Băng Thu Sư Tôn Vi Thượng
9: Tại Thanh Tĩnh Phong


Minh Phàm làm đại sư huynh, ấn tượng đầu đối với tiểu sư đệ Lạc Băng Hà cũng không tệ lắm.

Dù sao ai không thích tiểu sư đệ vừa ngoan lại vừa mềm đâu? Lúc này Minh Phàm dẫn Lạc Băng Hà đi khắp Thanh Tĩnh Phong, lời nói không giấu được đắc ý.

Dãy phòng này là phòng học các đệ tử, quảng trường là chỗ mọi người tu luyện, toà thư viện này là bậc nhất thế giới, thanh nhã tiểu viện ở giữa rừng trúc là trụ sở của các tiên sinh.

Suối này là nơi tiền bối rửa mặt, nhà kho xập xệ cùng phòng bếp ít người ra vào.

Lạc Băng Hà bưng lấy chồng sách cao cỡ nửa người, lắng nghe rất nghiêm túc như sợ bỏ lỡ nội dung trọng yếu, không cẩn thận phạm vào kỵ húy.

Minh Phàm chỉ vào phòng xá, lời nói nghiêm túc: "Quy củ Thanh Tĩnh Phong nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không phải là ít, sư đệ ở lại mấy ngày liền hiểu rõ.

Chỉ là ở trên Thanh Tĩnh Phong có hai nơi không thể tùy ý ra vào."
Minh Phàm nói nghiêm túc mà mập mờ, Lạc Băng Hà nghe phải tim không khỏi đập thình thịch.

Không đợi Lạc Băng Hà hỏi thêm, Minh Phàm liền không kịp chờ đợi mà công bố đáp án: "Một trong số đó chính là trúc xá nơi sư tôn ở!"
Lạc Băng Hà trợn tròn tròng mắt.

Y, Lạc - hốt hoảng - Băng Hà, không phải y vừa mới từ bên trong rời đi sao? Nơi đó thật không thể tùy tiện vào sao?
Kết quả là Minh Phàm thay đổi câu chuyện, chậm rãi bổ sung: "Bất quá chúng ta là đồ đệ của sư tôn, sư tôn không ngại cho nên điều này không thế nào chắc chắn."
Lạc Băng Hà nháy mắt mấy cái, nhu thuận hỏi: "Đại sư huynh, nãy giờ đi Băng Hà cũng trông thấy rất nhiều sư huynh.

Bọn hắn không phải đồ đệ sư tôn sao?"
Minh Phàm nói: "Bọn hắn là đồ đệ của các sư thúc các sư bá.

Sư tôn thân truyền đệ tử chỉ có ba người."
"Nguyên lai Băng Hà còn có một vị sư huynh.

Không biết sư huynh ở nơi nào, Băng Hà muốn đi bái kiến."
"Không phải sư huynh, là sư tỷ."
Đúng lúc này Ninh Anh Anh nhảy nhót từ cuối hành lang chạy tới, ngay lập tức phát hiện ra Lạc Băng Hà đi theo sau lưng Minh Phàm.

Đôi mắt Minh Phàm sáng lên, cao hứng hướng phía Ninh Anh Anh đi nhanh tới, âm cuối lúc nói chuyện cũng cao hơn.

Minh Phàm: "Anh anh sư......!Sư muội???"
Lời nói vui sướng của Minh Phàm chuyển thành nghi hoặc.


Lạc Băng Hà từ đằng sau sách vở ló ra nửa cái đầu.

Ninh Anh Anh trực tiếp bỏ qua Minh Phàm mà chạy đến trước mặt Lạc Băng Hà, hiếu kì nhìn trước nhìn sau, đột nhiên cười hì hì: "Nguyên lai là tiểu sư đệ xinh đẹp! Ta tên là Ninh Anh Anh, ngươi tên gì a?"
Lạc Băng Hà lui về sau chút, lễ phép đáp lời: "Ta gọi là Lạc Băng Hà."
Ninh Anh Anh nghĩ nghĩ, hỏi: "Ta gọi ngươi là A Lạc được chứ?"
Lời trả lời trong lòng Lạc Băng Hà còn chưa có nói ra đã cảm thấy trên tay chợt nhẹ, sách vở liền bị Ninh Anh Anh chuyển dời đến tay Minh Phàm, mà bản thân Ninh Anh Anh đã ôm cánh tay Lạc Băng Hà chạy xa.

Minh Phàm chỉ nghe tiếng Ninh Anh Anh từ đằng xa vọng tới: "A Lạc A Lạc, ta dẫn ngươi đi phía sau núi chơi nha ——"
"A Lạc, ta biết có một nơi rất vui!"
"Đọc sách làm gì a? A Lạc, sư tôn rất tốt, xưa nay không cưỡng cầu chúng ta đọc sách."
"Ai nha, đi thôi! Những vật kia của ngươi không nặng, Minh Phàm sư huynh sẽ giúp ngươi đưa vào trong gian phòng."
"Được rồi! Chúng ta đi thôi! Địa phương vui chơi ở Thanh Tĩnh Phong không phải chỉ có một nơi, ta dẫn A Lạc đi nha!"
Minh Phàm:......!Vì sao đột nhiên liền không vừa mắt Lạc Băng Hà?
Minh Phàm thở phì phò đem đồ của Lạc Băng Hà khiêng về ký túc xá, tùy tiện bàn giao vài câu liền đi.

Các sư đệ cùng phòng lần đầu tiên nhìn thấy đại sư huynh phụng phịu, vốn đang vô cùng khó hiểu, sau đó ở cùng Lạc Băng Hà vài tháng đều nhận ra.

Nữ đệ tử duy nhất ở Thanh Tĩnh Phong - Ninh Anh Anh suốt ngày vây quanh Lạc Băng Hà.

Tiên sinh nghiêm khắc khen y hiểu biết sâu, tiên sinh tính tình cổ quái cũng khen y tâm tính tốt.

Tiểu khảo mỗi ba ngày, đại khảo mỗi mười ngày, Lạc Băng Hà từ một tên dưới bảng lên đến top 20! Mà còn có xu hướng trở thành người dẫn đầu! Không chỉ như thế, Lạc Băng Hà còn được sư tôn đồng môn vụng trộm đánh giá là hạt giống tốt, có khả năng trở thành phong chủ Thanh Tĩnh Phong nhất.

Thiên phú tốt, tu vi tốt, học giỏi, dáng dấp tốt, càng quá phận chính là —— hắn còn được nữ hài tử phong khác thích!!
???? Excuse me?
Ở giữa Thanh Tĩnh Phong có phòng học lớn, năm ngày mở một khóa, đều là sư thúc sư bá học vấn cực sâu giảng bài, khóa học này đệ tử mười hai phong đều có thể dự thính.

Chỉ là dĩ vãng đệ tử phong khác nghe giảng bài cực ít, chỉ có lúc Thẩm Thanh Thu giảng bài mới có thể ngồi đầy phòng học.

Bây giờ lại là ——
Mỗi lần tới khóa đường, Lạc Băng Hà ngồi tại chính giữa, bên người tầng tầng lớp lớp mỹ nhân sư tỷ sư muội Tiên Thù Phong, đem phòng học chiếm hơn phân nửa còn không có chỗ ngồi, liền hỏi ngươi có tức hay không!
Dù sao sư huynh đệ Thanh Tĩnh Phong đều không thích Lạc Băng Hà, lại thêm Thẩm Thanh Thu đồng thời không có cho Lạc Băng Hà "đặc quyền và chiếu cố", để các đệ tử sinh ra ý nghĩ "Sư tôn có lẽ cũng không thích hắn".

Thế là tự nhiên mà vậy, Lạc Băng Hà bị đuổi ra khỏi ký túc xá, ngủ ở bên trong băng lãnh kho củi, còn có đốn củi gánh nước rất nhiều thời gian.

Ngày hôm đó Thẩm Thanh Thu đong đưa quạt xếp, chậm rãi hướng phòng học lớn đi, trong đầu còn suy nghĩ đợi chút nữa lên lớp muốn hay không thêm vài chỗ nào, cũng coi là cho Lạc Băng Hà hiểu biết thêm.


Kết quả liền nghe phòng học xa xa nhao nhao loạn một đống, nội dung cãi nhau là Lạc Băng Hà.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nghi hoặc.

Hắn ngưng thần yên lặng nghe, hóa ra là các đệ tử muốn đuổi Lạc Băng Hà ra khỏi phòng học, không cho hắn đến nghe giảng bài.

Hắn nên nói cái gì đây? Vì bắt nạt học đường nên đến trễ, tuyệt nhiên không phải là vắng mặt?
Thẩm Thanh Thu mấy năm này ở Thanh Tĩnh Phong, việc chủ yếu chính là nghiêm túc về vần đề giáo dục Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh.

Thêm vào đó từ những đệ tử môn hạ bao gồm tổng hợp người có năng lực ưu tú mà chọn lựa ra đệ tử nội môn.

Nếu là cơ duyên đến, thậm chí có khả năng bái sư Thẩm Thanh Thu, trở thành đệ tử thân truyền.

Nói cách khác, tương lai làm đệ tử Thanh Tĩnh Phong là hoàn toàn do Thẩm Thanh Thu một lời quyết định.

Lạc Băng Hà là thân truyền đệ tử của Thẩm Thanh Thu, khi dễ Lạc Băng Hà chính là khi dễ Thẩm Thanh Thu, các đệ tử uống nhầm thuốc mới muốn làm việc giảm xuống độ thiện cảm của hắn?
Cho nên nói Máy Bay đại đại a —— van cầu người thu thần thông, để kịch bản không não này lướt qua đi, Ok! Không!
Người nào đó đang ôm bắp đùi đại vương Thượng Thanh Hoa đột nhiên run lập cập: ách xì!
Đại vương nào đó hoài nghi.

jpg
Trong phòng học có thể dung nạp hai trăm người giờ đều là màu đen nghịt chật ních đầu, trừ Lạc Băng Hà như bối rối như ủy khuất đứng tại phía sau lưng các sư tỷ, những sư huynh đệ khác đều là đỏ mặt tía tai.

Thanh Tĩnh Phong chưa bao giờ có loại này náo nhiệt, quả thực là thiên cổ kỳ văn (giai thoại của các thời đại)! Thẩm Thanh Thu xem bọn hắn chỉ dám cãi nhau không dám động thủ, liền đem ghế từ phòng học khác để dựa vào tường, ngồi xuống an nhàn chỉ thiếu chút nữa nâng chén trà nóng gặm mấy ngụm hạt dưa.

Trái phải Thẩm Thanh Thu lại thêm ba cái thanh ghế trúc, quay đầu nhìn lại, Thương Khung Sơn Phái chưởng môn, phong chủ Khung Đỉnh Phong Nhạc Thanh Nguyên sư huynh, phong chủ Thiên Thảo Phong Mộc Thanh Phương sư đệ, phong chủ Tiên Thù Phong Tề Thanh Thê sư muội cũng ngồi xuống.

Phong chủ tu vi kim đan trung kỳ cố ý vây xem, đám nhóc con này đương nhiên không phát hiện được.

Nhóm phong chủ hoặc tràn đầy phấn khởi xem kịch, hoặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hừ nhẹ, Thẩm Thanh Thu ngược lại là khoan thai tự đắc, nhẹ lay động quạt xếp.

Mộc Thanh Phương nghe một lúc lâu, đột nhiên thầm thì nhỏ giọng bên tai Thẩm Thanh Thu: "Ai nha Thẩm sư huynh, Lạc Băng Hà chính là đứa bé kia? Hắn trở thành đệ tử ngươi thật rồi? Chuyện khi nào?"
Thẩm Thanh Thu nghiêng người sang sư đệ, dùng giọng còn nhỏ hơn đáp: "Vài ngày trước, chưởng môn sư huynh đưa tới."
Tề Thanh Thê lôi Thẩm Thanh Thu trở lại, cường thế gia nhập vào cuộc trò chuyện: "Đến lúc nào rồi còn bát quái! Nói đi, cuộc nháo kịch này phải kết thúc như thế nào?" Thanh âm của nàng tuy thấp, nhưng lời nói vẫn như cũ mạnh mẽ.


Thẩm Thanh Thu ngồi thẳng, đong đưa quạt xếp: "Không phải có chưởng môn sư huynh ở đây sao?"
Nhạc Thanh Nguyên vẻ mặt điềm nhiên, cười nói: "Không phải chuyện đại sự gì."
"Bất công." Tề Thanh Thê xì một tiếng khinh miệt: "Chỗ này chính là Thanh Tĩnh Phong! Thanh Tĩnh Phong không thanh tĩnh, người phong chủ như ngươi làm sao mặc kệ không quản?"
Thẩm Thanh Thu rốt cục có cơ hội, bình chân như vại trả lời: "Thời cơ chưa tới, không vội.

Chúng ta yên lặng nhìn xem."
Sau đó Thẩm Thanh Thu liền thật chỉ là đứng ngoài nhìn.

Trong phòng học, Minh Phàm cao giọng khuyên nhủ: "Lạc sư đệ, đợi chút nữa sư tôn liền đến, sư tôn cũng không muốn nhìn thấy việc cãi nhau không ra thể thống gì trong lớp học đi."
Lạc Băng Hà hạ tầm mắt xuống, không nói gì.

Minh Phàm: "Sư đệ cũng biết sư tỷ sư muội là chuyện gì a! Các khóa khác bỏ lỡ mặc dù đáng tiếc, nhưng mọi người nhịn một chút, năn nỉ sư thúc sư bá giảng lại một lần nữa, việc này cũng coi như miễn cưỡng giải quyết.

Nhưng hôm nay là sư tôn giảng, các sư huynh đệ chắc chắn sẽ không bỏ lỡ, nhưng ngươi nhìn lại đi, các sư tỷ sư muội chiếm vị trí như thế, làm sao còn chỗ cho đệ tử khác?"
Hắn không ngừng cố gắng, nhẫn nại nói tiếp: "Sư đệ cũng biết thân thể sư tôn, ngươi nghĩ làm phiền sư tôn giảng lại cho các sư huynh đệ sao?"
Lạc Băng Hà quả nhiên có chút buông lỏng, nhưng vẫn là nhịn không được nói lại: "Thế nhưng là Băng Hà cũng không muốn bỏ qua khóa này."
Minh Phàm: "Sư tôn cũng sẽ không bỏ qua cuộc nháo kịch này."
Lạc Băng Hà cúi đầu, hốc mắt hồng hồng.

Lạc Băng Hà vẫn luôn biết sư tôn thích nhất Ninh Anh Anh sư tỷ, coi trọng nhất Minh Phàm sư huynh, y rõ ràng vẫn luôn đang cố gắng, liều mạng tu luyện, liều mạng học tập, muốn làm tốt nhất, muốn sư tôn nhìn đến y nhiều hơn.

Nhưng sư tôn luôn luôn không muốn quan tâm y nhiều hơn, dù chỉ là một chút.

Dù y chặt đống củi lửa suốt trong đêm qua, còn có đem vạc nước đổ đầy, trời còn chưa sáng y liền chiếm vị trí tốt nhất, vì y muốn có thể lần nữa nghe sư tôn dạy bảo.

Y rõ ràng là chờ mong như vậy, cuối cùng lại ngay cả tư cách ngồi đợi ở phòng học cũng không có.

Lạc Băng Hà cắn cắn môi, tự giải thích: Minh Phàm sư huynh nói rất đúng, sư tôn tiên nhân chi tư (phong thái tiên nhân), Minh Nguyệt Thanh Phong không hề vướng bụi trần, làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy những việc phiền lòng này.

"Ân, Băng Hà không phải.

Băng Hà......" Lạc Băng Hà cảm giác yết hầu mình khô khốc, cuối cùng vẫn là cắn răng quyết định: "Nguyện ý nhường chỗ ngồi."
Thế là các sư huynh đệ hài lòn, nữ đệ tử Tiên Thù Phong trợn tròn tròng mắt, có vẻ lại muốn ồn ào.

Tề Thanh Thê không thể nhịn được nữa, giận dữ mắng mỏ: "Đủ! Làm đệ tử Tiên Thù Phong, thật sự là mất mặt!"
Bọn tiểu bối lúc này mới phát hiện mấy vị phong chủ ngồi hàng hàng ở bên ngoài, Mộc phong chủ vẫn là biểu lộ đắc ý, hiển nhiên bốn vị phong chủ đã sớm có mặt, cũng không biết đã xem hay nghe bao lâu.

Lạc Băng Hà ngay lập tức nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, sư đồ hai người nhìn nhau đột nhiên làm Thẩm Thanh Thu không biết vì cái gì mà chột dạ.

Phát giác được ánh mắt Thẩm Thanh Thu rơi xuống đệ tử Tiên Thù Phong bên cạnh hắn, Lạc Băng Hà bất giác cách xa các sư tỷ, tiến đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, hơi ủy khuất hô một tiếng sư tôn.

Thẩm Thanh Thu không nhìn Lạc Băng Hà mà chuyển mắt sang Minh Phàm, sau đó thu hồi quạt xếp, không nhanh không chậm đối các đệ tử nói: "Chỗ ngồi lớp học vốn là nơi công cộng, tới trước được trước, từ xưa giờ đã như vậy.


Các ngươi nếu là muốn nghe vi sư giảng bài thì liền đi sớm giành chỗ đi."
Nhóm đệ tử Tiên thù Phong vênh váo tự đắc, liên tiếp phụ họa cho hắn.

Những người khác giận mà không dám nói gì.

Thẩm Thanh Thu khẽ cười một tiếng, lại nói: "Đã bỏ lỡ chút canh giờ, vẫn là mau chóng bắt đầu bài giảng đi.

Đều trở lại vị trí của mỗi người đi."
Thẩm Thanh Thu đong đưa quạt xếp chậm rãi hướng trong phòng học.

Đệ tử Tiên Thù Phong nhanh chóng ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà không nghĩ phản ứng lại những ánh mắt này, càng không muốn để sư tôn nhìn thấy y ngồi bên trong đám nữ nhân.

Thế nhưng là nghĩ đến khóa của sư tôn, y khẽ cắn môi liền theo Thẩm Thanh Thu đi vào chung.

Thẩm Thanh Thu đứng tại cổng, đem Lạc Băng Hà ngăn ở bên ngoài, nhắc nhở: "Ngươi không phải quyết định nhường chỗ ngồi sao? Đi ra bên ngoài đợi đi."
Lạc Băng Hà:......!
Nữ đệ tử Tiên Thù Phong:???
Các đệ tử lưu lại xem náo nhiệt:!!!!
Mẹ nó còn có chuyện như vậy ư???
Thẩm Thanh Thu đứng trên giảng đài nhìn xem một đám oanh oanh yến yến, thản nhiên nói: "Buổi học hôm nay rất sinh động, vốn là vì nội tâm phong chủ vui vẻ.

Cho nên chúng ta liền giảng một chút việc đi."
"Họa sinh tại ham muốn, phúc sinh tại kiềm chế.

Mình chỗ không muốn, chớ thi tại người.

(Đừng làm việc tổn thương người khác) Chớ lấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm.

Phiền phức các vị đang ngồi đem ba câu nói này sao chép năm ngàn lượt, lúc nào chép xong liền tan học.

Minh Phàm, cho vi sư chút trà bánh tới.

Lạc Băng Hà, chuẩn bị bút mực giấy nghiên cho các sư tỷ ngươi.

Phải biết Thanh Tĩnh Phong không bao giờ thiếu bút mực giấy nghiên."
Sau đó Thẩm Thanh Thu lập tức ngồi trên bục giảng bắt đầu uống trà, không cần phải nhiều lời nữa.

Các đệ tử:......!
Các đệ tử: mở mang hiểu biết..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương