Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn
-
Chương 100: Kết Thúc
Thấy Hạ Diệp không chịu nói, anh ấy cũng chẳng còn cách nào khác, cho rằng cô thật sự không biết, liền đưa tay ra hiệu cho người phía sau đưa cô xuống lầu.
Ngay khi đi đến cầu thang , một đội khác cũng chạy đến và người dẫn đầu lắc lắc đầu với Lâm Nghị.
Vốn dĩ Lâm Nghị tưởng rằng tấm vé trúng thưởng đã nằm trong tay mình, người phía đối diện không nói rõ, nhưng đôi bên đều biết anh ta đang ám chỉ đến ai, đạo lý bắt giặc bắt vua trước, trước giờ chưa bao giờ thay đổi, nhưng hiện tại rõ ràng là không phải đối phương không hề có chuẩn bị gì, căn biệt thự đã hoàn toàn trống không, thu hoạch duy nhất chính là Hạ Diệp, đây là ý gì chứ?
Hạ Diệp yên lặng quan sát biểu cảm của đối phương, vẻ mặt lo lắng, vầng trán đen láy lấm tấm mồ hôi, đánh giá trên hành động vừa rồi, xem ra anh ta không thu hoạch được gì cả.
Khi đi xuống cầu thang, ngang qua tầng hai, sàn ở lối đi bị nổ một lỗ đen xì, lan can chạm trổ có giá trị lớn cũng bị thổi bay, văng cả ra ngoài, Hạ Diệp không thể bước đi nếu không len qua tấm gỗ loang lổ đó.
Đôi dép dùng một lần đã mất từ lâu, hình như đã bị cuốn đi trong khoảnh khắc cô rơi xuống nước, cô đi chân trần trên sàn gỗ, mỗi bước đi đều để lại dấu chân ướt át.
Đoàn người đi tới đại sảnh trống trải dưới lầu một, Lâm Nghị đang đi phía trước đột nhiên thay đổi sắc mặt, hét lên một tiếng vào tai nghe: “Cái gì? Bị bao vây rồi?”
Trước khi anh ấy nói xong, một bóng dáng quen thuộc đã đi tới trước đại sảnh.
Sắc mặt người đàn ông ở cửa vô cùng dữ tợn, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ đang đi chân trần.
Mái tóc ướt đẫm của Hạ Diệp dính sát vào cổ thành từng lọn, hai mắt đờ đẫn nhìn xuống chân, vừa rồi do không chú ý nên đã bị mảnh vụn gỗ đâm phải, thực sự rất đau.
Xung quanh vang lên một tràng tiếng súng, hai bên cùng dùng sũng chĩa vào nhau, Lâm Nghị trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng khó tin này, tại sao bọn họ không nghe thấy chút động tĩnh nào?
Theo sau Kiều Triết là một nhóm lính đặc nhiệm được trang bị đầy đủ và mặc trang phục của đội đặc chủng, tay phải anh đang cầm khẩu súng bắn tỉa Barrett còn tay trái cầm điện thoại, sắc da của anh cũng đã dịu đi một chút sau khi nhìn thấy Hạ Diệp.
Ân Hàn ở một bên chỉ vào Lâm Nghị: “Bỏ vũ khí xuống!” Giọng điệu lãnh đạm, bất kỳ cảnh chiến đấu thực tế nào cũng không phải là lúc dành thời gian để xúc động, bất kể đối thủ của bạn là ai.
Kiều Triết quay màn hình điện thoại sang người phía đối diện và bắt đầu phát đoạn video, mọi cặp mắt đều dán chặt vào màn hình, người đàn ông bên trong đang cuộn tròn trong một góc, ánh mắt kinh hãi nhìn vào máy quay, hai tay anh ta bị trói chặt vào chân giường đang bắt đầu run rẩy, theo đó phát ra âm thanh leng keng.
Cho dù toàn thân đều đang lấm lem, thậm chí còn có rất nhiều vết máu trên người, nhưng bộ quần áo nhăn nhúm cũng đủ khiến Lâm Nhị vừa liếc một cái đã nhận ra, đó là Hà Tụng!
Một người khác chỉ lộ nửa người trong khung hình đang cầm dao trong tay, không biết Hà Tụng đã nghe thấy những gì, đột nhiên ánh mắt trở nên đờ đẫn, tựa hồ như đã biết thế cục chẳng thể thay đổi, sau đó ngoan ngoãn đặt hai bàn tay mình xuống đất.
Trong giây tiếp theo, một tia sáng bạc xẹt qua màn hình, người đàn ông cầm dao chặt vào ngón út của anh ta, nửa ngón tay lăn trên sàn nhà xám xịt, máu cũng bắt đầu trào ra…
Một tiếng gào thét xé lòng vang lên trong hành lang trống không, Hạ Diệp đột ngột che mắt lại, không thể tiếp tục nhìn vào màn hình, tiếng nức nở của người đàn ông phát ra từ điện thoại, âm thanh đột ngột dừng lại, cô ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông vừa thu điện thoại lại, anh vẫn lạnh lùng như chưa hề nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô.
Kiều Triết cất điện thoại đi, nhìn đám người đang sững sờ ở phía đối diện, chậm rãi nói: “Đoán xem, vừa rồi nhà họ Hà đã phản ứng thế nào khi chứng kiến đoạn video này?”
Lâm Nghị phun ra hơi thở ngột ngạt trong lồng ngực, bỏ súng trong tay xuống coi như đã chấp nhận, vừa rồi trong tai nghe, đội của anh ấy đã báo cáo rằng quân nhà họ Hà ở nhà các ủy viên thường vụ khác đã rút lui, đội đảo chính đã thất bại, còn bị ông cụ Kiều đập cho một trận, đây chẳng qua cũng chỉ là thế trận được bày ra cho nhà họ Lâm mà thôi, đến cả hệ thống an ninh cũng kín kẽ như vậy, quả thực đã khiến bọn họ lầm tưởng rằng chính mình mới thực sự là chim Hồng Tước.
Đám quân lính sau lưng tái mặt, họng súng khẽ run rẩy, rõ ràng là tinh thần quân đội của họ đã bị phân tán, cơ bản là đang trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Kiều Triết nhìn bọn họ, nói: “Tất cả ra ngoài, Lâm Nghị ở lại.”
Ân Hàn ra hiệu cho những người phía sau, lực lượng vũ trang đồng loạt tiến vào, đem toàn bộ binh lính ra ngoài, chỉ trừ Lâm Nghị, chẳng mấy chốc, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại bốn người.
Hạ Diệp thở phào một hơi, tiếng sấm trong lòng cuối cùng cũng chịu dừng lại, cô cho rằng tất cả đã kết thúc.
Kiều Triết đưa khẩu súng trong tay cho Ân Hàn, tiến về phía trước đồng thời vặn vặn cổ tay, ngay giây tiếp theo anh liền đấm thẳng vào mặt Lâm Nghị.
Động tác đột ngột khiến Hạ Diệp bất động vì kinh ngạc, cô lấy tay che miệng, cúi đầu nhìn Lâm Nghị đã ngã xuống đất, rồi nhìn đến khóe miệng tràn ra vệt máu của anh ấy.
“Phản đòn đi chứ!” Kiều Triết quỳ một chân xuống, dùng tay túm lấy cổ áo anh ấy, một cú đánh trời dáng lại rơi xuống.
Đầu Lâm Nghị bị đánh nghiêng sang một bên, khóe miệng bị xé rách, sắc mặt có chút tự giễu, nhưng hoàn toàn không có ý định đánh trả.
Ân Hàn nhìn người đàn ông quy phục nằm trên mặt đất, sau một trận đòn đã chẳng còn sức phản kháng, liền vội vàng chạy đến ngăn bàn tay đang chuẩn bị rơi xuống của Kiều Triết: “Được rồi, đủ rồi, nếu còn đánh, lát nữa tôi lại phải đưa cậu ấy tới bệnh viện đó.”
Kiều Triết buông ta ra, nói với người đàn ông dưới mặt đất: “Lâm Nghị, cậu hãy về đồn và cẩn thận suy nghĩ về những gì mình đã làm, hãy nghĩ cho kỹ xem cái gì nên cái gì không nên.”
Tuổi trẻ có ai là chưa từng nông nổi, khi bạn bè tán gẫu cùng nhau, họ luôn nhắc đến những vấn đề chính trị, đến khi là người trong cuộc, họ hoàn toàn hiểu được thế nào là thuyết âm mưu thế nào là lừa dối, cũng đã từng thề thốt rằng không bao giờ trở thành nô lệ của quyền lực.
Nhưng thực tế luôn phũ phàng như vậy, nó rất dễ khiến người ta quên đi cái ý định ban đầu và trở thành kiểu người mà thời trẻ mình ghét nhất.
Ân Hàn đưa súng trong tay mình qua, rồi kéo cánh tay Lâm Nghị lên, tiếp đến liếc nhìn cô gái bên cạnh, nói với Kiều Triết: “Cậu đưa cô ấy về đồn một chuyến, đây là lệnh của cấp trên.”
Hạ Diệp là một trong những quân bài để hạ bệ nhà họ Lâm, đương nhiên bọn họ không thể dễ dàng bỏ qua cô, diễn kịch cũng phải diễn cho trọn bộ mới được.
Kiều Triết đương nhiên biết điều này, ánh mắt anh khẽ động, mặt không biến sắc, nói: “Tôi đưa cô ấy về nhà, đã không còn sớm nữa rồi, có gì ngày mai nói, nếu ông cụ Kiều có hỏi thì bảo cô ấy đang ở chỗ tôi.”
Ân Hàn khoác tay Lâm Nghị đi về phía cửa mà chẳng nghi ngờ hỏi han gì thêm, mọi việc đã thành công tốt đẹp, cả nhà họ Lâm và nhà họ Hà đều đã bị khống chế, gia đình Ân Hàn cũng thuộc phe phái của ông cụ Kiều, nên đương nhiên không có gì phải nghi ngờ Kiều Triết, anh cũng đâu cần thiết phải lật mặt.
Kiều Triết quay người sang trước mặt Hạ Diệp, vẻ mặt nghiêm nghị cuối cùng cũng có chút dịu dàng, anh quan tâm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Có bị thương ở đâu không?”
Hạ Diệp nhìn nét mặt nghiêm túc của người đàn ông, khiến cô cam tâm tình nguyện bộc lộ những cảm xúc mềm yếu nhất với anh, nên lập tức ấm ức nói: “Dọa em sợ chết đi được.”
Anh khẽ nhíu mày, liếc nhìn đôi chân trần của cô, sau đó bế cô lên: “Về nhà trước đã.”
Hạ Diệp yên tâm ôm lấy cổ anh, tựa vào người anh, khi đi qua cửa đột nhiên thấy hai gương mặt quen thuộc, mặt mũi xám xịt nằm trên mặt đất, tư thế vặn vẹo, rõ ràng là đã bị ngã từ trên xuống.
Cô nhìn Kiều Triết nghi ngờ vỗ vỗ ngực anh, chỉ vào thi thể bên đó: “Kia? Hai người họ phải không…” Không phải chính là người đã bắt cô tới đây sao?
“Bọn họ không biết rõ tình hình thực sự, trong khi chạy xuống lầu thì gặp đám người Lâm Nghị đang đi lên.”
Anh không trông thấy đôi mắt đột nhiên trở nên ảm đạm của cô.
Chỉ cảm nhận được rõ ràng người trong vòng tay hơi khựng lại một chút, mới nói: “Anh đã biết trước việc này rồi sao?”
“Không biết, anh đã nhảy qua cửa sổ phòng khách chạy về phía sau căn biệt thự để tránh đoàn người đang ập vào bao vây.”
“Vậy những người vừa rồi? Và đoạn video trong điện thoại của anh là thế nào?” Cô hỏi tất cả những câu hỏi mà mình đang nghi ngờ.
“Lúc đó, Ân Hàn đã tới cổng lớn rồi.
Trước khi lái xe tới đây, anh có liên lạc với người trong nhà giam, đoạn video là vừa mới quay, nhà họ Hà sau khi xem nó đã lập tức rút quân.”
Hạ Diệp được đặt vào ghế phụ lái, vẻ mặt có chút kinh ngạc, trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng Kiều Triết lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Anh quay người đi về phía ghế lái và tiếp tục giải thích: “Cải cách chính trị luôn là cuộc chiến sinh tử, chặt gãy một ngón tay của anh ta chẳng là việc gì to tát cả.”
“Nếu họ thành công thì sẽ thế nào?”
Chiếc xe phóng nhanh trên đường: “Nếu nhẹ thì bên thất thế sẽ bị theo dõi suốt 24 giờ và bị cấm xuất cảnh vĩnh viễn, còn nặng thì trước tiên sẽ bị quản thúc tại gia, đợi đến khi quyền lực ổn định mới ra tay.” Nhưng thế lực của hội “lão làng” đã sớm vững chắc từ rất lâu rồi.
“Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra với nhà họ Lâm và nhà họ Hà lúc này?” Cô hỏi.
“Nhà họ Hà đã đầu hàng rồi, ước chừng sau đợt này sẽ bị thanh lọc ra ngoài, còn nhà họ Lâm thì chưa rõ, anh không biết tối nay Lâm An Khang đã làm đến đâu, ông ta không chỉ ra tay với nhà họ Lâm mà còn đồng thời ra tay với hội “lão làng” đã về hưu, hiện tại chắc chắn bọn họ đang vô cùng tức giận, tình hình cụ thể ra sao thì phải đợi đến khi cuộc tổng tuyển cử kết thúc mới rõ.”
“Tại sao phải đợi đến khi cuộc tổng tuyển cử kết thúc?”
“Bởi vì vẫn cần sự “đồng hành” của ông ta, để bọn họ có thể thuận lợi đưa ai kia thượng vị, đó cũng là lý do tại sao bọn họ không chịu thả em ra, bởi vì em vẫn hữu dụng.”
Hạ Diệp nắm lấy góc áo choàng tắm, đầu ngón tay trắng bệch: “Ngày mai anh vẫn định đưa em tới đồn cảnh sát sao?”
Kiều Triết quay đầu nhìn cô, khuôn mặt cô gái nhợt nhạt vì mệt mỏi, nếu lần này lại đưa cô tới thì sẽ là lần thứ ba rồi: “Không đi.”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa em rời khỏi nơi này đi, anh đã hứa sẽ đi du lịch với em mà.” Vừa dứt lời, Hạ Diệp lại thấy trong lòng có chút trống rỗng, không biết liệu anh có đồng ý hay không.
“Được!!!”
“Sáng mai xuất phát được không?” Cô nhìn chằm chằm vào góc nghiêng gương mặt anh.
“Được!!!” Khóe miệng người đàn ông khẽ giương lên.
Sau khi về đến nhà, Kiều Triết bế cô đi thẳng vào phòng tắm, cởi chiếc áo choàng ướt đẫm của cô ra.
Hạ Diệp khi nãy đã tắm rửa sạch sẽ, bên trong hoàn toàn trống không, lúc này chỉ muốn rửa sạch vết dính nhớp trên người, cô mở vòi hoa sen, đứng dưới làn nước, nhìn người đàn ông đang cởi quần áo bên cạnh, anh cởi bỏ chiếc quần đồng phục màu đen, thân hình cao ráo thẳng tắp, những đường cơ bắp rắn chắc lập tức hiện ra trước mắt.
Chẳng mấy chốc hai thân thể trần trụi tiến lại gần nhau, anh vòng tay qua eo cô, tựa cằm lên cổ cô, áp ngực vào tấm lưng đã trắng xóa bọt xà phòng của cô.
Cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của người đàn ông, cùng với vật khổng lồ đang áp sát vào hông, Hạ Diệp hơi nghiêng người về phía trước.
“Không làm, để anh ôm em một lát.” Anh thì thầm bên tai cô, biết rằng hôm nay cô đã mệt mỏi rất nhiều.
Hai tay Hạ Diệp dính đầy bọt xà phòng, cô quay người ôm lấy má anh, in lên môi anh nụ hôn nồng nhiệt, dùng đầu lưỡi liếm láp đôi môi hơi khô của người đàn ông.
Kiều Triết vòng tay qua eo cô, hé mở môi để đón nhận đầu lưỡi của cô, để cô chiếm lĩnh nụ hôn vừa dài vừa nóng bỏng, yết hầu anh khẽ động, nuốt lấy từng chút nước bọt trong miệng cô.
Trong phòng tắm nghi ngút hơi nước, hình bóng mập mờ giữa làn khói quấn lấy nhau, họ hy vọng có thể bị thời gian lãng quên, để lại sau lưng thế giới đầy rối ren và phức tạp này, chỉ có anh và cô, để thời khắc đẹp đẽ này có thể tồn tại mãi mãi.
Hạ Diệp từ từ buông lỏng, đôi môi hé mở, ánh mắt ướt át nhìn anh, thì thầm:
“Em yêu anh!”
Hàng lông mi đẫm nước khẽ rung, trong mắt cô như chứa đựng cả làn nước mùa thu.
“Anh biết.” Người đàn ông đặt lên trán cô một nụ hôn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như thể đang nâng niu báu vật, mà đó chính là cô.
— HOÀN TOÀN VĂN —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook