Bánh Quy Amoxicillin
-
Chương 53
Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi ba: "Love is love."
;;;
Phản ứng của Vu Phong khiến những người trong bàn đều sửng sốt nhưng, Phó Tam Sinh lại bình tĩnh, bắt tay cậu ta và cười: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Quan Cạnh thoạt trông điềm nhiên khi come out với bạn cùng phòng, nhưng kỳ thực, chẳng phải cậu không căng thẳng.
Cậu thậm chí đã lường trước cho tình huống tệ nhất, rằng nếu họ không thể chấp nhận việc mình ở cùng với anh Tam thì bữa ăn này về cơ bản sẽ là tiệc chia tay.
May sao, Vu Phong đã đứng dậy.
Ngôn Tình Ngược
Và may sao, Triệu Hải Bằng lẫn Đồng Triết cũng đứng dậy sau vài phút bàng hoàng.
"Tao thực sự, thực sự rất sốc.
Chuyện ngày hôm nay đã nằm ngoài dự đoán của tao." Triệu Hải Bằng nói.
"Nhưng tao không thể để cu Phong dẫn điểm, nó làm tao cảm thấy tư tưởng của mình cực kỳ lạc hậu."
"Để em cũng giới thiệu với anh lần nữa.
Em tên Triệu Hải Bằng, cũng là anh em thân thiết của Quan Cạnh." Cậu ta cười, đưa tay về phía Phó Tam Sinh.
"Anh Tam, chúc mừng anh và Cả của bọn em nên duyên đôi lứa."
"Mặc dù tao không hiểu tại sao mày đột nhiên thích con trai, nhưng...!duyên phận là vậy, cản không nổi." Đồng Triết vò đầu.
"Sao cũng được, ở bên nhau hạnh phúc là được."
"Hai người kia giới thiệu hết rồi, vậy để em cũng làm nốt.
Em tên Đồng Triết, cũng là anh em thân thiết của Quan Cạnh." Đồng Triết nhanh chóng đưa tay về phía Phó Tam Sinh.
"Anh Tam, chúc anh và Cả trăm năm hạnh phúc, bên nhau bạc đầu."
Phó Tam Sinh thầm nghĩ, sao giống bài phát biểu chúc mừng trong tiệc cưới vậy? Nhưng không thể phủ nhận, lòng anh đã có một thoáng nhẹ nhõm – Quan Cạnh không mất đi những người bạn quan trọng chỉ vì ở bên anh, và anh cũng có được những câu chúc chân thành đầu tiên sau hơn mười năm sống thật với xu hướng tính dục của mình.
Anh thở ra, mỉm cười bắt tay với hai người còn lại: "...!Cảm ơn các cậu."
"Không có gì phải cảm ơn hết, đây là chuyện bọn em nên làm." Vu Phong cười, nhướng mày nhìn Quan Cạnh.
"Đúng không, Cả?"
Quan Cạnh không trả lời mà thay vào đó khui lon bia, giơ lên trước mặt ba thằng bạn chí cốt.
Cậu thấp giọng: "Biết mấy đứa bây sẽ không làm tao thất vọng.
Không nói nhiều nữa, lon này là tao kính bọn mày." Quan Cạnh nốc cạn, ném lon rỗng vào thùng rác.
Cậu giục mọi người nhanh chóng gọi món, "Hôm nay ăn gì? Hình như ban nãy lão Vu nói muốn ăn lẩu cà chua?"
"Cà chua gì giờ này, chán lắm." Đồng Triết xem thực đơn, hò hét.
"Tao muốn ăn cay cơ."
"Tao gì cũng được, bọn mày gọi gì tao ăn nấy." Triệu Hải Bằng nói.
"Hay dùng lẩu uyên ương? Nửa cay, nửa cà chua." Nhìn Quan Cạnh săm soi đủ loại thịt trên thực đơn, Phó Tam Sinh dịu giọng.
"Vừa khéo em có thể ăn lẩu cà chua với Vu Phong.
Hai ngày nay em nổi nhiệt, nóng trong người, ít ăn cay lại đi."
"Được ạ, vậy lẩu uyên ương." Quan Cạnh ngẩng đầu nhìn Phó Tam Sinh, nở nụ cười kéo đến tận mang tai.
"Cũng khéo làm sao, ý nghĩa của lẩu uyên ương cực kỳ phù hợp với em và anh, hê hê..."
"Trời má, xem nó rải cơm chó kìa." Triệu Hải Bằng xoa xoa cánh tay.
"Nổi da gà."
"Thôi đi, tao và lão Vu còn chưa ý kiến, mày ý kiến gì?" Đồng Triết trợn mắt nhìn cậu ta, sau đó quay đầu nhìn Quan Cạnh.
"Cả, mày nữa.
Ăn thì ăn đi, cớ gì phải show ân ái? Mày có thể tôn trọng và suy nghĩ cho cảm xúc của hai đứa ế chảy thây như bọn tao không?"
"Đúng." Vu Phong cũng la ó.
"Trước khi tao lèm bèm, mày tốt nhất nên tém tém."
"Haha...!Lão Vu, mày còn chơi vần nữa." Quan Cạnh bật cười, khoe mình đang tay trong tay với Phó Tam Sinh.
"Nếu không show ân ái, vậy tao mời lẩu làm gì? Bọn mày có ý kiến hả?"
"Chao ôi, nghe cái giọng hách dịch chưa kìa." Đồng Triết đập bàn, rồi lật thực đơn lia lịa.
"Hôm nay tao ăn cho mày mạt luôn!"
...
Trong tiếng hò reo náo nhiệt, nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng từng đĩa thức ăn lên.
Vị chua ngọt hoà trong hương cay nồng của lẩu Tứ Xuyên khiến bụng người người sôi réo.
Ai ngồi ở đây cũng là động vật ăn thịt, Quan Cạnh chẳng rề rà, nồi vừa sôi đã dốc nhẵn hai khay bò vào trong.
"Trong lúc chờ thịt chín, uống phát nào." Đặt đũa xuống, Quan Cạnh giơ lon bia lên.
"Không đùa nữa.
Tao thực sự rất cảm động, thật đó, cảm ơn ba đứa bây ủng hộ tao và anh Tam."
Phó Tam Sinh lái xe nên không uống, nhưng anh vẫn mỉm cười cầm cốc nước chanh lên.
Vu Phong chạm lon bia của mình với cốc của Quan Cạnh và Phó Tam Sinh, "Love is love.
Chỉ cần thật lòng, bên nhau hạnh phúc thì đáng được ủng hộ.
Chúc tình cảm hai người luôn bền chặt."
"Cộng một." Triệu Hải Bằng nói theo.
"Cộng 10086!" Đồng Triết cười.
Mọi người cùng nhau nâng ly.
"...!À mà, hai người bắt đầu từ khi nào vậy?" Triệu Hải Bằng vừa gắp thịt vào bát, vừa thắc mắc.
"Cái lần mày hỏi trong nhóm, dẫn crush đi đâu hai ngày trong dịp Tết, là từ lúc đó hả?"
"Cũng tầm đó." Quan Cạnh nói.
"Nhưng nếu tính kỹ, hẳn là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái." Cậu nhìn Phó Tam Sinh.
"Anh Tam, em tỏ tình với anh lần đầu tiên là vào tháng Bảy nhỉ?"
"...!Ừ." Phó Tam Sinh trông thì điềm tĩnh thản nhiên, nhưng vành tai đã hơi hồng lên.
"Chính xác là cuối tháng Bảy."
"Mày chó thật, giếm lâu như vậy." Đồng Triết nuốt thịt xuống trước khi hỏi Phó Tam Sinh.
"Anh Tam, lần đầu tiên Cả nó tỏ tình, anh từ chối hả? Tại sao vậy?"
"Khi đó, thời gian tôi và Quan Cạnh biết nhau quá ngắn." Phó Tam Sinh nói.
"Tôi sợ Quan Cạnh bốc đồng, tương lai sẽ hối hận; hơn nữa, tôi chưa...!có nhiều tình cảm cho Quan Cạnh, nên mới từ chối."
"Quaooooo," Đồng Triết hỏi khẽ.
"Nói cách khác, bây giờ anh rất thích Quan Cạnh?"
Quan Cạnh mắt sáng rỡ, lặng lẽ bật ngón cái cho Đồng Triết.
"Ừ," Phó Tam Sinh hơi ngại, nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận.
"Nếu không phải thực sự rất thích Quan Cạnh, tôi đã chẳng đồng ý ở bên em ấy.
Một bạn nhỏ hai mươi tuổ..."
"Em sắp hai mươi mốt rồi, anh Tam." Quan Cạnh ngắt lời anh, rướn người thơm cái "chóc" lên má Phó Tam Sinh.
"Đừng gọi em là bạn nhỏ nữa."
"Trời đất ơi," Triệu Hải Bằng che mặt, nhưng kẽ hở giữa các ngón tay còn rộng hơn cả mắt.
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn."
"Từ lúc ở Nông Trại, em đã cảm thấy hai người có gì đó là lạ.
Ngờ đâu vẫn chậm." Vu Phong thở dài, gắp đũa lớn lòng bò cho vào nồi cà chua.
Cậu ta mở điện thoại, nhấn nhấn gì đó trên màn hình.
Tiếng đinh-đoong đồng loạt vang lên, mở điện thoại ra thì thấy Vu Phong đã lập một nhóm WeChat có tên Chẳng những anh Cả nhà mình thích đàn ông, mà còn có bạn trai nữa.
Và âm thanh nhắc nhở vừa rồi là do chính Vu Phong gửi một bao lì xì đỏ thắm, với lời chúc đã được thay mới từ thông điệp "Cung hỷ phát tài, đại cát đại lợi" mặc định của hệ thống.
[Vu Phong]: Chỉ trách tao mắt mờ, không phát hiện ra sớm đôi uyên ương này! (Bao lì xì)
Bao lì xì chỉ hiển thị trước mười từ, Quan Cạnh nhấp vào mới có thể đọc hết tin nhắn.
Cậu phì cười, "199? Đi tiền mừng hả?"
Vu Phong gật đầu, "Thiên trường địa cửu, hay mà?"
Quan Cạnh lưu lại ảnh chụp màn hình mở bao lì xì, vừa định trả lời thì trong nhóm hiện thêm hai tin nhắn.
[Triệu Hải Bằng]: Show ân ái nhiều vào! Đời tao viên mãn[1] rồi, cóc sợ! (Bao lì xì)
[1] 现充, từ lóng mạng; bắt nguồn từ Nhật Bản.
Nó chủ yếu nói về những người có cuộc sống viên mãn ở ngoài đời thực.
[Đồng Triết]: Anh Tam! Em gọi anh một tiếng "chàng dâu", anh dám nhận không! (Bao lì xì)
Hết chương 53.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook