[Bàng Sách] Tích Niên Hoán
-
Chương 9
Buổi chiều này, là để điểm thêm chút câu từ trên bức tranh quan hệ của hai thiếu niên Bàng Sách. Đây không phải nói, dưới sự lạnh lùng của Công Tôn Sách Bàng Thống phát giận, rút kiếm đâm tiểu mỹ nhân. Loại chuyện điên rồ mất trí tất nhiên không có khả năng, là quần chúng nhân dân không bằng lòng, là trái ngược với hình tượng tốt đẹp thương hoa tiếc ngọc trọng tình trọng nghĩa của Bàng Thống. Cho nên kẻ hèn này phải bổ sung, buổi chiều này, là thêm vào chút màu mè chói lọi cho hai người Bàng Sách.
Chủ yếu là Bàng Thống màu mè chói lọi
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Công Tôn Sách vẫn còn nhớ rõ mỗi chi tiết nhỏ của lúc đó. Bàng Thống múa kiếm dưới ánh chiều tà màu cam vỏ quýt như thế nào kiếm quang như hồng kiếm khí lưu chảy như thế nào. Thật sự là kiếm khí, lần đầu tiên Công Tôn Sách chân chân thật thật cảm thấy kiếm khí, giống như một cơn gió xoáy nho nhỏ, cuốn hoa lê trong viện đều rơi xuống, như tuyết.
Bàng Thống múa kiếm trong màn hoa lê như tuyết, trong khoảng không kiếm đi qua vẽ nên một đường sáng màu xanh trong suốt, tốc độ nhanh hơn một chút, không còn thấy ánh sáng xanh nữa, chỉ có tia hồng do mặt trời phản xạ lên. Tư thế của người múa kiếm cũng cực kỳ đẹp, tĩnh như nhàn hạc, động như giao long. Công Tôn Sách không hiểu võ công, không nói được môn đạo bên trong, nhưng mà có đẹp hay không thì y rất hiểu và tán thưởng.
Múa kiếm bên trong cương liệt lại mang theo sự phóng khoáng, chỉ có nam nhân này, chỉ có nam nhân trước mắt, mới có thể làm được.
Hai năm, Công Tôn Sách chỉ cần nhớ tới Bàng Thống này, trong lòng liền khó chịu, chọc tức y lừa y, lừa y rồi còn tự cao tự đại không chịu cúi đầu biết sai nhận lỗi. Trong thời gian hai năm, nếu Bàng Thống thật sự có lòng sửa chữa, chẳng lẽ không hỏi thăm được đến Lư Châu sao? Khó chịu như vậy đồng thời còn có phiền muộn không thể giải thích thành lời. Ví dụ như bỗng nhiên nhớ đến những lời thú vị mà Bàng Thống đã từng nói, bất giác khóe môi cong cong, đến khi bản thân giật mình phát hiện, lại không được tự nhiên muốn chết cho rồi.
Kiểu văn nhân như Công Tôn Sách, sở trường nhất là chiến tranh lạnh vô thanh vô tức. Bàng Thống đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà, Công Tôn Sách kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức quyết định xem hắn như người xa lạ không để ý đến hắn, cho hắn vài phần mặt mũi nhìn vài cái.
Chủ ý là quyết định như vậy, nhưng mà nhìn thấy Bàng Thống múa kiếm, cái gì cũng quên hết, thất thần mà đứng, si ngốc mà xem, tay đặt trên lưng Đạp Nhật, cứng ngắc quên lấy xuống.
Từ buổi chiều kinh diễm này về sau, Công Tôn Sách liền mắc phải một tật xấu. Hễ thấy ai dùng kiếm, y sẽ thầm so đối phương với Bàng Thống. Kết quả sau khi so sánh là không thể so sánh. Cho dù là Triển Chiêu, sát khí mười phần nhưng không có cảm giác phóng khoáng, không đẹp. Sau đó còn so với Bạch Ngọc Đường, phóng khoáng mười phần nhưng không có cảm giác cương quyết, không đẹp. Chỉ có Bàng Thống cương nhu cùng hợp, dùng kiếm khốc liệt lại xinh đẹp đến cực hạn, có thể nói là hoàn mỹ. (đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi =))))
Thật ra, lúc Công Tôn Sách nhìn người khác sử dụng kiếm đều sẽ nhớ đến Bàng Thống, mà bên cạnh Công Tôn Sách đao quang kiếm ảnh quá nhiều. Ban đầu làm như vậy muốn khó chịu, muốn kháng cự, số lần nhiều lên, xem thành quen, so thành quen. Thậm chí sau này, từng chiêu thức của Bàng Thống năm đó y không còn nhớ rõ nữa, nhưng vẫn cảm thấy ai cũng không bằng hắn.
Chúng ta không thể nói kiếm pháp của Bàng Thống quả thật đạt tới đỉnh cao, đây là cách nhìn của người ngoài nghề Công Tôn Sách, rất không công bình công chính đối với hai vị đại hiệp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Chúng ta chỉ có thể nói, ảnh hưởng của thứ đầu tiên là không thể tránh được, là che mờ mắt người, là mê hoặc lòng người, lực ảnh hưởng này, là xuyên suốt cả cuộc đời.
Một chiêu cuối cùng thu thế, đoạn kiếm vững vàng tiếp được một đóa hoa lê đưa đến cho Công Tôn Sách. Tóc trên trán bên thái dương của Bàng Thống bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má, nụ cười tùy tiện kiêu ngạo, là sự phóng túng riêng có của người thiếu niên, cả người giống như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tư thái phong thần như ngọc.
Công Tôn Sách vẫn còn chìm đắm trong màn múa kiếm kia chưa thể thoát ra, ngây ngốc nhìn Bàng Thống, sau đó theo ý tứ của hắn mà lấy hoa lê, ngay ngắn cầm ở trong tay.
Bàng Thống vừa lòng cười: “Có khách từ phương xa đến, lẽ nào Công Tôn công tử không mời ta vào phòng uống chén trà?”
Ánh mắt ngốc mê của Công Tôn Sách trong thoáng chốc bừng tỉnh không ít, trên mặt tràn đầy vẻ cẩn thận nghiêm túc và bực dọc, y chuyển bàn tay đang cầm hoa lê ra phía sau, lông mày khẽ nhíu.
Khúc mắc chưa giải quyết, quan hệ hiện giờ của hai người thật sự bế tắc, chén trà này là đòi không được. Hắn thở dài một hơi trong lòng, thu kiếm, đưa cho Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách nói: “Làm gì?”
Bàng Thống nói: “Con ngựa này thuộc về ngươi. Thanh kiếm này, thay ta bảo quản vài năm, sau này ta sẽ tự mình đến lấy.”
Công Tôn Sách nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, nghi hoặc nói: “Dựa vào cái gì?”
Bàng Thống xoay người đặt thanh kiếm lên bàn đá xanh, ngón tay quyến luyến vuốt ve nó. Vỏ kiếm chất liệu gỗ trắng mịn, mặt trên khảm một viên đá quý ánh sáng êm dịu, giống như làn da và khớp xương của loại sinh vật nào đó, xúc cảm ấm áp, dường như ẩn chứa sinh mệnh.
Vuốt đến dải tua buộc trên chuôi kiếm, người nọ tự tay làm, đã nhiều năm, dẫu cho Bàng Thống giữ gìn kiếm không rời tay hơn nữa, cũng đã bẩn cũ thưa thớt.
Bàng Thống nói: “Tây Hạ nhiều lần khiêu khích Đại Tống ta. Lần này Bàng Thái sư thỉnh tấu, thánh thượng cho phép, muốn cùng Tây Hạ đấu một trận.” Hắn quay đầu lại nhìn y: “Là nam nhi chân chính, nên rong ruổi sa trường phấn chấn uy danh của đất nước. Nếu là giành không được công danh, da ngựa bọc thây cũng tốt a.”
Công Tôn Sách kéo dài âm điệu khinh thường nói: “Bàng công tử là ái tử của Thái sư, vào trong quân, cũng không nên tự mình xung phong đi đầu.”
Bàng Thống lắc đầu thở dài: “Uổng công ta và ngươi quen biết một hồi, ta cho rằng trên đời này, chỉ có Thúc Trúc hiểu ta.” Hắn buông kiếm trong tay, nhìn ánh mắt của y: “Ta trốn nhà đi nhập ngũ, phụ thân ta cũng không biết. Một tiểu binh đi tòng quân, mang theo bảo kiếm này chẳng phải làm người ta sinh nghi sao, cho nên mới đến nhờ ngươi bảo quản.” Nói đến đây, hắn cười hăng hái: “Vẫn là câu nói kia, kẻ có bản lĩnh thật sự, đi đến đâu cũng có thể phát triển. Bản lĩnh của Bàng Thống ta, cứ giao cho trời cao thử thách đi.”
Ánh mắt của Công Tôn Sách chợt lóe, muốn nói lại thôi.
Bàng Thống tóm được sự buông lỏng trong mắt y, cố ý nói thêm: “Lỡ như ta không về được, kiếm này cũng thuộc về ngươi. Tốt xấu gì cũng là tuyệt thế danh khí, bán được giá, coi như ta đưa cho Thúc Trúc để nhận lỗi.”
Lời nói thương cảm như vậy phối hợp với tiếng Thúc Trúc kia, Công Tôn Sách đã vô cùng xúc động. Bàng Thống nhân cơ hội từng bước từng bước đến gần y. Thay đổi của thiếu niên luôn là nhiều nhất, hai năm qua Công Tôn Sách cao lên không ít, nhưng mà Bàng Thống cũng đang cao, vì thế y luôn kém hắn một cái đầu. So với bộ dáng nũng nịu trong veo như nước khi du lịch kinh kỳ của Công Tôn Sách, y đã có thêm chút khí chất nam tử, mà Bàng Thống so với lúc sơ ngộ đó, càng thêm cao ngất anh vĩ.
Thân là nam giới, Công Tôn Sách giống như chỗ nào cũng rơi xuống thế hạ phong. Điều này không nghi ngờ gì đã làm thương tổn lòng tự tôn không chỗ nào không có của thiếu niên. Chút xúc động mới vừa nảy sinh toàn bộ không còn.
Bàng Thống vẫn còn tới gần từng bước, đi đến chỗ gần nhất rồi đứng lại, Công Tôn Sách đã có thể ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt đan xen giữa thiếu niên và nam nhân trên thân thể hắn, trộn lẫn với sức nóng của mồ hôi, cảm giác áp bức liền trào ra. Ánh mắt của Bàng Thống nhìn y, sâu sâu nặng nặng, có chút cười và chút tức giận, còn có sự cưng chiều đã từng quen thuộc.
Công Tôn Sách không khỏi lùi từng bước. Không biết tại sao, y có chút sợ biểu tình hiện giờ của hắn.
Bàng Thống lại đi về phía trước.
Công Tôn Sách lại lui một bước, đụng đến Đạp Nhật. Đạp Nhật cũng lớn lên cường tráng lên, so sánh với nó, Công Tôn Sách vẫn là người giấy đơn bạc. Nó cho rằng Công Tôn Sách đang chơi với nó, nó vui vẻ dùng đầu ủi y, cái ủi này, ủi y đến khuôn ngực của Bàng Thống.
Bàng Thống thuận thế giữ lấy thắt lưng của y, làm cho thân mình của y dán chặt vào mình.
Một tay của Công Tôn Sách chắn giữa hai người: “Ngươi làm gì?”
Bàng Thống chậm rãi cúi đầu thấp xuống, hô hấp thổi vào giữa tai và cổ của Công Tôn Sách.
Tim của Công Tôn Sách đập thình thịch mãnh liệt, cánh tay của Bàng Thống hữu lực chặt như vậy, muốn trốn thoát là không có khả năng. Run giọng tâm hoảng ý loạn: “Ngươi làm gì!”
Bàng Thống mỉm cười ghé đầu qua, nói: “Công Tôn Sách, lỗ tai… của ngươi thật đỏ.”
Công Tôn Sách nổi giận, nhấc chân muốn đá. Bàng Thống đã sớm xoay người bay đi, lại phi thân một cái, ha ha cười lớn từ đầu tường nhảy đi mất.
Công Tôn Sách gầm lên với tấm lưng kia: “Bàng Thống!!!”
Gia Đinh ở bên ngoài hoang mang khẩn trương chạy vào: “Làm sao vậy làm sao vậy? Thiếu gia ngươi làm sao vậy? Sao ta vừa mới nhìn thấy có bóng người vụt qua trên đầu tường? Cái gì đến vậy? Thiếu gia ngươi có sao không? Ơ ~~~ con ngựa này từ đâu đến vậy? Ơ ~~~ Sao nó lại gặm hết cúc giải trảo của thiếu gia rồi a?”
Trong chốc lát như vậy, Đạp Nhật đã ăn sạch sẽ một hàng cúc giải trảo dưới chân tường, chừa lại thân cây trơ trọi. Ngựa thích ăn hoa cỏ, thật sự chưa từng nghe nói. Y phóng mắt nhìn tiểu viện của mình, mấy đóa hoa lê nhỏ trên cây thưa thớt run rẩy, còn lại đều rơi xuống đất, gió thổi qua, hoa rơi tung bay, xào xạc trước mắt.
Quả nhiên là vật như chủ nhân, cái dạng người gì thì sẽ dạy ra cái dạng ngựa đó, đều là tay cừ khôi ngắt hoa bẻ cành. Hai vị đến viện của y một chuyến, viện này không thể nhìn được nữa.
Gia Đinh vào phòng kiểm tra một lần, mọi thứ trong ngoài đều không thiếu, nhìn thiếu gia nhà hắn ngoại trừ mặt đỏ ánh mắt dứt khoát, cũng vẫn còn khỏe mạnh. Hắn sai hạ nhân dọn dẹp hoa rơi trong viện, phát hiện thanh kiếm trên bàn đá. Gia Đinh vẫn còn nhớ thanh kiếm này, kiếm lưu quang dật thải như vậy, dù là ai từng nhìn qua sẽ không quên. Sau đó đến con ngựa trắng kia hắn cũng nhớ ra.
Gia Đinh ghé mắt nhìn thiếu gia, nghĩ: A? Thì ra là hắn…
Chuyện này chả trách sao vẻ mặt của thiếu gia khác thường. Giống như mỗi lần lão gia đụng đến chuyện của Bàng Thái sư, vẻ mặt cũng sẽ khác thường như vậy. Hai đôi phụ tử này a… Hải, chuyện tình của các chủ tử, khó mà nói, khó mà nói.
Công Tôn Sách vuốt Đạp Nhật, nói với Gia Đinh: “Không vội, không có thiếu thứ gì. Ngươi dắt con ngựa này xuống nuôi nấng cẩn thận.”
Gia Đinh đáp lời, cười thầm: Hắc, là không thiếu thứ gì, không chỉ không thiếu, mà còn thêm hai thứ.
Đạp Nhật chẳng mảy may quan tâm Bàng Thống rời đi, mấy năm này đao kiếm không có mắt, thật sự không biết có về được hay không. Nó lại chỉ cho rằng hắn đi ra ngoài dạo phố. Nó nhởn nhơ tự đắc ăn hết cúc giải trảo, cúi đầu, đóa hoa lê trong tay Công Tôn Sách cũng ăn luôn.
Chủ yếu là Bàng Thống màu mè chói lọi
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Công Tôn Sách vẫn còn nhớ rõ mỗi chi tiết nhỏ của lúc đó. Bàng Thống múa kiếm dưới ánh chiều tà màu cam vỏ quýt như thế nào kiếm quang như hồng kiếm khí lưu chảy như thế nào. Thật sự là kiếm khí, lần đầu tiên Công Tôn Sách chân chân thật thật cảm thấy kiếm khí, giống như một cơn gió xoáy nho nhỏ, cuốn hoa lê trong viện đều rơi xuống, như tuyết.
Bàng Thống múa kiếm trong màn hoa lê như tuyết, trong khoảng không kiếm đi qua vẽ nên một đường sáng màu xanh trong suốt, tốc độ nhanh hơn một chút, không còn thấy ánh sáng xanh nữa, chỉ có tia hồng do mặt trời phản xạ lên. Tư thế của người múa kiếm cũng cực kỳ đẹp, tĩnh như nhàn hạc, động như giao long. Công Tôn Sách không hiểu võ công, không nói được môn đạo bên trong, nhưng mà có đẹp hay không thì y rất hiểu và tán thưởng.
Múa kiếm bên trong cương liệt lại mang theo sự phóng khoáng, chỉ có nam nhân này, chỉ có nam nhân trước mắt, mới có thể làm được.
Hai năm, Công Tôn Sách chỉ cần nhớ tới Bàng Thống này, trong lòng liền khó chịu, chọc tức y lừa y, lừa y rồi còn tự cao tự đại không chịu cúi đầu biết sai nhận lỗi. Trong thời gian hai năm, nếu Bàng Thống thật sự có lòng sửa chữa, chẳng lẽ không hỏi thăm được đến Lư Châu sao? Khó chịu như vậy đồng thời còn có phiền muộn không thể giải thích thành lời. Ví dụ như bỗng nhiên nhớ đến những lời thú vị mà Bàng Thống đã từng nói, bất giác khóe môi cong cong, đến khi bản thân giật mình phát hiện, lại không được tự nhiên muốn chết cho rồi.
Kiểu văn nhân như Công Tôn Sách, sở trường nhất là chiến tranh lạnh vô thanh vô tức. Bàng Thống đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà, Công Tôn Sách kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức quyết định xem hắn như người xa lạ không để ý đến hắn, cho hắn vài phần mặt mũi nhìn vài cái.
Chủ ý là quyết định như vậy, nhưng mà nhìn thấy Bàng Thống múa kiếm, cái gì cũng quên hết, thất thần mà đứng, si ngốc mà xem, tay đặt trên lưng Đạp Nhật, cứng ngắc quên lấy xuống.
Từ buổi chiều kinh diễm này về sau, Công Tôn Sách liền mắc phải một tật xấu. Hễ thấy ai dùng kiếm, y sẽ thầm so đối phương với Bàng Thống. Kết quả sau khi so sánh là không thể so sánh. Cho dù là Triển Chiêu, sát khí mười phần nhưng không có cảm giác phóng khoáng, không đẹp. Sau đó còn so với Bạch Ngọc Đường, phóng khoáng mười phần nhưng không có cảm giác cương quyết, không đẹp. Chỉ có Bàng Thống cương nhu cùng hợp, dùng kiếm khốc liệt lại xinh đẹp đến cực hạn, có thể nói là hoàn mỹ. (đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi =))))
Thật ra, lúc Công Tôn Sách nhìn người khác sử dụng kiếm đều sẽ nhớ đến Bàng Thống, mà bên cạnh Công Tôn Sách đao quang kiếm ảnh quá nhiều. Ban đầu làm như vậy muốn khó chịu, muốn kháng cự, số lần nhiều lên, xem thành quen, so thành quen. Thậm chí sau này, từng chiêu thức của Bàng Thống năm đó y không còn nhớ rõ nữa, nhưng vẫn cảm thấy ai cũng không bằng hắn.
Chúng ta không thể nói kiếm pháp của Bàng Thống quả thật đạt tới đỉnh cao, đây là cách nhìn của người ngoài nghề Công Tôn Sách, rất không công bình công chính đối với hai vị đại hiệp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Chúng ta chỉ có thể nói, ảnh hưởng của thứ đầu tiên là không thể tránh được, là che mờ mắt người, là mê hoặc lòng người, lực ảnh hưởng này, là xuyên suốt cả cuộc đời.
Một chiêu cuối cùng thu thế, đoạn kiếm vững vàng tiếp được một đóa hoa lê đưa đến cho Công Tôn Sách. Tóc trên trán bên thái dương của Bàng Thống bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má, nụ cười tùy tiện kiêu ngạo, là sự phóng túng riêng có của người thiếu niên, cả người giống như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tư thái phong thần như ngọc.
Công Tôn Sách vẫn còn chìm đắm trong màn múa kiếm kia chưa thể thoát ra, ngây ngốc nhìn Bàng Thống, sau đó theo ý tứ của hắn mà lấy hoa lê, ngay ngắn cầm ở trong tay.
Bàng Thống vừa lòng cười: “Có khách từ phương xa đến, lẽ nào Công Tôn công tử không mời ta vào phòng uống chén trà?”
Ánh mắt ngốc mê của Công Tôn Sách trong thoáng chốc bừng tỉnh không ít, trên mặt tràn đầy vẻ cẩn thận nghiêm túc và bực dọc, y chuyển bàn tay đang cầm hoa lê ra phía sau, lông mày khẽ nhíu.
Khúc mắc chưa giải quyết, quan hệ hiện giờ của hai người thật sự bế tắc, chén trà này là đòi không được. Hắn thở dài một hơi trong lòng, thu kiếm, đưa cho Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách nói: “Làm gì?”
Bàng Thống nói: “Con ngựa này thuộc về ngươi. Thanh kiếm này, thay ta bảo quản vài năm, sau này ta sẽ tự mình đến lấy.”
Công Tôn Sách nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, nghi hoặc nói: “Dựa vào cái gì?”
Bàng Thống xoay người đặt thanh kiếm lên bàn đá xanh, ngón tay quyến luyến vuốt ve nó. Vỏ kiếm chất liệu gỗ trắng mịn, mặt trên khảm một viên đá quý ánh sáng êm dịu, giống như làn da và khớp xương của loại sinh vật nào đó, xúc cảm ấm áp, dường như ẩn chứa sinh mệnh.
Vuốt đến dải tua buộc trên chuôi kiếm, người nọ tự tay làm, đã nhiều năm, dẫu cho Bàng Thống giữ gìn kiếm không rời tay hơn nữa, cũng đã bẩn cũ thưa thớt.
Bàng Thống nói: “Tây Hạ nhiều lần khiêu khích Đại Tống ta. Lần này Bàng Thái sư thỉnh tấu, thánh thượng cho phép, muốn cùng Tây Hạ đấu một trận.” Hắn quay đầu lại nhìn y: “Là nam nhi chân chính, nên rong ruổi sa trường phấn chấn uy danh của đất nước. Nếu là giành không được công danh, da ngựa bọc thây cũng tốt a.”
Công Tôn Sách kéo dài âm điệu khinh thường nói: “Bàng công tử là ái tử của Thái sư, vào trong quân, cũng không nên tự mình xung phong đi đầu.”
Bàng Thống lắc đầu thở dài: “Uổng công ta và ngươi quen biết một hồi, ta cho rằng trên đời này, chỉ có Thúc Trúc hiểu ta.” Hắn buông kiếm trong tay, nhìn ánh mắt của y: “Ta trốn nhà đi nhập ngũ, phụ thân ta cũng không biết. Một tiểu binh đi tòng quân, mang theo bảo kiếm này chẳng phải làm người ta sinh nghi sao, cho nên mới đến nhờ ngươi bảo quản.” Nói đến đây, hắn cười hăng hái: “Vẫn là câu nói kia, kẻ có bản lĩnh thật sự, đi đến đâu cũng có thể phát triển. Bản lĩnh của Bàng Thống ta, cứ giao cho trời cao thử thách đi.”
Ánh mắt của Công Tôn Sách chợt lóe, muốn nói lại thôi.
Bàng Thống tóm được sự buông lỏng trong mắt y, cố ý nói thêm: “Lỡ như ta không về được, kiếm này cũng thuộc về ngươi. Tốt xấu gì cũng là tuyệt thế danh khí, bán được giá, coi như ta đưa cho Thúc Trúc để nhận lỗi.”
Lời nói thương cảm như vậy phối hợp với tiếng Thúc Trúc kia, Công Tôn Sách đã vô cùng xúc động. Bàng Thống nhân cơ hội từng bước từng bước đến gần y. Thay đổi của thiếu niên luôn là nhiều nhất, hai năm qua Công Tôn Sách cao lên không ít, nhưng mà Bàng Thống cũng đang cao, vì thế y luôn kém hắn một cái đầu. So với bộ dáng nũng nịu trong veo như nước khi du lịch kinh kỳ của Công Tôn Sách, y đã có thêm chút khí chất nam tử, mà Bàng Thống so với lúc sơ ngộ đó, càng thêm cao ngất anh vĩ.
Thân là nam giới, Công Tôn Sách giống như chỗ nào cũng rơi xuống thế hạ phong. Điều này không nghi ngờ gì đã làm thương tổn lòng tự tôn không chỗ nào không có của thiếu niên. Chút xúc động mới vừa nảy sinh toàn bộ không còn.
Bàng Thống vẫn còn tới gần từng bước, đi đến chỗ gần nhất rồi đứng lại, Công Tôn Sách đã có thể ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt đan xen giữa thiếu niên và nam nhân trên thân thể hắn, trộn lẫn với sức nóng của mồ hôi, cảm giác áp bức liền trào ra. Ánh mắt của Bàng Thống nhìn y, sâu sâu nặng nặng, có chút cười và chút tức giận, còn có sự cưng chiều đã từng quen thuộc.
Công Tôn Sách không khỏi lùi từng bước. Không biết tại sao, y có chút sợ biểu tình hiện giờ của hắn.
Bàng Thống lại đi về phía trước.
Công Tôn Sách lại lui một bước, đụng đến Đạp Nhật. Đạp Nhật cũng lớn lên cường tráng lên, so sánh với nó, Công Tôn Sách vẫn là người giấy đơn bạc. Nó cho rằng Công Tôn Sách đang chơi với nó, nó vui vẻ dùng đầu ủi y, cái ủi này, ủi y đến khuôn ngực của Bàng Thống.
Bàng Thống thuận thế giữ lấy thắt lưng của y, làm cho thân mình của y dán chặt vào mình.
Một tay của Công Tôn Sách chắn giữa hai người: “Ngươi làm gì?”
Bàng Thống chậm rãi cúi đầu thấp xuống, hô hấp thổi vào giữa tai và cổ của Công Tôn Sách.
Tim của Công Tôn Sách đập thình thịch mãnh liệt, cánh tay của Bàng Thống hữu lực chặt như vậy, muốn trốn thoát là không có khả năng. Run giọng tâm hoảng ý loạn: “Ngươi làm gì!”
Bàng Thống mỉm cười ghé đầu qua, nói: “Công Tôn Sách, lỗ tai… của ngươi thật đỏ.”
Công Tôn Sách nổi giận, nhấc chân muốn đá. Bàng Thống đã sớm xoay người bay đi, lại phi thân một cái, ha ha cười lớn từ đầu tường nhảy đi mất.
Công Tôn Sách gầm lên với tấm lưng kia: “Bàng Thống!!!”
Gia Đinh ở bên ngoài hoang mang khẩn trương chạy vào: “Làm sao vậy làm sao vậy? Thiếu gia ngươi làm sao vậy? Sao ta vừa mới nhìn thấy có bóng người vụt qua trên đầu tường? Cái gì đến vậy? Thiếu gia ngươi có sao không? Ơ ~~~ con ngựa này từ đâu đến vậy? Ơ ~~~ Sao nó lại gặm hết cúc giải trảo của thiếu gia rồi a?”
Trong chốc lát như vậy, Đạp Nhật đã ăn sạch sẽ một hàng cúc giải trảo dưới chân tường, chừa lại thân cây trơ trọi. Ngựa thích ăn hoa cỏ, thật sự chưa từng nghe nói. Y phóng mắt nhìn tiểu viện của mình, mấy đóa hoa lê nhỏ trên cây thưa thớt run rẩy, còn lại đều rơi xuống đất, gió thổi qua, hoa rơi tung bay, xào xạc trước mắt.
Quả nhiên là vật như chủ nhân, cái dạng người gì thì sẽ dạy ra cái dạng ngựa đó, đều là tay cừ khôi ngắt hoa bẻ cành. Hai vị đến viện của y một chuyến, viện này không thể nhìn được nữa.
Gia Đinh vào phòng kiểm tra một lần, mọi thứ trong ngoài đều không thiếu, nhìn thiếu gia nhà hắn ngoại trừ mặt đỏ ánh mắt dứt khoát, cũng vẫn còn khỏe mạnh. Hắn sai hạ nhân dọn dẹp hoa rơi trong viện, phát hiện thanh kiếm trên bàn đá. Gia Đinh vẫn còn nhớ thanh kiếm này, kiếm lưu quang dật thải như vậy, dù là ai từng nhìn qua sẽ không quên. Sau đó đến con ngựa trắng kia hắn cũng nhớ ra.
Gia Đinh ghé mắt nhìn thiếu gia, nghĩ: A? Thì ra là hắn…
Chuyện này chả trách sao vẻ mặt của thiếu gia khác thường. Giống như mỗi lần lão gia đụng đến chuyện của Bàng Thái sư, vẻ mặt cũng sẽ khác thường như vậy. Hai đôi phụ tử này a… Hải, chuyện tình của các chủ tử, khó mà nói, khó mà nói.
Công Tôn Sách vuốt Đạp Nhật, nói với Gia Đinh: “Không vội, không có thiếu thứ gì. Ngươi dắt con ngựa này xuống nuôi nấng cẩn thận.”
Gia Đinh đáp lời, cười thầm: Hắc, là không thiếu thứ gì, không chỉ không thiếu, mà còn thêm hai thứ.
Đạp Nhật chẳng mảy may quan tâm Bàng Thống rời đi, mấy năm này đao kiếm không có mắt, thật sự không biết có về được hay không. Nó lại chỉ cho rằng hắn đi ra ngoài dạo phố. Nó nhởn nhơ tự đắc ăn hết cúc giải trảo, cúi đầu, đóa hoa lê trong tay Công Tôn Sách cũng ăn luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook