Báo Ân Cái Đầu Mi
-
Chương 40: Văn Khúc Tinh Quân
Lòng Hứa Tiên cảm thấy bất an nhưng Dương Thiền vẫn chẳng hay biết gì, cứ hăng hái lôi kéo cô: “Hứa Tiên, chúng ta đi đâu chơi đây?”
“Cô muốn đi đâu?” Hứa Tiên hỏi mà trong lòng cứ nhấp nhỏm.
“Chỗ nào vui vui ấy.” Dương Thiền đến gần Hứa Tiên, chớp đôi mắt đẹp, nói.
“Đến Tây Hồ được không?” Hứa Tiên rất nhớ Bạch Tố Trinh nhưng Dương Thiền cứ quấn lấy cô, cô không cách nào thoát được. Dương Thiền quyết tâm không chịu để Hứa Tiên đi đây mà.
“Tây Hồ?” Dương Thiền nghe thế thì nhíu mày, hừ một tiếng: “Ta biết cô muốn đi gặp tướng công của mình. Không được đi!”
Hứa Tiên nước mắt như mưa. Rốt cuộc thì trong đầu cái cô Dương Thiền này chứa thứ gì chứ? Làm thế nào mà vướng phải cô ta thế này? Hứa Tiên còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm thấy cánh tay của mình bị kéo lên, sau đó cả người cũng bay lên.
“Á!” Hứa Tiên kêu lên một tiếng, người đã bị Dương Thiền kéo lên trời, nhưng cảm giác này khác với cảm giác bay chung với Bạch Tố Trinh. Dưới chân cô thấy mềm mềm, giống như đang giẫm lên thứ gì đó. Cô cúi đầu nhìn thì thấy một đám mây hồng, rất là đẹp.
“Thế nào? Mây của ta đẹp đấy chứ? Là do mẹ ta cho đấy.” Dương Thiền thấy Hứa Tiên ngạc nhiên thì đắc ý nói, sau đó vội vàng bổ sung thêm: “Sau này cô học phép cưỡi mây thì cũng có thể cưỡi được. Đến lúc đó ta bảo nhị ca tặng cho cô một đám mây thật đẹp.”
“Hả? không cần phiền phức thế đâu.” Đối mặt với sự nhiệt tình thái quá của Dương Thiền, Hứa Tiên cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Không sao, dù sao nhị ca của ta cũng rất nhàn.” Dương Thiền lơ đễnh xua tay.
Hứa Tiên hết biết nói gì. Dương Thiền cứu cô, cô rất cảm kích. Thế nhưng Dương Thiền đối xử với cô tốt như thế làm cô cảm thấy rất nghi hoặc. Cô thấy mình đâu sức hấp dẫn đến thế.
Trong lúc này, Nhị Lang Thần đang ở Trấn Giang, tự nhiên hắt hơi một cái. Hắn khẽ chau mày, dừng lại, sau đó nhìn lên trời, chậm rãi nói: “Là ai đang nhắc đến ta thế nhỉ?” Sau đó rầu rĩ thở dài: “Đời ấy à, ở nơi cao thì lạnh lẽo, đẹp trai quá cũng là cái tội.”
Nhị Lang Thần thở dài xong mới tiếp tục bay đến địa chỉ mà Hứa Tiên cho. Vừa nghĩ đến những lời Hứa Tiên nói lúc nãy, Nhị Lang Thần cảm thấy lòng cứ vui phơi phới.
Nếu Hứa Tiên nghe được những lời lẩm bẩm của Nhị Lang Thần lúc này, biết ý nghĩ của hắn thì chắc ngạc nhiên đến sái cả quai hàm.
Nhị Lang Thần dễ dàng tìm thấy nhà Hứa Tiên mà không cần tốn nhiều công sức. Hắn đáp xuống trước cửa, Tiêu Thanh nhìn thấy hắn trước nhất, trợn tròn mắt, một lúc sau mới lắp bắp nói với vẻ không dám tin: “Nhị Lang Thần…”
Nhị Lang Thần bình thản liếc Tiêu Thanh một cái, nói: “Con rắn trắng kia đâu? Nói với hắn một tiếng là Hứa Tiên không sao cả.” Nói xong, không đợi Tiêu Thanh phản ứng gì thì xoay người đi mất. Đến khi Tiêu Thanh hoàn hồn lại, thì làm gì còn bóng dáng của Nhị Lang Thần nữa.
“Người vừa nãy là Nhị Lang Thần sao?” Ngao Thanh từ trong góc nói vọng ra, giọng cũng hết sức kinh ngạc.
“Cha huynh nói Nhị Lang Thần có 3 con mắt, nếu con mắt trên trán người vừa rồi không phải là giả thì chắc chắn là Nhị Lang Thần.” Rết tinh đứng bên cạnh khẳng định.
“Đồ ngốc, quan trọng không phải chuyện này.” Ngao Thanh mắng.
“Vậy là chuyện gì?” Rết tinh khiêm tốn hỏi.
“Quan trọng là sao Nhị Lang Thần lại đến đây nói như vậy? Lẽ nào sư phụ ở trong tay ổng?” Ngao Thanh chau mày đoán.
“Hả? Vậy phải làm sao đây?” Rết tinh kêu lên.
Lúc này, Tiêu Thanh đã hoàn hồn lại, vội vã đi tìm Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh nghe Tiêu Thanh kể xong thì nhíu mày.
“Đại ca, huynh nói xem Nhị Lang Thần có ý gì chứ? Lẽ nào Hứa Tiên ở trong tay ngài ấy thật sao?” Tiêu Thanh vừa thấp thỏm vừa nghi hoặc. Sức mạnh và địa vị của Nhị Lang Thần, không ai trong tam giới không biết. Một người phàm như Hứa Tiên sao lại liên quan đến Nhị Lang Thần. Một vị thần tiên như Nhị Lang Thần cũng chẳng làm khó người phàm như Hứa Tiên để làm gì. Nếu đúng như Pháp Hải nói Hứa Tiên sẽ không sao cả thì chắc là Nhị Lang Thần đã cứu Hứa Tiên. Được rồi, tiện tay cứu Hứa Tiên cũng không phải không có khả năng. Nhưng cứu xong thì Hứa Tiên cũng phải về chứ, tự nhiên Nhị Lang Thần tới ném cho một câu rồi xong là sao? Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tiêu Thanh nghĩ nát óc cũng chả hiểu.
Bạch Tố Trinh bỗng đứng bật dậy, mặt bình tĩnh, định đi ra ngoài.
“Đại ca, huynh đi đâu vậy?” Tiêu Thanh vội vàng hỏi.
“Đi tìm Nhị Lang Thần.” Bạch Tố Trinh trầm giọng, trả lời.
“Đại ca, đừng kích động, đệ thấy Nhị Lang Thần cũng không có ác ý gì, huynh đừng có…” Tiêu Thanh rất hiểu địa vị của Hứa Tiên trong lòng Bạch Tố Trinh nên sợ trong nhất thời kích động, y sẽ làm ra những việc mất lý trí, đến lúc đó thì rắc rối to.
“Huynh biết cân nhắc mà.” Bạch Tố Trinh bình tĩnh trả lời, sau đó vội bay về phía miếu thờ Nhị Lang Thần. Tiêu Thanh vội vã đuổi theo.
Đến miếu thờ Nhị Lang Thần, Bạch Tố Trinh đứng trước bức tượng, chắp tay vái, rồi nói: “Nhị Lang Thần, tại hạ là Bạch Tố Trinh, có chuyện muốn cầu kiến ngài.”
Tiêu Thanh cũng đứng sau Bạch Tố Trinh, cẩn trọng nhìn tượng của Nhị Lang Thần.
Bạch Tố Trinh nói được một lúc mà bức tượng vẫn không hề có phản ứng gì. Y vẫn kiên trì đứng đợi.
Tiêu Thanh đứng sau muốn nói gì, lại thôi, lòng thấp thỏm bất an.
Rất lâu sau, trong miếu vẫn yên ắng như tờ, Bạch Tố Trinh khẽ chau mày, tiếp tục nói: “Nhị Lang Thần, tại hạ là Bạch Tố Trinh, có chuyện muốn cầu kiến ngài.”
Ngôi miếu vẫn yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập. Tiêu Thanh khẽ liếc thấy trán Bạch Tố Trinh đã bắt đầu nổi gân xanh nên nuốt nước miếng, dè dặt đến gần Bạch Tố Trinh, nói nhỏ: “Đại ca, chắc là bây giờ Nhị Lang Thần không có ở đây.”
Bạch Tố Trinh không nói gì, nhưng Tiêu Thanh cảm thấy không khí xung quanh bỗng lạnh đến nỗi làm hắn phải rùng mình.
“Nhị Lang Thần.” Giọng của Bạch Tố Trinh đã trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Một lúc sau, cuối cùng thì bức tượng cũng có phản ứng. Một luồng sáng lóe lên, Nhị Lang Thần mặc áo giáp bạc, mặt lãnh đạm xuất hiện, đứng trên cao nhìn xuống Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh.
“Bái kiến Nhị Lang Thần.” Tiêu Thanh chắp tay vái.
“Chào Nhị Lang Thần.” Bạch Tố Trinh cũng chắp tay.
Nhị Lang Thần khẽ nheo mắt, nhìn Bạch Tố Trinh, thong thả nói: “Ngươi chính là tướng công của Hứa Tiên?”
“Phải.” Bạch Tố Trinh gật đầu.
“Yếu quá.” Nhị Lang Thần lạnh lùng thốt ra hai từ này.
Tiêu Thanh nuốt một ngụm nước miếng, rõ ràng hắn liếc thấy gân xanh trên trán Bạch Tố Trinh lại nổi lên. Tiêu Thanh thầm khóc thét. Nhị Lang Thần ơi Nhị Lang Thần, tuy đây là sự thật nhưng đâu cần phải nói ra chứ, trong lòng ngài biết là được rồi mà.
“Xin hỏi Nhị Lang Thần có biết tung tích của nương tử tôi hay không? Nếu ngài biết, xin hãy chỉ cho tôi, tôi vô cùng cảm kích.” Bạch Tố Trinh cố nhẫn nại, nói chuyện dễ nghe một chút.
“Bổn thần biết.” Nhị Lang Thần ung dung nói.
Bạch Tố Trinh im lặng nhìn Nhị Lang Thần, đợi hắn nói tiếp.
Nhị Lang Thần dừng một chút, rồi nói: “Biết thì biết đấy, vấn đề là sao bổn thần phải nói với ngươi?”
Thiếu chút là là Tiêu Thanh ngã ngửa ra đất. Nhị Lang Thần trả lời kiểu gì vậy trời?
Gân xanh trên trán Bạch Tố Trinh nổi giần giật, y nghiến răng nói: “Hứa Tiên là nương tử của tôi, xin Nhị Lang Thần cho biết.”
“Không nói cho ngươi biết đấy.” Nhị Lang Thần cũng hơi nhướng mày, nói một câu thật ác.
Ngay lập tức, trong ngôi miếu có xu thế nổi cuồng phong vũ bão. Tiêu Thanh thấy hai người định giương cung bạt kiếm thì quýnh lên.
Tay Bạch Tố Trinh đặt trên thanh bảo kiếm ngang hông, lạnh lùng nhìn Nhị Lang Thần, định ra tay. Tiêu Thanh nhanh nhẹn nhào tới, ôm lấy thắt lưng của y, vội vã la lên: “Đại ca, bình tĩnh, bình tĩnh đi mà.” Bọn họ không phải là đối thủ của Nhị Lang Thần.
Còn Nhị Lang Thần thì hứng thú nhìn cử động của Bạch Tố Trinh, cong môi cười: “Lá gan của con rắn trắng nhà ngươi cũng to gớm nhỉ.”
Tiêu Thanh bỗng cảm thấy người toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn biết có mười người như bọn hắn cũng không phải đối thủ của Nhị Lang Thần. Nếu bây giờ ngài ấy muốn lấy mạng của bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn Nhị Lang Thần, không nói gì.
“Thế này đi, nếu ngươi có thể làm ta bị thương chút xíu thôi thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Hứa Tiên.” Nhị Lang Thần nở nụ cười, nụ cười có ý nghĩa sâu xa. Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh không hề để ý tới cách xưng hô của Nhị Lang Thần đã từ bổn thần chuyển sang ta.
Nhị Lang Thần vừa nói xong, mặt Tiêu Thanh biến sắc. Sao mà làm được chứ? Tuy đại ca rất mạnh nhưng dù sao vẫn chưa tu thành chính quả, vẫn chỉ là một con xà tinh hơi lợi hại mà thôi. Còn Nhị Lang Thần là vị thần vang danh khắp tam giới.
“Được.” Mặt Bạch Tố Trinh trấn tĩnh, đáp một cách ngắn gọn.
“Đến đây đi.” Nhị Lang Thần nói xong liền bay vút lên trời, Bạch Tố Trinh không nói gì mà lập tức đuổi theo sau, đương nhiên Tiêu Thanh cũng theo sau chót.
Mà lúc này, Hứa Tiên bị Dương Thiền kéo đi thăm thú khắp nơi trên thiên giới. Đưa mắt nhìn xa xa, toàn là mây trắng, thỉnh thoảng có hạc tiên bay qua. Ngay lúc Hứa Tiên đang choáng váng nhìn những áng mây trắng xung quanh thì Dương Thiền vui vẻ chào hỏi người quen. Đối diện là một đám mây đang bay tới, trên đó là một chàng trai trẻ mặc áo xanh.
“Tiểu Dương Thiền, muội đi đâu vậy?” Chàng trai áo xanh mang lại một cảm giác tao nhã lịch sự, giọng nói trong trẻo làm người ta rất có hảo cảm. Người này vừa mỉm cười thì giống như gió xuân thổi qua.
Trong lúc Hứa Tiên đang thắc mắc vị thần tiên này là ai thì Dương Thiền nói một câu làm cô như bị sét đánh trúng.
“Văn Khúc Tinh Quân, chào huynh. Muội đang dẫn một người bạn đi thăm thú khắp nơi.” Dương Thiền cười hì hì, trả lời.
Cái gì? Văn Khúc Tinh Quân? Hứa Tiên như hóa đá. Chàng trai anh tuấn trước mặt là Văn Khúc Tinh Quân sao?
“Cô muốn đi đâu?” Hứa Tiên hỏi mà trong lòng cứ nhấp nhỏm.
“Chỗ nào vui vui ấy.” Dương Thiền đến gần Hứa Tiên, chớp đôi mắt đẹp, nói.
“Đến Tây Hồ được không?” Hứa Tiên rất nhớ Bạch Tố Trinh nhưng Dương Thiền cứ quấn lấy cô, cô không cách nào thoát được. Dương Thiền quyết tâm không chịu để Hứa Tiên đi đây mà.
“Tây Hồ?” Dương Thiền nghe thế thì nhíu mày, hừ một tiếng: “Ta biết cô muốn đi gặp tướng công của mình. Không được đi!”
Hứa Tiên nước mắt như mưa. Rốt cuộc thì trong đầu cái cô Dương Thiền này chứa thứ gì chứ? Làm thế nào mà vướng phải cô ta thế này? Hứa Tiên còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm thấy cánh tay của mình bị kéo lên, sau đó cả người cũng bay lên.
“Á!” Hứa Tiên kêu lên một tiếng, người đã bị Dương Thiền kéo lên trời, nhưng cảm giác này khác với cảm giác bay chung với Bạch Tố Trinh. Dưới chân cô thấy mềm mềm, giống như đang giẫm lên thứ gì đó. Cô cúi đầu nhìn thì thấy một đám mây hồng, rất là đẹp.
“Thế nào? Mây của ta đẹp đấy chứ? Là do mẹ ta cho đấy.” Dương Thiền thấy Hứa Tiên ngạc nhiên thì đắc ý nói, sau đó vội vàng bổ sung thêm: “Sau này cô học phép cưỡi mây thì cũng có thể cưỡi được. Đến lúc đó ta bảo nhị ca tặng cho cô một đám mây thật đẹp.”
“Hả? không cần phiền phức thế đâu.” Đối mặt với sự nhiệt tình thái quá của Dương Thiền, Hứa Tiên cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Không sao, dù sao nhị ca của ta cũng rất nhàn.” Dương Thiền lơ đễnh xua tay.
Hứa Tiên hết biết nói gì. Dương Thiền cứu cô, cô rất cảm kích. Thế nhưng Dương Thiền đối xử với cô tốt như thế làm cô cảm thấy rất nghi hoặc. Cô thấy mình đâu sức hấp dẫn đến thế.
Trong lúc này, Nhị Lang Thần đang ở Trấn Giang, tự nhiên hắt hơi một cái. Hắn khẽ chau mày, dừng lại, sau đó nhìn lên trời, chậm rãi nói: “Là ai đang nhắc đến ta thế nhỉ?” Sau đó rầu rĩ thở dài: “Đời ấy à, ở nơi cao thì lạnh lẽo, đẹp trai quá cũng là cái tội.”
Nhị Lang Thần thở dài xong mới tiếp tục bay đến địa chỉ mà Hứa Tiên cho. Vừa nghĩ đến những lời Hứa Tiên nói lúc nãy, Nhị Lang Thần cảm thấy lòng cứ vui phơi phới.
Nếu Hứa Tiên nghe được những lời lẩm bẩm của Nhị Lang Thần lúc này, biết ý nghĩ của hắn thì chắc ngạc nhiên đến sái cả quai hàm.
Nhị Lang Thần dễ dàng tìm thấy nhà Hứa Tiên mà không cần tốn nhiều công sức. Hắn đáp xuống trước cửa, Tiêu Thanh nhìn thấy hắn trước nhất, trợn tròn mắt, một lúc sau mới lắp bắp nói với vẻ không dám tin: “Nhị Lang Thần…”
Nhị Lang Thần bình thản liếc Tiêu Thanh một cái, nói: “Con rắn trắng kia đâu? Nói với hắn một tiếng là Hứa Tiên không sao cả.” Nói xong, không đợi Tiêu Thanh phản ứng gì thì xoay người đi mất. Đến khi Tiêu Thanh hoàn hồn lại, thì làm gì còn bóng dáng của Nhị Lang Thần nữa.
“Người vừa nãy là Nhị Lang Thần sao?” Ngao Thanh từ trong góc nói vọng ra, giọng cũng hết sức kinh ngạc.
“Cha huynh nói Nhị Lang Thần có 3 con mắt, nếu con mắt trên trán người vừa rồi không phải là giả thì chắc chắn là Nhị Lang Thần.” Rết tinh đứng bên cạnh khẳng định.
“Đồ ngốc, quan trọng không phải chuyện này.” Ngao Thanh mắng.
“Vậy là chuyện gì?” Rết tinh khiêm tốn hỏi.
“Quan trọng là sao Nhị Lang Thần lại đến đây nói như vậy? Lẽ nào sư phụ ở trong tay ổng?” Ngao Thanh chau mày đoán.
“Hả? Vậy phải làm sao đây?” Rết tinh kêu lên.
Lúc này, Tiêu Thanh đã hoàn hồn lại, vội vã đi tìm Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh nghe Tiêu Thanh kể xong thì nhíu mày.
“Đại ca, huynh nói xem Nhị Lang Thần có ý gì chứ? Lẽ nào Hứa Tiên ở trong tay ngài ấy thật sao?” Tiêu Thanh vừa thấp thỏm vừa nghi hoặc. Sức mạnh và địa vị của Nhị Lang Thần, không ai trong tam giới không biết. Một người phàm như Hứa Tiên sao lại liên quan đến Nhị Lang Thần. Một vị thần tiên như Nhị Lang Thần cũng chẳng làm khó người phàm như Hứa Tiên để làm gì. Nếu đúng như Pháp Hải nói Hứa Tiên sẽ không sao cả thì chắc là Nhị Lang Thần đã cứu Hứa Tiên. Được rồi, tiện tay cứu Hứa Tiên cũng không phải không có khả năng. Nhưng cứu xong thì Hứa Tiên cũng phải về chứ, tự nhiên Nhị Lang Thần tới ném cho một câu rồi xong là sao? Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tiêu Thanh nghĩ nát óc cũng chả hiểu.
Bạch Tố Trinh bỗng đứng bật dậy, mặt bình tĩnh, định đi ra ngoài.
“Đại ca, huynh đi đâu vậy?” Tiêu Thanh vội vàng hỏi.
“Đi tìm Nhị Lang Thần.” Bạch Tố Trinh trầm giọng, trả lời.
“Đại ca, đừng kích động, đệ thấy Nhị Lang Thần cũng không có ác ý gì, huynh đừng có…” Tiêu Thanh rất hiểu địa vị của Hứa Tiên trong lòng Bạch Tố Trinh nên sợ trong nhất thời kích động, y sẽ làm ra những việc mất lý trí, đến lúc đó thì rắc rối to.
“Huynh biết cân nhắc mà.” Bạch Tố Trinh bình tĩnh trả lời, sau đó vội bay về phía miếu thờ Nhị Lang Thần. Tiêu Thanh vội vã đuổi theo.
Đến miếu thờ Nhị Lang Thần, Bạch Tố Trinh đứng trước bức tượng, chắp tay vái, rồi nói: “Nhị Lang Thần, tại hạ là Bạch Tố Trinh, có chuyện muốn cầu kiến ngài.”
Tiêu Thanh cũng đứng sau Bạch Tố Trinh, cẩn trọng nhìn tượng của Nhị Lang Thần.
Bạch Tố Trinh nói được một lúc mà bức tượng vẫn không hề có phản ứng gì. Y vẫn kiên trì đứng đợi.
Tiêu Thanh đứng sau muốn nói gì, lại thôi, lòng thấp thỏm bất an.
Rất lâu sau, trong miếu vẫn yên ắng như tờ, Bạch Tố Trinh khẽ chau mày, tiếp tục nói: “Nhị Lang Thần, tại hạ là Bạch Tố Trinh, có chuyện muốn cầu kiến ngài.”
Ngôi miếu vẫn yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập. Tiêu Thanh khẽ liếc thấy trán Bạch Tố Trinh đã bắt đầu nổi gân xanh nên nuốt nước miếng, dè dặt đến gần Bạch Tố Trinh, nói nhỏ: “Đại ca, chắc là bây giờ Nhị Lang Thần không có ở đây.”
Bạch Tố Trinh không nói gì, nhưng Tiêu Thanh cảm thấy không khí xung quanh bỗng lạnh đến nỗi làm hắn phải rùng mình.
“Nhị Lang Thần.” Giọng của Bạch Tố Trinh đã trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Một lúc sau, cuối cùng thì bức tượng cũng có phản ứng. Một luồng sáng lóe lên, Nhị Lang Thần mặc áo giáp bạc, mặt lãnh đạm xuất hiện, đứng trên cao nhìn xuống Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh.
“Bái kiến Nhị Lang Thần.” Tiêu Thanh chắp tay vái.
“Chào Nhị Lang Thần.” Bạch Tố Trinh cũng chắp tay.
Nhị Lang Thần khẽ nheo mắt, nhìn Bạch Tố Trinh, thong thả nói: “Ngươi chính là tướng công của Hứa Tiên?”
“Phải.” Bạch Tố Trinh gật đầu.
“Yếu quá.” Nhị Lang Thần lạnh lùng thốt ra hai từ này.
Tiêu Thanh nuốt một ngụm nước miếng, rõ ràng hắn liếc thấy gân xanh trên trán Bạch Tố Trinh lại nổi lên. Tiêu Thanh thầm khóc thét. Nhị Lang Thần ơi Nhị Lang Thần, tuy đây là sự thật nhưng đâu cần phải nói ra chứ, trong lòng ngài biết là được rồi mà.
“Xin hỏi Nhị Lang Thần có biết tung tích của nương tử tôi hay không? Nếu ngài biết, xin hãy chỉ cho tôi, tôi vô cùng cảm kích.” Bạch Tố Trinh cố nhẫn nại, nói chuyện dễ nghe một chút.
“Bổn thần biết.” Nhị Lang Thần ung dung nói.
Bạch Tố Trinh im lặng nhìn Nhị Lang Thần, đợi hắn nói tiếp.
Nhị Lang Thần dừng một chút, rồi nói: “Biết thì biết đấy, vấn đề là sao bổn thần phải nói với ngươi?”
Thiếu chút là là Tiêu Thanh ngã ngửa ra đất. Nhị Lang Thần trả lời kiểu gì vậy trời?
Gân xanh trên trán Bạch Tố Trinh nổi giần giật, y nghiến răng nói: “Hứa Tiên là nương tử của tôi, xin Nhị Lang Thần cho biết.”
“Không nói cho ngươi biết đấy.” Nhị Lang Thần cũng hơi nhướng mày, nói một câu thật ác.
Ngay lập tức, trong ngôi miếu có xu thế nổi cuồng phong vũ bão. Tiêu Thanh thấy hai người định giương cung bạt kiếm thì quýnh lên.
Tay Bạch Tố Trinh đặt trên thanh bảo kiếm ngang hông, lạnh lùng nhìn Nhị Lang Thần, định ra tay. Tiêu Thanh nhanh nhẹn nhào tới, ôm lấy thắt lưng của y, vội vã la lên: “Đại ca, bình tĩnh, bình tĩnh đi mà.” Bọn họ không phải là đối thủ của Nhị Lang Thần.
Còn Nhị Lang Thần thì hứng thú nhìn cử động của Bạch Tố Trinh, cong môi cười: “Lá gan của con rắn trắng nhà ngươi cũng to gớm nhỉ.”
Tiêu Thanh bỗng cảm thấy người toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn biết có mười người như bọn hắn cũng không phải đối thủ của Nhị Lang Thần. Nếu bây giờ ngài ấy muốn lấy mạng của bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn Nhị Lang Thần, không nói gì.
“Thế này đi, nếu ngươi có thể làm ta bị thương chút xíu thôi thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Hứa Tiên.” Nhị Lang Thần nở nụ cười, nụ cười có ý nghĩa sâu xa. Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh không hề để ý tới cách xưng hô của Nhị Lang Thần đã từ bổn thần chuyển sang ta.
Nhị Lang Thần vừa nói xong, mặt Tiêu Thanh biến sắc. Sao mà làm được chứ? Tuy đại ca rất mạnh nhưng dù sao vẫn chưa tu thành chính quả, vẫn chỉ là một con xà tinh hơi lợi hại mà thôi. Còn Nhị Lang Thần là vị thần vang danh khắp tam giới.
“Được.” Mặt Bạch Tố Trinh trấn tĩnh, đáp một cách ngắn gọn.
“Đến đây đi.” Nhị Lang Thần nói xong liền bay vút lên trời, Bạch Tố Trinh không nói gì mà lập tức đuổi theo sau, đương nhiên Tiêu Thanh cũng theo sau chót.
Mà lúc này, Hứa Tiên bị Dương Thiền kéo đi thăm thú khắp nơi trên thiên giới. Đưa mắt nhìn xa xa, toàn là mây trắng, thỉnh thoảng có hạc tiên bay qua. Ngay lúc Hứa Tiên đang choáng váng nhìn những áng mây trắng xung quanh thì Dương Thiền vui vẻ chào hỏi người quen. Đối diện là một đám mây đang bay tới, trên đó là một chàng trai trẻ mặc áo xanh.
“Tiểu Dương Thiền, muội đi đâu vậy?” Chàng trai áo xanh mang lại một cảm giác tao nhã lịch sự, giọng nói trong trẻo làm người ta rất có hảo cảm. Người này vừa mỉm cười thì giống như gió xuân thổi qua.
Trong lúc Hứa Tiên đang thắc mắc vị thần tiên này là ai thì Dương Thiền nói một câu làm cô như bị sét đánh trúng.
“Văn Khúc Tinh Quân, chào huynh. Muội đang dẫn một người bạn đi thăm thú khắp nơi.” Dương Thiền cười hì hì, trả lời.
Cái gì? Văn Khúc Tinh Quân? Hứa Tiên như hóa đá. Chàng trai anh tuấn trước mặt là Văn Khúc Tinh Quân sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook