CHƯƠNG 33

 

Sáng sớm, một loạt tia sáng nghịch ngợm ngoài cửa sổ không khép kín, trộm đi vào phía trong tấm lụa mỏng, dừng lại trên thân thể hai người khoái hoạt ôm nhau ngủ.

Đường Tống cảm thấy được sự quấy rầy của nắng sớm đầu tiên, hàng lông mi đen dầy run run hai cái, chậm rãi mở ra.

Vừa mới tỉnh ngủ, Đường Tống nhìn đỉnh giường xa lạ, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Muốn trở mình, lại phát hiện trên lưng mình có cái gì đó quấn lấy. Vừa cúi đầu nhìn, liền thấy một cánh tay trắng nõn không gầy yếu.

Mắt Đường Tống nhất thời trợn tròn. Hình ảnh tình sắc tối hôm qua giống như đèn kéo quân hiện lên trong đầu y, bàn tay mang theo ma pháp của Hàn Vương chạm đến, cảm giác toàn thân tê dại như điện giật, còn có khói lửa ngũ sắc xuất hiện trước mặt y trước khi đạt tới đỉnh khoái cảm.

Chỉ nghĩ như vậy, Đường Tống liền cảm giác giống như mình lại trải qua một lần, hạ thân không tự giác có phản ứng, lặng lẽ đứng lên. Dục vọng phấn chấn bừng bừng tựa như nụ hoa loa kèn ngoài cửa sổ, mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần chờ mong…

Đường Tống bị phản ứng của thân thể mình làm hoảng sợ. Dấu hiệu thể hiện tính thành thục của nam hài vì xa lạ mà làm y cảm thấy thẹn.

Vì thế y vẫn duy trì tư thế ôm từ sau lưng, một cử động cũng không dám, hy vọng phản ứng của thân thể có thể sớm một chút biến mất.

Tay phải của Hàn Vương tự nhiên vòng lấy Đường Tống, hơi thở phun ở bên tai cùng trên cổ Đường Tống vững vàng mà ngân nga, tỏ vẻ hắn vẫn đắm chìm trong giấc ngủ.

Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Tống cảm giác hơi thở Hàn Vương phun ở trên người y càng ngày càng nóng, làm cho y mẫn cảm không khỏi đỏ mặt, tim đập càng ngày càng nhanh.

Một lát sau, Đường Tống cảm giác hạ thân mình không chỉ không “tiêu thũng”, ngược lại càng trướng càng lớn. Cảm giác ngứa lẫn với hơi đau đớn vô cùng xa lạ, làm cho Đường Tống rất muốn vươn tay ra nắm lấy, nhu nhu, tựa như… Hàn Vương làm cho y tối hôm qua.

Phi, ngươi quả thực không biết thẹn. Đường Tống âm thầm mắng chửi mình, lại không có cách nào ngừng cảm giác làm cho y ngứa ngáy khó chịu kia.

Đang lúc Đường Tống do dự xem có nên lợi dụng lúc Hàn Vương chưa tỉnh tự mình vuốt ve, tay Hàn Vương đang khoác trên lưng y đột nhiên đi xuống phía dưới, lưu loát đi tới “tiểu hoa loa kèn” đĩnh khởi của Đường Tống, sau đó như có như không xoa bóp.

Đường Tống vô cùng xấu hổ, lại không trốn được lực hấp dẫn của dục vọng, không tình nguyện thừa nhận vuốt ve của cái tay kia. Động tác tay dần dần từ nhẹ thành nặng, từ chậm thành nhanh, kỹ xảo so với hôm qua tiến bộ không ít. Rất nhanh, ngay tại trong cái tay kia, Đường Tống thấy được lửa khói giống như tối hôm qua.

Sau thỏa mãn có chút mệt mỏi, Đường Tống quay đầu, vừa lúc nhìn được ánh mắt trêu tức của Hàn Vương. Sửng sốt một lúc, phản ứng thứ nhất của Đường Tống chính là nhanh chóng kéo chăn, đem cả người mình bao vào. Xấu hổ chết người!

Phản ứng đáng yêu của Đường Tống làm cho Hàn Vương không khỏi nở nụ cười. Tuy rằng môi chỉ cao hơn một chút so với dĩ vãng, khóe mắt uốn cong xuống một chút, lại làm cho người ta có cảm giác tựa hồ như một loại xuân phong. Khuôn mặt luôn luôn giống như khắc băng của Hàn Vương vì mỉm cười mà có chút sinh động. Chỉ tiếc Đường Tống đang chôn đầu trong chăn, bỏ lỡ một khắc băng tan tuyết chảy kia.

Mãi cho đến lúc nếm qua điểm tâm, Đường Tống cũng không dám nhìn mặt Hàn Vương. Lưu tổng quản có chút tò mò nhin hai người hôm nay có chút kì quặc, ánh mắt hai người một cái trốn, một cái đuổi, nhìn thế nào cũng giống như vợ chồng tân hôn a. Ha hả.

Đang lúc Lưu tổng quản ra sức phát huy sức tưởng tưởng vô hạn bát quái về quan hệ của Hàn Vương cùng Đường Tống, câu nói đầu tiên của Hàn Vương đã kéo suy nghĩ của lão trở về. “Lưu Hồng, đem mấy thứ này tìm về. Trước chạng vạng phải chuẩn bị tốt.”

Đường Tống hé mắt nhìn qua, vừa thấy Hàn Vương ném cho Lưu tổng quản đúng là bản “long dương bí tịch” kia. Đối diện với Lưu tổng quản đúng là đệ nhị chương – khuếch trương!

Đường Tống không khỏi trắng mặt, chương này lúc trước y có xem qua. Khuếch chương chính là dùng một ít khí cụ đặc thù bí dược phụ trợ, mở ra cúc huyệt nhắm chặt của nam tử, giảm bớt thống khổ khi nhận sát nhập của bên kia. Lúc ấy Đường Tống chỉ liếc mắt nhìn đạo cụ kỳ quái cùng bức tranh trong sách, liền đem sách ném qua một bên, cũng không dám… nhìn đến lần thứ hai.

Vì sao Hàn Vương đột nhiên kêu Lưu tổng quản tìm mấy thứ này? Đường Tống nghi hoặc nhìn về phía Hàn Vương, vừa lúc Hàn Vương cũng đang hứng thú dạt dạo nhìn y. Ý nghĩ nóng lòng muốn thử trong đáy mắt kia đột nhiên khiến tóc gáy Đường Tống dựng đứng. Chẳng lẽ mấy thứ kia là muốn dùng trên người y?

Hết chương thứ ba mươi ba

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương