng thôi.
"Ngươi kê thuốc tốt như vậy cho hắn?"
"Cũng không tính là tốt lắm."
"A?"
"Chủ yếu chính là quý."
Đại huynh đệ quả nhiên chưa từng khiến ta thất vọng!
Thẩm Nam Sơn lại bị khiêng đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook