Bánh Răng Thời Đại
Chương 1: Bắt đầu

Thiên địa hình thành, vạn vật trên thế giới bắt đầu có ý thức.

Thế giới cũng xuất hiện sinh, lão, bệnh, tử. Từng đời từng thế hệ giao thoa, phát triển. Đời sau kế thừa đời trước, đời trước thì chết đi, biến mất trong dòng sông lịch sử.

Từng thế hệ trôi qua, trí tuệ dần xuất hiện.

Có một số cá thể sở hữu trí tuệ vượt bậc, bọn họ tự gọi mình là "con người".

Theo dòng chảy của thời gian, văn minh được sáng tạo, đẩy mạnh. Các cá thể sở hữu trí tuệ mới được sinh ra. Trong bọn họ, có người thì phát triển văn minh của người đi trước, có người thì phá hủy, xây dựng một nền văn minh mới của riêng mình.

Khi đã đứng trên đỉnh, qua nhiều đời, bọn họ bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi. Sợ hãi bọn họ già đi, văn minh bị hủy diệt, bọn họ sẽ bị lãng quên như cách bọn họ đã từng.

Lúc đó, hai từ "bất tử" lại xuất hiện. Những cá thể này bắt đầu mưu cầu sự bất tử, sống mãi với thế giới này.

Bọn họ mày mò, tìm hiểu, cố gắng để mình có thể bất tử. Qua nhiều đời tìm kiếm, bọn họ vẫn chưa tìm được. Nhưng, bọn họ tìm được cách kéo dài tuổi thọ, đó là tu luyện. Tu luyện giúp bọn họ kéo dài tuổi thọ, nâng cao sức mạnh, kéo dài văn minh. Từ đó, kỉ nguyên của tu luyện bắt đầu.

Sau nhiều, rất nhiều thế hệ trôi qua, bọn họ bắt đầu tạo ra các phương thức tu luyện mới. Từ đó dẫn đến sự khác biệt về sức mạnh của từng cảnh giới, đạo hình thành từ con đường của họ cũng khác nhau. Trong đó, có một đại đạo ít người biết đến, đó là "Chứng Kiến".

- --

Tân Thiên vương triều, trong một căn nhà nhỏ ở thôn trang gần vùng rìa, có một thiếu niên đang cày cấy cho thửa ruộng của mình. Tuy thế giới này có thể tu luyện nhưng vẫn có một phần nhỏ của thế giới này không thể tu luyện. Thiếu niên này là một trong số đó. Hắn là Đạo Trường Sinh. Trường Sinh là một cậu nhóc mười sáu tuổi, hắn không thể tu luyện được giống cha mẹ của mình. Cha mẹ hắn đặt cho hắn cái tên Trường Sinh vì muốn hắn có thể sống lâu, không cầu bất tử, chỉ cầu trường sinh.

- Sinh, năm nay thời tiết khá nóng, cái giếng sắp khô rồi, con xuống dưới đào sâu thêm một chút.

- Vângggg - Hắn nói to.

Người vừa nói là cha hắn- Đạo Thanh Phong. Hắn và cha hắn là người của Đạo gia, trước đây Đạo gia từng là một gia tộc nổi tiếng ở trung tâm của Tân Thiên vương triều nhưng giờ đã xuống dốc, chỉ còn gia đình hắn.

Gia đình hắn có bốn người là cha hắn - Đạo Thanh Phong, mẹ hắn - Chu Kỷ Nguyệt, hắn cùng với em gái của hắn - Chu Kỷ Phượng. Dòng sông thời gian thật đáng sợ, từ một gia tộc vài trăm người giờ chỉ còn bốn người.

Quay lại chính đề, Trường Sinh ra sau nhà, đi đến chỗ cái giếng bắt đầu đào. Tuy gia tộc sa sút nhưng dù sao cũng từng là một đại gia tộc, nhà hắn cũng tính là giàu trong thôn này. Nhà hắn sở hữu một mảnh ruộng to lớn, một năm làm có thể cung cấp co cả thôn ăn trong 10 tháng. Do đó có rất nhiều người làm công cho gia đình hắn, nhưng dù vậy thì từ nhỏ Trường Sinh đã được cha hắn tập làm từ nhỏ, dù sao cũng không thể ăn không ngồi rồi cả đời được.

Trường Sinh dùng dây cột quanh cơ thể rồi leo xuống bắt đầu đào. Năm nay thời tiết khá nóng, lớp bùn dưới đáy giếng đã bị đông cứng nên hắn phải mất rất nhiều sức để đào.

*Cạch*

Đào sâu khoảng một thước thì xẻng của hắn va phải thứ gì đó. Trường Sinh dùng tay đào lên, hắn phát hiện đây là một quyển sách, quyển sách có bìa bằng kim loại được bao bọc khá cẩn thận. Bìa màu vàng, bên trên để ba chữ: "Quan Sử ký". "Thật kì lạ, ai lại quăng quyển sách vào đây chứ?", hắn nghĩ thầm. Trường Sinh cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hắn bỏ quyển sách vào xô đựng đất rồi tiếp tục đào. Sao khi đào đến mạch nước ngầm, hắn liền trèo lên. Lúc này trời đã ngả màu vàng cam, Trường Sinh quăng quyển sách vào trong phòng rồi đi tắm rửa, ăn cơm với gia đình.

Tối đến, trong lúc Trường Sinh chuẩn bị ngủ thì hắn thấy quyển sách lúc sáng đang phát sáng, ánh sáng khá nhạt, không chú ý thì có thể lầm tưởng đây là ánh trăng. Trường Sinh tò mò cầm quyển sách lên, quyển sách khá nặng, ước chừng phải năm cân. Bên trong quyển sách là những trang giấy bằng kim loại. Hắn thấy khó hiểu, tại sao phải tạo một quyển sách bằng kim loại chứ, mà bên trong hoàn toàn không ghi gì nữa. Lúc này, dị biến phát sinh, quyển sách bỗng pháphátsáng mạnh mẽ, chiếu sáng cả phòng của hắn. Trên trang sách xuất hiện từng dòng chữ, Trường Sinh thấy vậy thì rất bất ngờ.

- Linh khí!!!

Các dụng cụ, vũ khí ở thế giới này được chia làm hai loại là phàm khí và linh khí. Phàm khí là những món được rèn đúc bằng phương pháp bình thường, còn linh khí thì được rèn đúc bằng các phương pháp đặc biệt khiến chúng có những khả năng đặc biệt. Linh khí rất khó để rèn đúc nên chúng khá có giá, chỉ cần món yếu nhất cũng có giá vài lượng vàng rồi.

Trường Sinh cảm thấy mình nhặt được vàng, quyển sách này có công năng tự suất hiện chữ như vậy thì cũng phải mười lượng vàng. Dù sao công năng này hắn chưa thấy được nhắc tới trong thư lầu của gia tộc, chắc chắn là rất hiếm.

Lúc này Trường Sinh bắt đầu đọc dòng chữ trên trang sách: " Thiên địa vừa mới bắt đầu thì đã xuất hiện thời gian. Sức mạnh của thời gian rất to lớn, nó rửa trôi tất cả. Vì để những thế hệ sau biết đến các thời khắc lịch sử của loài người, nhớ đến những người có công với thế giới, bọn ta liền xuất hiện - những người quan sát, ghi chép lịch sử. Nếu ngươi có thể đọc những dòng chữ này thì có nghĩa ngươi có khả năng trở thành người quan sát. Đây là cách sử dụng quyển sách, nên nhớ, sau khi tiếp nhận quyển sách này thì ngươi không thể xuất hiện trong lịch sử, trong cuốn sách này."

Lúc hắn đọc xong thì một chùm sáng từ quyển sách bay vào đầu hắn. Con mắt Trường Sinh dại ra, hắn ngồi thẫn thờ ở đó như đang mất hồn vậy. Khoảng nửa canh giờ sau, Trường Sinh bỗng rung người, hắn quay đầu nhìn xung quanh rồi nhìn vào quyển sách. Từ nhỏ, hắn đã không thể tu luyện nên cũng không trông chờ gì nhưng với quyển sách này thì hắn đã có thể tu luyện để trở nên mạnh hơn.

Trường Sinh vui vẻ, hắn dựa theo chỉ dẫn của quyển sách mà cắn ngón tay của hắn để lấy máu rồi tô lên tên ở bìa trang sách. Vì lúc này trăng đã lên cao nên hắn liền đợi cho máu khô rồi đi ngủ.

Lúc này, dòng máu của hắn bắt đầu chuyển động, tách rời, tổ hợp tạo thành dòng chữ:

- Người thứ 1397 nhận chủ: Đạo Trường Sinh.

Xong rồi dòng chữ đó liền biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương