Bảo An Đường
-
C2: Chương 2
"Muội muội xem như là gặp đại phúc rồi."
Ta mỉm cười gật đầu:"Đúng vậy."
"May mắn thay tướng quân đã kịp thời nhảy xuống cứu muội lên, nếu không thì, muội không bị chìm chết, cũng bị lạnh đến chết"
Hả?
Ta được Thẩm Nam Sơn cứu lên sao?
Vậy nếu lúc đó hắn có mặt ở đấy, thì ta tại sao đột nhiên lại bị ngã xuống nước chứ?
"Ta nghe thái y nói, muội bị kinh sợ nên đã quên rất nhiều việc, vậy muội còn nhớ mình đã bị ngã xuống nước như thế nào không?”
Hoàng hậu đại tỷ kia tự mình đặt câu hỏi.
Ta đành phải ăn ngay nói thật, trả lời tỷ ấy bằng một cái lắc đầu.
Tỷ ấy thở dài một hơi rồi nói: “Muội muội đáng thương của ta…” Rồi duỗi tay ra muốn lấy ấm nước trên bếp lò kia… Đúng vậy, là tay không.
Ta vội vàng tiến lên phía trước ngăn nàng lại.
Thế là theo một tràn tiếng vang "Binh binh bang bang" cùng với những tiếng bước chân loạn xạ, ta chỉ cảm thấy đau đớn một đường lên đến đầu, sững người trong giây lát.
Đợi đến lúc ta phản ứng lại, một cánh tay đã bị Thẩm Nam Sơn kéo lấy, hoàng hậu đại tỷ tỷ dựa vào lòng một nam nhân xa lạ, cầm khăn che lấy nửa gương mặt, giống khóc như lại không khóc.
"Muội muội nói muốn pha trà cho ta uống, ta nói chuyện này để hạ nhân làm là được. Muội muội lại không chịu, nhất định muốn đích thân đi làm. Ai ngờ đâu lại vấp một cái, đã bị nước sôi đổ lên cánh tay… Hoàng thượng, dọa chết thần thiếp rồi!”
A… Thì ra người này là Hoàng Thượng…
Ài? Không đúng. Đây không phải trọng điểm…
Cánh tay của ta đau quá…
Ta quay đầu lại nhìn cánh tay bị Thẩm Nam Sơn kéo lấy kia, đúng lúc hắn ta cũng nhìn thấy ánh mắt của ta, dọa đến linh hồn sâu bên trong ta một trận run rẩy.
Cũng may Hoàng Thượng đúng là Hoàng Thượng, đến đâu cũng có ngự y bên cạnh. Không bao lâu liền có người dẫn ngự y tiến vào.
Người vừa đến cầm theo một cái rương thuốc xông vào, nhìn ta một cái, nhịn không được mắng một câu:"Tại sao lại là ngươi?"
Ta vừa nhìn thấy, cũng không nhịn được mà mắng lên một câu: "Là ngươi?"
Đây chính là những vị ca ca đã dùng kim châm với ta lúc ta mới vừa tỉnh dậy.
Những vị ca ca kia chắc đã nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí từ chỗ Thẩm Nam Sơn, không còn dám nói gì với ta nữa, ngoan ngoãn để rương thuốc xuống, tiếp lấy cánh tay của ta, chẩn trị cho ta.
Ta vừa thấy vết sưng lên trên cánh tay cũng không quá nghiêm trọng, thì thở phào nhẹ nhõm.
Mấy vị ca ca kia cũng xoa xoa những giọt mồ hôi như hạt châu trên trán, nói với Thẩm Nam Sơn, may mắn thay là mùa đông, y phục cũng rất dày, bị bỏng xem ra cũng không quá nghiêm trọng.
Nói xong vội bước nhanh ra ngoài hốt thuốc.
Bầu không khí ở đây bỗng nhiên lại trở nên lạnh lẽo.
Vạn Tuế Gia hu tôn hàng quý làm ấm lại bầu không khí rồi lên tiếng:"Di muội vô sự là tốt rồi, yến hội ở tiền sảnh chắc cũng đã đông đủ, Thẩm tướng quân, chúng ta lại đi uống rượu thôi."
*Hu tôn hàng quý: Người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn.
Phải giữ mặt mũi cho Thiên Vương. Thẩm Nam Sơn vứt ra một câu, nói với hầu nữ thân cận bên ta: “Chăm sóc tốt cho phu nhân nhà ngươi” rồi không thèm quay đầu lại mà cùng Vạn Tuế gia rời khỏi Noãn Các
Ta không thể không vỗ tay sau lưng hắn… Tuyệt vời! Không hổ là nam nhân ta!
Đoàn người của bọn họ đều rời đi, Noãn Các giờ chỉ còn lại ta và hầu nữ Hương Nhi.
Hương Nhi ân cần thay ta băng bó vết thương bị bỏng trên cánh tay, tức giận bất bình mà mở miệng: "Nô tỳ đã nhìn thấy rõ ràng, căn bản không giống như lời Đại tiểu thư đã nói..."
Ta vội vàng che miệng nàng ta lại, chặn đứng lời nói tiếp theo của nàng…
Chấp vấn đương triều hoàng hậu, nếu bị người khác nghe thấy được thì ngày mai cũng không biết ngươi sẽ chết như thế nào!
Hương Nhi đại khái cũng hiểu được ý của ta, lè lưỡi ra, chuyển qua chuyện khác: "Tiểu thư, người có đau không?"
Hay là ta cũng đổ nước lên tay ngươi xem có đau không?
"Nhất định là rất đau rồi. " Nàng ta tự hỏi tự đáp: "Ai… Cũng không biết có để lại sẹo không nữa…"
"Sẽ không đâu." Ta… trả lời.
"Cũng đúng, họ là ngự y của hoàng cung, chắc chắn sẽ không để lại sẹo."
"Hương Nhi à..." Ta trầm mặc một lúc lâu, rốt cục vẫn là quyết định là hỏi nàng ta: "Ta… Tỷ… tỷ tỷ kia của ta, tỷ ấy, tỷ ấy không phải là… có có thù với ta chứ?"
"Tiểu thư người đúng thật là không còn nhớ gì sao?" Hương Nhi ngước đầu lên, nhìn ta với một biểu cảm vô cùng đáng thương.
Ta gật đầu.
Ta cũng vừa tới, lại còn chưa cho ta được load hết, ta nào biết được tình cảnh lúc trước như thế nào chứ?!
"Aida…" Hương Nhi lo lắng thở dài một hơi: "Đại tiểu thư thích tướng quân, năm đó ở phủ chúng ta người trên kẻ dưới, đến cả những người sắp rời đi, ai mà không biết? Tướng quân cũng thích đại tiểu thư, cách hai ba ngày lại cho người mang đồ đến… Những năm gần đây, tướng quân cùng đại tiểu thư cũng thường thường mượn danh nghĩa của tiểu thư ra để ngụy trang, chuyển cho nhau không biết bao nhiêu lá thư.... Đại tiểu thư ghi hận vì người được gả cho tướng quân, những năm này chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ ngáng chân người......"
"Ngươi… Ngươi nói cái gì? Họ… Hai người họ, hai người bọn họ, viết thư qua lại cho nhau?" Ta sốt ruột nên đã vô tình cắn lên đầu lưỡi của mình, đau đến gương mặt méo mó, cũng không lo được quá nhiều, lập tức truy hỏi.
Mẹ kiếp Đại huynh đệ của ta!
Ngươi đây là đang đùa với lửa sao?!
Ngươi đây là dự định lừa dối Hoàng Thượng?!
Nam nhân của ta quả nhiên không hề khiến ta thất vọng.
Yến hội vừa tan, hắn trở lại cỗ xe của Tướng quân, hắn đã uống say đến không còn biết gì, nằm bên cạnh ta, mùi rượu nồng nặc công với mùi thơm trên người chẳng giấu đi đâu được.
Nữ nhân thường rất nhạy cảm với mùi hương, huống hồ mùi thơm kia lúc chiều ta đã ngửi qua, thoáng chốc liền nhận ra, là mùi hương trên người Hoàng hậu đại tỷ tỷ của ta...
Thẩm Nam Sơn nằm trên cỗ xe, ngủ như chết vậy.
Lòng ta lại vô cùng thấp thỏm, trong đầu xuất hiện vô vàn cảnh tượng… Nếu như hắn ta qua mặt Hoàng Thượng mà bị phát hiện, vậy đến lúc đó ta còn có thể chọn cho mình cái cách chết đẹp đẽ không?
Ài? Không đúng.
Là hắn ta làm mà, dựa vào cái gì mà bắt ta phải chết?
Cổ nhân nói rất hay… Phu tử vốn dĩ là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu lại đường ai nấy bay!
Dường như nhìn thấu được tâm tư của ta, Thẩm Nam Sơn đột nhiên xoay người ngồi bật dậy, nhìn thẳng chằm chằm vào ta.
Ta bị hắn dọa đến trong phút chốc không còn cà lăm nữa, thốt ra một tràn câu chửi tiêu chuẩn: "Ta *** Thẩm Nam Sơn! Ngươi muốn dọa chết người à!"
"Kiều Yên Nhi!"
Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay vừa rồi bị bỏng của ta, lửa giận trong mắt trào dâng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook