" Nay em có tiết học không? "
Châu Duật Thần hỏi, Nghi Mạch uống xong ly nước rồi trả lời " Hôm nay em không có tiết học, có chuyện gì sao ạ? "
" Lát nữa anh phải đi làm nếu em ở nhà một mình buồn có thể đến công ty cùng anh "
Hạ Nghi Mạch nghe vậy miệng liền nở nụ cười vui vẻ đứng dậy chạy vòng qua chỗ anh tự nhiên mà ôm lấy cổ Châu Duật Thần còn tinh nghịch hôn lên má anh vài cái.

" Dạ được, anh thật hiểu ý em không đợi em mở lời đã biết em muốn gì rồi, Châu Duật Thần không uổng công em yêu anh ngần ấy năm "
Anh nhếch môi nhẹ cười kéo cô ra phía trước ôm eo để cô ngồi lên đùi mình nhìn gương mặt nhỏ này thật sự không thể nào mà không cưng chiều được mà.

" Ngần ấy năm! Nói thật đi em bắt đầu có tình cảm với anh khi nào vậy, hửm? "
Hạ Nghi Mạch ôm lấy gương mặt của anh nhìn ngắm một hồi suy nghĩ gì đó, có tình cảm với anh từ khi nào ư!.

" Các người là ai? "
" Tránh xa tôi ra! "
Hạ Nghi Mạch tan học nhận lời mời của bạn cùng lớp cùng đi chơi, lúc đầu mọi chuyện rất bình thường nhưng cô không ngờ mình chỉ là một người để họ trêu đùa, Trần Sở và Khả Hân dắt cô vào một nơi xa lạ, bọn họ nói là họ tổ chức tiệc tại nhà riêng hôm bay là sinh nhật Trần Sở mà cô không nghi ngờ gì, cứ thế mà đi theo họ trong lòng hân hoan mong chờ bữa tiệc sinh nhật hôm nay sẽ vui lắm.

Đứng trước cửa một căn phòng Trần Sở ôm lấy vai cô nhỏ nhẹ nói rằng " Tiểu Mạch à, mọi người đã đến hết rồi chỉ chờ chúng ta thôi, bữa tiệc hôm nay chắc chắn sẽ vui vẻ lắm "
Cô ngây thơ mỉm cười đáp lại, Khả Hân mở cửa Trần Sở và cô cùng đi vào, Hạ Nghi Mạch ngước nhìn hình như không giống như tưởng tượng của cô, đây không giống như một bữa tiệc sinh nhật, bạn bè trong lớp không có trước mắt cô chỉ có 3 tên con trai mặt mày hơi đỏ, cô ngửỉ được mùi bia rượu nồng nặc.

Hạ Nghi Mạch không thích ứng được liền ho lên vài cái không khí này không hợp với cô, nhận ra đều không ổn cô muốn quay lưng đi nhưng cánh cửa đã bị Khả Hân chặn lại.


" Khả Hân cậu tránh ra cho mình đi "
Lúc này bọn con trai đằng sau cười ồ lên Trần Sở và Khả Hân cũng bật cười thành tiếng, Trần Sở đẩy cô về phía đám con trai Nghi Mạch hoảng loạn đứng dậy muốn chạy đi nhưng hai tay đã bị hai người con trai nắm lấy, bọn họ kéo cô ngồi xuống, một người con trai trong số họ cầm ly rượu muốn cô uống, Nghi Mạch không chịu uống tên đó không kiên nhẫn mà mạnh bạo bóp miệng cô mở ra đem ly rượu mà đổ hết vào miệng cô.

" Uống hết như vậy mới ngoan chứ! "
" Trần Sở em mang tới hàng ngon đấy! "
Trần Sở đắc ý mỉm cười, Tiểu thư nhà họ Hạ không ngon sao được.

" Các cậu muốn làm gì cô ta cũng được, miễn đừng chơi chết, thôi bọn em đi đây "
Hạ Nghi Mạch kích động trước những lời nói của bọn họ, họ xem cô là một món hàng để trao đổi? Tại sao cô xem họ là bạn Trần Sở và Khả Hân tại sao lại đối xử như vậy với cô.

" Trần Sở, Khả Hân hai người tại sao lại đối xử với tôi như vậy, các người không sợ gia đình tôi sẽ trả thù hay sao? "
" Trả thù? Đợi lúc cô trả thì bọn tao thì mày đã không còn muốn sống rồi! Bớt cái mặt giả tạo đó đi Hạ Nghi Mạch, tao tốt bụng cho mày trải nghiệm cảm giác sung sướng khi làm người lớn ấy mà, có khi xong mày lại cảm ơn tụi tao nữa không đó chứ ! "
" Vui vẻ mà hưởng thụ đi nhé ! "
Trần Sở và Khả Hân ung dung rời đi, lúc này Nghi Mạch cảm thấy đầu óc choáng váng hai mắt trở nên mờ đi cơ thở không còn chút sức lực nào phản kháng, hình như ly rượu đó có vấn đề.

" Các người! bỏ tôi ra! "
Thân thể nhỏ bé của cô bị 3 người con trai đụng chạm đem cô bế quăng lên giường, một chút lí trí nhỏ nhoi Nghi Mạch cật lực phản kháng, giãy giụa đá đạp bọn họ ra nhưng một cô gái 16 tuổi như cô làm sao mà thoát khỏi 3 tên con trai.


" Á ! Cái con nhỏ khốn kiếp dám cắn tao! "
Bị cô cắn vào tay một cái tên con trai đau điếng quát bậy, hung dữ mà tát vào mặt cô một cái, rồi bọn chúng hung hăng đem xét nát quần áo trên người của cô.

Bị tát một cái khiến miệng cô ứa máu, do bị ngấm thuốc cơ thể của cô bây giờ như tờ giấy mỏng mặc cho giày xéo vò nát, sự tuyệt vọng hiện lên trong ánh mắt muốn cụp đi của cô, Nghi Mạch rơi vào hôn mê.

" Mạch Mạch ! Mạch Mạch! Tiểu Mạch! Con tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi là ta đây "
Dường như cô nghe tiếng ai gọi, giọng nói này nghe quen thuộc lắm cô cố gắng mở mắt ra nhìn, gương mặt trước mắt cô không thể nào tin được! Là cậu út, Châu Duật Thần là cậu út của cô.

" May quá con tỉnh rồi ! "
" Cậu út? "
" Ừ là cậu đây, may quá ta đến kịp lúc, bé con không sao, không sao, có ta ở đây không ai có thể làm hại con ! "
Hạ Nghi Mạch lúc này cảm xúc như tan vỡ cô khóc lớn thành tiếng ôm lấy anh, đem cả nặt che nấp trong lòng anh mà khóc nấc.

Châu Duật Thần linh cảm không tốt liền cho người đi theo cô, không ngờ bọn chúng lại dám làm chuyện bày với cô nhóc của anh, đúng là chê sống quá lâu quá an nhàn mà một người anh cũng sẽ không bỏ qua, tổn thương con bé là động tới giới hạn của Châu Duật Thần rồi, còn nhỏ mà thủ đoạn lại tàn độc như vậy những đứa nhỏ hư này phải dạy dỗ đúng bài mới nên người!
Khoảnh khắc anh mở cửa ra nhìn thấy ba thằng nhóc đang sờ soạn ***** *** cô, cơn giận dữ của anh đã đạt tới cực hạn.

Châu Duật Thần phi tới như vận động viên hai tay đem hai thắng khốn lôi ra đấm cho thằng còn lại một cái ngã nhào, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô.


Phan Huy Nam đánh cho 3 tên kia mấy cái nằm một chỗ, Châu Duật Thần lấy khăn bọc người cô lại ôm lấy xem như trân bảo mà che chắn bảo bọc, nhìn cô lâm vào hôn mê lòng anh cảm xúc khó diễn tả, vừa lo lắng, vừa giận dữ, muốn phát điên mà giết người giết những kẻ đã làm hại cô.

" Không sao không sao muốn khóc cứ khóc, khóc cho đã, rồi xem cậu út đòi lại công bằng cho con như thế nào! "
Châu Duật Thần nhẹ giọng trấn an cô một tay vỗ lưng dỗ dành một tay dịu dàng xoa đầu cô.

Một lúc sau cô bình tĩnh lại nước mắt cũng dừng chảy ngẩn đầu nhìn anh, gương mặt đáng thương yếu đuối đến mức anh chỉ muốn hôn lên dỗ dành nhưng lí trí anh nói rằng anh không thể, con bé là cháu gái của mày, là con gái vàng ngọc của anh chị mày mày không thể có suy nghĩ đó.

" Con muốn về nhà ! "
Châu Duật Thần vốn muốn nói gì nhưng nhìn ánh mắt đau khổ của cô anh đành thôi, bế cô đứng dậy rồi rời đi, lúc đi qua Huy Nam không quên dặn dò xử lý bọn chúng thế nào.

Lên xe anh chở cô về biệt thự Hạ Gia, anh bế cô lên phòng đặt cô xuống giường bàn to chạm vào gương mặt mỏng nhìn cô dịu dàng mà nói : " Đừng suy nghĩ lung tung, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu cậu sẽ xử lý bọn chúng giúp con, dám tổn hại con ta thề sẽ trả lại gấp bội! "
" Bây giờ cậu út pha nước ấm cho con tắm nhé, tắm rửa sạch sẽ, chờ ta xuống nhà nấu cho con ít cháo "
Hạ Nghi Mạch gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, anh cũng khá bất ngờ không nghĩ con bé lại ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy không khóc, không hành động thiếu kiểm soát gì !.

.

cũng may!.

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tô cháo nóng hổi được anh bưng vào, Nghi Mạch ngồi lên ngoan ngoãn mà nhìn anh.

Châu Duật Thần lấy ghế ngồi đối diện cô bưng tô cháo ân cần thổi bớt nóng rồi đút từng muổng cho cô ăn, sự dịu dàng quan tâm ân cần này khiến trái tim Nghi Mạch trở nên khác lạ, nó đang đập nhanh hơn cô cảm nhận được nhịp điệu dao động của nó, nó như vậy là vì người đàn ông trước mặt này sao?

" Ngon không ? "
" Dạ ngon lắm "
Cảm xúc này, thật lạ đây là cảm xúc gì!
Hạ Nghi Mạch, níu lấy áo của anh khi anh định rời đi, Duật Thần tính rời đi cho cô nghỉ ngơi nhưng con bé lại kéo áo anh, anh quay đầu lại đặt tô cháo xuống bàn.

" Cậu ở đây với con được không? "
" Được ! Cậu ở đây với con ! "
" Con muốn ôm cậu ngủ được không? "
Châu Duật Thần lặng người một giây, con bé nói muốn ôm mình ngủ, ánh mắt mong chờ nỉ non của cô làm anh không thể nào từ chối, nghĩ đợi con bé ngủ anh sẽ rời đi.

Anh lên giường bị cô chặt cứng, Duật Thần cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ một nụ cười bất lực nở rộ, ai bảo con bé là cục vàng của anh chi cả đời này chắc anh chỉ chịu thua vô điều kiện với một mình Hạ Nghi Mạch mà thôi.

! ! ! ! ! ! ! ! !
Quay lại hiện thực Hạ Nghi Mạch mỉm cười kéo mặt anh xuống vụng trộm hôn lên môi anh rồi bật cười khúc khích.

" Không trả lời anh mà còn cười lại dám vụng trộm hôn anh, Hạ Nghi Mạch em biết tay với anh ! "
Nói rồi anh bóp lấy eo cô cúi đầu hôn cô tới tấp đến khi cô chịu không nổi xin tha thì anh mới dừng lại.

Cảnh tượng trước mắt khiến hai người giúp việc đỏ mặt, mối quan hệ của ông chủ với cháu gái thật là thắm thiết thân mật.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương