Bánh Răng Thời Đại
-
Chương 18: Thanh Long hàng thế
Lời nói vừa ra, cả đại lục giống như rung lắc dữ dội, khắp nơi đều xuất hiện nhưng tia sẽ hung dữ tàn phá khắp đại lục.
Lúc này, trong một khoảng không rộng lớn, có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng tu luyện. Y bỗng mở mắt ra, nói nhỏ:
- Phật tổ trở lại rồi.
Nói xong, y liền nhắm mắt tiếp tục tu luyện như chưa có gì xảy ra.
- -----
Ở một thôn trang nhỏ gần rìa của đại lục, Trường Sinh ngước nhìn bầu trời. Trong lòng hắn đang run rẩy trước những thiên lôi kia, bọn chúng như từng con lôi long du tẩu khắp bầu trời. Những nơi bọn chúng đi qua đều để lại những vết cháy xén, không một sinh vật nào may mắn sống sót.
Trường Sinh chậm rãi đi trở về bản thể, chuyện này có chút lớn, có lẽ hắn nên quan sát thêm.
- ------
Trên đỉnh núi cao nhất của đông sơn, Chu Tước mở mắt. Nàng hót một tiếng, tất cả tia sét đi đến chỗ nàng đều bị tiêu hủy. Nàng tiếp tục đi ngủ như chưa có việc gì. Từ khi lên được cấp bảy thì Chu Tước nhận ra mình cần rất nhiều năng lượng để duy trì sức mạnh. Nhưng năng lượng trong đại lục này lại không đủ nên nành phải đi ngủ để giảm thiểu mức độ sử dụng năng lượng. Nhờ vậy nhân loại mới có thể sống sót đến giờ.
- ---
Lúc này, Phật chậm rãi bước đến một bức tượng ở ven biển. Bức tượng này là về Thiên Hoàng, do Thiên Cổ cho người dựng lên một trăm năm trước. Một trăm năm trôi quá, nó đã trở thành tín ngưỡng của phần lớn nhân loại ở đaib lục này.
Phật tổ chạm bào bức tượng, một nguồn sáng chậm rãi chuyền từ bức tượng vào tay y. Y nhẹ giọng nói:
- Thất lễ rồi, nếu chỗ công đức này không ai sử dụng thì ta sẽ lậy vậy.
Nói xong, y liền hấp thu tất cả rồi đột phá đến cấp năm. Nhưng không hề có bất cứ thiên lôi nào xuất hiện, y im lặng nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói:
- Đúng như ta nghỉ, sử dụng công đức đột phá tức là được nhân loại chấp nhận, sẽ không chịu thiên phạt.
Nói xong, y liền quay người bước về tòa thành cuối cùng của nhân loại, lúc này, bờ biển bỗng nổi sóng. Gió thổi mạnh mẽ khiên tà áo y bay phấp phới. Y chậm rãi nhìn lấy bờ biển, lúc này một con rùa thương tích đầy mình bước đến chỗ y. Nó kêu lên một tiếng định tấn công nhưng năng lượng xung quanh Phật chậm rãi hòa vào nó khiên nó ngừng lại. Nó có thể cảm nhận được thương tích đang chậm rãi chửa trị, nhưng như vậy thì sao chứ? Nó vẫn phải chết. Thương tích quá lớn, không thể qua được.
Chỉ tiếc đứa con trong bụng nó chưa được sinh ra đã phải chết đi. Lúc này, Phật tổ chậm rãi bước đến, vuốt ve đầu chú rùa, y chậm rãi nói:
- Kiếp này của ngươi đã kết thúc, mong kiếp sau của ngươi sẽ tốt hơn, a di đà phật.
Y chậm rãi nói ra lời chúc của mình, con rùa nghe vậy liền nhìn thẳng vào y. Nó có thể chết nhưng con nó thì không, mong rằng người trước mắt sẽ đối sử tốt với nó. Lúc này, con rùa bỗng kêu lên, lật người lại để lộ chiệc mai ở phần bụng của mình, nó chậm rãi nói:
- Đứa con của ta, mong ngài cứu nó.
Phật tổ nghe vậy liền bất ngờ, không ngờ con rùa này lại mang thai. Sau đó y cũng không nói gì, chậm rãi lấy một con dao phát vỡ chiếc mai rồi lấy từ trong đống máu ra một quả trứng. Dù vô cùng đau đớn nhưng con rùa vẫn không hề kêu lên, nó ngẫn đầu nhìn quả trứng trong tai phật tổ, ánh mắt nhu hòa, rồi ra đi.
Phật tổ nhìn quả trứng, y nói:
- Yêu thú cũng có cảm xúc riêng của bọn chúng, linh thảo cũng vậy, cả con người cũng vậy. Vậy tại sao tất cả lại đánh nhau đâu? Được rồi, chuyện này không liên quan đến ta. Từ giờ tên ngươi sẽ là Huyền Vũ.
Sau khi nói xong, Phật tổ tìm một tấm vải to gói lại. Y tiếp tục đi về thành.
- -------
Lúc này, ở nhà của Trường Sinh, cha mẹ hắn đang bất tỉnh nằm trên giường. Chuyện là hôm nay Trường Sinh khá chán nên đã kêu Thanh nhi hiện nguyên hình rồi giỡn với nàng. Ngờ đâu cha mẹ hắn lại trở về, bọn họ không những còn sống mà đều đã đột phá cấp ba, Trường Sinh hết ý kiến với cha mẹ của hắn. Tuy hơi bất hiếu nhưng hắn phải công nhận là cha mẹ hắn sống dai thật.
Cha mẹ hắn vừa về đã thấy một con rắn to lớn đang nằm trong nhà mình nên lên cơn đau tim, mẹ hắn ngất ngay tại chỗ, cha hắn còn đỡ một tí, ba giây sau mới ngất.
Trường Sinh bó tay nhìn cha mẹ hắn, bây giờ hắn không biết phải giải thích làm sao nữa. Lúc này, Thanh nhi liền giật tay áo của hắn, nàng nói:
- Phu quân, thiếp sắp đột phá rồi.
Trường Sinh nghe vậy thì hơi bất ngờ, từ khi nàng đến ở với hắn thì đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng sắp đột phá a. Phải biết nàng cấp bốn đã lâu lắm rồi. Nghĩ đến đây Trường Sinh liền bình tĩnh lại, nàng đã cấp bốn được gần hai trăm năm rồi, giờ đột phá cũng là bình thường. Hắn biểu thị đã hiểu rồi bước ra ngoài, Thanh nhi cũng bước theo.
Lúc này, những tia sét trên trời đã dần kết thúc, chỉ còn tàn dư mà thôi, dù vậy vẫn rất mạnh, không phải những hóa thần cảnh tu sĩ có thể đối kháng. Trường Sinh thấy vậy thì có thơi lo lắng, không biết Thanh nhi có thể thành công không. Nhìn dang vẻ của Trường Sinh, Thanh nhi mỉm cười, nàng nói:
- Phu quân yên tâm, Thanh nhi có thể làm được.
Nói xong, nàng liền phóng thích cỗ năng lượng trong cơ thể, tu vi tăng cao. Lúc này những tia sét xuất hiện trên bầu trời, bọn chúng cuống theo những tia sét tà dư kia. Bọn chúng kết hợp tạo thành lôi cực kì to lớn, bay thẳng về phía thanh nhi.
Lúc này, quanh cơ thể Thanh Nhi xuất hiện lượng lớn linh tính thiên địa, bao bọc cơ thể. Bên trong vậy mà pha lẫn một chút những tia sáng mà xanh lá. Đây là năng lượng mà nàng rút ra được từ thực vật, có thể trị thương rất tốt.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, lôi long nhanh chóng đánh tới Thanh nhi. Nàng liền trở về nguyên hình, sử dụng cơ thể mình đối kháng với lôi long. Lôi long du tẩu khắp cơ thể nàng, phá hủy từng tế bào, mạch máu trong cơ thể. Nàng nhanh chóng trị thương bằng nguồn năng lượng kia.
Phá rồi lập, cơ thế thể Thanh nhi nhanh chóng xảy ra dị biến. Các khúc xương bỗng nhẹ đi, đuôi bắt đầu mọc những sợi lông, cặp sừng đang từ từ cao lên, nàng bắt đầu mọc ra bốn chân. Thanh nhi vậy mà hóa thành long tộc!
Nhưng nàng lại có một chút khác, toàn thân nàng màu xanh, năng lượng xung quan cơ thể bắt đầu tụ họp lại dè ép tất cả sinh linh đứng gần. Lúc này Thanh nhi gầm lên một tiếng, tất cả loài rồng trên đại lục đều nghe được, bọn chúng cảm thấy một cố lực lượng vô hình đang đè ép lấy bọn chúng. Sâu trong thâm tâm bọn chúng dần xuất hiện cảm giác thuần phục.
Lúc này, Thanh nhi nói to, giọng vang khắp đại lục:
- Tất cả long tộc nghe đây, từ giờ ta sẽ làm thủ lĩnh long tộc, Thanh Long. Các ngươi không được tự ý tấn công con người.
Nàng vừa dức lời, vô số tiếng long ngâm vang lên, dù không muốn nhưng bọn chúng vẫn lựa chọn nghe theo.
Chu Tước chậm rãi mở mắt, không ngờ long tộc lại bên phe nhân loại. Dù vậy nàng cũng không quan tâm, chỉ là cấp năm mà thôi, nàng có thể xử lí được. Chu Tước tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
- -------
Mấy lần trước tác viết lộn nha anh em, con phượng hoàng cấp bảy từ khi trùng sinh liền tự gọi là chu tước (:>v).
Lúc này, trong một khoảng không rộng lớn, có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng tu luyện. Y bỗng mở mắt ra, nói nhỏ:
- Phật tổ trở lại rồi.
Nói xong, y liền nhắm mắt tiếp tục tu luyện như chưa có gì xảy ra.
- -----
Ở một thôn trang nhỏ gần rìa của đại lục, Trường Sinh ngước nhìn bầu trời. Trong lòng hắn đang run rẩy trước những thiên lôi kia, bọn chúng như từng con lôi long du tẩu khắp bầu trời. Những nơi bọn chúng đi qua đều để lại những vết cháy xén, không một sinh vật nào may mắn sống sót.
Trường Sinh chậm rãi đi trở về bản thể, chuyện này có chút lớn, có lẽ hắn nên quan sát thêm.
- ------
Trên đỉnh núi cao nhất của đông sơn, Chu Tước mở mắt. Nàng hót một tiếng, tất cả tia sét đi đến chỗ nàng đều bị tiêu hủy. Nàng tiếp tục đi ngủ như chưa có việc gì. Từ khi lên được cấp bảy thì Chu Tước nhận ra mình cần rất nhiều năng lượng để duy trì sức mạnh. Nhưng năng lượng trong đại lục này lại không đủ nên nành phải đi ngủ để giảm thiểu mức độ sử dụng năng lượng. Nhờ vậy nhân loại mới có thể sống sót đến giờ.
- ---
Lúc này, Phật chậm rãi bước đến một bức tượng ở ven biển. Bức tượng này là về Thiên Hoàng, do Thiên Cổ cho người dựng lên một trăm năm trước. Một trăm năm trôi quá, nó đã trở thành tín ngưỡng của phần lớn nhân loại ở đaib lục này.
Phật tổ chạm bào bức tượng, một nguồn sáng chậm rãi chuyền từ bức tượng vào tay y. Y nhẹ giọng nói:
- Thất lễ rồi, nếu chỗ công đức này không ai sử dụng thì ta sẽ lậy vậy.
Nói xong, y liền hấp thu tất cả rồi đột phá đến cấp năm. Nhưng không hề có bất cứ thiên lôi nào xuất hiện, y im lặng nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói:
- Đúng như ta nghỉ, sử dụng công đức đột phá tức là được nhân loại chấp nhận, sẽ không chịu thiên phạt.
Nói xong, y liền quay người bước về tòa thành cuối cùng của nhân loại, lúc này, bờ biển bỗng nổi sóng. Gió thổi mạnh mẽ khiên tà áo y bay phấp phới. Y chậm rãi nhìn lấy bờ biển, lúc này một con rùa thương tích đầy mình bước đến chỗ y. Nó kêu lên một tiếng định tấn công nhưng năng lượng xung quanh Phật chậm rãi hòa vào nó khiên nó ngừng lại. Nó có thể cảm nhận được thương tích đang chậm rãi chửa trị, nhưng như vậy thì sao chứ? Nó vẫn phải chết. Thương tích quá lớn, không thể qua được.
Chỉ tiếc đứa con trong bụng nó chưa được sinh ra đã phải chết đi. Lúc này, Phật tổ chậm rãi bước đến, vuốt ve đầu chú rùa, y chậm rãi nói:
- Kiếp này của ngươi đã kết thúc, mong kiếp sau của ngươi sẽ tốt hơn, a di đà phật.
Y chậm rãi nói ra lời chúc của mình, con rùa nghe vậy liền nhìn thẳng vào y. Nó có thể chết nhưng con nó thì không, mong rằng người trước mắt sẽ đối sử tốt với nó. Lúc này, con rùa bỗng kêu lên, lật người lại để lộ chiệc mai ở phần bụng của mình, nó chậm rãi nói:
- Đứa con của ta, mong ngài cứu nó.
Phật tổ nghe vậy liền bất ngờ, không ngờ con rùa này lại mang thai. Sau đó y cũng không nói gì, chậm rãi lấy một con dao phát vỡ chiếc mai rồi lấy từ trong đống máu ra một quả trứng. Dù vô cùng đau đớn nhưng con rùa vẫn không hề kêu lên, nó ngẫn đầu nhìn quả trứng trong tai phật tổ, ánh mắt nhu hòa, rồi ra đi.
Phật tổ nhìn quả trứng, y nói:
- Yêu thú cũng có cảm xúc riêng của bọn chúng, linh thảo cũng vậy, cả con người cũng vậy. Vậy tại sao tất cả lại đánh nhau đâu? Được rồi, chuyện này không liên quan đến ta. Từ giờ tên ngươi sẽ là Huyền Vũ.
Sau khi nói xong, Phật tổ tìm một tấm vải to gói lại. Y tiếp tục đi về thành.
- -------
Lúc này, ở nhà của Trường Sinh, cha mẹ hắn đang bất tỉnh nằm trên giường. Chuyện là hôm nay Trường Sinh khá chán nên đã kêu Thanh nhi hiện nguyên hình rồi giỡn với nàng. Ngờ đâu cha mẹ hắn lại trở về, bọn họ không những còn sống mà đều đã đột phá cấp ba, Trường Sinh hết ý kiến với cha mẹ của hắn. Tuy hơi bất hiếu nhưng hắn phải công nhận là cha mẹ hắn sống dai thật.
Cha mẹ hắn vừa về đã thấy một con rắn to lớn đang nằm trong nhà mình nên lên cơn đau tim, mẹ hắn ngất ngay tại chỗ, cha hắn còn đỡ một tí, ba giây sau mới ngất.
Trường Sinh bó tay nhìn cha mẹ hắn, bây giờ hắn không biết phải giải thích làm sao nữa. Lúc này, Thanh nhi liền giật tay áo của hắn, nàng nói:
- Phu quân, thiếp sắp đột phá rồi.
Trường Sinh nghe vậy thì hơi bất ngờ, từ khi nàng đến ở với hắn thì đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng sắp đột phá a. Phải biết nàng cấp bốn đã lâu lắm rồi. Nghĩ đến đây Trường Sinh liền bình tĩnh lại, nàng đã cấp bốn được gần hai trăm năm rồi, giờ đột phá cũng là bình thường. Hắn biểu thị đã hiểu rồi bước ra ngoài, Thanh nhi cũng bước theo.
Lúc này, những tia sét trên trời đã dần kết thúc, chỉ còn tàn dư mà thôi, dù vậy vẫn rất mạnh, không phải những hóa thần cảnh tu sĩ có thể đối kháng. Trường Sinh thấy vậy thì có thơi lo lắng, không biết Thanh nhi có thể thành công không. Nhìn dang vẻ của Trường Sinh, Thanh nhi mỉm cười, nàng nói:
- Phu quân yên tâm, Thanh nhi có thể làm được.
Nói xong, nàng liền phóng thích cỗ năng lượng trong cơ thể, tu vi tăng cao. Lúc này những tia sét xuất hiện trên bầu trời, bọn chúng cuống theo những tia sét tà dư kia. Bọn chúng kết hợp tạo thành lôi cực kì to lớn, bay thẳng về phía thanh nhi.
Lúc này, quanh cơ thể Thanh Nhi xuất hiện lượng lớn linh tính thiên địa, bao bọc cơ thể. Bên trong vậy mà pha lẫn một chút những tia sáng mà xanh lá. Đây là năng lượng mà nàng rút ra được từ thực vật, có thể trị thương rất tốt.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, lôi long nhanh chóng đánh tới Thanh nhi. Nàng liền trở về nguyên hình, sử dụng cơ thể mình đối kháng với lôi long. Lôi long du tẩu khắp cơ thể nàng, phá hủy từng tế bào, mạch máu trong cơ thể. Nàng nhanh chóng trị thương bằng nguồn năng lượng kia.
Phá rồi lập, cơ thế thể Thanh nhi nhanh chóng xảy ra dị biến. Các khúc xương bỗng nhẹ đi, đuôi bắt đầu mọc những sợi lông, cặp sừng đang từ từ cao lên, nàng bắt đầu mọc ra bốn chân. Thanh nhi vậy mà hóa thành long tộc!
Nhưng nàng lại có một chút khác, toàn thân nàng màu xanh, năng lượng xung quan cơ thể bắt đầu tụ họp lại dè ép tất cả sinh linh đứng gần. Lúc này Thanh nhi gầm lên một tiếng, tất cả loài rồng trên đại lục đều nghe được, bọn chúng cảm thấy một cố lực lượng vô hình đang đè ép lấy bọn chúng. Sâu trong thâm tâm bọn chúng dần xuất hiện cảm giác thuần phục.
Lúc này, Thanh nhi nói to, giọng vang khắp đại lục:
- Tất cả long tộc nghe đây, từ giờ ta sẽ làm thủ lĩnh long tộc, Thanh Long. Các ngươi không được tự ý tấn công con người.
Nàng vừa dức lời, vô số tiếng long ngâm vang lên, dù không muốn nhưng bọn chúng vẫn lựa chọn nghe theo.
Chu Tước chậm rãi mở mắt, không ngờ long tộc lại bên phe nhân loại. Dù vậy nàng cũng không quan tâm, chỉ là cấp năm mà thôi, nàng có thể xử lí được. Chu Tước tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
- -------
Mấy lần trước tác viết lộn nha anh em, con phượng hoàng cấp bảy từ khi trùng sinh liền tự gọi là chu tước (:>v).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook