Băng Phong Chích Dục
-
Chương 3
Trường học,lá xanh rợp bóng,hương hoa thoang thoảng,những nam thanh nữ tú tay cầm sách vở qua qua lại lại,oanh oanh oanh yến yến tươi cười với nhau,tất cả đều giống như vô lo vỗ nghĩ.
Tần Thước vô tình đi dạo ở vườn trường,chung quanh ai thấy hắn đều nhường bước,từ cái lần hắn mình mẩy đầy máu nhưng vẻ mặt tươi cười đi đến phòng thi thì đã bị toàn bộ từ thầy cô xuống học sinh liệt vào hàng nhân vật đại nguy hiểm.
-Đừng đi vội,ta nói ngươi á.-Tần Thước duỗi cách tay ra chụp lấy một người mà hắn cho quen mặt:-Chúng ta học cùng lớp đúng không?
Bỗng chốc bộ dáng nam sinh kia như muốn khóc,trong đầu suy nghĩ không biết phần tử bất lương này muốn làm gì.
-Buổi chiều hôm nay có học gì không?
-Có,có a~!
-Thời gian,địa điểm.
-Một giờ rưỡi chiều,phòng học 107 khu phía Tây,học cái gì mà…
–Được rồi.-Tần Thước đẩy nam sinh kia ra,nghênh ngang mà đi:-Học cái gì cũng được,không sao cả.
Khóa học xem như thuận lợi tiến hành được hơn phân nửa,bỗng nhiên cửa “binh” một phát bị đá văng ra,một nam sinh dáng người thon dài bước vào,tóc hắn rối nùi thành một đống,bộ dáng trông như mới ngủ dậy,hắn nói:
-Ta tên là Tần Thước,ở sân sau thể dục ngủ quên,các ngươi phải nhớ rõ mặt ta a!Ngươi,chính là ngươi,ngươi là ai?
Lâm Nguyệt Bạch hít một hơi thật sâu,y nhớ rõ đã có rất nhiều người cảnh báo lớp y có một nhân vật đáng sợ,nhưng bình thường không hay xuất hiện ở lớp.
-Ta là Lâm nguyệt Bạch,là giảng sư khoa vật lý,ngươi….
-Lâm Nguyệt Bạch,Tiểu Bạch,thầy quả thật là đủ bạch a~,hahaha.-Nói xong,Tần Thước tiến đến ngồi ở bàn đầu,rồi ghé đầu xuống bàn tiếp tục ngủ.Căn bản hắn không quan tâm đến câu nói của mình làm Lâm Nguyệt Bạch mặt đỏ như gấc,phía dưới học trò một mảng xôn xao,nói nhỏ khẽ cười nhạo.
-Im lặng____.-Lâm Nguyệt Bạch đề cao âm lượng,nhưng không áp được tiếng ồn,y cuối cùng cũng mặc kệ,bụng đầy hậm hực mà tiếp tục dạy học.
-Mọi người nhìn xem đây là mô hình phần tử…-Lâm Nguyệt Bạch dùng tay chỉnh sửa mớ thanh sắt cùng quả cầu sắt hợp lại thành mô hình.Cũng không biết chỗ nào bị lỏng lẻo,mô hình nháy mắt sụp xuống tan rã,lách cách lách lách,hạt lớn hạt nhỏ rơi vung vãi khắp nơi….Nhưng chính là không đúng lúc,lại rơi trúng nơi Tần Thước đang ngủ.
Tiếng vang thật lớn đã đem Tần Thước từ trong cõi mộng trở về,hắn lập tức ngồi dậy,nhìn đống gì gì đó trên bàn,ánh mắt nâng lên,nhìn thẳng vào Lâm Nguyệt Bạch đang ngây ngốc ôm mớ trụ mô hình.
-Thầy thật phiền toái, Tiểu Bạch lão sư!-Tần Thước đè thấp thanh âm,chỉ làm cho mình Lâm Nguyệt Bạch nghe thấy,vẻ mặt cười cười,lời nói lộ vẻ tà khí không tả nỗi:-Em sẽ nhớ kỹ thầy!
Ta không phải cố ý,ta không muốn ngươi nhớ kỹ ta____cẩn trọng dạy học đã được mười năm,làm người đã hơn ba mươi năm, Lâm lão sư trong lòng bi thảm kêu lên.
Về phần Tần Thước trong lòng lại còn dào dạt đắc ý nữa là đằng khác,cẩn thận đánh giá dáng người tinh tế của Lâm Nguyệt Bạch,làn da trắng nõn,đôi mắt sáng ngời,đúng ngay loại hắn thích.Lão Đại có lần đã cảnh cáo nếu hắn dám dở trò với bạn học thì chính tay y sẽ thiến hắn,bất quá đâu có nói không được động đến lão sư.Dù sao cũng đang nhàm chán,tìm cái gì giết thời gian vậy.
Buổi tối,học sinh đến thính giảng ít đến đáng thương,dù vậy Lâm Nguyệt Bạch vẫn làm tốt trách nhiệm của một lão sư, nhưng những học trò kia lại không lấy làm cảm kích,mà còn bất mãn ồn ào thúc giục lão sư cho tan học sớm hơn.
Bất đắc dĩ,Lâm Nguyệt Bạch đành phải hạ khóa sớm hơn thời gian quy định,đám học trò lập tức giải tán,đảo mắt một cái lớp học trống trơn không còn một bóng.Y mệt mỏi dựa bào bản đen,day học từng là hoài bão của y,nhưng từ khi ở trường thì cái lý tưởng đó đã bị mài mòn đi không ít.Y biết rõ cá tính của mình hay yếu đuối,mỗi khi bị người khác khi dễ đều nhẫn nhịn cho qua,nước chảy bèo trôi,hèn mọn sống qua ngày.
Y mang theo tâm sự trầm trọng mà rẽ vào toilet,bởi vì gấp quá mà không biết có người theo sau mình, người đó vừa đến cửa liền treo tấm bản “đình chỉ sử dụng” lên bên ngoài.
Lâm Nguyệt Bạch kéo quần xuống đi tiểu,bỗng nhiên một thanh âm trêu đùa vang lên từ sau lưng y:
-Tiểu Bạch lão sư,không thể tin đuợc là ngay cả cái đó của thầy cũng trắng noãn a~.
Lâm Nguyệt Bạch “a” sợ hãi kêu lên,xoay người lại thì thấy Tần Thước,hắn đang dùng ánh mắt không có gì là hảo ý nhìn vào nơi kia của y,tình thế cấp bách y vội kéo khóa quần lên,kết quả vì quá vội nên nơi đó bị kẹp trúng.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên,Tần Thước liền bịt miệng Lâm Nguyệt Bạch lại,thần sắc tối sầm nói:
-Bộ dạng này của thầy chỉ cần mình em ngắm là đủ rồi.
Nơi non mềm nhạy cảm kia có điểm đau đớn,căn bản khó có thể chịu được,y muốn giải cứu “nó” ngay a~.Tiếc là hai tay đã bị Tần Thước gì chặt trên tường,y giãy giụa,nhưng chỉ cần một chút cử động nhỏ cũng làm cho chỗ kia đan đớn,nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
-Thầy quyến rũ em!-Tần Thước trêu tức nói,nói xong liền cúi đầu hôn lên môi của Lâm Nguyệt Bạch,một tay vẫn khống chế hai cổ tay y,còn một tay hắn luồn xuống phía dưới trấn an bảo bối của y,nhẹ nhàng kéo khóa quần xuống,hắn lại lấy tay thành thục thục xoa bóp cho “nó” đứng lên.
-Ô….-Lâm Nguyệt Bạch không ngờ tình thế lại chuyển biến nhanh đến vậy,lúc y phục hồi tinh thần và phản kháng,thì Tần Thước đã đem đầu lưỡi của mình luồn và miệng y tàn sát bừa bãi.
-Ngươi dừng tay!Rốt cuộc….ngươi muốn làm gì?-Liều mạng dãy dụa,lại phát hiện toàn thân mình đều bị Tần Thước chế trụ,chỉ có thế dùng chân thóat khỏi bàn tay đùa bởn của hắn,quả thực y hiện tại giống như một cô gái yếu đuối đang bảo vệ trinh tiết vậy.
-Đánh thức em dậy là tội rất lớn,thầy hãy dùng thân bù đắp cho em đi~!-Tần Thước tươi cười mở nút áo,dùng tay xé mở cổ áo của Lâm Nguyệt Bạch.
-Lúc nãy ta không cố ý!-Lâm Nguyệt Bạch sợ hãi giải thích.
-Không sao cả,kỳ thật em cũng chỉ tùy tiền kiếm cớ mà thôi.-Tần Thước đã đem quần áo của Lâm Nguyệt Bạch thốn đến bả vai,cơ hồ tất cả đều lộ hết ra ngoài.
-Đừng làm như vậy,ta không nghĩ bị ngươi…-Lâm Nguyệt Bạch vừa sợ lại vừa vội,nói không nên câu.
-Không nghĩ bị ngươi làm?-Tần Thước cười cười tiến đến gần tai ,dùng răng và lưỡi liếm lộng vàng tai y:-Chúng ta đây là giao dịch,em thả thầy ra,sau này thầy hãy lấy cắp đề thi hết cho em,chuyện này đối với thầy chắc dễ lắm nhỉ,lão sư~.
Lão sư?Lâm Nguyệt Bạch bị từ này làm cho kinh hãi,cơ hồ nở một nụ cười thảm,y có thể được coi là một lão sư sao?Bị học trò khinh bỉ,bị học trò cười nhạo,bây giờ lại còn bị học trò giở đồi bại tại WC?Đúng,y vô dụng,y không có đủ tri thức uyên bác để cho học trò có thể kính trọng,không có đủ khôi hài để hấp dẫn học trò,nhưng y vẫn đường đường chính chính là một lão sư!
Tần Thước vô tình đi dạo ở vườn trường,chung quanh ai thấy hắn đều nhường bước,từ cái lần hắn mình mẩy đầy máu nhưng vẻ mặt tươi cười đi đến phòng thi thì đã bị toàn bộ từ thầy cô xuống học sinh liệt vào hàng nhân vật đại nguy hiểm.
-Đừng đi vội,ta nói ngươi á.-Tần Thước duỗi cách tay ra chụp lấy một người mà hắn cho quen mặt:-Chúng ta học cùng lớp đúng không?
Bỗng chốc bộ dáng nam sinh kia như muốn khóc,trong đầu suy nghĩ không biết phần tử bất lương này muốn làm gì.
-Buổi chiều hôm nay có học gì không?
-Có,có a~!
-Thời gian,địa điểm.
-Một giờ rưỡi chiều,phòng học 107 khu phía Tây,học cái gì mà…
–Được rồi.-Tần Thước đẩy nam sinh kia ra,nghênh ngang mà đi:-Học cái gì cũng được,không sao cả.
Lâm Nguyệt Bạch ôm mớ mô hình sinh vật đi vào phòng học,phần lớn học sinh đều buồn ngủ.Bây giờ là đầu hạ giữa trưa,dù là một kẻ tinh thần tỉnh táo thì cũng muốn hảo hảo ngả đầu đánh một giấc thôi,ai mà chả muốn thế?
Khóa học xem như thuận lợi tiến hành được hơn phân nửa,bỗng nhiên cửa “binh” một phát bị đá văng ra,một nam sinh dáng người thon dài bước vào,tóc hắn rối nùi thành một đống,bộ dáng trông như mới ngủ dậy,hắn nói:
-Ta tên là Tần Thước,ở sân sau thể dục ngủ quên,các ngươi phải nhớ rõ mặt ta a!Ngươi,chính là ngươi,ngươi là ai?
Lâm Nguyệt Bạch hít một hơi thật sâu,y nhớ rõ đã có rất nhiều người cảnh báo lớp y có một nhân vật đáng sợ,nhưng bình thường không hay xuất hiện ở lớp.
-Ta là Lâm nguyệt Bạch,là giảng sư khoa vật lý,ngươi….
-Lâm Nguyệt Bạch,Tiểu Bạch,thầy quả thật là đủ bạch a~,hahaha.-Nói xong,Tần Thước tiến đến ngồi ở bàn đầu,rồi ghé đầu xuống bàn tiếp tục ngủ.Căn bản hắn không quan tâm đến câu nói của mình làm Lâm Nguyệt Bạch mặt đỏ như gấc,phía dưới học trò một mảng xôn xao,nói nhỏ khẽ cười nhạo.
-Im lặng____.-Lâm Nguyệt Bạch đề cao âm lượng,nhưng không áp được tiếng ồn,y cuối cùng cũng mặc kệ,bụng đầy hậm hực mà tiếp tục dạy học.
-Mọi người nhìn xem đây là mô hình phần tử…-Lâm Nguyệt Bạch dùng tay chỉnh sửa mớ thanh sắt cùng quả cầu sắt hợp lại thành mô hình.Cũng không biết chỗ nào bị lỏng lẻo,mô hình nháy mắt sụp xuống tan rã,lách cách lách lách,hạt lớn hạt nhỏ rơi vung vãi khắp nơi….Nhưng chính là không đúng lúc,lại rơi trúng nơi Tần Thước đang ngủ.
Tiếng vang thật lớn đã đem Tần Thước từ trong cõi mộng trở về,hắn lập tức ngồi dậy,nhìn đống gì gì đó trên bàn,ánh mắt nâng lên,nhìn thẳng vào Lâm Nguyệt Bạch đang ngây ngốc ôm mớ trụ mô hình.
-Thầy thật phiền toái, Tiểu Bạch lão sư!-Tần Thước đè thấp thanh âm,chỉ làm cho mình Lâm Nguyệt Bạch nghe thấy,vẻ mặt cười cười,lời nói lộ vẻ tà khí không tả nỗi:-Em sẽ nhớ kỹ thầy!
Ta không phải cố ý,ta không muốn ngươi nhớ kỹ ta____cẩn trọng dạy học đã được mười năm,làm người đã hơn ba mươi năm, Lâm lão sư trong lòng bi thảm kêu lên.
Về phần Tần Thước trong lòng lại còn dào dạt đắc ý nữa là đằng khác,cẩn thận đánh giá dáng người tinh tế của Lâm Nguyệt Bạch,làn da trắng nõn,đôi mắt sáng ngời,đúng ngay loại hắn thích.Lão Đại có lần đã cảnh cáo nếu hắn dám dở trò với bạn học thì chính tay y sẽ thiến hắn,bất quá đâu có nói không được động đến lão sư.Dù sao cũng đang nhàm chán,tìm cái gì giết thời gian vậy.
Buổi tối,học sinh đến thính giảng ít đến đáng thương,dù vậy Lâm Nguyệt Bạch vẫn làm tốt trách nhiệm của một lão sư, nhưng những học trò kia lại không lấy làm cảm kích,mà còn bất mãn ồn ào thúc giục lão sư cho tan học sớm hơn.
Bất đắc dĩ,Lâm Nguyệt Bạch đành phải hạ khóa sớm hơn thời gian quy định,đám học trò lập tức giải tán,đảo mắt một cái lớp học trống trơn không còn một bóng.Y mệt mỏi dựa bào bản đen,day học từng là hoài bão của y,nhưng từ khi ở trường thì cái lý tưởng đó đã bị mài mòn đi không ít.Y biết rõ cá tính của mình hay yếu đuối,mỗi khi bị người khác khi dễ đều nhẫn nhịn cho qua,nước chảy bèo trôi,hèn mọn sống qua ngày.
Y mang theo tâm sự trầm trọng mà rẽ vào toilet,bởi vì gấp quá mà không biết có người theo sau mình, người đó vừa đến cửa liền treo tấm bản “đình chỉ sử dụng” lên bên ngoài.
Lâm Nguyệt Bạch kéo quần xuống đi tiểu,bỗng nhiên một thanh âm trêu đùa vang lên từ sau lưng y:
-Tiểu Bạch lão sư,không thể tin đuợc là ngay cả cái đó của thầy cũng trắng noãn a~.
Lâm Nguyệt Bạch “a” sợ hãi kêu lên,xoay người lại thì thấy Tần Thước,hắn đang dùng ánh mắt không có gì là hảo ý nhìn vào nơi kia của y,tình thế cấp bách y vội kéo khóa quần lên,kết quả vì quá vội nên nơi đó bị kẹp trúng.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên,Tần Thước liền bịt miệng Lâm Nguyệt Bạch lại,thần sắc tối sầm nói:
-Bộ dạng này của thầy chỉ cần mình em ngắm là đủ rồi.
Nơi non mềm nhạy cảm kia có điểm đau đớn,căn bản khó có thể chịu được,y muốn giải cứu “nó” ngay a~.Tiếc là hai tay đã bị Tần Thước gì chặt trên tường,y giãy giụa,nhưng chỉ cần một chút cử động nhỏ cũng làm cho chỗ kia đan đớn,nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
-Thầy quyến rũ em!-Tần Thước trêu tức nói,nói xong liền cúi đầu hôn lên môi của Lâm Nguyệt Bạch,một tay vẫn khống chế hai cổ tay y,còn một tay hắn luồn xuống phía dưới trấn an bảo bối của y,nhẹ nhàng kéo khóa quần xuống,hắn lại lấy tay thành thục thục xoa bóp cho “nó” đứng lên.
-Ô….-Lâm Nguyệt Bạch không ngờ tình thế lại chuyển biến nhanh đến vậy,lúc y phục hồi tinh thần và phản kháng,thì Tần Thước đã đem đầu lưỡi của mình luồn và miệng y tàn sát bừa bãi.
-Ngươi dừng tay!Rốt cuộc….ngươi muốn làm gì?-Liều mạng dãy dụa,lại phát hiện toàn thân mình đều bị Tần Thước chế trụ,chỉ có thế dùng chân thóat khỏi bàn tay đùa bởn của hắn,quả thực y hiện tại giống như một cô gái yếu đuối đang bảo vệ trinh tiết vậy.
-Đánh thức em dậy là tội rất lớn,thầy hãy dùng thân bù đắp cho em đi~!-Tần Thước tươi cười mở nút áo,dùng tay xé mở cổ áo của Lâm Nguyệt Bạch.
-Lúc nãy ta không cố ý!-Lâm Nguyệt Bạch sợ hãi giải thích.
-Không sao cả,kỳ thật em cũng chỉ tùy tiền kiếm cớ mà thôi.-Tần Thước đã đem quần áo của Lâm Nguyệt Bạch thốn đến bả vai,cơ hồ tất cả đều lộ hết ra ngoài.
-Đừng làm như vậy,ta không nghĩ bị ngươi…-Lâm Nguyệt Bạch vừa sợ lại vừa vội,nói không nên câu.
-Không nghĩ bị ngươi làm?-Tần Thước cười cười tiến đến gần tai ,dùng răng và lưỡi liếm lộng vàng tai y:-Chúng ta đây là giao dịch,em thả thầy ra,sau này thầy hãy lấy cắp đề thi hết cho em,chuyện này đối với thầy chắc dễ lắm nhỉ,lão sư~.
Lão sư?Lâm Nguyệt Bạch bị từ này làm cho kinh hãi,cơ hồ nở một nụ cười thảm,y có thể được coi là một lão sư sao?Bị học trò khinh bỉ,bị học trò cười nhạo,bây giờ lại còn bị học trò giở đồi bại tại WC?Đúng,y vô dụng,y không có đủ tri thức uyên bác để cho học trò có thể kính trọng,không có đủ khôi hài để hấp dẫn học trò,nhưng y vẫn đường đường chính chính là một lão sư!
Hết chương 2 (Thượng)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook