[Bàng Sách] Tích Niên Hoán
-
Chương 18
Công Tôn Sách cảm thấy có chút nguy cơ, lưng dán sát vào vách tường, nói: “Tối khuya rồi, ngươi lại muốn làm gì?”
Câu này hỏi rất hay, muốn làm gì, chẳng phải thừa dịp tối khuya sao?
Bàng Thống nói: “Chẳng làm gì, luyện võ mệt mỏi, ngươi cho ta nghỉ nhờ chút.” Nói xong cũng không quan tâm Công Tôn Sách có bằng lòng hay không, thân mình đã dựa lên rồi. Cằm gác lên vai của Công Tôn Sách, hai tay vòng qua thắt lưng của y.
Nhắm mắt lại, Bàng Thống vùi chóp mũi vào trong mái tóc của Công Tôn Sách hít một hơi thật sâu, mùi thảo dược và mùi rượu hòa trộn vào nhau, thành một mùi thơm lạ lùng khiến người ta say say. Lúc này mới phát hiện ra thật sự mệt mỏi, nhận được tin tức Công Tôn Sách bị giam trong quân doanh nước Liêu, hắn mang theo 72 Phi Vân Kỵ ngựa không dừng vó chạy hai ngày một đêm, đã chạy chết hết mấy con ngựa. Thân thể mệt mỏi là thứ yếu, người Liêu dã man hung tàn, Công Tôn Sách rơi vào trong tay bọn họ, nếu ngoài miệng còn không chịu thua, không biết phải chịu đau khổ thế nào. Bàng Thống nghĩ đến đấy, tâm giống như bị rán ở trong dầu, một chút cũng không khoa trương, một chút cũng không văn vẻ, chính là bị rán ở trong dầu, lửa nhỏ dầu ấm, cũng không phải đau, chính là gian nan như thiêu như đốt.
Cứ như vậy, gặp mặt rồi, y còn không xem hắn là gì đâu. Tựa như bây giờ, cho hắn dựa vào cũng chẳng mất đi miếng thịt, Công Tôn Sách còn không bằng lòng, lầm bầm lầu bầu oán trách không để yên. Bàng Thống thật muốn cắn một miếng lên cái miệng của y, để xem y còn có thể nói được gì không. Nhưng mà không dễ dàng gì có cơ hội ôm y, sẽ không muốn động, vừa động sẽ dọa y sợ, vậy mất nhiều hơn được.
Công Tôn Sách không tính là thấp, cũng không tính là gầy, nhưng muốn tránh thoát Bàng Thống là rất khó khăn. Say đến mức choáng váng u mê, cũng không muốn giãy dụa, đứng tiếp nhận sức nặng và nhiệt lượng của Bàng Thống, trong miệng không biết đang nói cái gì. Nói đến mệt, mặt tựa vào ngực của Bàng Thống lừ đừ buồn ngủ. Nghĩ người này cũng thật tốt a, ấm như vậy, chỉ dựa vào hắn, cũng không còn cảm nhận được gió lạnh trăng lạnh đêm dài chưa hết của biên cương. Đáng tiếc là bẩn, trong quần áo có vị gió cát. Còn đáng tiếc là cứng, tựa vào trên người hắn giống như tựa vào tấm ván gỗ. Đáng tiếc nhất chính là, sao hắn chính là Bàng Thống? Sao hắn lại là Bàng Thống con của Bàng Thái sư?
Nghĩ như vậy, trong lòng một dòng hoài niệm ôn nhu trào dâng, giống như về đến thuở thiếu niên, đê xanh bên bờ sông, gió trăng không giống như biên cương, nhưng người bên cạnh là một, là người từ trước đến nay chưa từng thay đổi, là người cứu giúp tương trợ trong lúc nguy nan. Y chưa từng cảm ơn hắn, nhưng hắn vẫn luôn bằng lòng sưởi ấm y như vậy.
Thấp giọng gọi một tiếng: “Úy Ly…” Thanh âm kia vọng ra từ ngực của Bàng Thống, sầu muộn tan đi, vừa nhẹ, vừa giống như tiếng trẻ con nức nở.
Bàng Thống nghe thấy liền run lên, mấp máy miệng, cái gì cũng chưa nói, siết chặt vòng tay thêm một chút, lông mày khẽ nhíu lại.
Cứ đứng như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, ánh trăng lên cao trên đỉnh đầu, lại trượt tới nơi chân trời, nghiêng nghiêng chiếu rọi xuống. Gió đêm trở lạnh. Bàng Thống vẫn không nỡ buông tay. Tối nay Công Tôn Sách say, say không tỉnh táo, mới nhu thuận đến như vậy. Say này, làm sao còn có cơ hội như thế a. Nhìn y nhiều một chút cũng phải bị hung hăng trừng về.
Bàng Thống đánh bạo, tay chậm rãi di chuyển trên lưng Công Tôn Sách, lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve. Thấy Công Tôn Sách chưa phát hiện chưa phảng kháng, lá gan không khỏi lớn thêm, sức tay nặng lên, diện tích sờ tới cũng rộng lên, rốt cuộc sờ đến thắt lưng của Công Tôn Sách—–
Về chuyện sờ đến thắt lưng này, kẻ hèn này không dám khẳng định. Theo bản thân Bàng Thống nói, hắn sờ Công Tôn Sách, đó là cách vỗ về tình bạn không mang theo bất cứ ý tình dục nào, cho nên giới hạn ở phần lưng. Mà căn cứ theo lời của Phi Vân Kỵ số 囧囧 đi tiểu đêm đêm đó (nhân chứng yêu cầu giấu số) tận mắt chứng kiến, chắc chắn tay của Bàng Tướng quân sờ thắt lưng của Công Tôn đại nhân. Không phải là cánh tay vòng qua, mà là lòng bàn tay vuốt ve, không chỉ một lần, không chỉ một lát, không chỉ… ách… Bởi vì nhân chứng nhìn thấy tận mắt từ chối ra mặt đối chứng song phương với Bàng Thống, cho nên tính chân thật và tính tinh cậy của chứng cứ phải chờ bàn bạc lại.
[…] Có sờ thắt lưng hay không kẻ hèn này không biết, nhưng mà a, Bàng Thống sờ vào ngực của Công Tôn Sách, đó là chắc chắn.
Sau khi Bàng Thống nhìn rõ thứ trong tay, nói: “Thúc Trúc, trong lòng ngươi, có ta, đúng không?”
Một câu dùng bốn chỗ ngừng, đủ để thấy nội tâm của Bàng Thống kích động và nóng lòng cỡ nào, không dám tin chắc, lại trông mong dào dạt.
Dưới ánh trăng, thứ Bàng Thống cầm trong tay chính là bình an kết năm đó lấy từ trên người Công Tôn Sách, cùng hắn vào sinh ra tử vô số lần, sau đó lại trả cho Công Tôn Sách phù hộ y hết bệnh.
Bình an kết vẫn là hình dạng như lần cuối cùng Bàng Thống thấy nó vài năm trước, không tân trang, cũng không cũ đi. Vết máu khô cạn trên mặt, sợi tơ bị đứt, dây hoa văn không đổi. Viên ngọc châu trên gút thắt, ban đầu cũng không trơn bóng như vậy. Mấy năm Bàng Thống nhập ngũ rảnh rỗi liền nắm nó ở trong tay, bao nhiêu năm bị thấm khí huyết làn da của hắn, thật sự đã ủ sơn ngọc thành ngọc bích bóng lưỡng.
Công Tôn Sách là người muốn sạch sẽ nhất, một chút bẩn một chút bụi, y cũng không chịu dính. Nhưng lại đem bình an kết bẩn nhuộm máu này đặt ở trong ngực kề sát áo trong.
Bàng Thống rất muốn biết, đây là ý gì.
Công Tôn Sách không đáp.
Bàng Thống lại nói: “Thúc Trúc, ngươi có biết không, ta đối với ngươi…” Những lời sau đó, nói không nên lời.
Lúc Bàng Thống thăm viếng trà trộn thanh lâu, hồng tụ** khắp các lâu đều gọi mời, nổi danh lan xa. Ngay cả những kẻ bán nghệ không bán thân, không bán nghệ cũng không bán thân, toàn bộ hắn đều bách chiến bách thắng, đối phó nữ nhân và đối phó nam nhân đều rất tài giỏi. Nhưng đây không giống, Công Tôn Sách không giống. Chấp niệm của Bàng Thống đối với y, là sở hữu, mà không phải đạt được. Đạt được nam nhân nữ nhân khác, giống như đạt được một món đồ, là thân phận, là để khoe ra. Công Tôn Sách không phải món đồ, y là nhân vật có thể ngang vai ngang vế cùng Bàng Thống, là một nam nhân. Muốn làm cho y cam tâm tình nguyện thuộc sở hữu của hắn, mới là mục đích.
(*Tay áo đỏ ~ hình ảnh các thanh lâu nữ tử thường đứng trên lầu vẫy tay áo gọi khách.)
Trước hoa dưới trăng, nghiêm túc chính thức thổ lộ với một nam nhân tài giỏi, đối với Bàng Thống vẫn là chuyện khó khăn. Đây là lần thẹn thùng trăm năm mới có một lần của Bàng Thống. Thật ra, hắn thấy quyết tâm thách thức chính mình một trận cũng không sao, coi như diễn tập cho lần thổ lộ không nghiêm chỉnh mai sau, dù sao Công Tôn Sách cũng không nghe thấy.
Tại sao không nghe thấy? Công Tôn Sách say đến nửa đêm, lại có cái ấm của nhiệt độ cơ thể của Bàng Thống, làm gì có đạo lý không ngủ cho được? Nhưng mà Công Tôn công tử của chúng ta nằm say dưới ánh trăng là nằm say có trình độ. Đầu tiên không phải là nằm, là đứng, tiếp theo, rõ ràng y say đến mức toàn bộ ý thức rơi vào ngủ say, mắt lại mở một nửa, tạo thành dấu hiệu giả đang tỉnh táo.
Bàng Thống nghĩ: Thảo nào, sờ mó nửa ngày cũng không giận, ta còn tưởng…
Làm chuyện gì cũng đều là nhất sương tình nguyện.
Trong khe hở đôi mắt nửa mở của Công Tôn Sách có vài điểm sáng sáng, giống như hai ngôi sao trên bầu trời rơi vào bên trong. Bàng Thống thở dài, lấy tay vuốt mắt Công Tôn Sách nhắm lại. Động tác này hắn đã làm quen ở trên chiến trường, người ta là chết không nhắm mắt, y là say không nhắm mắt, trợn mắt đứng ngủ, rất dọa người.
Nhưng mà Công Tôn Sách say, thật sự là… ánh mắt ôn nhu sủng nịch không chút che giấu không chút kiêng kỵ, lại nhìn xem, nhìn thấy trước mắt sương mù nổi lên như ảo như mộng. Thật không hiểu là Công Tôn Sách say rượu, hay là Bàng Thống say người trong lòng ngực này.
Cuối cùng vẫn không nỡ để y ngủ dưới bầu trời sao trong màn sương đêm như vậy. Đưa về Phong Nguyệt lâu không tiện, chẳng phải con mèo nhỏ ở chung phòng với y sao? Nếu y không muốn để cho người ta biết hai người bọn họ quen biết, vậy không cho người ta biết. Nhìn y giả vờ như thật, lén lén lút lút trêu chọc y, cũng là một loại thú vui.
Luồn tay dưới đầu gối bế Công Tôn Sách lên, muốn ôm về trong dịch quán, mới vừa quay người, liền đối mặt với đôi mắt như ma trơi cách đó không xa.
Bàng Thống không hoảng loạng có tật giật mình, chỉ là bỗng nhiên phát hiện, nếu so sánh, đôi mắt trong như nước của Công Tôn Sách không tính là sáng, phông nền đen thui chấm hai điểm sáng như xé không mà ra, vậy mới có lực xuyên thấy, vậy mới gọi là nhìn thấy mà giật mình.
Bàng Thống nói: “Bao Chửng?”
Câu này hỏi rất hay, muốn làm gì, chẳng phải thừa dịp tối khuya sao?
Bàng Thống nói: “Chẳng làm gì, luyện võ mệt mỏi, ngươi cho ta nghỉ nhờ chút.” Nói xong cũng không quan tâm Công Tôn Sách có bằng lòng hay không, thân mình đã dựa lên rồi. Cằm gác lên vai của Công Tôn Sách, hai tay vòng qua thắt lưng của y.
Nhắm mắt lại, Bàng Thống vùi chóp mũi vào trong mái tóc của Công Tôn Sách hít một hơi thật sâu, mùi thảo dược và mùi rượu hòa trộn vào nhau, thành một mùi thơm lạ lùng khiến người ta say say. Lúc này mới phát hiện ra thật sự mệt mỏi, nhận được tin tức Công Tôn Sách bị giam trong quân doanh nước Liêu, hắn mang theo 72 Phi Vân Kỵ ngựa không dừng vó chạy hai ngày một đêm, đã chạy chết hết mấy con ngựa. Thân thể mệt mỏi là thứ yếu, người Liêu dã man hung tàn, Công Tôn Sách rơi vào trong tay bọn họ, nếu ngoài miệng còn không chịu thua, không biết phải chịu đau khổ thế nào. Bàng Thống nghĩ đến đấy, tâm giống như bị rán ở trong dầu, một chút cũng không khoa trương, một chút cũng không văn vẻ, chính là bị rán ở trong dầu, lửa nhỏ dầu ấm, cũng không phải đau, chính là gian nan như thiêu như đốt.
Cứ như vậy, gặp mặt rồi, y còn không xem hắn là gì đâu. Tựa như bây giờ, cho hắn dựa vào cũng chẳng mất đi miếng thịt, Công Tôn Sách còn không bằng lòng, lầm bầm lầu bầu oán trách không để yên. Bàng Thống thật muốn cắn một miếng lên cái miệng của y, để xem y còn có thể nói được gì không. Nhưng mà không dễ dàng gì có cơ hội ôm y, sẽ không muốn động, vừa động sẽ dọa y sợ, vậy mất nhiều hơn được.
Công Tôn Sách không tính là thấp, cũng không tính là gầy, nhưng muốn tránh thoát Bàng Thống là rất khó khăn. Say đến mức choáng váng u mê, cũng không muốn giãy dụa, đứng tiếp nhận sức nặng và nhiệt lượng của Bàng Thống, trong miệng không biết đang nói cái gì. Nói đến mệt, mặt tựa vào ngực của Bàng Thống lừ đừ buồn ngủ. Nghĩ người này cũng thật tốt a, ấm như vậy, chỉ dựa vào hắn, cũng không còn cảm nhận được gió lạnh trăng lạnh đêm dài chưa hết của biên cương. Đáng tiếc là bẩn, trong quần áo có vị gió cát. Còn đáng tiếc là cứng, tựa vào trên người hắn giống như tựa vào tấm ván gỗ. Đáng tiếc nhất chính là, sao hắn chính là Bàng Thống? Sao hắn lại là Bàng Thống con của Bàng Thái sư?
Nghĩ như vậy, trong lòng một dòng hoài niệm ôn nhu trào dâng, giống như về đến thuở thiếu niên, đê xanh bên bờ sông, gió trăng không giống như biên cương, nhưng người bên cạnh là một, là người từ trước đến nay chưa từng thay đổi, là người cứu giúp tương trợ trong lúc nguy nan. Y chưa từng cảm ơn hắn, nhưng hắn vẫn luôn bằng lòng sưởi ấm y như vậy.
Thấp giọng gọi một tiếng: “Úy Ly…” Thanh âm kia vọng ra từ ngực của Bàng Thống, sầu muộn tan đi, vừa nhẹ, vừa giống như tiếng trẻ con nức nở.
Bàng Thống nghe thấy liền run lên, mấp máy miệng, cái gì cũng chưa nói, siết chặt vòng tay thêm một chút, lông mày khẽ nhíu lại.
Cứ đứng như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, ánh trăng lên cao trên đỉnh đầu, lại trượt tới nơi chân trời, nghiêng nghiêng chiếu rọi xuống. Gió đêm trở lạnh. Bàng Thống vẫn không nỡ buông tay. Tối nay Công Tôn Sách say, say không tỉnh táo, mới nhu thuận đến như vậy. Say này, làm sao còn có cơ hội như thế a. Nhìn y nhiều một chút cũng phải bị hung hăng trừng về.
Bàng Thống đánh bạo, tay chậm rãi di chuyển trên lưng Công Tôn Sách, lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve. Thấy Công Tôn Sách chưa phát hiện chưa phảng kháng, lá gan không khỏi lớn thêm, sức tay nặng lên, diện tích sờ tới cũng rộng lên, rốt cuộc sờ đến thắt lưng của Công Tôn Sách—–
Về chuyện sờ đến thắt lưng này, kẻ hèn này không dám khẳng định. Theo bản thân Bàng Thống nói, hắn sờ Công Tôn Sách, đó là cách vỗ về tình bạn không mang theo bất cứ ý tình dục nào, cho nên giới hạn ở phần lưng. Mà căn cứ theo lời của Phi Vân Kỵ số 囧囧 đi tiểu đêm đêm đó (nhân chứng yêu cầu giấu số) tận mắt chứng kiến, chắc chắn tay của Bàng Tướng quân sờ thắt lưng của Công Tôn đại nhân. Không phải là cánh tay vòng qua, mà là lòng bàn tay vuốt ve, không chỉ một lần, không chỉ một lát, không chỉ… ách… Bởi vì nhân chứng nhìn thấy tận mắt từ chối ra mặt đối chứng song phương với Bàng Thống, cho nên tính chân thật và tính tinh cậy của chứng cứ phải chờ bàn bạc lại.
[…] Có sờ thắt lưng hay không kẻ hèn này không biết, nhưng mà a, Bàng Thống sờ vào ngực của Công Tôn Sách, đó là chắc chắn.
Sau khi Bàng Thống nhìn rõ thứ trong tay, nói: “Thúc Trúc, trong lòng ngươi, có ta, đúng không?”
Một câu dùng bốn chỗ ngừng, đủ để thấy nội tâm của Bàng Thống kích động và nóng lòng cỡ nào, không dám tin chắc, lại trông mong dào dạt.
Dưới ánh trăng, thứ Bàng Thống cầm trong tay chính là bình an kết năm đó lấy từ trên người Công Tôn Sách, cùng hắn vào sinh ra tử vô số lần, sau đó lại trả cho Công Tôn Sách phù hộ y hết bệnh.
Bình an kết vẫn là hình dạng như lần cuối cùng Bàng Thống thấy nó vài năm trước, không tân trang, cũng không cũ đi. Vết máu khô cạn trên mặt, sợi tơ bị đứt, dây hoa văn không đổi. Viên ngọc châu trên gút thắt, ban đầu cũng không trơn bóng như vậy. Mấy năm Bàng Thống nhập ngũ rảnh rỗi liền nắm nó ở trong tay, bao nhiêu năm bị thấm khí huyết làn da của hắn, thật sự đã ủ sơn ngọc thành ngọc bích bóng lưỡng.
Công Tôn Sách là người muốn sạch sẽ nhất, một chút bẩn một chút bụi, y cũng không chịu dính. Nhưng lại đem bình an kết bẩn nhuộm máu này đặt ở trong ngực kề sát áo trong.
Bàng Thống rất muốn biết, đây là ý gì.
Công Tôn Sách không đáp.
Bàng Thống lại nói: “Thúc Trúc, ngươi có biết không, ta đối với ngươi…” Những lời sau đó, nói không nên lời.
Lúc Bàng Thống thăm viếng trà trộn thanh lâu, hồng tụ** khắp các lâu đều gọi mời, nổi danh lan xa. Ngay cả những kẻ bán nghệ không bán thân, không bán nghệ cũng không bán thân, toàn bộ hắn đều bách chiến bách thắng, đối phó nữ nhân và đối phó nam nhân đều rất tài giỏi. Nhưng đây không giống, Công Tôn Sách không giống. Chấp niệm của Bàng Thống đối với y, là sở hữu, mà không phải đạt được. Đạt được nam nhân nữ nhân khác, giống như đạt được một món đồ, là thân phận, là để khoe ra. Công Tôn Sách không phải món đồ, y là nhân vật có thể ngang vai ngang vế cùng Bàng Thống, là một nam nhân. Muốn làm cho y cam tâm tình nguyện thuộc sở hữu của hắn, mới là mục đích.
(*Tay áo đỏ ~ hình ảnh các thanh lâu nữ tử thường đứng trên lầu vẫy tay áo gọi khách.)
Trước hoa dưới trăng, nghiêm túc chính thức thổ lộ với một nam nhân tài giỏi, đối với Bàng Thống vẫn là chuyện khó khăn. Đây là lần thẹn thùng trăm năm mới có một lần của Bàng Thống. Thật ra, hắn thấy quyết tâm thách thức chính mình một trận cũng không sao, coi như diễn tập cho lần thổ lộ không nghiêm chỉnh mai sau, dù sao Công Tôn Sách cũng không nghe thấy.
Tại sao không nghe thấy? Công Tôn Sách say đến nửa đêm, lại có cái ấm của nhiệt độ cơ thể của Bàng Thống, làm gì có đạo lý không ngủ cho được? Nhưng mà Công Tôn công tử của chúng ta nằm say dưới ánh trăng là nằm say có trình độ. Đầu tiên không phải là nằm, là đứng, tiếp theo, rõ ràng y say đến mức toàn bộ ý thức rơi vào ngủ say, mắt lại mở một nửa, tạo thành dấu hiệu giả đang tỉnh táo.
Bàng Thống nghĩ: Thảo nào, sờ mó nửa ngày cũng không giận, ta còn tưởng…
Làm chuyện gì cũng đều là nhất sương tình nguyện.
Trong khe hở đôi mắt nửa mở của Công Tôn Sách có vài điểm sáng sáng, giống như hai ngôi sao trên bầu trời rơi vào bên trong. Bàng Thống thở dài, lấy tay vuốt mắt Công Tôn Sách nhắm lại. Động tác này hắn đã làm quen ở trên chiến trường, người ta là chết không nhắm mắt, y là say không nhắm mắt, trợn mắt đứng ngủ, rất dọa người.
Nhưng mà Công Tôn Sách say, thật sự là… ánh mắt ôn nhu sủng nịch không chút che giấu không chút kiêng kỵ, lại nhìn xem, nhìn thấy trước mắt sương mù nổi lên như ảo như mộng. Thật không hiểu là Công Tôn Sách say rượu, hay là Bàng Thống say người trong lòng ngực này.
Cuối cùng vẫn không nỡ để y ngủ dưới bầu trời sao trong màn sương đêm như vậy. Đưa về Phong Nguyệt lâu không tiện, chẳng phải con mèo nhỏ ở chung phòng với y sao? Nếu y không muốn để cho người ta biết hai người bọn họ quen biết, vậy không cho người ta biết. Nhìn y giả vờ như thật, lén lén lút lút trêu chọc y, cũng là một loại thú vui.
Luồn tay dưới đầu gối bế Công Tôn Sách lên, muốn ôm về trong dịch quán, mới vừa quay người, liền đối mặt với đôi mắt như ma trơi cách đó không xa.
Bàng Thống không hoảng loạng có tật giật mình, chỉ là bỗng nhiên phát hiện, nếu so sánh, đôi mắt trong như nước của Công Tôn Sách không tính là sáng, phông nền đen thui chấm hai điểm sáng như xé không mà ra, vậy mới có lực xuyên thấy, vậy mới gọi là nhìn thấy mà giật mình.
Bàng Thống nói: “Bao Chửng?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook