Băng Qua Biển Người
-
Chương 1
Edit & Beta: Yuki
________________________
00
Tôi biết chia ly là để gặp lại,
Vậy nên chúng tôi đã giao hẹn.
Vì một chữ “tình”.
01
Điều kiện đường xá tối nay không tốt, chỉ quan sát dòng xe nườm nượp qua lại ngoài cửa thôi mà tôi đã lên sẵn cho mình một kịch bản phòng trường hợp đến muộn rồi.
Có điều, nhìn chằm chằm ánh đèn giao thông một hồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra lý do nào thật sự thỏa đáng.
Xưa nay tôi luôn ngán ngẩm việc họp lớp, huống hồ lần này còn có cả Lão Tứ.
“Cô đang gấp lắm hả?” Giao thông ùn tắc cả buổi, tài xế ái ngại ngoái đầu hỏi tôi.
Tôi định lịch sự đáp lại “không đâu”, nhưng cuối cùng chỉ khoát tay cho qua, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Thứ nhất là vì tôi sợ cái giọng nam tính của mình sẽ dọa ông ta sợ mất mật. Hai là tôi cũng chẳng biết trả lời câu “đang gấp lắm hả?” thế nào cho phải.
Cái gọi là “họp lớp” chẳng qua chỉ là gặp mặt, hàn huyên, hỏi thăm đôi ba câu rồi so sánh người này người kia, quanh đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu.
Thay đổi duy nhất có lẽ là chiếc ghế trống suốt năm năm qua.
Người biệt tích đã lâu tất yếu sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý.
Lúc tôi đến nhà hàng, Lão Tứ vẫn chưa tới. Vì đi trễ nên tôi phải tự phạt ba ly xem như chuộc tội. Đứng bên bàn tiệc nhìn xuống, hầu hết nam sinh trong lớp đều vận Âu phục, nữ sinh cũng ăn mặc vô cùng trang nhã. Người trưởng thành đều như thế cả, dần bắt đầu thu lại những ngây ngô bốc đồng thuở thiếu thời, xa xa trông như một bàn cờ vua ngay ngắn.
Có lẽ đến nay, chỉ có tôi là không bình thường nhất.
Lớp trưởng cùng phòng ký túc với tôi năm xưa đang chạy qua chạy lại hâm nóng bầu không khí, thấy tôi lẳng lặng một mình thì mỉm cười đi đến chào hỏi: “Bao nhiêu năm rồi cậu vẫn không thèm cắt tóc nhỉ?”
Tôi khẽ lắc đầu, sờ lên lọn tóc ngắn củn cởn của mình, ghẹo lại một câu: “Gay bọn tôi đều thế cả mà.”
Lớp trưởng chẳng buồn quan tâm câu trả lời của tôi, cậu ta cầm ly rượu cụng một cái rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Tôi hỏi Lão Tứ rồi, hôm nay cậu ta về nước đấy.”
Tôi dời mắt đi, không ừ hử gì.
Có vẻ lớp trưởng cũng chẳng để tâm biểu cảm của tôi, cậu ta bổ sung thêm: “Để hai người các cậu gặp nhau nói chuyện cũng hay, làm hòa được thì làm hòa chứ tôi nhìn mà rầu thay luôn đấy.”
Tôi vẫn cười cười không đáp, chỉ nâng ly rượu ra hiệu với cậu ta rồi nhấp nhẹ một ngụm.
Thật ra nếu lớp trưởng không đề cập tới thì tôi cũng chẳng nhớ. Chung quy mấy chuyện ngốc nghếch hồi còn trẻ người non dạ nhớ lại chỉ tổ khiến người ta phiền não.
Nhưng ngẫm kĩ thì, khi ấy cũng không hẳn là ngốc nghếch, chỉ có thể trách do quá dại dột tùy hứng.
Tôi nhìn bóng lưng lớp trưởng quay đi trò chuyện với những người khác, chợt nhớ tới tiếng ve râm ran cùng thời trẻ ngông cuồng của mùa hạ năm đó. Qua hồi lâu, tôi mới thầm đáp một câu chỉ để mình nghe thấy: “Chắc rồi.”
02
Lần đầu tôi với Lão Tứ gặp nhau nói ra cũng có hơi xấu hổ.
Tôi là một thằng giả gái. Thi đại học xong thì comeout, trang điểm, nuôi tóc dài rồi mua váy đầm này nọ.
Mẹ tôi khá cởi mở nên cũng miễn cưỡng chấp nhận những việc tôi làm, nhưng ba tôi thì khác. Vừa nhận thư báo nhập học, ông chẳng nhiều lời mà thẳng tay tống cổ tôi đến trường.
Tôi là người đầu tiên đến báo danh, cố vấn năm nhất của chúng tôi chừng ba mươi tuổi. Vì không có phụ huynh theo cùng mà lễ chào đón tân sinh viên cũng chưa khai mạc nên anh ta dẫn tôi đi làm thủ tục nhập học trước.
Nói đến cũng buồn cười, ngày bọn tôi gặp nhau là giữa cái nắng chang chang. Anh ta đứng cả buổi trước cổng trường nhìn tôi chằm chằm mà không dám bước đến chào hỏi lấy một câu. Theo lời anh ta nói thì không ngờ một cô gái xinh đẹp dường này lại là một thằng đực rựa.
Trước nay tôi luôn tự tin về ngoại hình của mình, nghe thế chỉ cười cười không đáp. Nhưng dường như cố vấn đã nhìn thấu, anh ta nói: “Nếu sau này có mục tiêu thì đừng có quậy quá nhé.”
Tôi bật cười trả lời anh ta: “Chưa có ai ở trường này lọt vào mắt xanh của em đâu anh ạ.”
Cố vấn nhìn tôi cũng cười theo, anh ta giúp tôi xách hành lý rồi than một câu: “Tuổi trẻ tốt biết bao.”
Chính tại ngay lúc này, tôi đã gặp Lão Tứ. Hồi đó việc phân bổ ký túc xá gặp chút trục trặc, ký túc xá nam của khoa xã hội vẫn còn trống, thế là một sinh viên khoa tự nhiên như hắn trùng hợp bị nhét vào chỗ trống đó.
Thời điểm hắn chuyển đến cũng là lúc tôi đang tắm.
Ký túc chúng tôi dùng thẻ nước quy định lượng nước tắm. Để tiết kiệm, mỗi khi bôi xà phòng tôi đều khóa van, trong nhà vệ sinh không một tiếng động, mà tôi cũng chẳng quan tâm có ai vào phòng hay không.
Lần đầu bọn tôi gặp nhau là ngay cửa phòng tắm. Lão Tứ đẩy cửa vào, thấy tôi trần truồng thì thẹn chín cả mặt, xin lỗi một câu rồi lui ra.
Hồi lâu, chắc là hắn thấy kì kì bèn bước đến trước cửa gõ một cái, “Đây là ký túc xá nam đó bạn gì ơi.”
Tôi vừa khéo tắm xong, thình lình mở cửa ra quát thẳng vô mặt hắn: “Thì sao? Mẹ nó, tôi bị cậu nhìn bằng sạch mà cậu còn quan tâm tôi là nam hay nữ hả?”
Chắc là Lão Tứ bị giọng tôi làm cho ngu người, hắn nhìn tôi chằm chặp một hồi mới chầm chậm xin lỗi.
“Ngại quá, hiểu lầm thôi.”
Tôi lườm hắn, tự nhủ “không chấp nhặt với kẻ IQ thấp” rồi ngồi xuống sấy tóc.
Nhưng Lão Tứ lại rón rén sáp đến gần, hắn cứ đứng đực ra đó nhìn tôi, chắc là để giảm bớt cảm giác ngại ngùng ban nãy.
Tôi hỏi hắn: “Nhìn gì mà nhìn?”
Hắn cười nịnh nọt: “Nhìn cậu đẹp.”
Đêm trước ngày huấn luyện quân sự, mọi người trong ký túc tề tựu đông đủ để xếp theo tuổi. Tôi tự giới thiệu coi như làm quen.
Lão Tứ nhỏ nhất bọn, cũng kiệm lời nhất. Lớp trưởng là Lão Đại thì ngược lại, vừa lắm lời vừa thích trêu ghẹo người ta. Còn Lão Nhị bảo mình lấy việc học làm đầu, kiên trì thi tuyển sinh sau đại học để chạm tới mục tiêu 985[1] vĩ đại gì đó.
Còn về tôi, Lão Tam, vì tránh khó xử sau này nên tôi nói thẳng ngay trong phòng ngủ luôn. Mấy anh em chung ký túc chẳng ai hỏi gì, chỉ cười trêu tôi, bảo mai này tôi là cục cưng của ký túc, chỉ đứng đó làm đẹp là được.
Tôi khiêm tốn khoát tay, “Nào dám nào dám.”
03
Chẳng biết có phải cuộc sống của sinh viên đều bình bình thế không, tôi cứ cảm thấy hơi nhàm chán.
Vì để mình bận bịu hơn, tôi bèn lập một tài khoản mạng xã hội, nơi thỉnh thoảng đăng vài clip làm đẹp, ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình và nhân tiện xã giao nhiều hơn.
Đôi khi tôi kiêm chức bạn gái của cậu lớp trưởng ngốc nghếch, rồi bị cậu ta bắt trang điểm khác khác để chụp ảnh đăng lên tường nhà nhằm chọc tức mấy cô bạn gái cũ từng đá mình. Thật tình tôi thấy cậu ta nên ngẫm lại xem, tại sao mới một học kỳ mà đã đổi xoành xoạch năm cô bạn gái.
Còn Lão Tứ, ngót cả năm nhất tôi đều chẳng trò chuyện gì với hắn. Không chung chuyên ngành cũng chẳng học cùng môn, ngoài việc thi thoảng nhờ hắn giúp tôi mang cơm hay nhận hàng chuyển phát ra hầu như chẳng nói với nhau câu nào.
Tính hắn rất trầm, mượn lời lớp trưởng thì là kiểu “đánh chết cũng không cạy nổi miệng”.
Nhưng có lúc tôi để ý thấy hắn rất khác, tỉ như ngắm tôi trang điểm, đã nhìn là hắn nhìn rất lâu.
_
Trang điểm luôn là một việc phiền phức, bắt đầu từ lớp dưỡng da, nếu nhanh thì mất mười phút, còn nếu muốn trang điểm tinh tế hơn hoặc trông sao cho tự nhiên nhất thì phải mất tận một hai tiếng.
Cuối tuần được dịp rảnh rỗi tôi sẽ lên mạng xem người ta làm đẹp rồi vừa quay phim vừa trang điểm.
Cuối tuần của Lão Đại theo châm ngôn “hẹn hò muôn năm” còn Lão Nhị là “thư viện muôn năm.”
Cứ đến cuối tuần là cả phòng ký túc chỉ thừa lại hai đứa tôi. Lão Tứ thích nghe nhạc nên mua hẳn cái loa bluetooth về, loa phát nhạc là việc của loa, còn hắn dọn ghế ngồi cạnh xem tôi trang điểm.
Ban đầu tôi còn cười đùa hỏi có phải hắn muốn thử không.
Về sau, qua một thời gian dài tôi mới phát hiện không phải ai trang điểm hắn cũng xem, hắn chỉ thích xem tôi trang điểm, còn đối với mấy cô beauty blogger nổi rần rần trên mạng lại chẳng hứng thú gì.
Chiều thu não nề, ký túc xá yên tĩnh cực kì, chỉ thấp thoáng tiếng piano du dương từ loa bluetooth cùng vài ba câu chuyện trò của bọn tôi.
Ngoài cửa sổ, có tiếng reo hò hân hoan khi ghi được bàn thắng trên sân bóng rổ, có những cặp đôi lưu luyến nói lời tạm biệt bên dưới tòa ký túc. Mà trong phòng, chỉ có chúng tôi, chỉ có hai người đang lãng phí thời gian ở không gian nhỏ hẹp này.
Tôi khó thể diễn tả chính xác cái tĩnh lặng đó bằng lời, cứ như thể mọi thứ phải như vậy, như một thói quen hay rung cảm không thể nói rõ được.
Tiếc là Lão Tứ vẫn kiệm lời vô cùng, thi thoảng tôi hỏi hắn vài câu, nếu thấy không cần thì hắn chỉ gật lắc lấy lệ. Lần nào cũng thế, chỉ khi trang điểm xong tôi mới cạy miệng hắn được đôi ba câu.
Hầu hết thời gian hắn đều nói đúng hai chữ.
Hắn bảo tôi đẹp lắm.
Bởi kiểu sống chung này mà có một thời gian dài xem clip tôi, fan còn tưởng tôi đang hẹn hò nữa là.
Tôi cũng lười giải thích, dẫu sao ngày nào Lão Tứ còn chưa lộ mặt thì không ảnh hưởng đến cuộc sống ngoài đời của bọn tôi.
Cơ mà chắc có lẽ tôi cũng thích khoảnh khắc yên bình và tĩnh lặng này, thêm nữa tôi với Lão Tứ cũng chỉ gọi là “quen biết sơ sơ”, không hơn không kém.
04
Năm nhất đại học qua đi, tôi dần bắt đầu có được tên tuổi trên mạng.
Tuy có vài thành phần anti vào chửi bới nhưng đều bị tôi block hết, còn mấy thanh niên chuyên đi rải thính thì đều bị Lão Tứ đuổi cổ khỏi clip tôi.
Nghỉ hè năm đó, mối quan hệ của tôi với gia đình vẫn còn bế tắc. Sau khi tài khoản mạng xã hội bị phát hiện, ba giận dữ cắt hết tiền sinh hoạt của tôi. Tôi không về nhà mà thuê một căn ở gần trường rồi sống nhờ tiền trợ cấp lén của mẹ.
Có lẽ do nhàm chán quá nên bốn người bọn tôi rủ nhau lựa ngày đi du lịch, vô tình đăng địa điểm với thời gian lên Weibo nên có khá nhiều người chạy đến tìm tôi. Thậm chí có người nhận ra Lão Tứ chỉ bằng mấy video ngắn ngủn, còn bu lại hỏi tình cảm của tôi với hắn thế nào rồi.
Bấy giờ Lão Tứ chẳng hề gật đầu hay lắc đầu như trước mà nở nụ cười đáp: “Vẫn ổn.” Rồi quay sang nhìn tôi cười, tự nhiên tôi thấy hắn đẹp lạ lùng.
Mấy lúc thế này, lớp trưởng là người năng nổ nhất đám.
Sau câu trả lời của Lão Tứ, ánh mắt lớp trưởng cứ lia qua hai bọn tôi năm lần bảy lượt rồi thong thả huýt sáo, rõ là đang chọc bọn tôi.
Lớp trưởng kéo tôi lại, thừa dịp cả đám tách ra đi tham quan mấy chỗ khác, cậu ta ghé tai tôi nói nhỏ: “Cậu thật sự không biết Lão Tứ thích mình à?”
Tôi cười cười, ngắt lời: “Cậu ta trầm tính quá, không hợp với tôi lắm.”
Lớp trưởng chậc chậc hai tiếng: “Ừ, tôi nhìn mà cũng trầm theo đây.”
Tôi nhướng mày hỏi lại: “Sao, có ý kiến gì với cậu ta à.”
Lớp trưởng lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi nào dám, chỉ nói thế với cậu thôi, từ cái lúc tôi đăng mấy tấm chụp chung với cậu lên tường nhà là Lão Tứ không thèm nhận chuyển phát giúp tôi luôn, hiểu rồi chứ?”
Tôi không nhịn được bật cười: “Vậy là do cậu ta nhỏ nhen, liên quan gì đến tôi.”
Lớp trưởng bóc phốt: “Thì cậu cũng là tên đầu têu rồi, chạy không thoát đâu.”
_
Cả đám bọn tôi vừa ngắm cảnh vừa ì xèo cả buổi, mệt rồi mới ngồi xuống nghỉ chân một lát.
Nhưng Lão Tứ không ngồi, hắn cứ đứng kè kè bên tôi, ánh mắt lại không nhìn tôi mà trông về nơi xa xăm nào đó.
Sau này, mỗi khi rỗi tôi lại nhớ đến khung cảnh ấy.
Làn mây trải dài, bóng lưng hắn hướng về bầu trời tựa như họa tiết in trên sơ mi, lưu lại khoảnh khắc thanh bình tĩnh lặng giữa khoảng trống ngày hè.
Năm năm sau, ánh mắt cùng cái tên ấy càng lúc càng xa vời, chỉ còn lại bóng lưng thay tôi bắt trọn mùa hè đằng đẵng.
05
Tự vấn lòng xem, khi ấy tôi có biết Lão Tứ thích mình không?
Tất nhiên là biết chứ, thậm chí hồi chúng tôi đi du lịch về có fan còn nhắn riêng với tôi bảo trong số bốn người chỉ có Lão Tứ nhìn tôi bằng ánh mắt sáng lạ.
Tôi luôn cho rằng mấy lời phóng đại ấy là giả, chỉ bị lớp filter tình yêu làm mờ mắt thôi. Đến tận khi tôi thấy trong gương ánh mắt của hắn nhìn mình lúc trang điểm.
Quả thật rất sáng, bạn fan kia nói không sai tí nào.
“Sau này tôi trang điểm cậu đừng nhìn nữa được không?” Đây là lần đầu tôi ra lệnh đuổi khách, “Tôi thấy không được tự nhiên.”
Lão Tứ không nói không rằng, chỉ nhìn tôi, hồi lâu mới hỏi tại sao.
“Không tại sao hết.” Tôi khó chịu đáp: “Cứ cho tôi là gay, không quen thấy cậu nhìn tôi như vậy.”
Lão Tứ mím môi, “Nhưng tôi thích cậu, việc gì không được nhìn?”
“…Sao cơ?” Hắn đột nhiên thẳng hơn ruột ngựa làm tôi suýt nữa không bắt kịp.
Lão Tứ nhìn tôi, bình thản đáp: “Là cái cậu đang nghĩ đó.”
“Tôi là con trai.”
“Tôi biết.”
“Tôi thích mặc đồ con gái.”
“Tôi biết.”
“Vậy cậu thích tôi khi mặc đồ con gái hay thích tôi khi là con trai?”
Hỏi xong câu cuối, Lão Tứ đứng khựng cả buổi cũng không nói nên lời.
Đa phần những tên tỏ tình với tôi đều thế cả, mê mệt vẻ ngoài hào nhoáng của tôi còn giới tính thật lại chẳng mảy may màng đến. Nói khó nghe thì chẳng khác khách làng chơi là bao, thậm chí có khi lúc tôi kéo váy lên mấy tên đó bị dọa sợ mất mật nữa là.
Có lẽ Lão Tứ thật sự nghiêm túc nghĩ về vấn đề tôi hỏi, nhưng tôi không định cho hắn thời gian trả lời. Tôi thẳng tay tắt máy quay, cởi đồ ra, phơi bày cơ thể mình trước mặt hắn.
Tôi không có thân hình của phụ nữ, cũng chẳng có vòng eo đẫy đà, vì tôi là nam.
Tôi đã giải thích vô số lần trong clip của mình, cũng hứng chịu vô số lần chỉ trích thóa mạ khi mình trang điểm, thậm chí cũng cam chịu vô số lần không cảm thông của gia đình hay sự chỉ trỏ sau lưng từ bè bạn.
Nhưng lần này, lúc cởi sạch đứng trước Lão Tứ tôi vẫn thấy khó chịu.
Khó chịu vì hắn không cho tôi câu trả lời xác đáng, khó chịu vì tại sao tôi lại là con trai.
Tôi ngẩng đầu hỏi Lão Tứ: “Cậu còn thích tôi chứ?”
Tôi biết, chắc bộ dạng hiện giờ của mình chật vật lắm, trang điểm thì chưa xong, một bên mắt còn kẻ lệch, má hồng mới đánh được nửa mặt, nhìn vào kiểu gì cũng thấy không cân đối.
Lão Tứ vẫn lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt ấy mờ mịt không rõ, hắn đi đến trước mặt tôi, ôm eo tôi kéo vào lòng.
Hắn hôn tôi, hôn rất chậm.
Đầu tiên là trán rồi đến khóe mắt, rồi miệng, cằm, cuối cùng là yết hầu với xương quai xanh.
Hắn kéo tôi lại, tôi bị hắn bọc trong lòng. Hắn nói: “Đừng buồn.”
Tôi cười: “Tôi có gì để buồn chứ.”
“Nhưng cậu đang khóc.”
Tôi đẩy hắn ra, “Tôi không có khóc.”
Hắn gật đầu, lại kéo tôi vào lòng, “Rồi rồi, cậu không khóc.”
06
Sau chuyện lần đó, Lão Tứ không còn nói thích tôi nữa, cũng không còn xem tôi trang điểm. Tôi mất đi phần thanh bình khi trước, nhưng vẫn đâu đó cảm thấy không tệ lắm.
Chỉ duy nhất một điểm khác lạ, Lão Tứ càng lúc càng ít ở lại ký túc, mỗi ngày đều đi sớm về khuya. Dù thi thoảng vẫn giúp tôi mang cơm hay nhận chuyển phát nhưng tôi biết quan hệ giữa cả hai đã khác rồi.
Giữa chúng tôi có một vách ngăn, Lão Tứ nhất quyết muốn kéo tôi ra ngoài, nhưng tôi lại không muốn thậm chí còn hơi e sợ.
Tôi chẳng rõ mình đang sợ gì, có thể là sợ Lão Tứ không yêu tôi, hoặc sợ một điều gì khác. Nhưng tôi biết mình không sai, tôi chẳng mắc nợ ai cả, cùng lắm là ích kỉ muốn làm theo ý mình thôi.
07
Thời gian cứ vậy chầm chậm chảy trôi. Rồi đến năm ba, cô hồn của đời tôi đến tìm.
Tên cô hồn đó là tình đầu của tôi, hơn tôi ba tuổi. Ban đầu do có nhiều tin nhắn của fan đẩy xuống nên tôi không biết, sau này mới để ý là vì gã đến trường tôi làm phiền.
Sau buổi tự học tối, gã cầm hoa hồng trên tay, đứng dưới lầu ký túc xá lớn tiếng gọi tên tôi, mạnh miệng nói yêu tôi.
Nhưng tôi ghê tởm gã, ghê tởm đến buồn nôn, đến nỗi có một thời gian chỉ cần nhìn thấy cơ thể phụ nữ là tôi lại đau dạ dày.
Tình đầu của tôi bị tôi bắt gian tại giường, vì tôi chưa thành niên nên không để gã đụng chạm, thế là gã lật mặt đi dan díu với phụ nữ.
Tôi không biết gã nghĩ gì mà còn mặt mũi đến gặp tôi, nhưng lúc nghe gã lớn tiếng hô hào dưới lầu là sở dĩ tôi mặt váy, tôi trang điểm là vì gã, lúc đó thật sự muốn hộc cả máu.
Vừa khéo môn thể dục tự chọn của tôi là tennis. Bất chấp lớp trưởng với Lão Nhị can ngăn, tôi thẳng tay giật lấy cây vợt định bụng xuống lầu đập gã nhừ xương.
Nhưng vừa xuống đến khúc ngoặt cầu thang tôi lại gặp Lão Tứ, hắn không nhìn cây vợt trong tay mà chặn đường tôi.
Hắn quét mắt qua tôi, “Nối lại tình xưa à?”
Đang cơn nóng giận, lời nói cũng cộc cằn hơn: “Bớt xàm đi, tôi muốn đập hắn, cậu tránh ra.”
Lão Tứ trầm mặc, có lẽ bấy giờ hắn mới thấy lớp trưởng với Lão Nhị phía sau cùng cây vợt trong tay tôi, hắn lại hỏi: “Tên dưới lầu nói có thật không?”
“Mẹ nó, hắn bốc phét mà cậu cũng tin à?” Tôi tức xì khói, mà tên khốn kiếp dưới lầu cứ oang oang, thậm chí còn có mấy người qua đường bu lại xì xầm to nhỏ. “Cậu có tránh không thì bảo?”
Lão Tứ không nói gì, quay người vứt ba lô cho tôi rồi giật lấy cây vợt, nhanh gọn lẹ đi xuống lầu.
Hắn nói: “Chờ tôi.”
Lớp trưởng sợ mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, cậu ta bảo Lão Nhị lôi tôi lên lầu còn mình đi xuống theo Lão Tứ.
Rồi tiếp đó tôi nghe thấy tên khốn kia chửi, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang.
Sau khi trở về, lớp trưởng kể lại tôi nghe, cậu ta bảo lần đầu tiên cậu thấy Lão Tứ đánh người, xuống tay mạnh bạo đến nỗi nghe rõ từng tiếng chan chát đau điếng.
Về phần Lão Tứ, bởi vì ẩu đả trong trường nên bị cố vấn dẫn đi.
Tôi ngồi đó hỏi lớp trưởng sao cậu ta không bị lôi đi.
Cậu ta cười hì hì, bảo mình chỉ đứng hô hào cổ vũ thôi chứ không liên quan gì cả.
Tôi cười mỉa cậu ta nhát cáy, rồi thay một bộ đồ nam chạy xuống văn phòng cố vấn.
Mặt Lão Tứ chi chít vết thương, khóe miệng thì rách chảy cả máu, thấy tôi bước vào liền hỏi: “Sao cậu lại tới đây.”
“Tôi đến lấy lại cây vợt.”
Hắn thành thật nói: “À, nó nát rồi, quay về tôi đền cậu sau nhé.”
Cố vấn nghe thấy hai đứa tôi nói chuyện thì cười thành tiếng.
“Lời muốn nói tôi cũng đã nói xong, tên kia không phải người trong trường nên bị bảo vệ xách đi rồi, hai em còn muốn tâm sự gì thì ra ngoài đi. Lần sau chú ý hơn là được.”
Lão Tứ đứng dậy, nghiêm túc cảm ơn cố vấn rồi kéo tôi đi.
Trên đường về ký túc, gió đêm thấm đượm cái ẩm của phương Nam phả vào mặt tôi.
Tôi hỏi hắn: “Sao lại giúp tôi?”
Hắn lắc đầu, “Sao trăng gì, thấy tên kia ngứa mắt thôi.”
Tôi lại hỏi hắn: “Sao lại ngứa mắt?”
Câu trả lời của Lão Tứ vô cùng khớp với tính cách hắn, cực kì thẳng thắn.
Hắn nói: “Vì hắn đã làm những chuyện mà tôi muốn cũng không dám làm.”
Tôi bật cười, trông thấy vết thương trên mặt hắn, hỏi: “Đau không?”
“Không đau.”
“Sau này còn dám nữa không?”
“Dám chứ.”
_
Chúng tôi vừa đi vừa nói mấy chuyện con con, đến trước cổng ký túc tôi mới ngẩng đầu hỏi hắn: “Cậu thấy tôi có đẹp không?”
Tôi biết rõ bộ dạng hiện giờ của mình: mặc đồ nam, không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, ngoài tóc ra thì chẳng có gì giống nữ.
Lão Tứ nhìn tôi, vẫn mang theo ánh mắt sáng rỡ ấy. Hắn khẽ gật đầu, vẫn khen tôi đẹp.
Tôi cười, quay gót lên lầu, nói vọng lại: “Nếu muốn tặng thì bỏ hoa hồng đi, nhìn tầm thường lắm.”
Hắn đứng tần ngần cả buổi mới hiểu ra, chầm chậm đuổi theo tôi, “Vậy thì tặng gì?”
“Mãn Thiên Tinh.”[2] Tôi nói: “Phải là loại bảy màu cơ.”
“Được.”
________________________
CHÚ THÍCH:
[1]Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.
[2]Một loài hoa, sẽ giải thích ở phần sau.
________________________
00
Tôi biết chia ly là để gặp lại,
Vậy nên chúng tôi đã giao hẹn.
Vì một chữ “tình”.
01
Điều kiện đường xá tối nay không tốt, chỉ quan sát dòng xe nườm nượp qua lại ngoài cửa thôi mà tôi đã lên sẵn cho mình một kịch bản phòng trường hợp đến muộn rồi.
Có điều, nhìn chằm chằm ánh đèn giao thông một hồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra lý do nào thật sự thỏa đáng.
Xưa nay tôi luôn ngán ngẩm việc họp lớp, huống hồ lần này còn có cả Lão Tứ.
“Cô đang gấp lắm hả?” Giao thông ùn tắc cả buổi, tài xế ái ngại ngoái đầu hỏi tôi.
Tôi định lịch sự đáp lại “không đâu”, nhưng cuối cùng chỉ khoát tay cho qua, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Thứ nhất là vì tôi sợ cái giọng nam tính của mình sẽ dọa ông ta sợ mất mật. Hai là tôi cũng chẳng biết trả lời câu “đang gấp lắm hả?” thế nào cho phải.
Cái gọi là “họp lớp” chẳng qua chỉ là gặp mặt, hàn huyên, hỏi thăm đôi ba câu rồi so sánh người này người kia, quanh đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu.
Thay đổi duy nhất có lẽ là chiếc ghế trống suốt năm năm qua.
Người biệt tích đã lâu tất yếu sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý.
Lúc tôi đến nhà hàng, Lão Tứ vẫn chưa tới. Vì đi trễ nên tôi phải tự phạt ba ly xem như chuộc tội. Đứng bên bàn tiệc nhìn xuống, hầu hết nam sinh trong lớp đều vận Âu phục, nữ sinh cũng ăn mặc vô cùng trang nhã. Người trưởng thành đều như thế cả, dần bắt đầu thu lại những ngây ngô bốc đồng thuở thiếu thời, xa xa trông như một bàn cờ vua ngay ngắn.
Có lẽ đến nay, chỉ có tôi là không bình thường nhất.
Lớp trưởng cùng phòng ký túc với tôi năm xưa đang chạy qua chạy lại hâm nóng bầu không khí, thấy tôi lẳng lặng một mình thì mỉm cười đi đến chào hỏi: “Bao nhiêu năm rồi cậu vẫn không thèm cắt tóc nhỉ?”
Tôi khẽ lắc đầu, sờ lên lọn tóc ngắn củn cởn của mình, ghẹo lại một câu: “Gay bọn tôi đều thế cả mà.”
Lớp trưởng chẳng buồn quan tâm câu trả lời của tôi, cậu ta cầm ly rượu cụng một cái rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Tôi hỏi Lão Tứ rồi, hôm nay cậu ta về nước đấy.”
Tôi dời mắt đi, không ừ hử gì.
Có vẻ lớp trưởng cũng chẳng để tâm biểu cảm của tôi, cậu ta bổ sung thêm: “Để hai người các cậu gặp nhau nói chuyện cũng hay, làm hòa được thì làm hòa chứ tôi nhìn mà rầu thay luôn đấy.”
Tôi vẫn cười cười không đáp, chỉ nâng ly rượu ra hiệu với cậu ta rồi nhấp nhẹ một ngụm.
Thật ra nếu lớp trưởng không đề cập tới thì tôi cũng chẳng nhớ. Chung quy mấy chuyện ngốc nghếch hồi còn trẻ người non dạ nhớ lại chỉ tổ khiến người ta phiền não.
Nhưng ngẫm kĩ thì, khi ấy cũng không hẳn là ngốc nghếch, chỉ có thể trách do quá dại dột tùy hứng.
Tôi nhìn bóng lưng lớp trưởng quay đi trò chuyện với những người khác, chợt nhớ tới tiếng ve râm ran cùng thời trẻ ngông cuồng của mùa hạ năm đó. Qua hồi lâu, tôi mới thầm đáp một câu chỉ để mình nghe thấy: “Chắc rồi.”
02
Lần đầu tôi với Lão Tứ gặp nhau nói ra cũng có hơi xấu hổ.
Tôi là một thằng giả gái. Thi đại học xong thì comeout, trang điểm, nuôi tóc dài rồi mua váy đầm này nọ.
Mẹ tôi khá cởi mở nên cũng miễn cưỡng chấp nhận những việc tôi làm, nhưng ba tôi thì khác. Vừa nhận thư báo nhập học, ông chẳng nhiều lời mà thẳng tay tống cổ tôi đến trường.
Tôi là người đầu tiên đến báo danh, cố vấn năm nhất của chúng tôi chừng ba mươi tuổi. Vì không có phụ huynh theo cùng mà lễ chào đón tân sinh viên cũng chưa khai mạc nên anh ta dẫn tôi đi làm thủ tục nhập học trước.
Nói đến cũng buồn cười, ngày bọn tôi gặp nhau là giữa cái nắng chang chang. Anh ta đứng cả buổi trước cổng trường nhìn tôi chằm chằm mà không dám bước đến chào hỏi lấy một câu. Theo lời anh ta nói thì không ngờ một cô gái xinh đẹp dường này lại là một thằng đực rựa.
Trước nay tôi luôn tự tin về ngoại hình của mình, nghe thế chỉ cười cười không đáp. Nhưng dường như cố vấn đã nhìn thấu, anh ta nói: “Nếu sau này có mục tiêu thì đừng có quậy quá nhé.”
Tôi bật cười trả lời anh ta: “Chưa có ai ở trường này lọt vào mắt xanh của em đâu anh ạ.”
Cố vấn nhìn tôi cũng cười theo, anh ta giúp tôi xách hành lý rồi than một câu: “Tuổi trẻ tốt biết bao.”
Chính tại ngay lúc này, tôi đã gặp Lão Tứ. Hồi đó việc phân bổ ký túc xá gặp chút trục trặc, ký túc xá nam của khoa xã hội vẫn còn trống, thế là một sinh viên khoa tự nhiên như hắn trùng hợp bị nhét vào chỗ trống đó.
Thời điểm hắn chuyển đến cũng là lúc tôi đang tắm.
Ký túc chúng tôi dùng thẻ nước quy định lượng nước tắm. Để tiết kiệm, mỗi khi bôi xà phòng tôi đều khóa van, trong nhà vệ sinh không một tiếng động, mà tôi cũng chẳng quan tâm có ai vào phòng hay không.
Lần đầu bọn tôi gặp nhau là ngay cửa phòng tắm. Lão Tứ đẩy cửa vào, thấy tôi trần truồng thì thẹn chín cả mặt, xin lỗi một câu rồi lui ra.
Hồi lâu, chắc là hắn thấy kì kì bèn bước đến trước cửa gõ một cái, “Đây là ký túc xá nam đó bạn gì ơi.”
Tôi vừa khéo tắm xong, thình lình mở cửa ra quát thẳng vô mặt hắn: “Thì sao? Mẹ nó, tôi bị cậu nhìn bằng sạch mà cậu còn quan tâm tôi là nam hay nữ hả?”
Chắc là Lão Tứ bị giọng tôi làm cho ngu người, hắn nhìn tôi chằm chặp một hồi mới chầm chậm xin lỗi.
“Ngại quá, hiểu lầm thôi.”
Tôi lườm hắn, tự nhủ “không chấp nhặt với kẻ IQ thấp” rồi ngồi xuống sấy tóc.
Nhưng Lão Tứ lại rón rén sáp đến gần, hắn cứ đứng đực ra đó nhìn tôi, chắc là để giảm bớt cảm giác ngại ngùng ban nãy.
Tôi hỏi hắn: “Nhìn gì mà nhìn?”
Hắn cười nịnh nọt: “Nhìn cậu đẹp.”
Đêm trước ngày huấn luyện quân sự, mọi người trong ký túc tề tựu đông đủ để xếp theo tuổi. Tôi tự giới thiệu coi như làm quen.
Lão Tứ nhỏ nhất bọn, cũng kiệm lời nhất. Lớp trưởng là Lão Đại thì ngược lại, vừa lắm lời vừa thích trêu ghẹo người ta. Còn Lão Nhị bảo mình lấy việc học làm đầu, kiên trì thi tuyển sinh sau đại học để chạm tới mục tiêu 985[1] vĩ đại gì đó.
Còn về tôi, Lão Tam, vì tránh khó xử sau này nên tôi nói thẳng ngay trong phòng ngủ luôn. Mấy anh em chung ký túc chẳng ai hỏi gì, chỉ cười trêu tôi, bảo mai này tôi là cục cưng của ký túc, chỉ đứng đó làm đẹp là được.
Tôi khiêm tốn khoát tay, “Nào dám nào dám.”
03
Chẳng biết có phải cuộc sống của sinh viên đều bình bình thế không, tôi cứ cảm thấy hơi nhàm chán.
Vì để mình bận bịu hơn, tôi bèn lập một tài khoản mạng xã hội, nơi thỉnh thoảng đăng vài clip làm đẹp, ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình và nhân tiện xã giao nhiều hơn.
Đôi khi tôi kiêm chức bạn gái của cậu lớp trưởng ngốc nghếch, rồi bị cậu ta bắt trang điểm khác khác để chụp ảnh đăng lên tường nhà nhằm chọc tức mấy cô bạn gái cũ từng đá mình. Thật tình tôi thấy cậu ta nên ngẫm lại xem, tại sao mới một học kỳ mà đã đổi xoành xoạch năm cô bạn gái.
Còn Lão Tứ, ngót cả năm nhất tôi đều chẳng trò chuyện gì với hắn. Không chung chuyên ngành cũng chẳng học cùng môn, ngoài việc thi thoảng nhờ hắn giúp tôi mang cơm hay nhận hàng chuyển phát ra hầu như chẳng nói với nhau câu nào.
Tính hắn rất trầm, mượn lời lớp trưởng thì là kiểu “đánh chết cũng không cạy nổi miệng”.
Nhưng có lúc tôi để ý thấy hắn rất khác, tỉ như ngắm tôi trang điểm, đã nhìn là hắn nhìn rất lâu.
_
Trang điểm luôn là một việc phiền phức, bắt đầu từ lớp dưỡng da, nếu nhanh thì mất mười phút, còn nếu muốn trang điểm tinh tế hơn hoặc trông sao cho tự nhiên nhất thì phải mất tận một hai tiếng.
Cuối tuần được dịp rảnh rỗi tôi sẽ lên mạng xem người ta làm đẹp rồi vừa quay phim vừa trang điểm.
Cuối tuần của Lão Đại theo châm ngôn “hẹn hò muôn năm” còn Lão Nhị là “thư viện muôn năm.”
Cứ đến cuối tuần là cả phòng ký túc chỉ thừa lại hai đứa tôi. Lão Tứ thích nghe nhạc nên mua hẳn cái loa bluetooth về, loa phát nhạc là việc của loa, còn hắn dọn ghế ngồi cạnh xem tôi trang điểm.
Ban đầu tôi còn cười đùa hỏi có phải hắn muốn thử không.
Về sau, qua một thời gian dài tôi mới phát hiện không phải ai trang điểm hắn cũng xem, hắn chỉ thích xem tôi trang điểm, còn đối với mấy cô beauty blogger nổi rần rần trên mạng lại chẳng hứng thú gì.
Chiều thu não nề, ký túc xá yên tĩnh cực kì, chỉ thấp thoáng tiếng piano du dương từ loa bluetooth cùng vài ba câu chuyện trò của bọn tôi.
Ngoài cửa sổ, có tiếng reo hò hân hoan khi ghi được bàn thắng trên sân bóng rổ, có những cặp đôi lưu luyến nói lời tạm biệt bên dưới tòa ký túc. Mà trong phòng, chỉ có chúng tôi, chỉ có hai người đang lãng phí thời gian ở không gian nhỏ hẹp này.
Tôi khó thể diễn tả chính xác cái tĩnh lặng đó bằng lời, cứ như thể mọi thứ phải như vậy, như một thói quen hay rung cảm không thể nói rõ được.
Tiếc là Lão Tứ vẫn kiệm lời vô cùng, thi thoảng tôi hỏi hắn vài câu, nếu thấy không cần thì hắn chỉ gật lắc lấy lệ. Lần nào cũng thế, chỉ khi trang điểm xong tôi mới cạy miệng hắn được đôi ba câu.
Hầu hết thời gian hắn đều nói đúng hai chữ.
Hắn bảo tôi đẹp lắm.
Bởi kiểu sống chung này mà có một thời gian dài xem clip tôi, fan còn tưởng tôi đang hẹn hò nữa là.
Tôi cũng lười giải thích, dẫu sao ngày nào Lão Tứ còn chưa lộ mặt thì không ảnh hưởng đến cuộc sống ngoài đời của bọn tôi.
Cơ mà chắc có lẽ tôi cũng thích khoảnh khắc yên bình và tĩnh lặng này, thêm nữa tôi với Lão Tứ cũng chỉ gọi là “quen biết sơ sơ”, không hơn không kém.
04
Năm nhất đại học qua đi, tôi dần bắt đầu có được tên tuổi trên mạng.
Tuy có vài thành phần anti vào chửi bới nhưng đều bị tôi block hết, còn mấy thanh niên chuyên đi rải thính thì đều bị Lão Tứ đuổi cổ khỏi clip tôi.
Nghỉ hè năm đó, mối quan hệ của tôi với gia đình vẫn còn bế tắc. Sau khi tài khoản mạng xã hội bị phát hiện, ba giận dữ cắt hết tiền sinh hoạt của tôi. Tôi không về nhà mà thuê một căn ở gần trường rồi sống nhờ tiền trợ cấp lén của mẹ.
Có lẽ do nhàm chán quá nên bốn người bọn tôi rủ nhau lựa ngày đi du lịch, vô tình đăng địa điểm với thời gian lên Weibo nên có khá nhiều người chạy đến tìm tôi. Thậm chí có người nhận ra Lão Tứ chỉ bằng mấy video ngắn ngủn, còn bu lại hỏi tình cảm của tôi với hắn thế nào rồi.
Bấy giờ Lão Tứ chẳng hề gật đầu hay lắc đầu như trước mà nở nụ cười đáp: “Vẫn ổn.” Rồi quay sang nhìn tôi cười, tự nhiên tôi thấy hắn đẹp lạ lùng.
Mấy lúc thế này, lớp trưởng là người năng nổ nhất đám.
Sau câu trả lời của Lão Tứ, ánh mắt lớp trưởng cứ lia qua hai bọn tôi năm lần bảy lượt rồi thong thả huýt sáo, rõ là đang chọc bọn tôi.
Lớp trưởng kéo tôi lại, thừa dịp cả đám tách ra đi tham quan mấy chỗ khác, cậu ta ghé tai tôi nói nhỏ: “Cậu thật sự không biết Lão Tứ thích mình à?”
Tôi cười cười, ngắt lời: “Cậu ta trầm tính quá, không hợp với tôi lắm.”
Lớp trưởng chậc chậc hai tiếng: “Ừ, tôi nhìn mà cũng trầm theo đây.”
Tôi nhướng mày hỏi lại: “Sao, có ý kiến gì với cậu ta à.”
Lớp trưởng lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi nào dám, chỉ nói thế với cậu thôi, từ cái lúc tôi đăng mấy tấm chụp chung với cậu lên tường nhà là Lão Tứ không thèm nhận chuyển phát giúp tôi luôn, hiểu rồi chứ?”
Tôi không nhịn được bật cười: “Vậy là do cậu ta nhỏ nhen, liên quan gì đến tôi.”
Lớp trưởng bóc phốt: “Thì cậu cũng là tên đầu têu rồi, chạy không thoát đâu.”
_
Cả đám bọn tôi vừa ngắm cảnh vừa ì xèo cả buổi, mệt rồi mới ngồi xuống nghỉ chân một lát.
Nhưng Lão Tứ không ngồi, hắn cứ đứng kè kè bên tôi, ánh mắt lại không nhìn tôi mà trông về nơi xa xăm nào đó.
Sau này, mỗi khi rỗi tôi lại nhớ đến khung cảnh ấy.
Làn mây trải dài, bóng lưng hắn hướng về bầu trời tựa như họa tiết in trên sơ mi, lưu lại khoảnh khắc thanh bình tĩnh lặng giữa khoảng trống ngày hè.
Năm năm sau, ánh mắt cùng cái tên ấy càng lúc càng xa vời, chỉ còn lại bóng lưng thay tôi bắt trọn mùa hè đằng đẵng.
05
Tự vấn lòng xem, khi ấy tôi có biết Lão Tứ thích mình không?
Tất nhiên là biết chứ, thậm chí hồi chúng tôi đi du lịch về có fan còn nhắn riêng với tôi bảo trong số bốn người chỉ có Lão Tứ nhìn tôi bằng ánh mắt sáng lạ.
Tôi luôn cho rằng mấy lời phóng đại ấy là giả, chỉ bị lớp filter tình yêu làm mờ mắt thôi. Đến tận khi tôi thấy trong gương ánh mắt của hắn nhìn mình lúc trang điểm.
Quả thật rất sáng, bạn fan kia nói không sai tí nào.
“Sau này tôi trang điểm cậu đừng nhìn nữa được không?” Đây là lần đầu tôi ra lệnh đuổi khách, “Tôi thấy không được tự nhiên.”
Lão Tứ không nói không rằng, chỉ nhìn tôi, hồi lâu mới hỏi tại sao.
“Không tại sao hết.” Tôi khó chịu đáp: “Cứ cho tôi là gay, không quen thấy cậu nhìn tôi như vậy.”
Lão Tứ mím môi, “Nhưng tôi thích cậu, việc gì không được nhìn?”
“…Sao cơ?” Hắn đột nhiên thẳng hơn ruột ngựa làm tôi suýt nữa không bắt kịp.
Lão Tứ nhìn tôi, bình thản đáp: “Là cái cậu đang nghĩ đó.”
“Tôi là con trai.”
“Tôi biết.”
“Tôi thích mặc đồ con gái.”
“Tôi biết.”
“Vậy cậu thích tôi khi mặc đồ con gái hay thích tôi khi là con trai?”
Hỏi xong câu cuối, Lão Tứ đứng khựng cả buổi cũng không nói nên lời.
Đa phần những tên tỏ tình với tôi đều thế cả, mê mệt vẻ ngoài hào nhoáng của tôi còn giới tính thật lại chẳng mảy may màng đến. Nói khó nghe thì chẳng khác khách làng chơi là bao, thậm chí có khi lúc tôi kéo váy lên mấy tên đó bị dọa sợ mất mật nữa là.
Có lẽ Lão Tứ thật sự nghiêm túc nghĩ về vấn đề tôi hỏi, nhưng tôi không định cho hắn thời gian trả lời. Tôi thẳng tay tắt máy quay, cởi đồ ra, phơi bày cơ thể mình trước mặt hắn.
Tôi không có thân hình của phụ nữ, cũng chẳng có vòng eo đẫy đà, vì tôi là nam.
Tôi đã giải thích vô số lần trong clip của mình, cũng hứng chịu vô số lần chỉ trích thóa mạ khi mình trang điểm, thậm chí cũng cam chịu vô số lần không cảm thông của gia đình hay sự chỉ trỏ sau lưng từ bè bạn.
Nhưng lần này, lúc cởi sạch đứng trước Lão Tứ tôi vẫn thấy khó chịu.
Khó chịu vì hắn không cho tôi câu trả lời xác đáng, khó chịu vì tại sao tôi lại là con trai.
Tôi ngẩng đầu hỏi Lão Tứ: “Cậu còn thích tôi chứ?”
Tôi biết, chắc bộ dạng hiện giờ của mình chật vật lắm, trang điểm thì chưa xong, một bên mắt còn kẻ lệch, má hồng mới đánh được nửa mặt, nhìn vào kiểu gì cũng thấy không cân đối.
Lão Tứ vẫn lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt ấy mờ mịt không rõ, hắn đi đến trước mặt tôi, ôm eo tôi kéo vào lòng.
Hắn hôn tôi, hôn rất chậm.
Đầu tiên là trán rồi đến khóe mắt, rồi miệng, cằm, cuối cùng là yết hầu với xương quai xanh.
Hắn kéo tôi lại, tôi bị hắn bọc trong lòng. Hắn nói: “Đừng buồn.”
Tôi cười: “Tôi có gì để buồn chứ.”
“Nhưng cậu đang khóc.”
Tôi đẩy hắn ra, “Tôi không có khóc.”
Hắn gật đầu, lại kéo tôi vào lòng, “Rồi rồi, cậu không khóc.”
06
Sau chuyện lần đó, Lão Tứ không còn nói thích tôi nữa, cũng không còn xem tôi trang điểm. Tôi mất đi phần thanh bình khi trước, nhưng vẫn đâu đó cảm thấy không tệ lắm.
Chỉ duy nhất một điểm khác lạ, Lão Tứ càng lúc càng ít ở lại ký túc, mỗi ngày đều đi sớm về khuya. Dù thi thoảng vẫn giúp tôi mang cơm hay nhận chuyển phát nhưng tôi biết quan hệ giữa cả hai đã khác rồi.
Giữa chúng tôi có một vách ngăn, Lão Tứ nhất quyết muốn kéo tôi ra ngoài, nhưng tôi lại không muốn thậm chí còn hơi e sợ.
Tôi chẳng rõ mình đang sợ gì, có thể là sợ Lão Tứ không yêu tôi, hoặc sợ một điều gì khác. Nhưng tôi biết mình không sai, tôi chẳng mắc nợ ai cả, cùng lắm là ích kỉ muốn làm theo ý mình thôi.
07
Thời gian cứ vậy chầm chậm chảy trôi. Rồi đến năm ba, cô hồn của đời tôi đến tìm.
Tên cô hồn đó là tình đầu của tôi, hơn tôi ba tuổi. Ban đầu do có nhiều tin nhắn của fan đẩy xuống nên tôi không biết, sau này mới để ý là vì gã đến trường tôi làm phiền.
Sau buổi tự học tối, gã cầm hoa hồng trên tay, đứng dưới lầu ký túc xá lớn tiếng gọi tên tôi, mạnh miệng nói yêu tôi.
Nhưng tôi ghê tởm gã, ghê tởm đến buồn nôn, đến nỗi có một thời gian chỉ cần nhìn thấy cơ thể phụ nữ là tôi lại đau dạ dày.
Tình đầu của tôi bị tôi bắt gian tại giường, vì tôi chưa thành niên nên không để gã đụng chạm, thế là gã lật mặt đi dan díu với phụ nữ.
Tôi không biết gã nghĩ gì mà còn mặt mũi đến gặp tôi, nhưng lúc nghe gã lớn tiếng hô hào dưới lầu là sở dĩ tôi mặt váy, tôi trang điểm là vì gã, lúc đó thật sự muốn hộc cả máu.
Vừa khéo môn thể dục tự chọn của tôi là tennis. Bất chấp lớp trưởng với Lão Nhị can ngăn, tôi thẳng tay giật lấy cây vợt định bụng xuống lầu đập gã nhừ xương.
Nhưng vừa xuống đến khúc ngoặt cầu thang tôi lại gặp Lão Tứ, hắn không nhìn cây vợt trong tay mà chặn đường tôi.
Hắn quét mắt qua tôi, “Nối lại tình xưa à?”
Đang cơn nóng giận, lời nói cũng cộc cằn hơn: “Bớt xàm đi, tôi muốn đập hắn, cậu tránh ra.”
Lão Tứ trầm mặc, có lẽ bấy giờ hắn mới thấy lớp trưởng với Lão Nhị phía sau cùng cây vợt trong tay tôi, hắn lại hỏi: “Tên dưới lầu nói có thật không?”
“Mẹ nó, hắn bốc phét mà cậu cũng tin à?” Tôi tức xì khói, mà tên khốn kiếp dưới lầu cứ oang oang, thậm chí còn có mấy người qua đường bu lại xì xầm to nhỏ. “Cậu có tránh không thì bảo?”
Lão Tứ không nói gì, quay người vứt ba lô cho tôi rồi giật lấy cây vợt, nhanh gọn lẹ đi xuống lầu.
Hắn nói: “Chờ tôi.”
Lớp trưởng sợ mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, cậu ta bảo Lão Nhị lôi tôi lên lầu còn mình đi xuống theo Lão Tứ.
Rồi tiếp đó tôi nghe thấy tên khốn kia chửi, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang.
Sau khi trở về, lớp trưởng kể lại tôi nghe, cậu ta bảo lần đầu tiên cậu thấy Lão Tứ đánh người, xuống tay mạnh bạo đến nỗi nghe rõ từng tiếng chan chát đau điếng.
Về phần Lão Tứ, bởi vì ẩu đả trong trường nên bị cố vấn dẫn đi.
Tôi ngồi đó hỏi lớp trưởng sao cậu ta không bị lôi đi.
Cậu ta cười hì hì, bảo mình chỉ đứng hô hào cổ vũ thôi chứ không liên quan gì cả.
Tôi cười mỉa cậu ta nhát cáy, rồi thay một bộ đồ nam chạy xuống văn phòng cố vấn.
Mặt Lão Tứ chi chít vết thương, khóe miệng thì rách chảy cả máu, thấy tôi bước vào liền hỏi: “Sao cậu lại tới đây.”
“Tôi đến lấy lại cây vợt.”
Hắn thành thật nói: “À, nó nát rồi, quay về tôi đền cậu sau nhé.”
Cố vấn nghe thấy hai đứa tôi nói chuyện thì cười thành tiếng.
“Lời muốn nói tôi cũng đã nói xong, tên kia không phải người trong trường nên bị bảo vệ xách đi rồi, hai em còn muốn tâm sự gì thì ra ngoài đi. Lần sau chú ý hơn là được.”
Lão Tứ đứng dậy, nghiêm túc cảm ơn cố vấn rồi kéo tôi đi.
Trên đường về ký túc, gió đêm thấm đượm cái ẩm của phương Nam phả vào mặt tôi.
Tôi hỏi hắn: “Sao lại giúp tôi?”
Hắn lắc đầu, “Sao trăng gì, thấy tên kia ngứa mắt thôi.”
Tôi lại hỏi hắn: “Sao lại ngứa mắt?”
Câu trả lời của Lão Tứ vô cùng khớp với tính cách hắn, cực kì thẳng thắn.
Hắn nói: “Vì hắn đã làm những chuyện mà tôi muốn cũng không dám làm.”
Tôi bật cười, trông thấy vết thương trên mặt hắn, hỏi: “Đau không?”
“Không đau.”
“Sau này còn dám nữa không?”
“Dám chứ.”
_
Chúng tôi vừa đi vừa nói mấy chuyện con con, đến trước cổng ký túc tôi mới ngẩng đầu hỏi hắn: “Cậu thấy tôi có đẹp không?”
Tôi biết rõ bộ dạng hiện giờ của mình: mặc đồ nam, không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, ngoài tóc ra thì chẳng có gì giống nữ.
Lão Tứ nhìn tôi, vẫn mang theo ánh mắt sáng rỡ ấy. Hắn khẽ gật đầu, vẫn khen tôi đẹp.
Tôi cười, quay gót lên lầu, nói vọng lại: “Nếu muốn tặng thì bỏ hoa hồng đi, nhìn tầm thường lắm.”
Hắn đứng tần ngần cả buổi mới hiểu ra, chầm chậm đuổi theo tôi, “Vậy thì tặng gì?”
“Mãn Thiên Tinh.”[2] Tôi nói: “Phải là loại bảy màu cơ.”
“Được.”
________________________
CHÚ THÍCH:
[1]Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.
[2]Một loài hoa, sẽ giải thích ở phần sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook