Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn
-
Chương 49: Triền Miên
Hạ Diệp cảm thấy bả vai hơi mỏi, nên ngửa người, chống hai tay ra phía sau, bên dưới vẫn không ngừng đem anh nuốt vào nhả ra.
Kiều Triết cúi đầu nhìn đến nơi hai người đang giao nhau, phần lông đen của cả hai đều bị chất lỏng thấm ướt, rồi lại nhìn đến vật to lớn của mình đang đâm vào rút ra bên trong cánh hoa mềm mại của cô, vách thịt màu hồng hơi kéo ra ngoài theo mỗi động tác, cảnh tượng này kích thích, đánh sâu vào thị giác khiến anh khó khăn chịu đựng, vì vậy liền lập tức ngồi dậy, dùng hai tay ôm eo cô chuyển từ thế bị động sang chủ động chiếm ưu thế.
“Anh… Đừng… Ưm… Ưm…” Hạ Diệp muốn ngăn anh lại, nhưng đã quá muộn.
Hai đầu nhũ hoa của cô cọ vào lớp vải, khiến nó dựng thẳng, lồi lên hai điểm rõ rệt dưới lớp áo ngủ.
Kiều Triết cúi đầu ngậm lấy lớp vải mỏng manh, lớp vải bị nước bọt thấm ướt, chặt chẽ quấn lấy đầu vú.
Cơ thể càng trở nên nhạy cảm dưới sự ma sát của lớp vải cùng đầu lưỡi linh hoạt của anh.
Cô đưa tay ôm lấy đầu anh, trong miệng không ngừng rên rỉ, khoái cảm dưới thân liên tục kích thích vào thần kinh cô.
Kiều Triết một tay ôm eo Hạ Diệp, ngẩng đầu hôn lên môi cô, bộ ngực được giải phóng khỏi sự ẩm ướt, lớp vải ướt át nhăn nheo không thể nào duỗi thẳng, ở giữa còn có một điểm phồng lên.
Anh vươn tay xoa nắn bên mềm mại còn lại, cánh tay mang theo eo cô lên xuống, càng lúc càng nhanh.
Môi lưỡi triền miên lưu luyến, cuối cùng anh đột ngột thả môi cô ra, nhìn cô trìu mến, cùng với tiếng rên trầm thấp, phóng thích toàn bộ vào trong cơ thể cô.
Hạ Diệp ưỡn người, bụng dưới co rút dữ dội, khoái cảm ập đến đại não theo đợt run rẩy, khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Cô gục trên người anh, đôi môi đỏ thắm in lên ngực anh, nhỏ giọng nói: “Đừng lừa dối em, em thực sự rất thích anh.” Dường như đó chỉ là một câu lẩm bẩm với chính mình.
Bên ngoài là khoảng trời đen kịt, đêm nay không có ánh trăng, thậm chí đến cả sao cũng không thấy xuất hiện…
Hạ Diệp nghĩ anh không nghe thấy, cô mệt mỏi rồi chìm vào giấc mộng, không cần để ý xem anh sẽ trả lời câu hỏi đó thế nào, dù sao thì cũng sẽ biết thôi…
Anh ôm vai cô, dưới lòng bàn tay là làn da dịu dàng, ánh mắt trong veo.
Anh biết.
—-
Sáng sớm hôm sau, Kiều Triết đã thực dậy.
Hạ Diệp biết anh đi công tác nên hiếm khi mới có một ngày dậy sớm để nấu hoành thánh cho anh, cũng may là thao tác đơn giản, chỉ cần cho chút nước Dashi vị tôm vào là xong.
Trong phòng dậy mùi dầu thơm phức, ánh sáng từ bên ngoài, qua cửa sổ bằng kính sát trần nhà chiếu vào phòng khách, hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Hạ Diệp ngồi vào bàn cứ thế chống tay nhìn anh dùng thìa múc miếng hoành thánh bỏ vào miệng.
Cô mới thức dậy, tóc buộc lòa xòa sau đầu, có vài sợi rơi bên thái dương, ánh mắt có chút đờ đẫn, chắc là do chưa tỉnh ngủ.
“Em không ăn à?” Kiều Triết nhìn mặt bàn trống không trước mặt cô.
“Không có vị giác, vẫn sớm quá.”
“Ừm.”
“Lát nữa muốn ngủ thêm một chút.” Khi Hạ Diệp vừa tỉnh, Kiều Triết bảo cô đừng dậy, nhưng cô không nghe.
Trước khi đi, Hạ Diệp tiễn anh ra hành lang và nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn chào buổi sáng.
Ngay sau khi Kiều Triết rời đi, cô trở lại phòng tiếp tục ngủ.
Nhưng anh đi rồi, cô ngủ không được, vô cùng buồn chán nằm ổ trên giường, nghĩ xem hôm nay làm gì cho đỡ chán.
Một lúc sau, Hạ Diệp ngồi dậy, quyết định vạch ra kế hoạch cho chuyến du lịch của mình.
Cô đang lướt xem nhật ký du lịch mà mọi người chia sẻ trên mạng thì đột nhiên điện thoại trong tay đổ chuông, màn hình hiển thị một dãy số lạ, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.
Nhạc chuông vang lên được nửa phút, Hạ Diệp nhấc máy vào giây cuối cùng khi nó chuẩn bị tắt, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
“Hạ Diệp?” Đường bác ở bên kia nói.
Hạ Diệp nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Sau khi Đường Bác biết chắc chắn đó là Hạ Diệp, giọng nói của anh ta trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, dường như đang nắm được điều gì đó trong tay, ngữ khí càng thêm tự tin: “Tôi có một tin tức mới, chắc chắn cô sẽ quan tâm.”
“Không quan tâm.”
“Đừng vội từ chối, cứ nghe tôi nói trước đã.”
“Nói thẳng đi.”
“Cô đoán xem bên mua của lô hàng tiếp theo là ai? Hai quả bom K-1.” Đường Bác thản nhiên không nhanh không chậm nói, như thể chẳng quan tâm đến giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Hạ Diệp.
Hàng không nhiều, nhưng uy lực đủ lớn, hai quả bom K-1 đủ để san bằng mười dặm (1 dặm bằng 1.609km), nếu cho nổ trên biển thậm chí có thể tạo thành một trận sóng thần nhỏ…
“Tôi không biết, là ai?” Hạ Diệp có thể mơ hồ đoán được, nhưng vẫn dò hỏi mà không dám khẳng định.
“Đoán xem?” Đường Bác tiếp tục úp mở.
“Không đoán, anh cứ nói luôn đi.”
“Nơi giao hàng là một hòn đảo tư nhân thuộc quần đảo Boumanson ở nam Thái Bình Dương.”
Trong đầu Hạ Diệp lóe lên địa điểm mà trước đó Kiều Triết có nhắc đến, hình như anh có nói đến từ Thái Bình Dương.
Thấy cô im lặng một hồi, Đường Bác lại nói: “Sao nào, có nghĩ ra điều gì đó không?”
“Không, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, có gì anh cứ việc nói thẳng, tôi rất bận.”
“Cô đúng là đồ cứng mồm cứng miệng, Thẩm Thành mua ở chỗ tôi hai quả bom K-1, cô cũng biết sức công phá của nó thế nào rồi đấy, nếu đặt hai quả bom đó ở cùng một chỗ, nó có thể nổ tung một nửa hòn đảo.
“Liên quan gì đến tôi?” Hạ Diệp ngắt lời anh ta.
“Quả thực là chẳng liên quan gì đến cô, nhưng bạn trai cô thì…”
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi thay đổi cách nói: “Chỉ có điều tôi không ngờ cô lại tìm một cảnh sát chống ma túy làm bạn trai, tôi nghe nói nước Z đang hợp tác với chính quyền của quần đảo Nabmanson, cô không muốn hỏi xem tại sao tôi lại nói những điều này với cô à?”
Các cuộc chiến chống ma túy của Kiều Triết đã nổi lên trong giới khoảng vài năm nay, đương nhiên anh ta biết người này, lại càng kinh ngạc hơn khi thấy Hạ Diệp ở bên cạnh người đàn ông đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook