Bánh Ngọt Mình Anh Hưởng
22: Thiên Ân Được Chị Trâm Chăm Sóc Vết Thương


Về đến nhà thì người ướt sũng, nhưng Vương Thiên Ân chẳng hề thấy lạnh, hơi nóng từ cái ôm lúc nãy vẫn còn quanh đây.

Anh hút điếu thuốc cho tâm tư bình tĩnh, nghĩ về cái ôm dạn dĩ mê say lúc nãy mà tim vẫn còn đập mạnh.

Chị sẽ nghĩ như thế nào? Liệu có ghét mình không.

Ôi lạy Chúa, chắc chỉ có Chúa mới biết.

Một nỗi sợ hãi vô hình len lỏi trong đầu.

Anh đi tắm vội rồi leo lên giường nằm.
Hai mắt vẫn cứ thao láo trân trân nhìn vô định.

Đêm nay thật khó ngủ khi không biết chị có giận anh không.

Lấy smartphone nhắn tin cho chị một câu: "Em xin lỗi, chị đừng giận em nghen."
Nhắn xong và nằm đợi tin nhắn của chị.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, tinh thần Thiên Ân hiện giờ căng cứng hết cỡ, không gian như cô đặc, có thể nghe rõ từng nhịp tích tắc của đồng hồ treo tường.
Tin nhắn vang lên làm Ân giật mình, tim anh đập bụp bụp, không biết chị có giận không, anh cầm smartphone sẵn sàng mở tin nhắn mà cầu nguyện, thở phào khi đọc những dòng tin nhắn của chị Trâm: "Thôi em đừng nghĩ gì nữa, quên nó đi, chị coi em như là đứa em trai của chị vậy."
Ân nhắn thêm cho chị vài tin rồi ngủ, may mà chị không giận, chị còn quan tâm khi anh bị ướt hết người.


Chìm vào giấc ngủ với cái mu âm hộ của chị bị côn thịt cọ xát, có lẽ lúc ấy chị cũng nứng lắm.

Không phải có lẽ mà chắc chắn là vậy.

Vốn dĩ chị đã thiếu cái vật đàn ông đó lâu quá rồi.
Mặt trời đã ló dạng, những tia nắng ấm áp xuyên qua những lỗ thủng trên mái tôn đi vào nhà, khí trời sau một đêm mưa gió thật đẹp, thật bình yên.

Nhâm nhi ly cà phê buổi sáng và hồi tưởng lại những hạnh phúc trong cuộc đời, cuộc đời sẽ nhàm chán biết bao nếu thiếu đi những người con gái, thiếu đi những cuộc làm tình.

Mà nếu đời không có phụ nữ thì có lẽ neptune sẽ là mặt hàng bán chạy nhất quả đất.
Vẫn là cái công việc nhàm chán khi cứ đi đi lại lại quanh cái tòa nhà dang dở, Ân kiếm một góc lôi cái smartphone ra đọc báo.

Ở cái xứ này nếu không có chị Trâm làm niềm cảm hứng thì có lẽ cuộc đời sẽ u ám biết bao nhiêu, giờ này có lẽ chị đang dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ.

Đọc báo một hồi cũng mỏi người đau mông, định ra hướng dẫn mấy anh thợ bố trí sắt thép chuẩn bị cho công tác đổ sàn tầng ba, bước chân xuống cầu thang vừa mới đặt sắt thép xong để chuẩn bị đổ bê tông thì bị trượt, cú trượt làm người ngã nhoài về phía sau, tấm lưng bị chà lên những thanh sắt với những sợi kẽm buộc ở các nút, cảm giác đau nhói xuất hiện.
Máu bắt đầu rỉ ra, anh rủa thầm: "Đkm, cái lề gì thốn." Một ngày xui xẻo với cái trượt chân tai nạn này, mấy anh thợ hoảng hốt băng bó cầm máu vết thương, máu nhuộm hết cả phần lưng trên chiếc áo sơmi xanh.

Anh ngồi một hồi lau mới đỡ đau và choáng, lết lên con xe chạy một mạch về nhà trọ điều tiết chân khí.

Nhìn qua tấm gương mới thấy lưng giống như bị ai cào xé chi chít những vết xước, vết thương tuy không sâu nhưng chằng chịt như dây điện ở các cột điện.

Ê ẩm và rát vãi.

Ở một mình mà vết thương lại ở sau lưng, thật khổ trăm bề nên Ân đành chạy ra ngõ mua cồn lào và bông băng chạy thẳng qua nhà chị, ở đây anh cũng chả quen ai, thôi thì nhờ chị băng bó vết thương vậy.
Thu Trâm đang đứng bên bếp rửa ly, nhìn chị từ phía sau thì anh mới biết là chị có mặc gì cũng đẹp với cái vóc dáng chuẩn như vậy, cái quần jean bình thường thôi mà cũng thấy đẹp.

Cái quần ôm sát phần hạ thể, mông đít tròn vo đẫy đà mê hoặc, chỉ nhìn vậy thôi cũng khiến Ân cũng nứng côn thịt rồi.

Nứng trong khi thân thể mang trọng thương đủ thấy cơ thể chị có sức hút gợi dục cao như thế nào rồi.

Chị quay lại thì thấy anh đứng từ bao giờ, hỏi: "Ủa em tới khi nào đó? Mà bị sao mà mặt nhăn nhó vậy em?"
Ân: "Em mới bị đánh ghen chị ạ."
"Trời, sao vậy, thiệt hả?" Chị trố mắt hỏi dồn.
Ân: "Vâng, chả là vợ cái thằng bên phòng trọ chỗ em ở nó nhìn em hoài, làm thằng kia nổi máu ghen rồi gây sự, đẹp trai cũng khổ thiệt."
Chị: "Trời ạ, chứ em làm gì vợ người ta hay sao?"
Ân: "Em có làm gì đâu, có trách là trách em đẹp trai hơn nó nên con vợ nó nhìn em liếc mắt đưa tình thôi."
Chị: "Gớm, đâu chị xem bị sao nào."

Ân quay lưng lại cho chị xem, chị khẽ rùng mình vì máu thấm ướt áo: "Trời ạ, bị nặng vậy."
"Chị giúp em nhé?" Ân đưa bì thuốc cho chị.
Chị: "Ừ."
Ân: "Chị giúp em cởi áo với, em cởi không được."
Chị nhẹ nhàng cởi từng nút áo ra, vẻ mặt của chị thoáng đỏ lên khi tấm thân trai tráng hiện ra trước mặt, cơ thể anh thì không lực lưỡng gì nhưng được cái cơ bắp đồng đều, cơ ngực săn chắc nhô ra do thường xuyên hít đất, bụng không chút mỡ, có thể gọi là ổn trong mắt các chị em.

Khi chị mở nút áo cuối cùng thì đám lông bụng hiện ra, vẻ ngượng ngùng thấy rõ trên gương mặt xinh đẹp khi thấy hàng lông rậm chạy từ rốn xuống tận sâu bên trong quần.

Tuy vậy chị là gái đã có chồng nên nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên vốn có.
Chị: "Thằng đấy dùng võ công gì mà vết thương của em có vẻ lạ vậy, cứ như bị ai đó tra tấn bằng cách cào cấu vậy?"
Ân cười một tiếng nhỏ: "Hì, đùa chị thôi, em bị trượt ngã ở công trình, chứ em đâu có đa tình như chị nghĩ."
Chị: "Thằng quỷ cứ thích chọc chị mày không."
Nói đoạn, chị túm đám lông ngay rốn của Ân giật một cái rõ đau.

"Nếu chị giật đám lông trong quần thì đau hơn sao chị không thò tay vào giật nhỉ, hehe." Anh thầm nghĩ.
Chai cồn đi tới đâu thì người anh rùng mình vì rát đến đó, chị băng bó thật nhẹ nhàng như sợ anh sẽ bị đau.

Nhìn chị sao mà thấy thương quá.

Xong việc anh cũng đi về chứ đang lâm chấn thương như vầy thì cũng chả có ham hố chi hết.
Cứ thế hàng ngày qua Thiên Ân qua nhà nhờ chị thay băng vệ sinh, nhầm… băng bó.

Thật sự là anh rất hưng phấn khi được chị cởi áo ra, nhìn cái vẻ mặt ngượng ngập khi chị cởi từng cúc áo, vẻ thẹn thùng khi thấy chùm lông đen thui chạy thẳng xuống côn thịt, mỗi lần như thế côn thịt hơi ngóc lên, cái cục nổi cộm dưới quần khiến chị có vẻ bứt rứt nôn nao trong người.

Cái cảm giác hưng phấn này thật quá đã, thôi thì vết thương đừng có lành sớm làm chi hết, đúng là trong họa có phúc.

Anh thầm cười há há trong lòng.

Băng bó xong thì Thu Trâm nấu cơm cho anh ăn, chị nấu những món ngon như để cho anh hồi phục nhanh chóng, tấm chân tình của chị khiến anh xúc động, cảm giác ham hố tình dục phút chốc tan biến.

Chị luôn đối xử chân thành với anh trong khi anh thì âm mưu chiếm đoạt chị.

Sự xấu hổ thoáng hiện lên trong lòng chàng trai mới lớn.
Nhìn chị đang loay hoay trong bếp, Thiên Ân tiến nhẹ đến sau lưng và vòng hai tay ôm ngang cái eo phẳng lì của chị, chị hơi ngỡ ngàng vì điều đó.
Ân nói với giọng cảm kích: "Cảm ơn chị vì những gì chị dành cho em."
Chị nhẹ nhàng nói: "Mình là chị em mà, không cần phải cảm ơn chị đâu."
Thoáng bối rối, Thu Trâm đẩy nhẹ anh ra và bảo: "Ăn cơm thôi em, ăn xong rồi nghỉ cho khỏe."
Anh cũng chỉ "Dạ" một tiếng.
Cả hai ăn cơm trong lặng lẽ, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Tình cảm của Ân dành cho chị Trâm tăng dần theo năm tháng, và có lẽ chị cũng vậy.
Vết thương vừa khỏi hẳn thì cũng là lúc đại ca (cấp trên của Thiên Ân) giao cho anh nhiệm vụ đi công tác Vũng Tàu năm ngày, để kiểm tra tiến độ và kỹ thuật khu chung cư cao cấp.

Lẽ ra là người khác đi nhưng ổng bị đau nên cuối cùng anh phải nhận nhiệm vụ.

Cũng buồn vì xa chị Trâm mấy bữa, nhưng công việc thì không thể từ chối được.

Ân thu xếp đồ đạc về nhà chuẩn bị khởi hành, tranh thủ rủ Kiều Trinh đi dạo để sáng mai lên xe.​.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương