Băng Tâm Hoa Liệu Đã Tan
-
C19: Chế ngự 5
Chẻ chén xong xuôi, tôi rửa chén đĩa, Đoàn Dự cứ lăng xăng qua lại trong bếp, muốn giúp nhưng không có gì để giúp. Lúc sau quay lại tôi không thấy hắn đâu, tôi bước ra cửa lóng ngóng nhìn quanh, thấy căn phòng nhỏ cạnh bếp mở cửa, căn phòng tôi chưa một lần dụng tới, chắc hắn đã vào đó. Tôi liền vào trong xem thử. Vừa bước vào, sống mũi sực mùi nồng cay cay đến ngẹt thở, nước mắt như muốn trào ra, ngóc ngách tối mịt phải thắp đèn lên. Đảo mắt xung quanh tôi tìm thấy Đoàn Dự ngã tựa vào tường ngay bên cửa, mặt đất nền đầy bột ớt, thảo nào khoảng không khô cạn nơi đáy mắt lại xuất hiện mạch nước mát lành. Trên người Đoàn Dự vẫn còn phát ra Tinh Khí tôi để lại trên người hắn để đảm bảo an toàn, vậy là Tụ Cầm đặt ở đây một kết giới, còn rắc ớt lên trên. Cô ấy làm vậy có ý gì? Trong đây có vật gì quý giá sao? Không phải đâu nhỉ cái kết giới mong manh dễ vỡ kia thì bảo vệ cái gì có giá trị được. Có thể cô ấy muốn tạo bất ngờ cho tôi.. Có lý.
Căn phòng này cũng khá đặc biệt, các kệ gỗ xếp kín bình lọ hình bầu dục kê đều nhau như trong thư viện, phía bên tay phải có hai hàng lu sứ cao ngang vai tôi. Tiến lại gần, tôi gỡ từng lớp dây cột chặt miệng lu ra. Chiếc nắp hé mở cảm giác ngất ngây trên cánh đồng mùa xuân dưới cơn mưa rào lan tỏa ngọt lành, dư vị cỏ cây bừng tỉnh, làn gió xoa nhẹ trên cánh mũi nồng đượm, tôi choáng váng vịn vào cạnh sứ cái mát lạnh của nó làm tôi tỉnh táo lại. Không biết Đoàn Dự tỉnh từ lúc nào đã đứng cạnh tôi, tay còn day day huyệt thái dương, mặt mũi đầy hoa lá la lớn "Rượu, rượu gia truyền đúng không!", sau đó chạy biến đem đến một cái bình màu nâu lớn. Lấp đầy cái bình màu nâu bằng chất lỏng trong suốt trong lu sứ, Đoàn Dự hớn hở đi ra ngoài, tới bậc cửa nhướng mày lại nhìn tôi, tay còn chỉ chỉ vào chiếc bình nâu. Tôi chợt hiểu rồi lại không. Đợi tôi hiểu có vẻ quá lâu, Đoàn Dự nghiêm trọng bước đến kéo tôi đi ra mái hiên hồi chiều.
Mùi hương ngọt ngào tan dần vào không gian, cầm ly sứ trong tay tôi từ từ đưa lên miệng, chậm rãi đưa chất lỏng trong suốt chạm vào đầu lưỡi, cảm giác tê tê chạy từ lưỡi trào lên sống mũi một cách bất ngờ, toàn thân nóng rực như bị đem vào lò than. Một cơn gió lùa qua mang cái lạnh làm tôi rùng mình. Sau khi xuống tới bụng cảm giác man mát dần dần tản ra, dư vị ngọt ngào thoảng lên từ cổ họng. Cảm giác pha lẫn tuyệt vời này khiến tôi nhắm mắt luyến tiếc một chút, phải chi nó có thể kéo dài một tí. Tôi mở mắt chợt đón lấy hình ảnh Đoàn Dự mặt hơi hồng hồng chống cằm nhìn tôi, cười ngốc nghếch một cái, lại cầm bình rượu rót tiếp: "Rượu ngon, rượu ngon.. Rượu ngon phải biết thưởng thức! Không! Phải uống nhiều vào! Không được bỏ phí! Cạn nào!"
Tôi nghĩ rượu này có thể là do Tụ Cầm ủ, cũng có thể là cô ấy sưu tầm, miễn là liên quan đến Tụ Cầm đều là đồ tốt, tôi thấy hắn nói không sai, đã lỡ lấy đi một bình lớn như vậy thỉ phải dùng hết không được bỏ phí. Chỉ là Đoàn Dự vừa uống hết ly thứ tư đã gục xuống bàn, hắn say mất rồi, không biết là do rượu quá mạnh hay hắn có tửu lượng kém nữa. Chính hắn đã nói không được bỏ phí, vậy chỗ còn lại để Băng Tâm Hoa đây thưởng thức thay ngươi.
Uống hết bình rượu lớn Đoàn Dự lấy, tôi vẫn còn muốn uống nữa. Tụ Cầm cất nhiều như vậy, cả một gian phòng, nếu có uống mất một ít, cô ấy cũng không trách đâu nhỉ. Tôi cầm chiếc bình nâu đi về phòng rượu, đến cạnh lu rượu đã mở khi nãy múc một bình, tôi đưa lên mũi hít một hơi sâu cảm nhận vị ngọt ngào lùa vào ào ạt. Tôi thiết nghĩ Đoàn Dự kia hiện say bất tỉnh nhân sự, giờ cư xử có thể thoải mái chút. Tôi thỏa mãn ngồi bệt xuống đất cầm hẳn bình rượu lên uống. Uống từng ngụm nhỏ, rồi uống một hơi lớn.
Rượu lại hết tôi lại lấy thêm, một bình rồi thêm một bình. Càng uống lại thèm khát hơn. Cứ như bị nghiện. Tôi không biết mình đã uống bao nhiêu, cho đến khi bụng đã căng và muốn đi giải phóng cái bàng quan của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook