Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
-
Chương 36
**
Nghe được có cái gì đó rớt xuống giường, Đường Tống bực mình liếc mắt một cái, thấy Hàn Vương ngồi dưới đất, trên khuôn mặt vạn năm như than, lần đầu tiên lộ ra một biểu tình rõ ràng – không thể tin! Lúc này Đường Tống mới hiểu được, hóa ra “đồ vật” bị mình đá xuống giường chính là Hàn Vương!!!
Ngay tức khắc, tay chân Đường Tống luống cuống, muốn xuống giường đỡ Hàn Vương đứng lên. Không nghĩ đến chân trái bị chăn cuốn lấy, Đường Tống sợ hãi kêu một tiếng, lao thẳng xuống đất. Lần này nếu ngã xuống, nhẹ nhất cũng đầu rơi máu chảy.
Đang ngẩn người bỗng Hàn Vương nghe được một tiếng “A”, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Tống đang lao xuống, sợ tới mức tim gần như ngưng đập. Lập tức, không để ý tư thế có bất nhã hay không, lăn hai vòng trên mặt đất về phía Đường Tống, đến phía dưới Đường Tống, vừa vặn đỡ được Đường Tống.
Trong nháy mắt bị té ngã, Đường Tống kêu lên một tiếng sợ hãi, sợ tới mức nhắm mắt lại, không dám nhìn mặt đất càng ngày càng gần. Không nghĩ tới mình lại rơi xuống một cái gì đó rất mềm, đồng thời nghe được một tiếng kêu rên. Đường Tống nghi hoặc mở mắt ra, khuôn mặt có chút vặn vẹo của Hàn Vương hiện ra trước mặt, bộ dáng vừa muốn khóc vừa muốn cười vô cùng buồn cười.
“Ngươi làm sao vậy?” Đường Tống kỳ quái hỏi.
“Không có việc gì.” Lư Khâu Sương Hàn thấy Đường Tống bình an, phản ứng đầu tiên chính là muốn cười, nhưng mà Đường Tống tuy rằng không nặng, nhưng lúc rơi xuống lại nện vào bụng hắn, đau đến mức làm cho hắn muốn khóc. Đương nhiên hắn cũng không thể nói cho Đường Tống, vì thế có chút ác thanh ác khí đẩy Đường Tống ra, giống một tiểu hài tử hờn dỗi xoay lưng đi.
Bộ dáng ủy khuất của Lư Khâu Sương Hàn làm cho Đường Tống vô cùng áy náy, vì thế thật cẩn thận đi đến, dường như lấy lòng nói: “Vương gia, ngươi có đói bụng không? Ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi.”
Hàn Vương tức giận liếc Đường Tống một cái, cái tức thứ nhất, Đường Tống là một nô tài lại dám đá hắn xuống giường; cái tức thứ hai, chính mình lại không đành lòng để cho điêu nô Đường Tống bị thương; cái tức thứ ba, nhìn thấy bộ dáng cẩn thận lấy lòng của Đường Tống, hắn lại còn có thể cảm thấy vô cùng đáng yêu. Lập tức tròng mắt vừa chuyển, không có hảo ý nói: “Ta đói bụng, sẽ ăn ngươi.”
“A?” Đường Tống sửng sốt một chút, hiểu được, lập tức đỏ mặt. Một lát sau, mới ngượng ngùng gật đầu.
Gian kế của Hàn Vương thực hiện được, vẫn cảm thấy không đã nghiện, nhớ tới trong bản “long dương bí tịch” còn có mấy tư thế chưa thực hiện, tâm thần không khỏi có chút nhộn nhạo, gầm nhẹ lên: “Hôm nay ta muốn thử mấy tư thế trong sách.”
Đường Tống vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình “Ta rất sợ đó”, do dự xem nên cự tuyệt Hàn Vương như thế nào. Hàn Vương vừa thấy, lại quay mình đi, sau đó xoa xoa cái bụng bị Đường Tống đạp phải nhỏ giọng rên rỉ. Động tác này làm cho cảm giác tội ác của Đường Tống hoàn toàn bộc phát, đành phải cắn răng đáp ứng. Không sao, chẳng qua chỉ đau một chút thôi, cố gắng vượt qua.
Hàn Vương thấy Đường Tống đáp ứng, cảm thấy rất vui vẻ, lôi ra bản “long dương bí tịch” được hắn coi là chí bảo, nghĩ hôm nay chơi cái gì thì vui vẻ đây? Quất roi da? Nhỏ sáp? Đeo vòng? Buộc?…
Đường Tống thấy bộ dáng hưng phấn của Hàn Vương, không khỏi lo lắng, cái này sẽ sống không tốt đâu…
Hết chương thứ ba mươi sáu
Nghe được có cái gì đó rớt xuống giường, Đường Tống bực mình liếc mắt một cái, thấy Hàn Vương ngồi dưới đất, trên khuôn mặt vạn năm như than, lần đầu tiên lộ ra một biểu tình rõ ràng – không thể tin! Lúc này Đường Tống mới hiểu được, hóa ra “đồ vật” bị mình đá xuống giường chính là Hàn Vương!!!
Ngay tức khắc, tay chân Đường Tống luống cuống, muốn xuống giường đỡ Hàn Vương đứng lên. Không nghĩ đến chân trái bị chăn cuốn lấy, Đường Tống sợ hãi kêu một tiếng, lao thẳng xuống đất. Lần này nếu ngã xuống, nhẹ nhất cũng đầu rơi máu chảy.
Đang ngẩn người bỗng Hàn Vương nghe được một tiếng “A”, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Tống đang lao xuống, sợ tới mức tim gần như ngưng đập. Lập tức, không để ý tư thế có bất nhã hay không, lăn hai vòng trên mặt đất về phía Đường Tống, đến phía dưới Đường Tống, vừa vặn đỡ được Đường Tống.
Trong nháy mắt bị té ngã, Đường Tống kêu lên một tiếng sợ hãi, sợ tới mức nhắm mắt lại, không dám nhìn mặt đất càng ngày càng gần. Không nghĩ tới mình lại rơi xuống một cái gì đó rất mềm, đồng thời nghe được một tiếng kêu rên. Đường Tống nghi hoặc mở mắt ra, khuôn mặt có chút vặn vẹo của Hàn Vương hiện ra trước mặt, bộ dáng vừa muốn khóc vừa muốn cười vô cùng buồn cười.
“Ngươi làm sao vậy?” Đường Tống kỳ quái hỏi.
“Không có việc gì.” Lư Khâu Sương Hàn thấy Đường Tống bình an, phản ứng đầu tiên chính là muốn cười, nhưng mà Đường Tống tuy rằng không nặng, nhưng lúc rơi xuống lại nện vào bụng hắn, đau đến mức làm cho hắn muốn khóc. Đương nhiên hắn cũng không thể nói cho Đường Tống, vì thế có chút ác thanh ác khí đẩy Đường Tống ra, giống một tiểu hài tử hờn dỗi xoay lưng đi.
Bộ dáng ủy khuất của Lư Khâu Sương Hàn làm cho Đường Tống vô cùng áy náy, vì thế thật cẩn thận đi đến, dường như lấy lòng nói: “Vương gia, ngươi có đói bụng không? Ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi.”
Hàn Vương tức giận liếc Đường Tống một cái, cái tức thứ nhất, Đường Tống là một nô tài lại dám đá hắn xuống giường; cái tức thứ hai, chính mình lại không đành lòng để cho điêu nô Đường Tống bị thương; cái tức thứ ba, nhìn thấy bộ dáng cẩn thận lấy lòng của Đường Tống, hắn lại còn có thể cảm thấy vô cùng đáng yêu. Lập tức tròng mắt vừa chuyển, không có hảo ý nói: “Ta đói bụng, sẽ ăn ngươi.”
“A?” Đường Tống sửng sốt một chút, hiểu được, lập tức đỏ mặt. Một lát sau, mới ngượng ngùng gật đầu.
Gian kế của Hàn Vương thực hiện được, vẫn cảm thấy không đã nghiện, nhớ tới trong bản “long dương bí tịch” còn có mấy tư thế chưa thực hiện, tâm thần không khỏi có chút nhộn nhạo, gầm nhẹ lên: “Hôm nay ta muốn thử mấy tư thế trong sách.”
Đường Tống vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình “Ta rất sợ đó”, do dự xem nên cự tuyệt Hàn Vương như thế nào. Hàn Vương vừa thấy, lại quay mình đi, sau đó xoa xoa cái bụng bị Đường Tống đạp phải nhỏ giọng rên rỉ. Động tác này làm cho cảm giác tội ác của Đường Tống hoàn toàn bộc phát, đành phải cắn răng đáp ứng. Không sao, chẳng qua chỉ đau một chút thôi, cố gắng vượt qua.
Hàn Vương thấy Đường Tống đáp ứng, cảm thấy rất vui vẻ, lôi ra bản “long dương bí tịch” được hắn coi là chí bảo, nghĩ hôm nay chơi cái gì thì vui vẻ đây? Quất roi da? Nhỏ sáp? Đeo vòng? Buộc?…
Đường Tống thấy bộ dáng hưng phấn của Hàn Vương, không khỏi lo lắng, cái này sẽ sống không tốt đâu…
Hết chương thứ ba mươi sáu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook