Bánh Bao, Lại Đây Nào!
-
Chương 10: Chạy trốn?
Cái gì?
Cái gì đó?
Cậu vừa nghe thấy gì?
Thổ lộ? Đe dọa? Hay buộc tội?
Gương mặt của hắn rất nghiêm túc, đôi mắt bạc cũng thật kiên định. "Thình thịch" trái tim lại không nghe theo lí trí mà nhảy tưng bừng. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đỏ đến tận vành tai.
- Sở Hoàng Hiên, có phải là cậu đang đùa không? - Cậu cười trừ.
- Đùa? - Hắn cười lạnh - Cậu nghĩ tôi đối xử tốt với cậu, dịu dàng với cậu, chịu đựng cậu, chỉ vì cậu là một người anh em của tôi sao?
Trần Hạ Minh kinh ngạc nhìn hắn. Sở Hoàng Hiên lúc này thật lạnh lùng. Gương mặt kia lại không biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng đáy mắt bạc lại lóe lên tia đau thương khiến người con trai trước mặt vừa cả kinh mà vừa tò mò. Từng nghe Điệp Minh Thư nói bóng nói gió về cuộc đời của Sở Hoàng Hiên nhưng khi hỏi kĩ thì chẳng bao giờ nói. Rốt cuộc nó là gì mà có thể khiến hắn có một ánh mắt và vẻ mặt này?
- Cậu... thật khó hiểu! - Sở Hoàng Hiên buông cậu ra, ngồi xổm ôm lấy đầu - Cứ giống như một cái bóng vậy. Tôi đã cố gắng xua đi nhưng cậu vẫn ở đó, vẫn luôn đứng đó mặc cho tôi đã cố gắng bật đèn sáng lên. Song, tôi vẫn không thể chạm vào cậu được. Trần Hạ Minh, tôi cảm thấy mình kì lạ lắm, từ khi tiếp xúc với cậu... Nhưng nếu cậu muốn chạy trốn thì đây chính là cơ hội tốt nhất, cậu đi đi.
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi. Trần Hạ Minh hụt hẫng nhìn theo bóng lưng đó khuất dần sau cánh cửa. Trái tim đột nhiên thắt lại, còn mình thì cứ như bị rơi xuống vực sâu mà lạnh lẽo tâm can. Gương mặt thất thần. Cậu biết tình cảm của hắn dành cho mình, và có lẽ cậu cũng sớm trao tim cho hắn rồi nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận. Bởi lẽ hắn quá hoàn hảo, quá tuyệt vời, quá tử tế đến mức cậu sợ mình sẽ trở nên ích kỉ mà chiếm hữu hắn cho riêng mình, sẽ không chịu nổi việc Sở Hoàng Hiên tiếp xúc với một ai khác ngoài mình. Và tại thời điểm này, tình yêu chính là thứ mong manh nhất. Nếu có một ngày ta hợp rồi lại tan, tình bạn cũng thế mà biến mất... Chính vì vậy, cậu lựa chọn trở thành tri kỉ ngày đêm bên cạnh, còn hơn là chọn cái cương vị "tình nhân" hay "bạn trai" đi bên hắn.
Nhưng giờ đây chính là gì? Mọi toan tính của cậu là sai sao? Chẳng lẽ cậu lại trở nên ích kỉ vì cái ước muốn riêng của bản thân mà quên đi cảm xúc của hắn? Cái sự bi thương dâng lên ở đáy mắt sắc bén kia giống như vết dao cứa vào tim cậu. Lúc đó, cậu chỉ muốn đưa tay ra mở lòng ôm hắn vào thật chặt nhưng lại có gì đó cản cậu lại, tay chân không dám nhúc nhích và rồi cứ thế mà nhìn người ra đi.
- Trần Hạ Minh! - Điệp Minh Thư hớt hả chạy vào - Ơn chúa mọi thứ đều ổn!
Cô thở phào nhẹ nhỏm vỗ vỗ ngực nhưng lại vô tình nhìn thấy cái vẻ mặt thất thần đó liền biết có gì đó không ổn. Khi nãy cô chạy ngang qua Sở Hoàng Hiên cũng thấy hắn trưng ra một bộ dạng sắp bộc phát, ánh mắt lạnh lẽo ngang tàn, cứ trông như một quả bom hẹn giờ vậy. Cứ tưởng hắn giận mình mà ngờ đâu...
- Hai người lại xảy ra chuyện gì?
Trần Hạ Minh bây giờ cũng giống như một quả bóng nước, mà câu hỏi của Điệp Minh Thư lại như một cây kim. Cô vừa dứt lời thì nước mắt không ngừng rơi ra đôi mắt xinh đẹp kia.
- Cái- Chuyện gì thế?! - Cô chạy tới bên cậu.
- Tôi... cậu ấy vừa thổ lộ với tôi... - Giọng cậu run run.
- Rồi sao? Cậu đã đáp như thế nào?
- Tôi... tôi không cố ý đâu! Nhưng tôi không dám đối mặt với nó! Tôi có phải đã quá ích kỉ không? Tôi chỉ muốn tình bạn này, tình yêu nó quá mong manh với tôi! - Trần Hạ Minh ôm mặt lắc đầu liên tục.
- Ôi! - Điệp Minh Thư ôm bảo bảo vào lòng vỗ vỗ cái lưng. Hai người này thật biết hành hạ người còn lại. Rõ ràng yêu người ta như vậy nhưng một người muốn chiếm hữu còn một người muốn làm bạn bè bình thường vì sợ mất đi. Haizz, chuyện của hai người cũng hack não quá đi!
- Tôi phải làm sao? Tôi đúng là một đứa nhát gan!... hức... - Trần Hạ Minh nức nở.
- Không sao! Không sao! Ổn thôi! Cậu cứ từ từ... Hiên không trách đâu... - Điệp Minh Thư dỗ dành cậu. Sở Hoàng Hiên tất nhiên sẽ không trách cậu, nhưng hắn sẽ dằn vặt bản thân của mình và cuối cùng là trở về điểm xuất phát, cái lúc mà trái tim cằn cõi kia không chút cảm xúc.
~
Trần Hạ Minh chào tạm biệt Điệp Minh Thư rồi từng bước nặng nề bước vào nhà. Mở cửa nhà ra vẫn là khung cảnh quen thuộc. Mẹ cậu đang ngồi gác chân lên cái bàn nhâm nhi ly cà phê dán mắt vào ti vi, còn bố thì vẫn bận bịu dọn dẹp, chỉ có mỗi cậu là mang một tâm trạng khác hẳn.
- Con chào bố mẹ. - Cậu uể oải nói.
- Ồ! Tiểu bảo bối về rồi ư? - Mẹ cậu quay sang cười tươi hỏi han con trai.
- Ôn thi sao rồi con? - Bố cậu cũng dừng tay lại.
- Oa... oa....!!! - Trần Hạ Minh lại òa lên khóc nức nở, khụy xuống sàn nhà vừa được lau dọn.
Bố mẹ cậu thấy vậy lập tức chạy tới đỡ con dậy rồi giúp cậu ngồi xuống sofa. Hai người ai cũng lo lắng cùng đau xót nhìn bảo bối của mình. Tại sao dạo này con lại mang tâm trạng thất thường như vậy?
- Bánh bao à! Con bị gì vậy? Dạo này mẹ thấy tâm trạng của con không tốt. Ai đó ăn hiếp con à? - Bà Trần đưa tay lau đi nước mắt của cậu.
- Con nói đi! Ba mẹ làm chủ cho con! - Ông Trần vỗ vai con.
- Chuyện này...! Chuyện này nó...! - Trần Hạ Minh chùi mắt liên tục.
- Không thể nói với bố mẹ... con thích ai sao? - Bà Trần lập tức hiểu ra ngay. Dù cậu có đi đâu xa, hay giấu bà chuyện gì, thì bà đều cảm nhận được. Vì giữa mẹ và con có một sợi liên kết chặt chẽ, con đau mẹ cũng đau không kém.
- Ư... - Cậu không dám phủ nhận mà gật đầu.
- Ôi! Con của mẹ! Bảo bối của mẹ lớn rồi! - Bà ôm cậu vào lòng vỗ về - Bảo bối, đừng sợ! Dũng cảm lên con. Con là con cháu nhà họ Âu Lạp, là con của mẹ Âu Lạp Y Tây hiểu chứ? Dù con thích ai hay làm gì, bố mẹ vẫn là một hậu phương vững chắc cho con được chứ?
Bà vẫn động viên con dù trong lòng có chút nuối tiếc. Thời gian trôi quá nhanh, mới đây đứa con bé bỏng của bà đã chạm tới cái tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất và biết yêu. Mới hôm nào cậu vẫn là đứa trẻ bập bẹ biết đi, nói lắp bắp được hai ba tiếng "mẹ" mà giờ đã biết khóc vì người khác, biết trao tình cảm đi. Thời gian... đúng là không chừa một ai cả! Nó đang cướp đi đứa trẻ này khỏi tầm tay của bà...
- Mẹ ơi! Mẹ! - Trần Hạ Minh vỡ òa khóc to hơn, hai tay cũng bám lấy mẹ như ngày xưa mỗi khi sợ hãi hay buồn bã. Nước mắt tuôn ra như mưa - Mẹ ơi! Con xin lỗi! Con thích con trai mẹ ạ! Mẹ có thất vọng về con không?! Mẹ sẽ cảm thấy kinh tởm con chứ?! Chỉ vì con yếu đuối, con ích kỉ, con đã sợ hãi khi đối mặt với nó mà làm tổn thương người đó. Có phải con rất tồi tệ không hả mẹ?
- Ôi! - Ông Trần đưa hai tay lên che miệng.
Âu Lạp Y Tư hôn một cái lên trán con, rồi lại hôn một cái lên bờ má phúng phính: - Con của mẹ, cho dù con có biến thành cái dạng gì, hay trở thành người như thế nào thì con vẫn là con của mẹ, là đứa trẻ mà mẹ yêu nhất! Chính vì vậy, hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của mẹ, niềm vui của con cũng chính là niềm vui của mẹ. Chỉ cần con hài lòng, con cảm thấy vui vẻ, mẹ nhất quyết không ý kiến! - Bà lại ôm lấy đứa bé kia vỗ về. Đúng rồi... bà còn sợ tình cảm dành cho cậu là quá ít nữa!
Đêm đó, nhà họ Trần lại cùng ngủ chung. Hai người nằm hai bên muốn cho con mình cảm nhận được sự ấm áp để xoa dịu cái sự đau đớn đó. Trần Hạ Minh khi ngủ vẫn nức nở, mặc dù nước mắt không còn tuôn nhưng người vẫn nấc lên.
Sở Hoàng Hiên... tôi sẽ không chạy trốn nữa!
Cái gì đó?
Cậu vừa nghe thấy gì?
Thổ lộ? Đe dọa? Hay buộc tội?
Gương mặt của hắn rất nghiêm túc, đôi mắt bạc cũng thật kiên định. "Thình thịch" trái tim lại không nghe theo lí trí mà nhảy tưng bừng. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đỏ đến tận vành tai.
- Sở Hoàng Hiên, có phải là cậu đang đùa không? - Cậu cười trừ.
- Đùa? - Hắn cười lạnh - Cậu nghĩ tôi đối xử tốt với cậu, dịu dàng với cậu, chịu đựng cậu, chỉ vì cậu là một người anh em của tôi sao?
Trần Hạ Minh kinh ngạc nhìn hắn. Sở Hoàng Hiên lúc này thật lạnh lùng. Gương mặt kia lại không biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng đáy mắt bạc lại lóe lên tia đau thương khiến người con trai trước mặt vừa cả kinh mà vừa tò mò. Từng nghe Điệp Minh Thư nói bóng nói gió về cuộc đời của Sở Hoàng Hiên nhưng khi hỏi kĩ thì chẳng bao giờ nói. Rốt cuộc nó là gì mà có thể khiến hắn có một ánh mắt và vẻ mặt này?
- Cậu... thật khó hiểu! - Sở Hoàng Hiên buông cậu ra, ngồi xổm ôm lấy đầu - Cứ giống như một cái bóng vậy. Tôi đã cố gắng xua đi nhưng cậu vẫn ở đó, vẫn luôn đứng đó mặc cho tôi đã cố gắng bật đèn sáng lên. Song, tôi vẫn không thể chạm vào cậu được. Trần Hạ Minh, tôi cảm thấy mình kì lạ lắm, từ khi tiếp xúc với cậu... Nhưng nếu cậu muốn chạy trốn thì đây chính là cơ hội tốt nhất, cậu đi đi.
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi. Trần Hạ Minh hụt hẫng nhìn theo bóng lưng đó khuất dần sau cánh cửa. Trái tim đột nhiên thắt lại, còn mình thì cứ như bị rơi xuống vực sâu mà lạnh lẽo tâm can. Gương mặt thất thần. Cậu biết tình cảm của hắn dành cho mình, và có lẽ cậu cũng sớm trao tim cho hắn rồi nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận. Bởi lẽ hắn quá hoàn hảo, quá tuyệt vời, quá tử tế đến mức cậu sợ mình sẽ trở nên ích kỉ mà chiếm hữu hắn cho riêng mình, sẽ không chịu nổi việc Sở Hoàng Hiên tiếp xúc với một ai khác ngoài mình. Và tại thời điểm này, tình yêu chính là thứ mong manh nhất. Nếu có một ngày ta hợp rồi lại tan, tình bạn cũng thế mà biến mất... Chính vì vậy, cậu lựa chọn trở thành tri kỉ ngày đêm bên cạnh, còn hơn là chọn cái cương vị "tình nhân" hay "bạn trai" đi bên hắn.
Nhưng giờ đây chính là gì? Mọi toan tính của cậu là sai sao? Chẳng lẽ cậu lại trở nên ích kỉ vì cái ước muốn riêng của bản thân mà quên đi cảm xúc của hắn? Cái sự bi thương dâng lên ở đáy mắt sắc bén kia giống như vết dao cứa vào tim cậu. Lúc đó, cậu chỉ muốn đưa tay ra mở lòng ôm hắn vào thật chặt nhưng lại có gì đó cản cậu lại, tay chân không dám nhúc nhích và rồi cứ thế mà nhìn người ra đi.
- Trần Hạ Minh! - Điệp Minh Thư hớt hả chạy vào - Ơn chúa mọi thứ đều ổn!
Cô thở phào nhẹ nhỏm vỗ vỗ ngực nhưng lại vô tình nhìn thấy cái vẻ mặt thất thần đó liền biết có gì đó không ổn. Khi nãy cô chạy ngang qua Sở Hoàng Hiên cũng thấy hắn trưng ra một bộ dạng sắp bộc phát, ánh mắt lạnh lẽo ngang tàn, cứ trông như một quả bom hẹn giờ vậy. Cứ tưởng hắn giận mình mà ngờ đâu...
- Hai người lại xảy ra chuyện gì?
Trần Hạ Minh bây giờ cũng giống như một quả bóng nước, mà câu hỏi của Điệp Minh Thư lại như một cây kim. Cô vừa dứt lời thì nước mắt không ngừng rơi ra đôi mắt xinh đẹp kia.
- Cái- Chuyện gì thế?! - Cô chạy tới bên cậu.
- Tôi... cậu ấy vừa thổ lộ với tôi... - Giọng cậu run run.
- Rồi sao? Cậu đã đáp như thế nào?
- Tôi... tôi không cố ý đâu! Nhưng tôi không dám đối mặt với nó! Tôi có phải đã quá ích kỉ không? Tôi chỉ muốn tình bạn này, tình yêu nó quá mong manh với tôi! - Trần Hạ Minh ôm mặt lắc đầu liên tục.
- Ôi! - Điệp Minh Thư ôm bảo bảo vào lòng vỗ vỗ cái lưng. Hai người này thật biết hành hạ người còn lại. Rõ ràng yêu người ta như vậy nhưng một người muốn chiếm hữu còn một người muốn làm bạn bè bình thường vì sợ mất đi. Haizz, chuyện của hai người cũng hack não quá đi!
- Tôi phải làm sao? Tôi đúng là một đứa nhát gan!... hức... - Trần Hạ Minh nức nở.
- Không sao! Không sao! Ổn thôi! Cậu cứ từ từ... Hiên không trách đâu... - Điệp Minh Thư dỗ dành cậu. Sở Hoàng Hiên tất nhiên sẽ không trách cậu, nhưng hắn sẽ dằn vặt bản thân của mình và cuối cùng là trở về điểm xuất phát, cái lúc mà trái tim cằn cõi kia không chút cảm xúc.
~
Trần Hạ Minh chào tạm biệt Điệp Minh Thư rồi từng bước nặng nề bước vào nhà. Mở cửa nhà ra vẫn là khung cảnh quen thuộc. Mẹ cậu đang ngồi gác chân lên cái bàn nhâm nhi ly cà phê dán mắt vào ti vi, còn bố thì vẫn bận bịu dọn dẹp, chỉ có mỗi cậu là mang một tâm trạng khác hẳn.
- Con chào bố mẹ. - Cậu uể oải nói.
- Ồ! Tiểu bảo bối về rồi ư? - Mẹ cậu quay sang cười tươi hỏi han con trai.
- Ôn thi sao rồi con? - Bố cậu cũng dừng tay lại.
- Oa... oa....!!! - Trần Hạ Minh lại òa lên khóc nức nở, khụy xuống sàn nhà vừa được lau dọn.
Bố mẹ cậu thấy vậy lập tức chạy tới đỡ con dậy rồi giúp cậu ngồi xuống sofa. Hai người ai cũng lo lắng cùng đau xót nhìn bảo bối của mình. Tại sao dạo này con lại mang tâm trạng thất thường như vậy?
- Bánh bao à! Con bị gì vậy? Dạo này mẹ thấy tâm trạng của con không tốt. Ai đó ăn hiếp con à? - Bà Trần đưa tay lau đi nước mắt của cậu.
- Con nói đi! Ba mẹ làm chủ cho con! - Ông Trần vỗ vai con.
- Chuyện này...! Chuyện này nó...! - Trần Hạ Minh chùi mắt liên tục.
- Không thể nói với bố mẹ... con thích ai sao? - Bà Trần lập tức hiểu ra ngay. Dù cậu có đi đâu xa, hay giấu bà chuyện gì, thì bà đều cảm nhận được. Vì giữa mẹ và con có một sợi liên kết chặt chẽ, con đau mẹ cũng đau không kém.
- Ư... - Cậu không dám phủ nhận mà gật đầu.
- Ôi! Con của mẹ! Bảo bối của mẹ lớn rồi! - Bà ôm cậu vào lòng vỗ về - Bảo bối, đừng sợ! Dũng cảm lên con. Con là con cháu nhà họ Âu Lạp, là con của mẹ Âu Lạp Y Tây hiểu chứ? Dù con thích ai hay làm gì, bố mẹ vẫn là một hậu phương vững chắc cho con được chứ?
Bà vẫn động viên con dù trong lòng có chút nuối tiếc. Thời gian trôi quá nhanh, mới đây đứa con bé bỏng của bà đã chạm tới cái tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất và biết yêu. Mới hôm nào cậu vẫn là đứa trẻ bập bẹ biết đi, nói lắp bắp được hai ba tiếng "mẹ" mà giờ đã biết khóc vì người khác, biết trao tình cảm đi. Thời gian... đúng là không chừa một ai cả! Nó đang cướp đi đứa trẻ này khỏi tầm tay của bà...
- Mẹ ơi! Mẹ! - Trần Hạ Minh vỡ òa khóc to hơn, hai tay cũng bám lấy mẹ như ngày xưa mỗi khi sợ hãi hay buồn bã. Nước mắt tuôn ra như mưa - Mẹ ơi! Con xin lỗi! Con thích con trai mẹ ạ! Mẹ có thất vọng về con không?! Mẹ sẽ cảm thấy kinh tởm con chứ?! Chỉ vì con yếu đuối, con ích kỉ, con đã sợ hãi khi đối mặt với nó mà làm tổn thương người đó. Có phải con rất tồi tệ không hả mẹ?
- Ôi! - Ông Trần đưa hai tay lên che miệng.
Âu Lạp Y Tư hôn một cái lên trán con, rồi lại hôn một cái lên bờ má phúng phính: - Con của mẹ, cho dù con có biến thành cái dạng gì, hay trở thành người như thế nào thì con vẫn là con của mẹ, là đứa trẻ mà mẹ yêu nhất! Chính vì vậy, hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của mẹ, niềm vui của con cũng chính là niềm vui của mẹ. Chỉ cần con hài lòng, con cảm thấy vui vẻ, mẹ nhất quyết không ý kiến! - Bà lại ôm lấy đứa bé kia vỗ về. Đúng rồi... bà còn sợ tình cảm dành cho cậu là quá ít nữa!
Đêm đó, nhà họ Trần lại cùng ngủ chung. Hai người nằm hai bên muốn cho con mình cảm nhận được sự ấm áp để xoa dịu cái sự đau đớn đó. Trần Hạ Minh khi ngủ vẫn nức nở, mặc dù nước mắt không còn tuôn nhưng người vẫn nấc lên.
Sở Hoàng Hiên... tôi sẽ không chạy trốn nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook