[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô
-
Chương 5
Mọi người hàn huyên xong, phân thành chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Da Luật Văn Tài kia chắp tay nói với Công Tôn Sách: Công Tôn đại nhân, lâu ngày không gặp, hao gầy rất nhiều a.
Công Tôn Sách cười nhạt: Đây chẳng phải là nhờ phúc của Da Luật Đại vương sao.
Người nọ cười hắc hắc, nói: Nội tử*, nhờ ta gửi lời thăm hỏi đại nhân.
(*Nội tử: Vợ, bà xã)
Công Tôn Sách nói: Nội tử, cũng nhờ ta gửi lời thăm hỏi đại nhân.
Nghe câu này, Bạch Ngọc Đường và Da Luật Văn Tài đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Công Tôn Sách, Da Luật Văn Tài kia run giọng hỏi: Ngươi, thành thân khi nào?
Bạch Ngọc Đường âm thầm gật đầu, tâm nói, tiểu tử ngươi hỏi vấn đề này thật sự là then chốt nha.
Công Tôn Sách cười đến mức rất vô tội, nói: Ta chưa có thành thân a.
Vậy, đính hôn?
Cũng chưa.
Vậy mới nãy ngươi nói…
Ta không có vợ, cho nên cũng không có người thăm hỏi ngươi, lời khách sáo, ngươi tưởng thật như vậy làm gì.
Bây giờ Bạch Ngọc Đường rốt cuộc khẳng định, Công Tôn Sách và Bao Chửng, quả thật là do một thầy dạy dỗ. [=)))]
Nhưng Da Luật Văn Tài kia không giận dữ, chỉ nói: Công Tôn đại nhân vẫn vui tính giống như trước đây.
Công Tôn Sách nói: Ừ, chủ yếu là do hôm nay Bao Chửng không phát huy, nếu không thì cũng không đến lượt ta vui tính.
Bao Chửng nghe vậy ngẩng đầu lên nói: Công Tôn, măng hôm nay rất tươi, ngươi mau nếm thử, Tiểu Ngũ rất có tài lựa đồ ăn a.
Bạch Ngọc Đường tiến đến ghé vào bên tai của Triển Chiêu nhỏ giọng nói: Nếu lát nữa ta có ra tay với Bao đại nhân thì ngươi nhất định phải ngăn ta lại.
Da Luật Văn Tài bỗng nhiên khẽ nhíu mày, nói: Công Tôn đại nhân, nếu ta nhớ không lầm, ngươi là Lễ bộ Thị lang?
Công Tôn Sách nói: Đúng vậy.
Da Luật Văn Tài mở cây quạt trong tay ra, chậm rãi nói: Vẫn nói Nam triều là đất nước lễ nghi, ta là Nam viện Đại vương, lần này đến Tống, lại do Công Tôn đại nhân tiếp, chẳng phải là địa vị hai bên không tương xứng sao? Ít nhất cũng nên là thượng cấp của đại nhân, Lễ bộ Thượng thư tiếp đãi ta chứ.
Công Tôn Sách nói: Không cần.
Đôi mày thanh tú của Da Luật Văn Tài nhướng lên: A?
Công Tôn Sách nhìn về phía Bao Chửng, không trả lời, y chỉ bưng chén trà trước mặt lên, cầm ở trong tay.
Bao Chửng buông đũa xuống, nói: Bạch Ngũ hiệp, cho ta mượn cây quạt dùng một chút.
Bạch Ngọc Đường vô cùng vô cùng không tình nguyện đưa cây quạt cho Bao Chửng.
Bao Chửng cũng học Da Luật Văn Tài, “ba” một tiếng mở cây quạt ra, mặt trên là chữ “Phong lưu thiên hạ một mình ta” mà tất cả mọi người đều biết.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy một miệng trà nghẹn trong họng, nuốt không xuống, phun không ra, hơi thở sớm đã hỗn loạn, nếu cứ quậy phá thêm nữa, thì công sức nãy giờ, nói không chừng sẽ bị phá hủy.
Triển Chiêu, khóe miệng chỉ mang cái cười nhạt, không rõ ý tứ.
Bao Chửng nói: Nếu là thượng cấp của Da Luật Đại vương, Liêu chủ đến chơi, Lễ bộ Thượng thư của Đại Tống ta nhất định sẽ kính cẩn nghênh đón.
Nói xong, lại “ba” một tiếng khép cây quạt lại, thở dài: Thơm quá, xông chết ta rồi.
Bạch Ngọc Đường lườm hắn một cái, tâm nói: Huân hương này, ngoại trừ của ta ra, ngươi cũng chỉ có thể ngửi thấy ở hoàng cung. Hắn không khỏi nhẹ “hừ” một tiếng.
Da Luật Văn Tài vẫn không tức giận, từ từ nói: Khoe khoang nhất thời cãi cọ vô nghĩa! Hừ hừ, còn chưa biết lần này phải nộp cho Đại Liêu ta bao nhiêu tuế tệ (tiền hằng năm) đâu!
Công Tôn Sách nghiêm mặt nói: Lời ấy của Da Luật Đại vương sai rồi.
Da Luật Văn Tài nói: Mong được nghe cho rõ.
Công Tôn Sách nói: Thứ nhất, Bao đại nhân không phải là khoe khoang nhất thời cãi cọ vô nghĩa, mà là có cơ hội sẽ khoe khoang, lúc nào cũng vậy, mọi chuyện đều phải khoe khoang, thứ hai, tuế tệ, không phải nộp.
Vậy đó là gì?
Ban thưởng.
A? Lừa mình dối người!
Lần này Công Tôn Sách cũng không trả lời, trên mặt vẫn là nét cười thản nhiên, Bạch Ngọc Đường nghĩ, chỉ sợ Lễ bộ Thị lang Đại Tống lại không hiểu rõ rồi, quả thật là lừa mình dối người.
Da Luật Văn Tài lại từng bước ép sát, nói: Thị lang đại nhân, ngài cho rằng, bây giờ quý quốc còn có tài sản gì để nói chuyện điều kiện với ta sao?
Giọng nói của Công Tôn Sách lập tức trở nên lạnh lùng: Đại Tống ta, ngàn ngạn vạn vạn binh sĩ tốt, đây chính là tài sản!
Da Luật Văn Tài cười vang nói: Ha ha! Được! Được! Ngàn ngàn vạn vạn binh sĩ tốt, ngoại trừ họ Triệu kia đi. Ta thấy, giang sơn Đại Tống này vẫn tính là của họ Lưu. (Bối cảnh: Lúc này Lưu thái hậu vẫn còn khỏe mạnh, khỏe mạnh!)
Tay của Triển Chiêu, nắm lấy Cự Khuyết ở trên bàn.
Bạch Ngọc Đường nghe cũng tức giận, hận không thể trực tiếp đâm một kiếm cho xong.
Bao Chửng lại buông đũa xuống, thản nhiên nói: Bao mỗ bất tài, có điều vẫn nghe được về Tiêu gia ở Đại Liêu.
Sắc mặt của Da Luật Văn Tài thoáng chốc lạnh lùng. Thật lâu sau, hắn mới lạnh lùng nói: Bao đại nhân là người thông minh, chẳng phải sẽ nghe được câu, cách mười dặm thì không là đồng hương, phong tục Liêu Tống bất đồng, có một số việc, ở Đại Liêu ta, không coi là quá phận.
Công Tôn Sách nói: Bao Chửng nói là Tiêu gia của Đại Liêu rất có thế lực, điều này có quan hệ gì với phong tục? Nhưng mà Da Luật huynh đọc nhiều sách Hán, chắc tự mình cũng hiểu được, có một số việc là quá phận.
Da Luật Văn Tài không nói gì, cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt.
Bạch Ngọc Đường âm thầm phát hiện, cả căn phòng này, trong lúc những người này đang cười nói, gió nổi mây vần.
Triển Chiêu bất động thanh sắc. Hắn nhìn về phía Công Tôn Sách, mới hơi hơi nhíu mày.
Tâm của Bạch Ngọc Đường, không khỏi run lên một chút.
Quả nhiên, hắn nghe thấy Công Tôn Sách cao giọng nói: Đàm phán lần này, còn có một chuyện, mong Da Luật Đại vương nhất định phải đồng ý.
Đôi mắt lanh lảnh của Da Luật Văn Tài nhìn về phía Công Tôn Sách: Không biết là chuyện gì.
Công Tôn Sách nói: Thi cốt của Bàng Thống, Trung Châu Vương của Đại Tống ta, vạn mong trả lại.
Mặt của Da Luật Văn Tài ghé sát vào Công Tôn Sách, cười nói: Đây, xem là điều kiện sao?
Công Tôn Sách nói: Không phải điều kiện, mà là phải, trả lại không điều kiện. Bàng Thống, là Vương gia của Đại Tống ta, nào có đạo lý hoàng tộc phải chôn xác nơi tha hương.
Vậy sao? Chỉ sợ Công Tôn công tử, còn có tư tâm.
Có tư tâm hay không, không phải là vấn đề hai nước cần thảo luận đàm phán.
Nếu, ta không trả, ngươi định thế nào?
Công Tôn Sách nhìn Da Luật Văn Tài, đôi mắt như nước con ngươi như băng, bỗng nhiên y nở nụ cười, gằn từng tiếng, vô cùng rõ ràng vô cùng bình tĩnh nói: Nếu ngươi không trả, ta sẽ, chết cho ngươi xem.
Triển Chiêu, gắt gao nắm lấy Cự Khuyết, ngón tay đã trở nên trắng bệt, Bạch Ngọc Đường giật mình, vươn tay, phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn. Bàn tay kia không có ý định thả lỏng, Bạch Ngọc Đường cảm thấy từ lòng bàn tay mình, mạch đập của Triển Chiêu run lên, run rẩy làm tâm trạng của hắn cũng không yên.
Da Luật Văn tài hừ một tiếng: Chết? Ta sẽ không thành toàn cho ngươi.
Công Tôn Sách mỉm cười như trước, gương mặt lúc đó, bấp bênh: Dù có thành toàn hay không, cũng không phiền Đại vương lo lắng.
Bao Chửng nói: Vậy ngươi nói, trả hay không trả?
Da Luật Văn Tài vung tay áo, giọng điệu đột nhiên cao lên: Nếu ta có thể trả thì sớm đã trả rồi! Đỡ phải ở đây dong dài với các ngươi!
Ánh mắt Công Tôn Sách, loáng thoáng, lướt qua mọi người, trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, cảm thấy đó là hai luồng lửa thiêu đốt, chói mắt đến mức làm cho người khác không thể nào nhìn gần, lại không thể dời ánh mắt đi, hắn đành phải nhìn về gương mặt tái nhợt của y, lại nghe y nói rõ ràng: Ngươi nói là, hắn, thi cốt không còn?
Da Luật Văn Tài tạm dừng một chút, giống như để bình phục tâm tình, hắn lại chậm rãi nói: Chi bằng Công Tôn công tử cứ cho rằng Bàng Tướng quân sống chết chưa rõ thì vẫn tốt hơn một chút, nhưng mà… Hắn ghé sát vào mặt của Công Tôn Sách, mỉm cười: Nhưng mà, chỗ đó, thập tử…
Công Tôn Sách nhìn về phía đôi mắt của hắn.
Cũng không thể nhất sinh.
Nói xong, cứ vậy rời chỗ mà đi.
Nơi Công Tôn Sách đứng, ánh nến lay lắt, thân mình y cũng theo đó mà lay động, thật lâu sau, y quay về phía Bao Chửng, cười thê lương, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: Bao Chửng.
Bao Chửng đi qua giữ lấy hai cánh tay của y: Công Tôn Sách! Ngươi…
Lời nói nghẹn ở nơi nào, lại không biết phải nói sao mới tốt.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời của Công Tôn Sách, chỉ nhìn hắn chăm chú, mở miệng, lại nói không nên lời, khóe môi, vẫn mang theo nụ cười thê lương kia.
Triển Chiêu đứng bên cạnh bàn, nhưng không có ý định đi về phía trước, tuyệt vọng kia nhất xúc tức phát*, bức người khác không thể thở nổi.
(*Nhất xúc tức phát: Vô cùng căng thẳng, chạm vào là sẽ nổ)
Bạch Ngọc Đường cảm thấy loại tình cảnh này, thật sự làm cho người ta đứt từng khúc ruột, cũng không thể mở miệng.
Công Tôn Sách và Bao Chửng đối diện hồi lâu, Bạch Ngọc Đường nghĩ, có thể hay không, có thể hay không đưa bọn họ trở lại thời gian thanh tĩnh lúc trước, như lúc mà Bao Chửng nói, khi đó, trong lòng Công Tôn Sách, ai cũng không có.
Nhưng mà, người nọ xuất hiện, chợt đến chợt đi, thấy rồi lại tắt lụi, nhớ rồi lại biến mất.
Không thể nắm giữ quang ảnh, khoảnh khắc phồn hoa.
Chốc lát, chỉ nghe Công Tôn Sách thì thào nói: Ta có thể, làm gì bây giờ?
Nước mắt, liền theo hàng mi dài chậm rãi chảy xuống. Cơ thể cũng chầm chậm trượt xuống, thân mình của Triển Chiêu chuyển động, cướp được người trước mắt, đỡ lấy cánh tay của y, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, hắn kêu lên: Công Tôn đại ca, ngươi đừng dọa ta a! Ngươi mau tỉnh lại! Tỉnh lại a!
Công Tôn Sách cười nhạt: Đây chẳng phải là nhờ phúc của Da Luật Đại vương sao.
Người nọ cười hắc hắc, nói: Nội tử*, nhờ ta gửi lời thăm hỏi đại nhân.
(*Nội tử: Vợ, bà xã)
Công Tôn Sách nói: Nội tử, cũng nhờ ta gửi lời thăm hỏi đại nhân.
Nghe câu này, Bạch Ngọc Đường và Da Luật Văn Tài đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Công Tôn Sách, Da Luật Văn Tài kia run giọng hỏi: Ngươi, thành thân khi nào?
Bạch Ngọc Đường âm thầm gật đầu, tâm nói, tiểu tử ngươi hỏi vấn đề này thật sự là then chốt nha.
Công Tôn Sách cười đến mức rất vô tội, nói: Ta chưa có thành thân a.
Vậy, đính hôn?
Cũng chưa.
Vậy mới nãy ngươi nói…
Ta không có vợ, cho nên cũng không có người thăm hỏi ngươi, lời khách sáo, ngươi tưởng thật như vậy làm gì.
Bây giờ Bạch Ngọc Đường rốt cuộc khẳng định, Công Tôn Sách và Bao Chửng, quả thật là do một thầy dạy dỗ. [=)))]
Nhưng Da Luật Văn Tài kia không giận dữ, chỉ nói: Công Tôn đại nhân vẫn vui tính giống như trước đây.
Công Tôn Sách nói: Ừ, chủ yếu là do hôm nay Bao Chửng không phát huy, nếu không thì cũng không đến lượt ta vui tính.
Bao Chửng nghe vậy ngẩng đầu lên nói: Công Tôn, măng hôm nay rất tươi, ngươi mau nếm thử, Tiểu Ngũ rất có tài lựa đồ ăn a.
Bạch Ngọc Đường tiến đến ghé vào bên tai của Triển Chiêu nhỏ giọng nói: Nếu lát nữa ta có ra tay với Bao đại nhân thì ngươi nhất định phải ngăn ta lại.
Da Luật Văn Tài bỗng nhiên khẽ nhíu mày, nói: Công Tôn đại nhân, nếu ta nhớ không lầm, ngươi là Lễ bộ Thị lang?
Công Tôn Sách nói: Đúng vậy.
Da Luật Văn Tài mở cây quạt trong tay ra, chậm rãi nói: Vẫn nói Nam triều là đất nước lễ nghi, ta là Nam viện Đại vương, lần này đến Tống, lại do Công Tôn đại nhân tiếp, chẳng phải là địa vị hai bên không tương xứng sao? Ít nhất cũng nên là thượng cấp của đại nhân, Lễ bộ Thượng thư tiếp đãi ta chứ.
Công Tôn Sách nói: Không cần.
Đôi mày thanh tú của Da Luật Văn Tài nhướng lên: A?
Công Tôn Sách nhìn về phía Bao Chửng, không trả lời, y chỉ bưng chén trà trước mặt lên, cầm ở trong tay.
Bao Chửng buông đũa xuống, nói: Bạch Ngũ hiệp, cho ta mượn cây quạt dùng một chút.
Bạch Ngọc Đường vô cùng vô cùng không tình nguyện đưa cây quạt cho Bao Chửng.
Bao Chửng cũng học Da Luật Văn Tài, “ba” một tiếng mở cây quạt ra, mặt trên là chữ “Phong lưu thiên hạ một mình ta” mà tất cả mọi người đều biết.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy một miệng trà nghẹn trong họng, nuốt không xuống, phun không ra, hơi thở sớm đã hỗn loạn, nếu cứ quậy phá thêm nữa, thì công sức nãy giờ, nói không chừng sẽ bị phá hủy.
Triển Chiêu, khóe miệng chỉ mang cái cười nhạt, không rõ ý tứ.
Bao Chửng nói: Nếu là thượng cấp của Da Luật Đại vương, Liêu chủ đến chơi, Lễ bộ Thượng thư của Đại Tống ta nhất định sẽ kính cẩn nghênh đón.
Nói xong, lại “ba” một tiếng khép cây quạt lại, thở dài: Thơm quá, xông chết ta rồi.
Bạch Ngọc Đường lườm hắn một cái, tâm nói: Huân hương này, ngoại trừ của ta ra, ngươi cũng chỉ có thể ngửi thấy ở hoàng cung. Hắn không khỏi nhẹ “hừ” một tiếng.
Da Luật Văn Tài vẫn không tức giận, từ từ nói: Khoe khoang nhất thời cãi cọ vô nghĩa! Hừ hừ, còn chưa biết lần này phải nộp cho Đại Liêu ta bao nhiêu tuế tệ (tiền hằng năm) đâu!
Công Tôn Sách nghiêm mặt nói: Lời ấy của Da Luật Đại vương sai rồi.
Da Luật Văn Tài nói: Mong được nghe cho rõ.
Công Tôn Sách nói: Thứ nhất, Bao đại nhân không phải là khoe khoang nhất thời cãi cọ vô nghĩa, mà là có cơ hội sẽ khoe khoang, lúc nào cũng vậy, mọi chuyện đều phải khoe khoang, thứ hai, tuế tệ, không phải nộp.
Vậy đó là gì?
Ban thưởng.
A? Lừa mình dối người!
Lần này Công Tôn Sách cũng không trả lời, trên mặt vẫn là nét cười thản nhiên, Bạch Ngọc Đường nghĩ, chỉ sợ Lễ bộ Thị lang Đại Tống lại không hiểu rõ rồi, quả thật là lừa mình dối người.
Da Luật Văn Tài lại từng bước ép sát, nói: Thị lang đại nhân, ngài cho rằng, bây giờ quý quốc còn có tài sản gì để nói chuyện điều kiện với ta sao?
Giọng nói của Công Tôn Sách lập tức trở nên lạnh lùng: Đại Tống ta, ngàn ngạn vạn vạn binh sĩ tốt, đây chính là tài sản!
Da Luật Văn Tài cười vang nói: Ha ha! Được! Được! Ngàn ngàn vạn vạn binh sĩ tốt, ngoại trừ họ Triệu kia đi. Ta thấy, giang sơn Đại Tống này vẫn tính là của họ Lưu. (Bối cảnh: Lúc này Lưu thái hậu vẫn còn khỏe mạnh, khỏe mạnh!)
Tay của Triển Chiêu, nắm lấy Cự Khuyết ở trên bàn.
Bạch Ngọc Đường nghe cũng tức giận, hận không thể trực tiếp đâm một kiếm cho xong.
Bao Chửng lại buông đũa xuống, thản nhiên nói: Bao mỗ bất tài, có điều vẫn nghe được về Tiêu gia ở Đại Liêu.
Sắc mặt của Da Luật Văn Tài thoáng chốc lạnh lùng. Thật lâu sau, hắn mới lạnh lùng nói: Bao đại nhân là người thông minh, chẳng phải sẽ nghe được câu, cách mười dặm thì không là đồng hương, phong tục Liêu Tống bất đồng, có một số việc, ở Đại Liêu ta, không coi là quá phận.
Công Tôn Sách nói: Bao Chửng nói là Tiêu gia của Đại Liêu rất có thế lực, điều này có quan hệ gì với phong tục? Nhưng mà Da Luật huynh đọc nhiều sách Hán, chắc tự mình cũng hiểu được, có một số việc là quá phận.
Da Luật Văn Tài không nói gì, cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt.
Bạch Ngọc Đường âm thầm phát hiện, cả căn phòng này, trong lúc những người này đang cười nói, gió nổi mây vần.
Triển Chiêu bất động thanh sắc. Hắn nhìn về phía Công Tôn Sách, mới hơi hơi nhíu mày.
Tâm của Bạch Ngọc Đường, không khỏi run lên một chút.
Quả nhiên, hắn nghe thấy Công Tôn Sách cao giọng nói: Đàm phán lần này, còn có một chuyện, mong Da Luật Đại vương nhất định phải đồng ý.
Đôi mắt lanh lảnh của Da Luật Văn Tài nhìn về phía Công Tôn Sách: Không biết là chuyện gì.
Công Tôn Sách nói: Thi cốt của Bàng Thống, Trung Châu Vương của Đại Tống ta, vạn mong trả lại.
Mặt của Da Luật Văn Tài ghé sát vào Công Tôn Sách, cười nói: Đây, xem là điều kiện sao?
Công Tôn Sách nói: Không phải điều kiện, mà là phải, trả lại không điều kiện. Bàng Thống, là Vương gia của Đại Tống ta, nào có đạo lý hoàng tộc phải chôn xác nơi tha hương.
Vậy sao? Chỉ sợ Công Tôn công tử, còn có tư tâm.
Có tư tâm hay không, không phải là vấn đề hai nước cần thảo luận đàm phán.
Nếu, ta không trả, ngươi định thế nào?
Công Tôn Sách nhìn Da Luật Văn Tài, đôi mắt như nước con ngươi như băng, bỗng nhiên y nở nụ cười, gằn từng tiếng, vô cùng rõ ràng vô cùng bình tĩnh nói: Nếu ngươi không trả, ta sẽ, chết cho ngươi xem.
Triển Chiêu, gắt gao nắm lấy Cự Khuyết, ngón tay đã trở nên trắng bệt, Bạch Ngọc Đường giật mình, vươn tay, phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn. Bàn tay kia không có ý định thả lỏng, Bạch Ngọc Đường cảm thấy từ lòng bàn tay mình, mạch đập của Triển Chiêu run lên, run rẩy làm tâm trạng của hắn cũng không yên.
Da Luật Văn tài hừ một tiếng: Chết? Ta sẽ không thành toàn cho ngươi.
Công Tôn Sách mỉm cười như trước, gương mặt lúc đó, bấp bênh: Dù có thành toàn hay không, cũng không phiền Đại vương lo lắng.
Bao Chửng nói: Vậy ngươi nói, trả hay không trả?
Da Luật Văn Tài vung tay áo, giọng điệu đột nhiên cao lên: Nếu ta có thể trả thì sớm đã trả rồi! Đỡ phải ở đây dong dài với các ngươi!
Ánh mắt Công Tôn Sách, loáng thoáng, lướt qua mọi người, trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, cảm thấy đó là hai luồng lửa thiêu đốt, chói mắt đến mức làm cho người khác không thể nào nhìn gần, lại không thể dời ánh mắt đi, hắn đành phải nhìn về gương mặt tái nhợt của y, lại nghe y nói rõ ràng: Ngươi nói là, hắn, thi cốt không còn?
Da Luật Văn Tài tạm dừng một chút, giống như để bình phục tâm tình, hắn lại chậm rãi nói: Chi bằng Công Tôn công tử cứ cho rằng Bàng Tướng quân sống chết chưa rõ thì vẫn tốt hơn một chút, nhưng mà… Hắn ghé sát vào mặt của Công Tôn Sách, mỉm cười: Nhưng mà, chỗ đó, thập tử…
Công Tôn Sách nhìn về phía đôi mắt của hắn.
Cũng không thể nhất sinh.
Nói xong, cứ vậy rời chỗ mà đi.
Nơi Công Tôn Sách đứng, ánh nến lay lắt, thân mình y cũng theo đó mà lay động, thật lâu sau, y quay về phía Bao Chửng, cười thê lương, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: Bao Chửng.
Bao Chửng đi qua giữ lấy hai cánh tay của y: Công Tôn Sách! Ngươi…
Lời nói nghẹn ở nơi nào, lại không biết phải nói sao mới tốt.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời của Công Tôn Sách, chỉ nhìn hắn chăm chú, mở miệng, lại nói không nên lời, khóe môi, vẫn mang theo nụ cười thê lương kia.
Triển Chiêu đứng bên cạnh bàn, nhưng không có ý định đi về phía trước, tuyệt vọng kia nhất xúc tức phát*, bức người khác không thể thở nổi.
(*Nhất xúc tức phát: Vô cùng căng thẳng, chạm vào là sẽ nổ)
Bạch Ngọc Đường cảm thấy loại tình cảnh này, thật sự làm cho người ta đứt từng khúc ruột, cũng không thể mở miệng.
Công Tôn Sách và Bao Chửng đối diện hồi lâu, Bạch Ngọc Đường nghĩ, có thể hay không, có thể hay không đưa bọn họ trở lại thời gian thanh tĩnh lúc trước, như lúc mà Bao Chửng nói, khi đó, trong lòng Công Tôn Sách, ai cũng không có.
Nhưng mà, người nọ xuất hiện, chợt đến chợt đi, thấy rồi lại tắt lụi, nhớ rồi lại biến mất.
Không thể nắm giữ quang ảnh, khoảnh khắc phồn hoa.
Chốc lát, chỉ nghe Công Tôn Sách thì thào nói: Ta có thể, làm gì bây giờ?
Nước mắt, liền theo hàng mi dài chậm rãi chảy xuống. Cơ thể cũng chầm chậm trượt xuống, thân mình của Triển Chiêu chuyển động, cướp được người trước mắt, đỡ lấy cánh tay của y, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, hắn kêu lên: Công Tôn đại ca, ngươi đừng dọa ta a! Ngươi mau tỉnh lại! Tỉnh lại a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook