[Bàng Sách] Tích Niên Hoán
-
Chương 3
Mỹ nhân rơi vào sự chọc ghẹo của trẻ hư. Người qua đường ngồi yên, gia đinh bị nhốt. Mỹ nhân yếu đuối vô lực phản kháng không được, lập tức sẽ lê hoa đái vũ.
Chuyện xưa nhớ tới đoạn này, hễ là người xem qua kịch bản cổ trang, đều sẽ đoán được tiết mục tiếp theo, sau đó sâu sắc cảm thấy chẳng có gì thú vị. Cái đó người ta gọi là đời người như vở kịch. Đời người và vở kịch, vốn là dung tục xấu xa và trùng hợp giống hệt nhau.
Nhưng mà bởi vì một diễn viên khác là Bàng Thống, vở kịch này sẽ không như chuyện các vị đã nghĩ.
Bàng Thống năm đó, cũng mới chỉ là một thiếu niên. Áo lam trường kiếm, mặt mày sáng sủa ánh mắt như sao. Chợt nhìn qua, thiếu hiệp này rất giống Ngự Miêu Triển Chiêu nhiều năm sau này. Đương nhiên, đây là ấn tượng khi thoáng nhìn thấy, lại nhìn lần thứ hai, bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Bàng Thống không có chính khí hiên ngang của Triển Chiêu, Triển Chiêu không có ý vị quý tộc của Bàng Thống. Triển Chiêu là thuần trắng không pha tạp chút khác màu, Bàng Thống là màn bụi nông nông sâu sâu khó mà nắm bắt. Hai người quá khác biệt.
Nói ví dụ như, y phục vân văn màu lam thủy trên người Bàng Thống, sẽ không phải là loại mà Triển Chiêu sẽ mặc.
Lại nói ví dụ như, cùng một hoàn cảnh cùng là người đứng ngoài quan sát, Triển Chiêu trước tiên sẽ phi thân qua vung lên nắm đấm trừng trị dâm tặc. Mà Bàng Thống đâu, ôm kiếm, ngồi ở sạp nhỏ ven đường nhấm nháp rượu bóc đậu phộng, nhìn vở kịch ức hiếp mỹ nhân nửa ngày, thờ ơ.
Cũng không phải thật sự thờ ơ như biểu hiện bên ngoài, hắn đang chân thành chờ đợi tiểu mỹ nhân áo trắng này sẽ theo như kịch bản trong tiểu thuyết, khóc lê hoa đái vũ cho hắn xem xem. Chờ y khóc, hắn sẽ đi cứu y.
Thiếu niên Bàng Thống, có chút tâm tư của hiệp khách. Nhưng đồng thời, hắn cũng là một tên hoàn khố mang chút nhàm chán không hơn không kém. Đương nhiên, hoàn khố này không phải là hoàn khố kia, hoàn khố, cái nào có cách thức của cái đó, cái nào có phong cách của cái đó, thật sự không thể đánh đồng.
Tiểu mỹ nhân bị mang đi rất xa. Gia đinh kia vừa khóc vừa la, cổ họng đều khản, giống như người bị người ta phi lễ là hắn. Bàng Thống nhìn thấy cây quạt trong tay của tiểu mỹ nhân rơi xuống đất, thân thể cứng ngắc giãy giụa, tránh không được, hơi hơi run lên.
Thế nhưng hắn vẫn chưa khóc?
Vậy mà vẫn chưa khóc.
Thú vị thật thú vị.
Bàng Thống phủi phủi một tay một thân toàn là vỏ đậu phộng, đứng lên đưa cho chủ quán một viên bạc. Nếu không cứu mỹ nhân, sợ rằng chỉ có thể đi nhặt xác.
Hắn không chút nghi ngờ nam hài quật cường này sẽ vì xấu hổ và giận dữ quá mức mà khí tuyệt bỏ mình.
Đến gần y, nghe được tiểu mỹ nhân nói với hai tên công tử ăn chơi kia: “Các ngươi có biết ta là ai không? Các ngươi dám động vào ta? Giữa ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, không sợ vương pháp sao?”
Lòi này quá quen tai rồi. Bàng Thống bị sét đánh tại trận, bỏ lỡ khoảnh khắc cứu mỹ nhân khỏi ma trảo.
Nhóm công tử bột kia cũng như trong dự liệu mà trả lời mạnh mẽ: “Vương pháp? Ta chính là vương pháp! Mời ngươi uống một chén là nể mặt ngươi, đừng có mà giãy dụa. Tiểu ca nhi da mỏng thịt mềm, va quệt hỏng chúng ta sẽ đau lòng.”
Tên hoàn khố Ất còn thêm một câu: “Ngươi là ai? Chúng ta thật sự không biết. Chẳng lẽ là nữ phẫn nam trang? Vậy nên cẩn thận kiểm tra xem.”
Ngay sau đó là một tràng cười dâm đãng đập vào tai.
Bàng Thống cảm thấy nếu không ra tay, sẽ bị bọn chúng ghê tởm chết tươi.
Mới vừa đề lên một hơi chuẩn bị đấu võ, Công Tôn Sác bên kia đột nhiên vùng ra khỏi sự kèm cặp của hai tên công tử ăn chơi, chạy thẳng đến bên người Bàng Thống.
Y vừa chạy vừa la: “Bàng đại ca! Bàng đại ca ngươi rốt cuộc cũng tới rồi!”
Chuyện xưa nhớ tới đoạn này, hễ là người xem qua kịch bản cổ trang, đều sẽ đoán được tiết mục tiếp theo, sau đó sâu sắc cảm thấy chẳng có gì thú vị. Cái đó người ta gọi là đời người như vở kịch. Đời người và vở kịch, vốn là dung tục xấu xa và trùng hợp giống hệt nhau.
Nhưng mà bởi vì một diễn viên khác là Bàng Thống, vở kịch này sẽ không như chuyện các vị đã nghĩ.
Bàng Thống năm đó, cũng mới chỉ là một thiếu niên. Áo lam trường kiếm, mặt mày sáng sủa ánh mắt như sao. Chợt nhìn qua, thiếu hiệp này rất giống Ngự Miêu Triển Chiêu nhiều năm sau này. Đương nhiên, đây là ấn tượng khi thoáng nhìn thấy, lại nhìn lần thứ hai, bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Bàng Thống không có chính khí hiên ngang của Triển Chiêu, Triển Chiêu không có ý vị quý tộc của Bàng Thống. Triển Chiêu là thuần trắng không pha tạp chút khác màu, Bàng Thống là màn bụi nông nông sâu sâu khó mà nắm bắt. Hai người quá khác biệt.
Nói ví dụ như, y phục vân văn màu lam thủy trên người Bàng Thống, sẽ không phải là loại mà Triển Chiêu sẽ mặc.
Lại nói ví dụ như, cùng một hoàn cảnh cùng là người đứng ngoài quan sát, Triển Chiêu trước tiên sẽ phi thân qua vung lên nắm đấm trừng trị dâm tặc. Mà Bàng Thống đâu, ôm kiếm, ngồi ở sạp nhỏ ven đường nhấm nháp rượu bóc đậu phộng, nhìn vở kịch ức hiếp mỹ nhân nửa ngày, thờ ơ.
Cũng không phải thật sự thờ ơ như biểu hiện bên ngoài, hắn đang chân thành chờ đợi tiểu mỹ nhân áo trắng này sẽ theo như kịch bản trong tiểu thuyết, khóc lê hoa đái vũ cho hắn xem xem. Chờ y khóc, hắn sẽ đi cứu y.
Thiếu niên Bàng Thống, có chút tâm tư của hiệp khách. Nhưng đồng thời, hắn cũng là một tên hoàn khố mang chút nhàm chán không hơn không kém. Đương nhiên, hoàn khố này không phải là hoàn khố kia, hoàn khố, cái nào có cách thức của cái đó, cái nào có phong cách của cái đó, thật sự không thể đánh đồng.
Tiểu mỹ nhân bị mang đi rất xa. Gia đinh kia vừa khóc vừa la, cổ họng đều khản, giống như người bị người ta phi lễ là hắn. Bàng Thống nhìn thấy cây quạt trong tay của tiểu mỹ nhân rơi xuống đất, thân thể cứng ngắc giãy giụa, tránh không được, hơi hơi run lên.
Thế nhưng hắn vẫn chưa khóc?
Vậy mà vẫn chưa khóc.
Thú vị thật thú vị.
Bàng Thống phủi phủi một tay một thân toàn là vỏ đậu phộng, đứng lên đưa cho chủ quán một viên bạc. Nếu không cứu mỹ nhân, sợ rằng chỉ có thể đi nhặt xác.
Hắn không chút nghi ngờ nam hài quật cường này sẽ vì xấu hổ và giận dữ quá mức mà khí tuyệt bỏ mình.
Đến gần y, nghe được tiểu mỹ nhân nói với hai tên công tử ăn chơi kia: “Các ngươi có biết ta là ai không? Các ngươi dám động vào ta? Giữa ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, không sợ vương pháp sao?”
Lòi này quá quen tai rồi. Bàng Thống bị sét đánh tại trận, bỏ lỡ khoảnh khắc cứu mỹ nhân khỏi ma trảo.
Nhóm công tử bột kia cũng như trong dự liệu mà trả lời mạnh mẽ: “Vương pháp? Ta chính là vương pháp! Mời ngươi uống một chén là nể mặt ngươi, đừng có mà giãy dụa. Tiểu ca nhi da mỏng thịt mềm, va quệt hỏng chúng ta sẽ đau lòng.”
Tên hoàn khố Ất còn thêm một câu: “Ngươi là ai? Chúng ta thật sự không biết. Chẳng lẽ là nữ phẫn nam trang? Vậy nên cẩn thận kiểm tra xem.”
Ngay sau đó là một tràng cười dâm đãng đập vào tai.
Bàng Thống cảm thấy nếu không ra tay, sẽ bị bọn chúng ghê tởm chết tươi.
Mới vừa đề lên một hơi chuẩn bị đấu võ, Công Tôn Sác bên kia đột nhiên vùng ra khỏi sự kèm cặp của hai tên công tử ăn chơi, chạy thẳng đến bên người Bàng Thống.
Y vừa chạy vừa la: “Bàng đại ca! Bàng đại ca ngươi rốt cuộc cũng tới rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook