Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn
Chương 42: Huyền Quan



Kiều Triết cứ thế dịu dàng ôm cô một lúc, sau đó, đỡ người đang nằm trên ngực mình lên, giúp cô mặc váy, rồi vuốt ve mái tóc cô, nói:
“Lên nhà nhé.”
Hạ Diệp híp mắt liếc anh một cái, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, giữ một tư thế quá lâu, lúc này hai chân có chút tê dại, làm nũng nói:
“Bế em lên nhà được không?” Giọng nói thều thào, kéo theo anh chìm đắm trong đó.
Cơ thể hai người vẫn còn tiếp giáp với nhau, Kiều Triết có chút quẫn bách, nhưng cũng không nỡ giục cô đứng dậy, trước tiên anh giúp cô chỉnh sửa lại váy, rồi mới cài lại khuy áo sơ mi của mình, sau đó một tay vươn tới mở cửa, rồi dùng cả hai tay bế cô bước xuống đất, thời điểm xuống xe còn suýt chút nữa thì đụng đầu vào nóc xe.
Một người đàn ông sinh ra trong quân đội có vóc dáng cường tráng, nên bế cô dễ như đang ôm một chú thú cưng nhỏ xinh nào đó.

Hạ Diệp bật cười khanh khách, gió lạnh ban đêm thổi qua, khiến Kiều Triết hơi dựng tóc gáy, Hạ Diệp đang ngả trên cổ anh nhìn thấy liền vươn đầu lưỡi ra liếm.
Vào ban đêm, nhiệt độ xuống thấp, Kiều Triết vô thức siết chặt vòng tay, sau đó giúp cô cuốn lại làn váy, vì sợ cô sẽ bị cảm lạnh, còn chưa kịp hoàn thành động tác, anh đã cảm nhận được thứ nóng ẩm sau tai, khiến “con thú” dưới thân lại rục rịch động đậy.
Cảm nhận được những thay đổi của Kiều Triết, Hạ Diệp lại càng cố ý trêu chọc, khiêu khích anh.
Kiều Triết chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bóp mông cô trừng phạt: “Ngoan nào, đừng quậy.” Anh vừa thấp giọng vừa nói với cô vừa sải bước nhanh đi vào hàng lang.
Nhà họ ở lầu năm, không cần đi thang máy, ngộ nhỡ đụng phải ai trong đó thì không tốt chút nào, mặc dù váy cô đã che lấp nơi đang giao nhau giữa hai người, nhưng anh vẫn không muốn vậy, chỉ muốn nhanh hơn một chút để về nhà “xử lý” cô.
Hạ Diệp chẳng thở hổn hển cũng không đỏ mặt khi thấy anh mỗi lần bước những hai ba bậc cầu thang, chỉ có điều mỗi bước đi, vật dưới thân anh lại đâm ra thọc vào cơ thể, khiến cô nhìn không được siết chặt hoa huyệt, đồng thời phát ra một tiếng “ưm” rên rỉ trầm thấp.
Kiều Triết hết sức nhẫn nại, trên trán đổ đầy mồ hôi, chỉ là khi gần tới nhà, lại nghe thấy một giọng nói truyền tới: “Cậu có nghe thấy tiếng động gì không? Mà còn là tiếng phụ nữ nữa.” Đối phương đang hỏi người bên cạnh mình.
Sau đó, lại nghe thấy một tiếng như tiếng bàn tay đập vào người, một giọng nữ khác vang lên: “Đã nửa đêm rồi, cậu nói linh tinh cái gì thế, mau lấy chìa khóa ra mở cửa đi.” Giọng nói vừa dứt, liền nghe thấy âm thanh cọ xát vụn vặt của vải quần áo.
Trong lúc hai người kia nói chuyện, cô chơi xấu vặn vẹo cái mông, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm láp yết hầu đang vô cùng căng thẳng của anh.
Tiếp đến, khi nghe thấy tiếng leng keng của chìa khóa, Kiều Triết lập tức áp Hạ Diệp vào phía sau cánh cửa thoát hiểm lối vào cầu thang, dùng một tay che miệng cô lại, dưới thân bắt đầu tàn nhẫn đâm thọc, ánh mắt cô như muốn bùng cháy, khoái cảm không hề thuyên giảm, tất cả sự kích thích, tiếng rên rỉ đều bị anh chặn lại trong cổ họng.
Sau lưng là cánh của lạnh lẽo, trước mặt là thân hình bốc lửa, phía dưới là trái tim run rẩy không ngừng.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của hai người vừa rồi, anh mới buông cô ra, liền nghe thấy tiếng van xin đứt đoạn của cô: “Không… Dám… Em không dám nữa…”
Nghe vậy, Kiều Triết mới mở cửa thoát hiểm, đi tới cửa nhà, ấn dấu vân tay mở cửa, rồi “sầm” một tiếng đóng cửa nhà lại, mạnh đến mức khiến cô giật bắn.


Vào đến nhà, Hạ Diệp mới có thể thả lỏng, trong lòng thầm hối hận vừa rồi trong lúc hai người kia chưa rời đi không nên cố ý siết chặt anh, lại còn tự mình nhấp mông, đem anh nuốt vào lại nhả ra.
Kiều Triết nhìn vẻ mặt thoải mái của cô, âm thầm cong khóe môi, rồi ghé sát bên tai cô nói nhỏ: “Có thật là không dám nữa hay không?” Anh vừa nói vừa lật người cô lại, chuyển tư thế tiến vào từ phía sau.
Khoái cảm long trời lở đất ập tới bất ngờ, khiến Hạ Diệp bất ngờ kinh hô, vội vàng vươn tay bám lấy chiếc tủ cảnh cửa ra vào.

Cơ thể bị cú thúc phía sau của anh đẩy va vào tủ, sau đó là đợt công kích như muốn đòi mạng.
Mái tóc Hạ Diệp bung xõa, rối bù trước mặt, đôi chân mềm nhũn nhưng lại chẳng thể trốn thoát, mềm oặt như một con búp bê bằng vải, đứng trong bóng tối, Hạ Diệp nhịn không được phát ra âm thanh, cô “ưm ưm a a” kêu rên xin tha, nhưng chẳng hề thấy anh chậm lại, ngược lại còn càng thêm hung hăng, tàn nhẫn.
Vốn dĩ Kiều Triết đang vô cùng tức giận, nên tất nhiên không có ý định buông tha cho cô, lại thấy cô kêu la như vậy, âm thanh rên rỉ đứt quãng êm ái truyền đến tai, khiến nó chẳng hề giống như đang cầu xin, mà ngược lại như liều xuân dược, kích thích cực độ.
Anh nhấc một chân cô lên, nông nông, sâu sâu trêu đùa.
Một chân Hạ Diệp bị anh nâng lên, hai đùi trắng nõn như ngọc tạo thành góc vuông, bày ra nhược điểm ngay trước mặt anh, thân thể không ngừng bị anh kích thích, một chân còn lại đang chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể tự nhiên trở nên mềm nhũn.
Thấy Hạ Diệp run rẩy, Kiều Triết đau lòng giữ vững cô, rồi quay người cô đối diện với mình, tiếp đến anh nhấc cô dậy, ngồi lên trên mặt tủ.
Cơ bắp căng cứng của Hạ Diệp cuối cùng cũng được thả lỏng, cô vươn tay ôm lấy anh.
Một tay anh cách lớp quần áo cô xoa nắn, tay còn lại vươn tới cạnh sườn kéo khóa váy xuống, rồi nghiêng người ghé vào tai cô nói với giọng ra lệnh: “Cởi ra.”

Khi chiếc váy hoàn toàn tuột khỏi cơ thể, Hạ Diệp ôm một bên ngực mình, ấn đầu anh xuống để anh liếm láp.
Kiều Triết ngậm lấy một bên nhũ hoa, tay không quên duỗi xuống chạm vào nơi kết nối giữa hai người, chiếc quần lót chữ T bị đẩy đến đùi sớm đã ướt đẫm bất kham, bốn ngón tay anh ôm chặt lấy bắp đùi cô, ngón cái vươn ra nhẹ nhàng xoa nắn điểm nhạy cảm, khiến Hạ Diệp không chịu nổi mà vặn vẹo cơ thể.
“Đừng, đừng… Đừng xoa… Chỗ đó…..

Ưm.

Ưm.

Aaaaa…” Mười đầu ngón tay cô cào cấu sau lưng anh.
Nhưng Kiều Triết lại chẳng hề nghe theo lời cô, anh dùng tay xoa nắn nơi mẫn cảm, bàn tay sau eo cũng tăng thêm sức mạnh, đè cô về phía mình, nông nông, sâu sâu, tăng tốc…


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương