[Bàng Sách] Tích Niên Hoán
-
Chương 22
Bàng Thống tìm được phòng của Công Tôn Sách, rất là mất chút thời gian. Văn nhân ít nhiều đều có chút dở hơi, bệnh dở hơi của Công Tôn Sách ngoại trừ khiết phích, còn có chứng giam mình tự phát. Sương phòng phía đông rộng rãi đông ấm hạ mát y không ở, một mình chạy đến viện nhỏ phía bắc tự cách ly mình ra, làm người ta phải tìm.
Trèo tường đẩy cửa đi vào, trong phòng mù mù mịt mịt, phảng phất còn có mùi thảo dược nhàn nhạt, mùi là loại mùi trên người Công Tôn Sách, xen lẫn trong hơi nước, triền miên đi vào tim vào phổi. Bàng Thống thầm hung hăng vỗ đùi, nếu không phải nghe trộm hai nha đầu nói chuyện, lúc này đã có thể thấy được Công Tôn Sách tắm rửa. Chuyện tốt trăm năm có một vậy mà đã bỏ qua, thật sự làm người ta đau như thắt.
Đi tiếp vào phía bên trong, Công Tôn Sách đang cúi đầu viết nhanh dưới ánh đèn. Khuôn mặt như chất chứa chuyện gì khóe miệng khẽ cười, nhìn bộ dạng, thứ đang viết tám phần là một bức thư tình. Nghĩ Công Tôn Sách trước giờ làm việc rất có trật tự, nhưng giờ vừa mới tắm xong, bồn tắm còn chưa sai người đem ra ngoài, mặc trung y, tóc ướt vắt trên vai, gấp gáp không kịp chờ đợi viết một bức thư. Ngoại trừ thư tình ra thì còn có thể là gì? Viết chiết tử bí mật cho Lão Lục? Viết cho Lão Lục y sẽ dùng giấy viết thư có màu hồng phấn sao?
Cũng may chậm một chút như vậy, sớm đến đây, sao có thể gặp được chuyện này.
Bàng Thống tựa phía sau màn che, im không tiếng động âm thầm nhìn y hồi lâu, nhìn đủ xuất thủy phù dung* này từng phân từng hào, những phần thiếu mất trong mấy năm trước đây, cũng bù vào kỹ càng. Công Tôn Sách của hiện tại, sẽ không còn có người nghi ngờ y là nữ phẫn nam trang. Vẻ thanh tú đẹp đẽ này là vẻ thanh tú hành vân lưu thủy của văn nhân dòng dõi thư hương, phong lưu gợi tình, như mây đêm nhẹ thổi, không chút dính dáng đến nữ tính. Nhưng mà phần tinh tế và tâm hồn thú vị kia, dường như cũng chẳng dính dáng đến nam nhân.
(*chỉ dung mạo đẹp đẽ ~ người đẹp)
Bàng Thống vì chỗ bất nam bất nữ của người trong lòng mà khuynh đảo, khuynh đảo xong xuôi, chậm rãi thong thả bước về phía Công Tôn Sách. Công Tôn Sách vốn là người rất nhạy bén, lực chú ý đặt trên lá thư mới để cho Bàng Thống được may mắn nhìn cả nửa ngày. Nhưng mà trong phỏng nhỏ, bị một người sống tiếp cận như thế, sao có thể không phát hiện? Vừa phát hiện gương mắt, gác bút xuống muốn đứng lên. Bàng Thống ở phía sau ấn bả vai y xuống, nói: “Thúc Trúc, là ta.”
Công Tôn Sách cắn môi, ngồi xuống cũng không quay đầu lại: “Tại sao luôn là ngươi?”
Bàng Thống nói: “Đúng vậy, luôn là ta.”
Công Tôn Sách nói: “Tướng quân chính là mệnh quan triều đình, tự tiện xông vào nhà dân là tội gì, chẳng lẽ không biết sao? Chỗ của hạ quan không phải là nhà dân, là nhà quan. Tự tiện xông vào nhà quan, tội thêm một bậc. Biết pháp mà phạm pháp, lại thêm một bậc. Tướng quân…”
Những câu còn lại đều bị một tấm khăn che đi không còn. Bàng Thống phiền nhất chính là điểm này của y, mỗi lần gặp mặt, mỏ miệng cằn nhằn càu nhàu nói không ngừng, lời thân thiết một câu cũng không có, mấy thứ đạo lý lại là cả bao cả bao.
Công Tôn Sách muốn túm tấm khăn xuống, Bàng Thống trước một bước nắm lấy tóc của y, dùng khăn lau cho y, tư thế cực kỳ thuần thục, biểu tình cực kỳ tự nhiên, giống như một công nhân kỳ lưng trong phòng tắm hành nghề đã nhiều năm, giống như lau tóc cho người ta đã quen. Thật ra làm gì có a, trong Bàng phủ nô tỳ thành đàn, đừng nói đệ đệ muội muội không cần hắn chăm sóc, chính tóc của Bàng Thống, cũng có nha hoàn lo liệu.
Hắn vì Công Tôn Sách cúc cung tận tụy một hồi. Những năm trước, một người ở Lư Châu học bài một người nhập ngũ ở biên cương, hắn đã bỏ lỡ những năm tháng y trưởng thành, những năm đó là lúc có thể gia tăng tình cảm giành được tín nhiệm. Gặp lại, Công Tôn Sách đã phác ngọc thành khí*, muốn thân cận rất khó. Bàng Thống nhớ đến lời của phụ thân dạy bảo hắn: Lúc ta ở tuổi của ngươi, ngươi đã có thể nâng kiếm chém một sân đầy người. Đến nay Bàng Thống vẫn còn độc thân, con cái tất nhiên không có, nhưng nếu như hắn có một đứa con, tắm xong vắt tóc ướt lên vai giương oai. Người làm phụ thân thấy được, quát mắng một tiếng, ấn nó ngồi lên đầu gối mình lau khô cho nó, tiểu hài tử chống cự không có kết quả, vẻ mặt bực tức, lầm bầm lầu bầu…
(*mài ngọc thành vật ~ ý như mọi chuyện đã xong rồi, k thể sửa chữa)
Bàng Thống thở dài trong lòng: Chính là như thế này a.
Tính biệt nữu của Công Tôn Sách khiến cho tình thương người cha của Bàng Thống nảy sinh, đây là một hiện tượng tốt. Có câu nói, tình yêu đến cuối cùng cũng thuộc về tình thân. Tình cảm mãnh liệt luôn luôn thiêu đốt, không phải chuyện tốt, rốt cuộc có một ngày thiêu đến choáng đầu, vậy những chuyện đã qua đều sai lầm. Phải từ từ chậm rãi mà yêu, mới có thể bình ổn lâu dài.
Mà Công Tôn Sách ngoại trừ Bao Chửng Triển Chiêu, sau 15 tuổi không còn để cho người khác lại gần như vậy. Cho dù là Bao Chửng Triển Chiêu, cũng chưa từng lau tóc thay y. Không được tự nhiên đến mức không xong, nhưng mà tóc ở trong tay người khác, vừa động liền đau, không thể không khuất phục.
Bỗng nhiên lại nhớ đến mấy tháng trước Da Luật Tuấn Tài của nước Liêu kia, đêm tối tìm y nói chuyện chính sự, hắn cũng cười tủm tỉm kéo tóc của y, dùng cái tay bẩn dính dầu mỡ, vuốt một lọn tóc lớn. Được thôi, làm mình làm mẩy với đầu tóc của y, hôm nào cắt phăng đi, xem bọn họ còn có thể thế nào.
Công Tôn Sách nói: “Mong Tướng quân buông tay, hạ quan không làm phiền Tướng quân đại giá.”
Bàng Thống đang thầm thích thú, sao có thể buông tay. Đều nói khuê phòng chi nhạc, lấy vẽ mày làm vui. Bàng Thống nói, khuê phòng (?) chi nhạc, lấy lau tóc làm vui. Tóc của Công Tôn Sách vừa mịn vừa mềm, quấn giữa các ngón tay, từng sợi từng sợi nhè nhẹ lành lạnh, mà tính khí con người lại cứng rắn như vậy ương bướng như vậy. Tóc theo tính tình mà dài, lời này cũng không thấy đúng.
Bàng Thống nói: “Thúc Trúc ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, màn không đêm dài như thế, nên cưới một phòng nương tử thêm áo thêm chăn biết lạnh biết ấm mới phải… Như thế, cũng có thể yên lòng nỗi vướng bận của lệnh tôn.”
Công Tôn Sách nghe thấy câu cuối cùng, vội vàng che thư lại. Che lại cũng đã muộn, Bàng Thống bận tay bận miệng, mắt cũng không nhàn rỗi. Chỉ chốc lát nói chuyện, đã sớm đọc toàn bộ bức thư trên bàn của Công Tôn Sách một lượt. Thì ra là thư viết cho cha của y, từng câu trong thư tha thiết, thỉnh thoảng yêu cầu dặn dò những tật xấu của phụ thân, quan hệ phụ tử không phải tốt bình thường. Tốt đến mức hơi có chút thân mật, có đứa con nào viết thư cho phụ thân, mà dùng giấy màu hồng phấn xông hương vẩy kim tuyến in hoa?
Công Tôn Sách nói: “Việc tư của hạ quan, không phiền Tướng quân quan tâm.”
Bàng Thống nói: “Vi huynh quan tâm việc chung thân đại sự của hiền đệ, cũng là thiên kinh địa nghĩa thôi.” Nói xong ngừng tay, cúi người ghé sát vào bên tai y, tiếng nói chuyện toàn bộ thổi vào trong tai y: “Nói đến chuyện biết lạnh biết ấm thêm áo thêm chăn, ngươi thấy vi huynh thế nào?”
Trò đùa này chơi lớn rồi. Mặt của Công Tôn Sách đỏ ửng lên, tóc cũng không cần, đá ngã cái ghế bịt tai nhảy dựng lên tránh khỏi Bàng Thống, cảnh giác đứng dựa vào cây cột. Buồn cười chính là tấm khăn trắng vẫn còn phủ trên đầu, sợi tóc khô một nửa rũ xuống vài phần, hỗn độn che trước lông mi đôi mắt. Rất giống hình tượng của thiếu nữ gặp phải trẻ hư phi lễ chưa thành, nhưng mà biểu tình uy phong giới nghiêm xâm lấn kia lại cường hãn hơn thiếu nữ rất nhiều.
Công Tôn Sách nói: “Tướng quân chớ lấy hạ quan ra đùa giỡn.”
Bàng Thống chậm rãi đến gần, lại là biểu tình ủy khuất: “Ta giống như đang đùa giỡn?”
Công Tôn Sách nói: “Giống.”
Bàng Thống nói: “Vậy ngươi nhìn nhầm rồi, nhìn kỹ lại xem.”
Công Tôn Sách bị hắn đứng kề sát gắt gao, phía sau là cây cột, lui không được. Đây phải trách Triển Chiêu, bảo vệ Công Tôn đại ca của hắn quá gắt quá chu đáo, nhưng lại không cho y thường thức phòng sói. Nếu như Công Tôn công tử có nhiều kinh nghiệm bị vây quanh một chút, vậy y sẽ biết khi có sói vào phòng, muốn chạy phải chạy ra phía cửa, chứ không phải tự động tìm góc chết.
Nếu đã ở trong góc chết, ánh mắt có trốn nữa, không khỏi đánh mất thân phận của Lễ bộ Thị lang. Trốn cái gì nha, đại cô nương mới trốn! Thẳng tắp hung hăng nghênh đón, không khách khí mà nhìn. Nhìn thấy trên mặt Bàng Thống một nửa là ám muội, một nửa là ôn nhu, nhìn sâu hơn, lại dường như có vài phần chân thật.
Bàng Thống cũng nương ưu thế thân cao, từ trên cao nhìn xuống Công Tôn Sách. Tại góc độ ánh đèn này, phát hiện chóp mũi của Công Tôn Sách tròn tròn vểnh vểnh, cực kỳ không tương xứng với khuôn mặt tuấn tú của y. Vì thế hắn cười, cái cười này, cười bay mất mấy phần chân thật đáng quý kia.
Công Tôn Sách tức giận, kéo cái khăn trên đỉnh đầu ném xuống đất, hai tay đẩy Bàng Thống. Công Tôn Sách suy cho cùng là nam nhân, ra sức dùng lực đẩy liền đẩy hắn ra. Mà Bàng Thống suy cho cùng là tướng quân, túm lấy vai của Công Tôn Sách, lại ấn y về trên cây cột.
Công Tôn Sách thật sự có chút giận: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Bàng Thống nói: “A? Ngươi rồi? Không gọi ta Tướng quân sao?”
Công Tôn Sách chống cự tiêu cực, không nhìn hắn không đáp lời.
Bàng Thống nói: “Ngươi xem, từ trước đến nay đều là như vậy. Ta nói lời thật, mọi người đều coi như đang nghe chuyện đùa. Lúc ta nói đùa, mọi người lại coi nó như thật.”
Công Tôn Sách nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới vài lần, nói: “Đây là vấn đề về nhân phẩm của Tướng quân.”
Bàng Thống bị mắng mặt mày hớn hở, nói: “Ta muốn giải thích, ngươi thấy ta đang đùa giỡn, đúng lúc chứng minh bây giờ ta đang rất nghiêm túc.”
Công Tôn Sách lập tức lại mở to mắt: “Toàn lời hồ ngôn loạn ngữ.”
Bàng Thống nói: “Tại sao Mộc Lan của Song Hỷ trấn kia có thể, mà đổi thành ta, lại là hồ ngôn loạn ngữ? Hắn chẳng phải cũng là nam đó thôi!”
Công Tôn Sách nói: “Bởi vì ngay từ đầu ta không biết hắn là nam.”
Bàng Thống nói: “Ngươi cũng có thể giả vờ không biết ta là nam a!”
Công Tôn Sách tức giận nói: “Uổng cho ngươi là một Tướng quân! Lời này cũng nói ra khỏi miệng được!” Lại khinh bỉ nhìn hắn: “Bộ tôn vinh này của Tướng quân, thứ cho hạ quan giả vờ không tới.”
Bàng Thống bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra Thúc Trúc nghi ngờ vi huynh không đẹp bằng Mộc Lan đệ đệ…” Nhấn mạnh hai chữ đệ đệ, ý định cường điệu lên.
Mộc Lan là nốt ruồi chu sa trong lòng của Công Tôn Sách, tỳ vết xinh đẹp, không được tùy tiện đụng vào. Tối nay hai lần ba bận bị Bàng Thống lấy ra trêu chọc, thật sự có chút ẩn giận. Bàng Thống hết lần này tới lần khác không có nhãn giới, lại thêm một câu: “Ta thật muốn biết, nếu Mộc Lan còn sống, ngươi sẽ làm thế nào với hắn.”
Vấn đề này Công Tôn Sách cũng từng nghĩ qua, đêm khuya yên tĩnh không ngừng nghĩ trăm ngàn lần, nhưng nghĩ không ra đáp án. Nếu như là nữ tử, cho dù tàn tật, cho dù xuất thân thấp hèn, cho dù thân gánh tội nặng, Công Tôn Sách y cũng sẽ không ghét bỏ. Nhưng mà là một nam nhân, y phải làm thế nào với hắn? Mộc Lan chết rồi, là Mộc Lan có lỗi với y. Nhưng nếu Mộc Lan còn sống, y sẽ càng có lỗi với Mộc Lan.
Công Tôn Sách nghiêng đầu đi, biểu tình có chút không bình thường. Bàng Thống nhận thấy được, cũng thu lại vẻ tươi cười buông vai của y ra, thoáng lui về phía sau một chút, y cũng không động đậy, đưa tay ra sau lưng tựa vào cây cột, cúi đầu, hơn phân nửa tóc che lấy mặt, giống như đang âm thầm nuốt lệ.
Công Tôn Sách ở trước mặt Bao Chửng Triển Chiêu, không chịu để lộ sự đau lòng. Mà Bàng Thống cợt nhả trêu chọc y, y liền bài sơn đảo hải chống đỡ không được. Công Tôn Sách ở trước mặt người khác giả vờ xa lạ giả vờ đến mức cơ bản không có một chút sơ hở. Sau lưng người khác ở cùng Bàng Thống, y có giả vờ thế nào cũng giả vờ không giống, trăm ngàn chỗ hở, giống như về đến lúc thiếu niên, tâm tình thoải mái, hỉ nộ ái ố toàn bộ đều khó có thể điều khiển mà hiện lên trên mặt, một câu cũng chịu không được.
Đây là chỗ khác biệt giữa Bàng Thống và Bao Chửng Triển Chiêu.
Bàng Thống tự cảm thấy quá đáng, nhưng quả thật không nghĩ đến, một câu mà thôi, đã thật sự tổn thương y. Có thể thấy là đã nghiêm túc, có thể thấy là đã để tâm. Thoáng chốc sự đố kỵ với Mộc Lan đệ đệ cũng bài sơn đảo hải. Hắn xoay lưng lại đi đến trước thư án, lấy một vật từ trong ngực ra đặt ở trên bàn.
Công Tôn Sách thấp giọng lạnh lùng nói: “Cái gì vậy, ta không cần.”
Bàng Thống cũng nghiêm mặt nói: “Quan hệ với người Đông Doanh không dễ xây dựng a! Người Liêu tuy rằng hung tàn, nhưng nếu thật sự phải ở chung với nhau, tốt xấu gì cũng có vài phần trượng nghĩa. Người Đông Doanh này… hừ…” Hắn cười lạnh: “Ta dò xét rồi. Hộ tống thần khí nhưng lại mang đến 200 thị vệ, còn là cao thủ được tuyển chọn kỹ lưỡng. Đây là tín phù của ta, lỡ như ngươi muốn điều binh khiến tướng, cũng dùng được.”
Buổi chiều Hoàng đế mới phân công việc cho Bao Chửng, nhanh như vậy Bàng Thống đã biết nhất thanh nhị sở. Công Tôn Sách nhận thấy chút khác thường, thần kinh lập tức căng thẳng, quẳng xuống Mộc Lan nhi nữ tình trường, sải bước đến phía trước một bước nhìn bóng lưng của hắn, cảnh giác nói: “Hạ quan tuy bất tài, Lễ bộ Thị lang nhị phẩm, sẽ không điều động được binh lính trong nha môn sao?”
Bàng Thống nói: “Sớm vài ngày sẽ điều động được, còn hiện giờ sao, không điều động được.”
Từ khi Bàng Thống quản lý công việc lớn nhỏ của quân giới, mặc dù không hoàn toàn nắm giữ tướng lĩnh tứ phương, binh lính thủ thành nha môn ở các địa phương hắn đều nhặt như nhặt từng quan từng quan tiền, đã thu thập nắm chặt ở trong tay. Số lượng khá là khả quan a…
Công Tôn Sách thay Hoàng đế rùng mình một cái.
Vẻ mặt thông báo của Bàng Thống vì sự đau lòng của Công Tôn Sách và sự hiềm nghi của Công Tôn Sách mà kết thúc, nhưng mà mục đích thông báo đã đạt được rồi. Nhìn cũng nhìn đủ, tóc cũng sờ đủ, chính sự cũng đã làm. Yên lặng đứng trong phòng của y trong chốc lát, nên đi. Nên đi lại luyến tiếc, lấy quần áo của y qua vỗ vỗ, bộ màu xanh biếc, là y phục hắn tặng cho y.
Hắn đột nhiên quay người lại, Công Tôn Sách không kịp thu hồi ý thù địch và cảnh giác trong ánh mắt. Bàng Thống hơi hơi có chút bị thương, nhưng chỉ là hơi hơi, tính tình của trẻ nhỏ, tâm nhãn vừa tỉ mỉ vừa nặng vừa trung thành, không trách y, chỉ trách lập trường của hai người bọn họ quá không hợp. Xoay chuyển lại không được, từ từ xoay chuyển thôi, coi như hắn cùng y dây dưa vậy.
Đem bộ y phục màu xanh lá kia khoác lên trên người của Công Tôn Sách, khó có được Công Tôn Sách không trốn, ánh mắt giấu đi hoài nghi, chỉ còn lại nghiêm túc và một mảng lãnh ý. Bàng Thống phớt lờ cười cười, thay y sửa sang sợi tóc rũ trước ngực, Công Tôn Sách vẫn không trốn.
Bàng Thống ôn nhu nói: “Sáng sớm mai phải đi rồi. Vậy ta cũng đi đây. Sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong lại là cười. Sau đó cũng không quay đầu lại, trèo tường leo viện, đường nào đến đường đó về.
Công Tôn Sách đi đến phía trước thư án, cầm lấy tín phù nhìn, là khối lệnh bài của Phi Vân Kỵ.
Công Tôn Sách nghĩ: Cái này nên giấu kỹ, bị Bao Chửng Triển Chiêu nhìn thấy, y và Bàng Thống, có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Sau đó khối lệnh bài này quả thật rất hữu dụng. Một chuyến đến Già Diệp tự, Thiếu tướng quân đùa giỡn ngang ngược, Bao Chửng than ngắn thở dài sầu khổ suy nghĩ, không biết đang nghĩ cái gì, cũng không biết muốn nghĩ đến khi nào. Vẫn là Công Tôn Sách có tư vị nam nhân, một câu “đi sắp xếp một số chuyện” chấn kinh tứ tọa*, suất không chịu được.
(*Hình dung việc lên tiếng rất độc đáo, mới lạ, khiến người khiếp sợ, thường có ý ca ngợi)
Nhưng mà đến nha môn, thân phận Lễ bộ Thị lang quả nhiên không điều động được một binh một tốt, y thầm ngoan độc mắng Bàng Thống lòng muôn dạ thú ở trong lòng, bất đắc dĩ, không cam không nguyện móc ra lệnh bài vung loáng qua một cái trước mặt sĩ quan. Cần phải cực nhanh vung loáng lên một cái, Triển Chiêu ngay cạnh bên, bị hắn nhìn thấy thì tính thế nào?
Sĩ quan kia giật mình, nói: “Cho phép tiểu nhân nhìn lại một lần.”
Vì thế Công Tôn Sách lại tức giận lấy ra vung lên một lần nữa.
“Thấy rõ chưa?”
Sĩ quan nói: “Thấy rõ thấy rõ rồi. Đại nhân muốn bao nhiêu binh, thì có bấy nhiêu binh.”
Công Tôn Sách lườm hắn một cái, nghĩ các ngươi nhận lương bổng của Hoàng Thượng, lại chỉ nhận thức binh phù thân binh của Bàng Thống. Vậy thì tính là cái gì? Ngươi thứ chó má ăn cây táo rào cây sung.
Sĩ quan kia ăn cây táo rào cây sung không sai. Mà hành vi và phẫn uất của Công Tôn Sách, cũng có một câu có thể hình dung: Nhận của Thái Sơn, y còn không cảm tạ mặt đất a. Cầm binh phù, y còn không cảm tạ Bàng Thống a. Bàng Thống làm người tốt, chỉ nhặt được mắng chửi thôi.
Nhưng mà nói lại, chỉ cần Công Tôn Sách bình bình an an, Bàng Thống bị mắng cũng chịu. Cho nên nói Bàng Thống này a, ở chỗ của Công Tôn Sách, thật đúng là có vài phần phẩm chất riêng biệt của Long Ngâm kiếm — Hảo kiếm (hảo tiện)* a!
Trèo tường đẩy cửa đi vào, trong phòng mù mù mịt mịt, phảng phất còn có mùi thảo dược nhàn nhạt, mùi là loại mùi trên người Công Tôn Sách, xen lẫn trong hơi nước, triền miên đi vào tim vào phổi. Bàng Thống thầm hung hăng vỗ đùi, nếu không phải nghe trộm hai nha đầu nói chuyện, lúc này đã có thể thấy được Công Tôn Sách tắm rửa. Chuyện tốt trăm năm có một vậy mà đã bỏ qua, thật sự làm người ta đau như thắt.
Đi tiếp vào phía bên trong, Công Tôn Sách đang cúi đầu viết nhanh dưới ánh đèn. Khuôn mặt như chất chứa chuyện gì khóe miệng khẽ cười, nhìn bộ dạng, thứ đang viết tám phần là một bức thư tình. Nghĩ Công Tôn Sách trước giờ làm việc rất có trật tự, nhưng giờ vừa mới tắm xong, bồn tắm còn chưa sai người đem ra ngoài, mặc trung y, tóc ướt vắt trên vai, gấp gáp không kịp chờ đợi viết một bức thư. Ngoại trừ thư tình ra thì còn có thể là gì? Viết chiết tử bí mật cho Lão Lục? Viết cho Lão Lục y sẽ dùng giấy viết thư có màu hồng phấn sao?
Cũng may chậm một chút như vậy, sớm đến đây, sao có thể gặp được chuyện này.
Bàng Thống tựa phía sau màn che, im không tiếng động âm thầm nhìn y hồi lâu, nhìn đủ xuất thủy phù dung* này từng phân từng hào, những phần thiếu mất trong mấy năm trước đây, cũng bù vào kỹ càng. Công Tôn Sách của hiện tại, sẽ không còn có người nghi ngờ y là nữ phẫn nam trang. Vẻ thanh tú đẹp đẽ này là vẻ thanh tú hành vân lưu thủy của văn nhân dòng dõi thư hương, phong lưu gợi tình, như mây đêm nhẹ thổi, không chút dính dáng đến nữ tính. Nhưng mà phần tinh tế và tâm hồn thú vị kia, dường như cũng chẳng dính dáng đến nam nhân.
(*chỉ dung mạo đẹp đẽ ~ người đẹp)
Bàng Thống vì chỗ bất nam bất nữ của người trong lòng mà khuynh đảo, khuynh đảo xong xuôi, chậm rãi thong thả bước về phía Công Tôn Sách. Công Tôn Sách vốn là người rất nhạy bén, lực chú ý đặt trên lá thư mới để cho Bàng Thống được may mắn nhìn cả nửa ngày. Nhưng mà trong phỏng nhỏ, bị một người sống tiếp cận như thế, sao có thể không phát hiện? Vừa phát hiện gương mắt, gác bút xuống muốn đứng lên. Bàng Thống ở phía sau ấn bả vai y xuống, nói: “Thúc Trúc, là ta.”
Công Tôn Sách cắn môi, ngồi xuống cũng không quay đầu lại: “Tại sao luôn là ngươi?”
Bàng Thống nói: “Đúng vậy, luôn là ta.”
Công Tôn Sách nói: “Tướng quân chính là mệnh quan triều đình, tự tiện xông vào nhà dân là tội gì, chẳng lẽ không biết sao? Chỗ của hạ quan không phải là nhà dân, là nhà quan. Tự tiện xông vào nhà quan, tội thêm một bậc. Biết pháp mà phạm pháp, lại thêm một bậc. Tướng quân…”
Những câu còn lại đều bị một tấm khăn che đi không còn. Bàng Thống phiền nhất chính là điểm này của y, mỗi lần gặp mặt, mỏ miệng cằn nhằn càu nhàu nói không ngừng, lời thân thiết một câu cũng không có, mấy thứ đạo lý lại là cả bao cả bao.
Công Tôn Sách muốn túm tấm khăn xuống, Bàng Thống trước một bước nắm lấy tóc của y, dùng khăn lau cho y, tư thế cực kỳ thuần thục, biểu tình cực kỳ tự nhiên, giống như một công nhân kỳ lưng trong phòng tắm hành nghề đã nhiều năm, giống như lau tóc cho người ta đã quen. Thật ra làm gì có a, trong Bàng phủ nô tỳ thành đàn, đừng nói đệ đệ muội muội không cần hắn chăm sóc, chính tóc của Bàng Thống, cũng có nha hoàn lo liệu.
Hắn vì Công Tôn Sách cúc cung tận tụy một hồi. Những năm trước, một người ở Lư Châu học bài một người nhập ngũ ở biên cương, hắn đã bỏ lỡ những năm tháng y trưởng thành, những năm đó là lúc có thể gia tăng tình cảm giành được tín nhiệm. Gặp lại, Công Tôn Sách đã phác ngọc thành khí*, muốn thân cận rất khó. Bàng Thống nhớ đến lời của phụ thân dạy bảo hắn: Lúc ta ở tuổi của ngươi, ngươi đã có thể nâng kiếm chém một sân đầy người. Đến nay Bàng Thống vẫn còn độc thân, con cái tất nhiên không có, nhưng nếu như hắn có một đứa con, tắm xong vắt tóc ướt lên vai giương oai. Người làm phụ thân thấy được, quát mắng một tiếng, ấn nó ngồi lên đầu gối mình lau khô cho nó, tiểu hài tử chống cự không có kết quả, vẻ mặt bực tức, lầm bầm lầu bầu…
(*mài ngọc thành vật ~ ý như mọi chuyện đã xong rồi, k thể sửa chữa)
Bàng Thống thở dài trong lòng: Chính là như thế này a.
Tính biệt nữu của Công Tôn Sách khiến cho tình thương người cha của Bàng Thống nảy sinh, đây là một hiện tượng tốt. Có câu nói, tình yêu đến cuối cùng cũng thuộc về tình thân. Tình cảm mãnh liệt luôn luôn thiêu đốt, không phải chuyện tốt, rốt cuộc có một ngày thiêu đến choáng đầu, vậy những chuyện đã qua đều sai lầm. Phải từ từ chậm rãi mà yêu, mới có thể bình ổn lâu dài.
Mà Công Tôn Sách ngoại trừ Bao Chửng Triển Chiêu, sau 15 tuổi không còn để cho người khác lại gần như vậy. Cho dù là Bao Chửng Triển Chiêu, cũng chưa từng lau tóc thay y. Không được tự nhiên đến mức không xong, nhưng mà tóc ở trong tay người khác, vừa động liền đau, không thể không khuất phục.
Bỗng nhiên lại nhớ đến mấy tháng trước Da Luật Tuấn Tài của nước Liêu kia, đêm tối tìm y nói chuyện chính sự, hắn cũng cười tủm tỉm kéo tóc của y, dùng cái tay bẩn dính dầu mỡ, vuốt một lọn tóc lớn. Được thôi, làm mình làm mẩy với đầu tóc của y, hôm nào cắt phăng đi, xem bọn họ còn có thể thế nào.
Công Tôn Sách nói: “Mong Tướng quân buông tay, hạ quan không làm phiền Tướng quân đại giá.”
Bàng Thống đang thầm thích thú, sao có thể buông tay. Đều nói khuê phòng chi nhạc, lấy vẽ mày làm vui. Bàng Thống nói, khuê phòng (?) chi nhạc, lấy lau tóc làm vui. Tóc của Công Tôn Sách vừa mịn vừa mềm, quấn giữa các ngón tay, từng sợi từng sợi nhè nhẹ lành lạnh, mà tính khí con người lại cứng rắn như vậy ương bướng như vậy. Tóc theo tính tình mà dài, lời này cũng không thấy đúng.
Bàng Thống nói: “Thúc Trúc ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, màn không đêm dài như thế, nên cưới một phòng nương tử thêm áo thêm chăn biết lạnh biết ấm mới phải… Như thế, cũng có thể yên lòng nỗi vướng bận của lệnh tôn.”
Công Tôn Sách nghe thấy câu cuối cùng, vội vàng che thư lại. Che lại cũng đã muộn, Bàng Thống bận tay bận miệng, mắt cũng không nhàn rỗi. Chỉ chốc lát nói chuyện, đã sớm đọc toàn bộ bức thư trên bàn của Công Tôn Sách một lượt. Thì ra là thư viết cho cha của y, từng câu trong thư tha thiết, thỉnh thoảng yêu cầu dặn dò những tật xấu của phụ thân, quan hệ phụ tử không phải tốt bình thường. Tốt đến mức hơi có chút thân mật, có đứa con nào viết thư cho phụ thân, mà dùng giấy màu hồng phấn xông hương vẩy kim tuyến in hoa?
Công Tôn Sách nói: “Việc tư của hạ quan, không phiền Tướng quân quan tâm.”
Bàng Thống nói: “Vi huynh quan tâm việc chung thân đại sự của hiền đệ, cũng là thiên kinh địa nghĩa thôi.” Nói xong ngừng tay, cúi người ghé sát vào bên tai y, tiếng nói chuyện toàn bộ thổi vào trong tai y: “Nói đến chuyện biết lạnh biết ấm thêm áo thêm chăn, ngươi thấy vi huynh thế nào?”
Trò đùa này chơi lớn rồi. Mặt của Công Tôn Sách đỏ ửng lên, tóc cũng không cần, đá ngã cái ghế bịt tai nhảy dựng lên tránh khỏi Bàng Thống, cảnh giác đứng dựa vào cây cột. Buồn cười chính là tấm khăn trắng vẫn còn phủ trên đầu, sợi tóc khô một nửa rũ xuống vài phần, hỗn độn che trước lông mi đôi mắt. Rất giống hình tượng của thiếu nữ gặp phải trẻ hư phi lễ chưa thành, nhưng mà biểu tình uy phong giới nghiêm xâm lấn kia lại cường hãn hơn thiếu nữ rất nhiều.
Công Tôn Sách nói: “Tướng quân chớ lấy hạ quan ra đùa giỡn.”
Bàng Thống chậm rãi đến gần, lại là biểu tình ủy khuất: “Ta giống như đang đùa giỡn?”
Công Tôn Sách nói: “Giống.”
Bàng Thống nói: “Vậy ngươi nhìn nhầm rồi, nhìn kỹ lại xem.”
Công Tôn Sách bị hắn đứng kề sát gắt gao, phía sau là cây cột, lui không được. Đây phải trách Triển Chiêu, bảo vệ Công Tôn đại ca của hắn quá gắt quá chu đáo, nhưng lại không cho y thường thức phòng sói. Nếu như Công Tôn công tử có nhiều kinh nghiệm bị vây quanh một chút, vậy y sẽ biết khi có sói vào phòng, muốn chạy phải chạy ra phía cửa, chứ không phải tự động tìm góc chết.
Nếu đã ở trong góc chết, ánh mắt có trốn nữa, không khỏi đánh mất thân phận của Lễ bộ Thị lang. Trốn cái gì nha, đại cô nương mới trốn! Thẳng tắp hung hăng nghênh đón, không khách khí mà nhìn. Nhìn thấy trên mặt Bàng Thống một nửa là ám muội, một nửa là ôn nhu, nhìn sâu hơn, lại dường như có vài phần chân thật.
Bàng Thống cũng nương ưu thế thân cao, từ trên cao nhìn xuống Công Tôn Sách. Tại góc độ ánh đèn này, phát hiện chóp mũi của Công Tôn Sách tròn tròn vểnh vểnh, cực kỳ không tương xứng với khuôn mặt tuấn tú của y. Vì thế hắn cười, cái cười này, cười bay mất mấy phần chân thật đáng quý kia.
Công Tôn Sách tức giận, kéo cái khăn trên đỉnh đầu ném xuống đất, hai tay đẩy Bàng Thống. Công Tôn Sách suy cho cùng là nam nhân, ra sức dùng lực đẩy liền đẩy hắn ra. Mà Bàng Thống suy cho cùng là tướng quân, túm lấy vai của Công Tôn Sách, lại ấn y về trên cây cột.
Công Tôn Sách thật sự có chút giận: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Bàng Thống nói: “A? Ngươi rồi? Không gọi ta Tướng quân sao?”
Công Tôn Sách chống cự tiêu cực, không nhìn hắn không đáp lời.
Bàng Thống nói: “Ngươi xem, từ trước đến nay đều là như vậy. Ta nói lời thật, mọi người đều coi như đang nghe chuyện đùa. Lúc ta nói đùa, mọi người lại coi nó như thật.”
Công Tôn Sách nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới vài lần, nói: “Đây là vấn đề về nhân phẩm của Tướng quân.”
Bàng Thống bị mắng mặt mày hớn hở, nói: “Ta muốn giải thích, ngươi thấy ta đang đùa giỡn, đúng lúc chứng minh bây giờ ta đang rất nghiêm túc.”
Công Tôn Sách lập tức lại mở to mắt: “Toàn lời hồ ngôn loạn ngữ.”
Bàng Thống nói: “Tại sao Mộc Lan của Song Hỷ trấn kia có thể, mà đổi thành ta, lại là hồ ngôn loạn ngữ? Hắn chẳng phải cũng là nam đó thôi!”
Công Tôn Sách nói: “Bởi vì ngay từ đầu ta không biết hắn là nam.”
Bàng Thống nói: “Ngươi cũng có thể giả vờ không biết ta là nam a!”
Công Tôn Sách tức giận nói: “Uổng cho ngươi là một Tướng quân! Lời này cũng nói ra khỏi miệng được!” Lại khinh bỉ nhìn hắn: “Bộ tôn vinh này của Tướng quân, thứ cho hạ quan giả vờ không tới.”
Bàng Thống bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra Thúc Trúc nghi ngờ vi huynh không đẹp bằng Mộc Lan đệ đệ…” Nhấn mạnh hai chữ đệ đệ, ý định cường điệu lên.
Mộc Lan là nốt ruồi chu sa trong lòng của Công Tôn Sách, tỳ vết xinh đẹp, không được tùy tiện đụng vào. Tối nay hai lần ba bận bị Bàng Thống lấy ra trêu chọc, thật sự có chút ẩn giận. Bàng Thống hết lần này tới lần khác không có nhãn giới, lại thêm một câu: “Ta thật muốn biết, nếu Mộc Lan còn sống, ngươi sẽ làm thế nào với hắn.”
Vấn đề này Công Tôn Sách cũng từng nghĩ qua, đêm khuya yên tĩnh không ngừng nghĩ trăm ngàn lần, nhưng nghĩ không ra đáp án. Nếu như là nữ tử, cho dù tàn tật, cho dù xuất thân thấp hèn, cho dù thân gánh tội nặng, Công Tôn Sách y cũng sẽ không ghét bỏ. Nhưng mà là một nam nhân, y phải làm thế nào với hắn? Mộc Lan chết rồi, là Mộc Lan có lỗi với y. Nhưng nếu Mộc Lan còn sống, y sẽ càng có lỗi với Mộc Lan.
Công Tôn Sách nghiêng đầu đi, biểu tình có chút không bình thường. Bàng Thống nhận thấy được, cũng thu lại vẻ tươi cười buông vai của y ra, thoáng lui về phía sau một chút, y cũng không động đậy, đưa tay ra sau lưng tựa vào cây cột, cúi đầu, hơn phân nửa tóc che lấy mặt, giống như đang âm thầm nuốt lệ.
Công Tôn Sách ở trước mặt Bao Chửng Triển Chiêu, không chịu để lộ sự đau lòng. Mà Bàng Thống cợt nhả trêu chọc y, y liền bài sơn đảo hải chống đỡ không được. Công Tôn Sách ở trước mặt người khác giả vờ xa lạ giả vờ đến mức cơ bản không có một chút sơ hở. Sau lưng người khác ở cùng Bàng Thống, y có giả vờ thế nào cũng giả vờ không giống, trăm ngàn chỗ hở, giống như về đến lúc thiếu niên, tâm tình thoải mái, hỉ nộ ái ố toàn bộ đều khó có thể điều khiển mà hiện lên trên mặt, một câu cũng chịu không được.
Đây là chỗ khác biệt giữa Bàng Thống và Bao Chửng Triển Chiêu.
Bàng Thống tự cảm thấy quá đáng, nhưng quả thật không nghĩ đến, một câu mà thôi, đã thật sự tổn thương y. Có thể thấy là đã nghiêm túc, có thể thấy là đã để tâm. Thoáng chốc sự đố kỵ với Mộc Lan đệ đệ cũng bài sơn đảo hải. Hắn xoay lưng lại đi đến trước thư án, lấy một vật từ trong ngực ra đặt ở trên bàn.
Công Tôn Sách thấp giọng lạnh lùng nói: “Cái gì vậy, ta không cần.”
Bàng Thống cũng nghiêm mặt nói: “Quan hệ với người Đông Doanh không dễ xây dựng a! Người Liêu tuy rằng hung tàn, nhưng nếu thật sự phải ở chung với nhau, tốt xấu gì cũng có vài phần trượng nghĩa. Người Đông Doanh này… hừ…” Hắn cười lạnh: “Ta dò xét rồi. Hộ tống thần khí nhưng lại mang đến 200 thị vệ, còn là cao thủ được tuyển chọn kỹ lưỡng. Đây là tín phù của ta, lỡ như ngươi muốn điều binh khiến tướng, cũng dùng được.”
Buổi chiều Hoàng đế mới phân công việc cho Bao Chửng, nhanh như vậy Bàng Thống đã biết nhất thanh nhị sở. Công Tôn Sách nhận thấy chút khác thường, thần kinh lập tức căng thẳng, quẳng xuống Mộc Lan nhi nữ tình trường, sải bước đến phía trước một bước nhìn bóng lưng của hắn, cảnh giác nói: “Hạ quan tuy bất tài, Lễ bộ Thị lang nhị phẩm, sẽ không điều động được binh lính trong nha môn sao?”
Bàng Thống nói: “Sớm vài ngày sẽ điều động được, còn hiện giờ sao, không điều động được.”
Từ khi Bàng Thống quản lý công việc lớn nhỏ của quân giới, mặc dù không hoàn toàn nắm giữ tướng lĩnh tứ phương, binh lính thủ thành nha môn ở các địa phương hắn đều nhặt như nhặt từng quan từng quan tiền, đã thu thập nắm chặt ở trong tay. Số lượng khá là khả quan a…
Công Tôn Sách thay Hoàng đế rùng mình một cái.
Vẻ mặt thông báo của Bàng Thống vì sự đau lòng của Công Tôn Sách và sự hiềm nghi của Công Tôn Sách mà kết thúc, nhưng mà mục đích thông báo đã đạt được rồi. Nhìn cũng nhìn đủ, tóc cũng sờ đủ, chính sự cũng đã làm. Yên lặng đứng trong phòng của y trong chốc lát, nên đi. Nên đi lại luyến tiếc, lấy quần áo của y qua vỗ vỗ, bộ màu xanh biếc, là y phục hắn tặng cho y.
Hắn đột nhiên quay người lại, Công Tôn Sách không kịp thu hồi ý thù địch và cảnh giác trong ánh mắt. Bàng Thống hơi hơi có chút bị thương, nhưng chỉ là hơi hơi, tính tình của trẻ nhỏ, tâm nhãn vừa tỉ mỉ vừa nặng vừa trung thành, không trách y, chỉ trách lập trường của hai người bọn họ quá không hợp. Xoay chuyển lại không được, từ từ xoay chuyển thôi, coi như hắn cùng y dây dưa vậy.
Đem bộ y phục màu xanh lá kia khoác lên trên người của Công Tôn Sách, khó có được Công Tôn Sách không trốn, ánh mắt giấu đi hoài nghi, chỉ còn lại nghiêm túc và một mảng lãnh ý. Bàng Thống phớt lờ cười cười, thay y sửa sang sợi tóc rũ trước ngực, Công Tôn Sách vẫn không trốn.
Bàng Thống ôn nhu nói: “Sáng sớm mai phải đi rồi. Vậy ta cũng đi đây. Sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong lại là cười. Sau đó cũng không quay đầu lại, trèo tường leo viện, đường nào đến đường đó về.
Công Tôn Sách đi đến phía trước thư án, cầm lấy tín phù nhìn, là khối lệnh bài của Phi Vân Kỵ.
Công Tôn Sách nghĩ: Cái này nên giấu kỹ, bị Bao Chửng Triển Chiêu nhìn thấy, y và Bàng Thống, có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Sau đó khối lệnh bài này quả thật rất hữu dụng. Một chuyến đến Già Diệp tự, Thiếu tướng quân đùa giỡn ngang ngược, Bao Chửng than ngắn thở dài sầu khổ suy nghĩ, không biết đang nghĩ cái gì, cũng không biết muốn nghĩ đến khi nào. Vẫn là Công Tôn Sách có tư vị nam nhân, một câu “đi sắp xếp một số chuyện” chấn kinh tứ tọa*, suất không chịu được.
(*Hình dung việc lên tiếng rất độc đáo, mới lạ, khiến người khiếp sợ, thường có ý ca ngợi)
Nhưng mà đến nha môn, thân phận Lễ bộ Thị lang quả nhiên không điều động được một binh một tốt, y thầm ngoan độc mắng Bàng Thống lòng muôn dạ thú ở trong lòng, bất đắc dĩ, không cam không nguyện móc ra lệnh bài vung loáng qua một cái trước mặt sĩ quan. Cần phải cực nhanh vung loáng lên một cái, Triển Chiêu ngay cạnh bên, bị hắn nhìn thấy thì tính thế nào?
Sĩ quan kia giật mình, nói: “Cho phép tiểu nhân nhìn lại một lần.”
Vì thế Công Tôn Sách lại tức giận lấy ra vung lên một lần nữa.
“Thấy rõ chưa?”
Sĩ quan nói: “Thấy rõ thấy rõ rồi. Đại nhân muốn bao nhiêu binh, thì có bấy nhiêu binh.”
Công Tôn Sách lườm hắn một cái, nghĩ các ngươi nhận lương bổng của Hoàng Thượng, lại chỉ nhận thức binh phù thân binh của Bàng Thống. Vậy thì tính là cái gì? Ngươi thứ chó má ăn cây táo rào cây sung.
Sĩ quan kia ăn cây táo rào cây sung không sai. Mà hành vi và phẫn uất của Công Tôn Sách, cũng có một câu có thể hình dung: Nhận của Thái Sơn, y còn không cảm tạ mặt đất a. Cầm binh phù, y còn không cảm tạ Bàng Thống a. Bàng Thống làm người tốt, chỉ nhặt được mắng chửi thôi.
Nhưng mà nói lại, chỉ cần Công Tôn Sách bình bình an an, Bàng Thống bị mắng cũng chịu. Cho nên nói Bàng Thống này a, ở chỗ của Công Tôn Sách, thật đúng là có vài phần phẩm chất riêng biệt của Long Ngâm kiếm — Hảo kiếm (hảo tiện)* a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook