Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường
Chương 17: Bình tâm



Thư Đồng cúp điện thoại vì bị Đường Hân dọa sợ.

Những lời này không giống những gì Đường Hân nói ra, có phải anh nhận ra thái độ thờ ơ của cô nghĩ cô có ý định chia tay.

Ngay sau đó, Đường Hân đã gửi một tin nhắn.

Đường Tâm: Bà xã 【icon con chó rưng rưng nước mắt 】

Mới vừa hù dọa cô một phen, lại bày vẻ mặt đáng thương, anh trở mặt thật nhanh.

Bánh quy nhỏ: Đến cuối tuần em sẽ liên lạc với anh. Trong khoảng thời gian này đừng tìm em, chúng ta cần bình tâm.


Sau khi gửi xong tin nhắn này, Thư Đồng nhanh chóng tắt điện thoại di động, không muốn nhận bất kỳ tin nhắn nào từ anh nữa.

Lời của mẹ tối nay như một gáo nước lạnh tạt vào cô. Thư Đồng chui vào ổ chăn cuộn tròn lại, như em bé tự ôm chính mình.

Nhớ lại những gì Đường Hân nói với cô, tràn đầy ham muốn chiếm hữu của anh. Ngoại trừ việc Thư Đồng bị sốc, đáy lòng lại tràn ra một cỗ ấm áp kỳ lạ.

Trong ổ chăn thật sự ngửi thấy mùi hương của anh, nhàn nhạt rất dễ chịu, quanh quẩn bên mũi cô, bọc trong chiếc chăn ấm áp, giống như đang được anh ôm lấy.

Không phải trong đầu cô cũng chỉ là anh sao?

Từ khi mẹ Thư biết được Đường Hân là người còn vị thành niên, bà đã nhanh chóng tìm người mai mối cho con.

Thư Đồng bị buộc phải thêm Wechat, đối phương lớn hơn cô 5 tuổi. Theo lời của mẹ, tìm một người chồng lớn tuổi, gả đi cũng coi như là nuôi con gái. Tìm người trẻ hơn làm chồng, kết hôn chẳng khác nào làm mẹ già.

Trong vài ngày qua, cô bận rộn tìm việc, cố gắng tránh cuộc hẹn gặp mặt. Vốn cô đã hẹn Đường Hân gặp trực tiếp để cùng anh nói chuyện rõ ràng, nào ngờ lại nhận được điện thoại của Ngụy Tĩnh Hiền hẹn cô Chủ nhật cùng đi lên núi ăn BBQ.

Thư Đồng một mực từ chối: "Không rảnh."

Ngụy Tĩnh Hiền bi thương cầu xin: "Chị à, cầu xin chị. Chị mà không đi, chị ChiChi cũng sẽ không đi."

Thư Đồng kinh ngạc: "Chắc em không có hứng thú với ChiChi chứ, dì chị không thích tình yêu chị em đâu."


"Ha ha, tuổi tác lại không phải là vấn đề." Giọng nói của Ngụy Tĩnh Hiền ngượng ngùng, "Chủ yếu là xem tính cách con người thôi."

Có lẽ vì câu nói này của cậu ta, Thư Đồng không biết vì sao lại đồng ý.

Vào thứ bảy, Ngụy Tĩnh Hiền ngồi xe ôtô đến đón cô, trừ Đặng Chi và Ngụy Tĩnh Hiền, còn có một thiếu niên đang lái xe tên là Lưu Dục, nghe nói đã 18 tuổi rồi.

Đặng Chi khá lo lắng: "Không phải chỉ cần bằng lái xe thôi, mà lái xe lên núi có ổn không?”

"Lo lắng gì, Lưu Dục đã lái xe trong một năm rồi." Ngụy Tĩnh Hiền vỗ vỗ vào ghế tài xế, "Đợi lát nữa đến đường Thanh Nhân đón tên kia."

Đặng Chi nhíu mày: "Còn người nào nữa?"

Ngụy Tĩnh Hiền nở nụ cười: "Lưu Dục là tài xế của em, tên kia là người nhóm lửa.”

Một tay Lưu Dục xoay vô lăng, một tay nắm chặt điếu thuốc, gương mặt lạnh lùng nói "Cút".

Có một khu biệt thự gần đường Thanh Nhân, nghe nói những người sống ở đây cực kỳ giàu có. Chiếc việt dã đỗ bên ngoài đường dành riêng cho người đi bộ, Ngụy Tĩnh Hiền chậm rãi gọi điện thoại cho bạn thân của mình khẩn trương đi ra.

Thư Đồng có linh cảm xấu, hỏi bạn thân của Ngụy Tĩnh Hiền là người nào

Ngụy Tĩnh Hiền chỉ về phía đường phố: "Là cậu ta, người nhóm lửa của em.”

Một luồng gió từ phía Bắc thổi vào trong cửa kính xe, khiến Thư Đồng không thấy rõ.


Thư Đồng dụi dụi mắt, kéo cửa sổ, nhìn theo hướng Ngụy Tĩnh Hiền chỉ tay, rốt cuộc có thể nhìn thấy.

Bên cạnh quán cà phê trên phố, một bóng dáng thon dài đứng thẳng, áo khoác hình chữ A màu đen dày hẹp ở trên rộng rãi bên dưới, dáng người cực kỳ đẹp, đeo một chiếc khăn quàng cổ màu xám, giống như người mẫu hàng đầu bước ra từ những tạp chí thời trang đến.

Gương mặt đẹp trai luôn thu hút sự chú ý, Đặng Chi cũng nhịn không được nhìn anh vài lần, hỏi Ngụy Tĩnh Hiền: "Cậu ta là bạn thân của em?”

Ngụy Tĩnh Hiền mỉa mai nói: "Cậu ta là bạn học cùng lớp của em, Đường Hân."

Đặng Chi chán ngắt, khẽ xùy: "Thì ra là thằng nhóc con."

"Đúng đúng đúng, cậu ta còn nhỏ." Ngụy Tĩnh Hiền cười, nhanh chóng ý thức được một vấn đề, "Em thì không còn nhỏ, đã là người đàn ông trưởng thành rồi.”

Qua một lớp kính cửa sổ màu xám, giống như ngăn cách hai thế giới, Thư Đồng ngây người nhìn về khuôn mặt đẹp trai của Đường Hân.

Anh nhíu mày, không cảm xúc chăm chú nhìn cô, đồng tử giống như viên hổ phách lạnh lẽo, không thể phân biệt được cảm xúc.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương