Bánh Bao Mai Mối: PaPa Tổng Tài Theo Đuổi Lại MaMi!
-
Chương 35: Chúng tôi là con của ai thì liên quan gì đến chú?
#BooMew
" Mẹ các con là ai? "
Đỗ Đức Trí vừa thấy Khổng Bắc Trình thả em gái cưng của bé xuống, liền kéo tay Đỗ Đức Xuân Nghiêng đến bên cạnh bắt đầu nhìn trái nhìn phải, thấy bé con không bị gì thì mới thở phào nhẹ nhõm mà nhìn chằm chằm Khổng Bắc Trình.
Khổng Bắc Trình nhướng nhướng mày, ý vị thâm trường mà nhìn Đỗ Đức Trí trong lòng thầm nghĩ ' chắc chắn cái đứa khó ở này là anh hai ' nhìn cái bộ dạng có thể cương cũng có thể mềm của cục thịt trắng trẻo mập mập này, chính anh không hỏi cũng có thể nhìn ra.
Bản tính giống hệt với Khổng Gia.
Khổng Bắc Trình nghĩ tới nghĩ lui, Khổng Gia ngoài anh ra thì chẳng còn ai có thể nối dõi tông đường, cho dù có đi chăng nữa thì tuyệt đối sẽ không có cái bớt chứng minh là con của người mang trọng trách cũng như nhiệm vụ cả một Khổng Gia to lớn.
Mà anh... chỉ duy nhất lên giường cùng một người phụ nữ.
Hiện tại lòi ra bốn đứa con, cũng thật...
Khổng Bắc Trình cười mà không nói gì.
Đỗ Đức Trí nhìn Khổng Bắc Trình một lúc, bé mới lạnh lùng nói.
" Chúng tôi là con của ai thì liên quan gì đến chú? "
Khổng Bắc Trình ' A ' lên một tiếng.
- ---
Long Điền Quân sau khi nói chuyện với người lạ xong, anh mới nhìn về hướng bốn cục thịt nói.
" Chúng... " chữ chúng vừa phát ra, câu nói đang muốn nói cũng không nói được gì, hai mắt anh trừng to nhìn trái nhìn phải, lại nhìn dưới gầm bàn.
Bốn cục thịt không thấy đâu hết, tim anh đập thình thịch... thình thịch lo lắng.
Anh vừa mới chớp mắt một chút, còn chưa đến mười phút cơ mà, Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân, Đỗ Đức Xuân Nghiêng đâu mất tiêu rồi.
Long Điền Quân đứng dậy, bắt đầu đi tìm.
" Bon, Ban, Ben, Mèo... các con đang ở đâu...? "
" Bon... "
" Ban... "
" Ben... "
" Mèo... "
Chẳng một ai đáp lại lời anh.
Long Điền Quân đi về hướng quầy tính tiền hỏi.
" Có thấy... có thấy bốn cục thịt... à không bốn... bốn đứa bé hay không? "
" Bọn nhỏ cao hơn đầu gối tôi... một chút, ba trai và một gái... "
Nhân viên bên quầy tính tiền bốn mắt nhìn nhau lo lắng, cũng không biết giúp gì chỉ khẽ nói.
" Tôi... tôi không biết... "
" Chúng tôi không có thấy... "
Long Điền Quân nắm chặt nắm tay lại, gật nhẹ đầu nói.
" Cảm ơn. " sau đấy, anh nhanh chóng đi vào thang máy.
Tay run lên bấm vào tầng số 200. Cầm chiếc điện thoại hiển thị tên ' Chị Hy Hy ' tay của Long Điền Quân cứ run mãi không thôi...
- -------
Bão 1/7 chương.
" Mẹ các con là ai? "
Đỗ Đức Trí vừa thấy Khổng Bắc Trình thả em gái cưng của bé xuống, liền kéo tay Đỗ Đức Xuân Nghiêng đến bên cạnh bắt đầu nhìn trái nhìn phải, thấy bé con không bị gì thì mới thở phào nhẹ nhõm mà nhìn chằm chằm Khổng Bắc Trình.
Khổng Bắc Trình nhướng nhướng mày, ý vị thâm trường mà nhìn Đỗ Đức Trí trong lòng thầm nghĩ ' chắc chắn cái đứa khó ở này là anh hai ' nhìn cái bộ dạng có thể cương cũng có thể mềm của cục thịt trắng trẻo mập mập này, chính anh không hỏi cũng có thể nhìn ra.
Bản tính giống hệt với Khổng Gia.
Khổng Bắc Trình nghĩ tới nghĩ lui, Khổng Gia ngoài anh ra thì chẳng còn ai có thể nối dõi tông đường, cho dù có đi chăng nữa thì tuyệt đối sẽ không có cái bớt chứng minh là con của người mang trọng trách cũng như nhiệm vụ cả một Khổng Gia to lớn.
Mà anh... chỉ duy nhất lên giường cùng một người phụ nữ.
Hiện tại lòi ra bốn đứa con, cũng thật...
Khổng Bắc Trình cười mà không nói gì.
Đỗ Đức Trí nhìn Khổng Bắc Trình một lúc, bé mới lạnh lùng nói.
" Chúng tôi là con của ai thì liên quan gì đến chú? "
Khổng Bắc Trình ' A ' lên một tiếng.
- ---
Long Điền Quân sau khi nói chuyện với người lạ xong, anh mới nhìn về hướng bốn cục thịt nói.
" Chúng... " chữ chúng vừa phát ra, câu nói đang muốn nói cũng không nói được gì, hai mắt anh trừng to nhìn trái nhìn phải, lại nhìn dưới gầm bàn.
Bốn cục thịt không thấy đâu hết, tim anh đập thình thịch... thình thịch lo lắng.
Anh vừa mới chớp mắt một chút, còn chưa đến mười phút cơ mà, Đỗ Đức Trí, Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân, Đỗ Đức Xuân Nghiêng đâu mất tiêu rồi.
Long Điền Quân đứng dậy, bắt đầu đi tìm.
" Bon, Ban, Ben, Mèo... các con đang ở đâu...? "
" Bon... "
" Ban... "
" Ben... "
" Mèo... "
Chẳng một ai đáp lại lời anh.
Long Điền Quân đi về hướng quầy tính tiền hỏi.
" Có thấy... có thấy bốn cục thịt... à không bốn... bốn đứa bé hay không? "
" Bọn nhỏ cao hơn đầu gối tôi... một chút, ba trai và một gái... "
Nhân viên bên quầy tính tiền bốn mắt nhìn nhau lo lắng, cũng không biết giúp gì chỉ khẽ nói.
" Tôi... tôi không biết... "
" Chúng tôi không có thấy... "
Long Điền Quân nắm chặt nắm tay lại, gật nhẹ đầu nói.
" Cảm ơn. " sau đấy, anh nhanh chóng đi vào thang máy.
Tay run lên bấm vào tầng số 200. Cầm chiếc điện thoại hiển thị tên ' Chị Hy Hy ' tay của Long Điền Quân cứ run mãi không thôi...
- -------
Bão 1/7 chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook