Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm
-
Quyển 2 - Chương 32: Vũ khí của mae lampong
người dịch: idlehouse
Phương Trì về đến nhà, Tạ Vi Thời đã dậy, đang chăm chút cho cây kiểng của cô ngoài ban công. Căn hộ này vốn đã được chuẩn bị sẵn từ rất lâu dưới danh nghĩa của cô. Trước đây luôn do chị cô là Phương Viện đến trông coi, mãi đến khi thương thế của cô khá lên, về đây ở, thì Phương Viện mới không ghé nữa. Cá ngân long có máy cho ăn tự động, nhưng đám cây cỏ này, cô chỉ tưới mỗi ngày, rồi còn lại để mặc chúng tự sinh tự diệt. Sống sót được tới bây giờ, cô đã cảm thấy sức sống trong chúng nó quá dồi dào rồi.
Tạ Vi Thời ôm một mớ cành khô vừa cắt xong đi ngang qua mặt cô, đầu cành cây còn mấy đoá hoa khô khéo, rung rinh run rẩy.
“Viền kẻ mắt bị nhoè, lần sau mua loại chống trôi đi.”
Nhìn thẳng không ngó nghiêng, đi ngang xong đi luôn, để lại một câu nói.
“…….”
Phương Trì hạn hán lời. Cô vốn tưởng là ít nhất thì chàng cũng hỏi vòng vo xem cô đi đâu, không ngờ chàng chỉ thảy ra một câu chẳng liên quan, không quan trọng như thế này, rồi thôi.
Giữa cô và Tạ Vi Thời dường như đã hình thành một sự ăn ý rất vi diệu. Hôm ấy chàng xem Rạn Băng xong, cô không gặng hỏi xem “Long Chấn” có nghĩa là gì, sau đó chàng cũng không nhắc đến nó. Đối đãi nhau bằng cách này mới có thể khiến cả hai cảm thấy thoải mái.
Mười rưỡi, một cái giờ rất khó xử. Hai người đành ăn brunch. Trong lúc ăn, có một quãng thời gian dài cả hai không nói gì, cuối cùng Tạ Vi Thời buông nĩa, nói:
“Phương Trì.”
Phương Trì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Tạ Vi Thời: “Gì?”
Tạ Vi Thời thong thả hỏi: “Chúng ta chưa quen nhau được bao lâu cả, đúng không?”
Phương Trì ừ một tiếng, không biết rốt cuộc chàng định nói gì.
“Chưa quen nhau bao lâu, tại sao hiện giờ ngồi với nhau lại cứ như một cặp vợ chồng già thế?”
Phương Trì ngẫm nghĩ, bụng bảo dạ đúng là ngay sau khi cô bị nghe Rạn Băng xong, đã mang cảm giác dựa dẫm vào chàng rất nhiều, cho nên mới không xem chàng như người ngoài. Làm như vậy có phải là cô đã quá thoải mái rồi không? Bị chàng nhìn rõ hết ý định? Nghĩ đến đây, cô ra vẻ thản nhiên nói: “Làm việc cho Cục 19, năng lực quan trọng nhất chính là có thể nhanh chóng thân thiết với người lạ. Tôi chỉ làm mãi thành quen mà thôi.”
Tạ Vi Thời nhướn nhướn mày, như cười như không. Một lúc sau, chàng nói: “Có muốn ra ngoài chơi không?”
Phương Trì hỏi đầy cảnh giác: “Đi đâu?”
“Chiang Mai bên Thái.”
Phương Trì đang tưởng chàng đùa thì thấy chàng lấy ra hai tấm hộ chiếu, hai tấm vé máy bay, bày lên lên bàn. Hai tấm vé máy bay ấy bay thẳng từ Yến Thành đến Chiang Mai, cất cánh lúc 3:30 chiều hôm nay.
Phương Trì hơi giật mình, liếc Tạ Vi Thời một cái, mở tấm hộ chiếu của bản thân trước mặt ra—-Thậm chí còn không phải là hộ chiếu Trung Quốc, mà là của Mỹ. Hình trong hộ chiếu đúng tiêu chuẩn, góc nhìn thẳng, để tóc ngắn, lơ lửng một cách vi diệu giữa ranh giới giống và không giống—-Nhìn vào hình thì sẽ không nhận ra cô, nhưng nhìn vào cô thì lại không thể phủ nhận người trong hình không phải là cô.
Cô lắc lắc hộ chiếu: “Hình này ở đâu ra thế?”
“PS.” Tạ Vi Thời trả lời ngắn gọn.
Khá lắm, rất “Tạ Vi Thời.”
Cô tiếp tục lật hộ chiếu, thuận tiện lấy luôn tấm của Tạ Vi Thời để xem.
“Quốc tịch: Mỹ; Nơi sinh: Trung Quốc.—-Người Mỹ gốc Hoa?” Cô mở từng trang trong hai sổ, thấy bên trong đầy ăm ắp thị thực của đủ thứ các quốc gia. “Đã đi được nhiều nước như thế này, nước nào cũng ở trên một tháng—-du khách chuyên nghiệp?”
Tạ Vi Thời nhìn cô mỉm cười.
“Một tình nhân Mỹ gốc Hoa đến các quốc gia để ‘khám phá sâu.’ Tôi nhớ trong hồ sơ của cô có ghi là thời niên thiếu đã từng qua Mỹ du học ngắn hạn, chắc được học tiếng Anh của người Mỹ?”
Phương Trì trừng chàng, gật đầu.
“Tốt, tôi cũng thế.”
“Tạ Vi Thời, chắc là anh không chỉ là vì muốn ra nước ngoài chơi thôi chứ hả?”
“Đi gặp người bạn.”
“Người thế nào?”
“Chủ tịch của Máu Lành Trường Sinh, Thiện Trạch, CEO Tổ Phong của Thần Kinh Hoa Hồng, hôm nay người trước kẻ sau đã đáp xuống Chiang Mai. Lẽ nào cô không muốn đến hóng chuyện?”
Phương Trì híp mắt.
Tạ Vi Thời thế mà cũng không ngừng để ý đến Thần Kinh Hoa Hồng và Máu Lành Trường Sinh. Cô nhớ chàng đã từng nói là đang điều tra My Gian Xích. Nếu như nói My Gian Xích và Máu Lành Trường Sinh có quan hệ, thế thì Thần Kinh Hoa Hồng là sao? Nhưng Tổ Phong và Thiện Trạch kẻ trước người sau đến Chiang Mai, lại khiến người ta cảm thấy không thể khéo đến vậy. Lẽ nào giữa Máu Lành Trường Sinh và Thần Kinh Hoa Hồng có một chuyện gì đó không thể để người khác biết?
Sau khi My Gian Xích vạch trần Máu Lành Trường Sinh, Cục Quản Lý Dược Phẩm-Thực Phẩm, Cục Công Nghiệp Thương Mại, và các văn phòng khác đều lập tức niêm phong công ty Máu Lành Trường Sinh, thu hồi toàn bộ các sản phẩm của Máu Lành Trường Sinh trên toàn quốc. Chủ Tịch Thiện Trạch của Máu Lành Trường Sinh thì đã sớm chạy ra nước ngoài, biệt tăm. Ông ta có quan hệ gì với Thần Kinh Hoa Hồng?
“Thông tin có đáng tin cậy không?”
“Thông tin được cung cấp do nhân viên trong GDS (hệ thống phân phối vé máy bay toàn cầu). Web chìm đã hợp tác với người đó rất nhiều lần, độ chính xác rất cao.”
Quả nhiên là thông tin lấy được từ web chìm.
Cục 19 vốn cũng đang theo dõi động tĩnh của Tổ Phong, nhưng sau khi cô thoát ly Cục 19 thì không còn quyền hạn để vào được trong kho dữ liệu của Cục 19 nữa. Hiện giờ chỉ có thể dựa vào web chìm. Thị trường trong web chìm thì không gì không mua được. Trước 2016, tuyệt đại đa số những giao dịch trong web chìm được thực hiện ở một trang mạng tên là “Road of Rose.” Thuốc nổ, súng đạn, ma tuý, phụ nữ, trẻ em…….. gần như không có gì không mua được. Sau khi Sử Tranh Vanh 1 tay lập ra Cục 19 vào năm 2015, rồi Thịnh Diễm gia nhập, nhiệm vụ đặc biệt đầu tiên huy động toàn lực lượng chính là tiêu diệt Road of Rose đó. 2016, cục an ninh mạng hợp lực với FBI và cục tình báo internet của KGB quét sạch tồn tại của Road of Rose. Kể từ đó, thương mại bất hợp pháp tràn lan trên web chìm đã bị áp chế một cách hữu hiệu.
Nhưng ai ai cũng biết, chỉ cần có nhu cầu, thì giao dịch sẽ vẫn tồn tại. Nay, vẫn có thể mua bất cứ thứ gì trong web chìm, chỉ có điều các kênh giao dịch đã thành bí mật hơn mà thôi. Quạ đậu trong web chìm, giúp mọi người hoàn thành các kiểu nhiệm vụ trong bóng tối.
Chắc hẳn Tạ Vi Thời là một cánh quạ tung tăng như cá gặp nước ở trong web chìm. Súng của chàng, lưỡi lê hàng cấm của chàng, rõ ràng cũng toàn kiếm được từ trên web chìm. Mà cô, cũng đã có dạo thường xuyên dò la thông tin trên web chìm. Trước đây cô đã từng đăng một tin nhắn tìm kiếm đoạn phim Thịnh Diễm bị hại, cho đến nay vẫn không có ai chịu trao đổi với cô.
“Thế nào? Đi không?” Chàng hỏi.
“Đi.” Cô trả lời chắc nịch.
“Người của cục an ninh, không phải là nếu không được phép thì không được tuỳ ý ra khỏi nước à?”
“Người rời nước là Mila, không phải Phương Trì.” Phương Trì đáp.
Mila là tên giả trên hộ chiếu giả của cô. Tạ Vi Thời bật cười.
……….
Tám rưỡi tối, một cặp nam nữ cùng đeo kính đen tình nhân khổ lớn giống nhau, kéo hành lý xách tay, bước ra khỏi sân bay quốc tế của Chiang Mai. Cô gái trẻ môi đỏ da trắng, vạt áo thun đơn giản được cột thắt nút, để lộ lưng ong thon thả. Trên áo thun trắng in hoạ tiết truyện tranh Người Dơi của DC, cùng một hệ liệt với hoạ tiết trên khẩu trang của chàng thanh niên, phối hợp rất khéo léo thú vị. Vóc dáng của chàng thanh niên cao dong dỏng, mặc một chiếc áo sơ mi may khít cùng với một chiếc quần lửng trông đặc biệt đẹp, tuy toát lên vẻ thoải mái của đồ tây, nhưng là lại mang vẻ kín đáo nhã nhặn của người Á Đông. Cô gái thì trông có vài phần xa cách lạnh lùng, quần soọc cực ngắn đi đôi với cặp chân thon dài trắng nõn, khiến người ta không rời mắt được. Không ít du khách trong phi trường đều ngó, còn tưởng là minh tinh từ đâu đến, đua nhau lấy di động ra chụp hình.
Phương Trì che mặt, khẽ nói với Tạ Vi Thời: “Trước đây anh ra khỏi cửa cũng thế này à?”
Tạ Vi Thời đáp: “Đương nhiên không.”
Phương Trì: “Trước đây tôi cũng đâu vậy.—-Thế bọn họ làm gì chụp hình dữ vậy?”
Tạ Vi Thời đáp: “Có thể là cả hai người đều đẹp thì rất hiếm gặp.”
Phương Trì: “……..”
Hai tiếng đồng hồ sau, Phương Trì và Tạ Vi Thời mua xong tất cả những vật cần thiết trong một trung tâm mua sắm ngay cạnh sân bay quốc tế Chiang Mai, về nhà trọ, mỗi người một phòng đơn.
Bốn giờ sáng, hai người cùng thức dậy, làm vệ sinh xong, trang bị đầy đủ, Tạ Vi Thời lái một chiếc xe việt dã đã mướn trước đó, đi về hướng ngoại ô phía Nam của Chiang Mai.
Họ muốn đến một thôn trang tên là Mae Lampong. Vùng này được mệnh danh là một trong những khu rừng nhiệt đới hàng đầu của Thái Lan. Phóng tầm mắt, đâu đâu cũng là cây cao rợp bóng, rừng già bạt ngàn, sắc màu xanh che hết trời che hết nắng, say lòng người. Mae Lampong nằm tuốt sâu trong khu rừng nhiệt đới ấy.
Chiếu theo nguồn tin đáng tin cậy, đêm hôm qua Thiện Trạch không ở lại trong Chiang Mai, mà đã đến thẳng Mae Lampong. Lại có nhiều nguồn tin khác nói rằng Thiện Trạch mang dòng máu Thái, có quan hệ đặc biệt với xã hội đen ở vùng này. Mae Lampong rất có thể là một bản doanh lớn của ông ta, một khu vực có thể khiến cho ông ta cảm thấy an toàn. Nếu Thiện Trạch muốn tiến hành đàm phán một chuyện gì đó, rất có khả năng sẽ tiến hành ở đây.
Phương Trì điều khiển máy bay không người lái tàng hình đến gần khu vực mà bản đồ ghi là Mae Lampong. Chiếc máy bay không người lái này là do Tạ Vi Thời đặt mua từ web chìm trước khi xuất phát, máy bay rất nhỏ và linh hoạt, trên thân máy bay có phết sơn chống radar, khi bay không phát ra tiếng động, rất thích hợp để làm máy bay trinh thám.
“Thôn Mae Lampong được xây dựa vào núi. Phía Nam là một khu rừng nhiệt đới rất lớn. Phía Đông, Tây, Bắc đều có đường nhỏ dẫn thông, nhưng……”
“Nhưng gì?” Tạ Vi Thời tập trung lo lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước. Rời Chiang Mai chưa được bao xa, đường xá trở nên rất tồi tệ. Hiện giờ đang là mùa mưa ở Thái, thường xuyên có mưa rào đổ ập xuống, mặt đường rõ ràng bị bánh xe tải cán ngang qua khi bùn đất còn ướt, để lại rãnh bánh xe trũng sâu hai bên và ở giữa thì gò cao.
Phương Trì nín thở tập trung, điều khiển chiếc máy báy không người lái từ xa để nó hạ thấp xuống, phóng hình lớn lên——
Trên những con đường bắt buộc phải đi qua, những cái bóng màu đen dần dần được phóng lớn. Là những chặng gác được làm bằng thân cây thô to. Phương Trì cẩn thận quan sát những hình ảnh máy bay không người lái gửi về, càng lúc càng nhíu chặt mày.
“Có người.”
Cô nói, chắc như đinh đóng cột.
“Mỗi một con đường dẫn vào Mae Lampong mà phải đi, đều có ba tên lính đánh thuê. Trang bị gồm—-“
Vô cùng liều lĩnh, máy bay không người lái không ngừng giảm độ cao.
“Một khẩu súng máy minigun M134, hai khẩu súng bắn tỉa M25.”
Phương Trì về đến nhà, Tạ Vi Thời đã dậy, đang chăm chút cho cây kiểng của cô ngoài ban công. Căn hộ này vốn đã được chuẩn bị sẵn từ rất lâu dưới danh nghĩa của cô. Trước đây luôn do chị cô là Phương Viện đến trông coi, mãi đến khi thương thế của cô khá lên, về đây ở, thì Phương Viện mới không ghé nữa. Cá ngân long có máy cho ăn tự động, nhưng đám cây cỏ này, cô chỉ tưới mỗi ngày, rồi còn lại để mặc chúng tự sinh tự diệt. Sống sót được tới bây giờ, cô đã cảm thấy sức sống trong chúng nó quá dồi dào rồi.
Tạ Vi Thời ôm một mớ cành khô vừa cắt xong đi ngang qua mặt cô, đầu cành cây còn mấy đoá hoa khô khéo, rung rinh run rẩy.
“Viền kẻ mắt bị nhoè, lần sau mua loại chống trôi đi.”
Nhìn thẳng không ngó nghiêng, đi ngang xong đi luôn, để lại một câu nói.
“…….”
Phương Trì hạn hán lời. Cô vốn tưởng là ít nhất thì chàng cũng hỏi vòng vo xem cô đi đâu, không ngờ chàng chỉ thảy ra một câu chẳng liên quan, không quan trọng như thế này, rồi thôi.
Giữa cô và Tạ Vi Thời dường như đã hình thành một sự ăn ý rất vi diệu. Hôm ấy chàng xem Rạn Băng xong, cô không gặng hỏi xem “Long Chấn” có nghĩa là gì, sau đó chàng cũng không nhắc đến nó. Đối đãi nhau bằng cách này mới có thể khiến cả hai cảm thấy thoải mái.
Mười rưỡi, một cái giờ rất khó xử. Hai người đành ăn brunch. Trong lúc ăn, có một quãng thời gian dài cả hai không nói gì, cuối cùng Tạ Vi Thời buông nĩa, nói:
“Phương Trì.”
Phương Trì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Tạ Vi Thời: “Gì?”
Tạ Vi Thời thong thả hỏi: “Chúng ta chưa quen nhau được bao lâu cả, đúng không?”
Phương Trì ừ một tiếng, không biết rốt cuộc chàng định nói gì.
“Chưa quen nhau bao lâu, tại sao hiện giờ ngồi với nhau lại cứ như một cặp vợ chồng già thế?”
Phương Trì ngẫm nghĩ, bụng bảo dạ đúng là ngay sau khi cô bị nghe Rạn Băng xong, đã mang cảm giác dựa dẫm vào chàng rất nhiều, cho nên mới không xem chàng như người ngoài. Làm như vậy có phải là cô đã quá thoải mái rồi không? Bị chàng nhìn rõ hết ý định? Nghĩ đến đây, cô ra vẻ thản nhiên nói: “Làm việc cho Cục 19, năng lực quan trọng nhất chính là có thể nhanh chóng thân thiết với người lạ. Tôi chỉ làm mãi thành quen mà thôi.”
Tạ Vi Thời nhướn nhướn mày, như cười như không. Một lúc sau, chàng nói: “Có muốn ra ngoài chơi không?”
Phương Trì hỏi đầy cảnh giác: “Đi đâu?”
“Chiang Mai bên Thái.”
Phương Trì đang tưởng chàng đùa thì thấy chàng lấy ra hai tấm hộ chiếu, hai tấm vé máy bay, bày lên lên bàn. Hai tấm vé máy bay ấy bay thẳng từ Yến Thành đến Chiang Mai, cất cánh lúc 3:30 chiều hôm nay.
Phương Trì hơi giật mình, liếc Tạ Vi Thời một cái, mở tấm hộ chiếu của bản thân trước mặt ra—-Thậm chí còn không phải là hộ chiếu Trung Quốc, mà là của Mỹ. Hình trong hộ chiếu đúng tiêu chuẩn, góc nhìn thẳng, để tóc ngắn, lơ lửng một cách vi diệu giữa ranh giới giống và không giống—-Nhìn vào hình thì sẽ không nhận ra cô, nhưng nhìn vào cô thì lại không thể phủ nhận người trong hình không phải là cô.
Cô lắc lắc hộ chiếu: “Hình này ở đâu ra thế?”
“PS.” Tạ Vi Thời trả lời ngắn gọn.
Khá lắm, rất “Tạ Vi Thời.”
Cô tiếp tục lật hộ chiếu, thuận tiện lấy luôn tấm của Tạ Vi Thời để xem.
“Quốc tịch: Mỹ; Nơi sinh: Trung Quốc.—-Người Mỹ gốc Hoa?” Cô mở từng trang trong hai sổ, thấy bên trong đầy ăm ắp thị thực của đủ thứ các quốc gia. “Đã đi được nhiều nước như thế này, nước nào cũng ở trên một tháng—-du khách chuyên nghiệp?”
Tạ Vi Thời nhìn cô mỉm cười.
“Một tình nhân Mỹ gốc Hoa đến các quốc gia để ‘khám phá sâu.’ Tôi nhớ trong hồ sơ của cô có ghi là thời niên thiếu đã từng qua Mỹ du học ngắn hạn, chắc được học tiếng Anh của người Mỹ?”
Phương Trì trừng chàng, gật đầu.
“Tốt, tôi cũng thế.”
“Tạ Vi Thời, chắc là anh không chỉ là vì muốn ra nước ngoài chơi thôi chứ hả?”
“Đi gặp người bạn.”
“Người thế nào?”
“Chủ tịch của Máu Lành Trường Sinh, Thiện Trạch, CEO Tổ Phong của Thần Kinh Hoa Hồng, hôm nay người trước kẻ sau đã đáp xuống Chiang Mai. Lẽ nào cô không muốn đến hóng chuyện?”
Phương Trì híp mắt.
Tạ Vi Thời thế mà cũng không ngừng để ý đến Thần Kinh Hoa Hồng và Máu Lành Trường Sinh. Cô nhớ chàng đã từng nói là đang điều tra My Gian Xích. Nếu như nói My Gian Xích và Máu Lành Trường Sinh có quan hệ, thế thì Thần Kinh Hoa Hồng là sao? Nhưng Tổ Phong và Thiện Trạch kẻ trước người sau đến Chiang Mai, lại khiến người ta cảm thấy không thể khéo đến vậy. Lẽ nào giữa Máu Lành Trường Sinh và Thần Kinh Hoa Hồng có một chuyện gì đó không thể để người khác biết?
Sau khi My Gian Xích vạch trần Máu Lành Trường Sinh, Cục Quản Lý Dược Phẩm-Thực Phẩm, Cục Công Nghiệp Thương Mại, và các văn phòng khác đều lập tức niêm phong công ty Máu Lành Trường Sinh, thu hồi toàn bộ các sản phẩm của Máu Lành Trường Sinh trên toàn quốc. Chủ Tịch Thiện Trạch của Máu Lành Trường Sinh thì đã sớm chạy ra nước ngoài, biệt tăm. Ông ta có quan hệ gì với Thần Kinh Hoa Hồng?
“Thông tin có đáng tin cậy không?”
“Thông tin được cung cấp do nhân viên trong GDS (hệ thống phân phối vé máy bay toàn cầu). Web chìm đã hợp tác với người đó rất nhiều lần, độ chính xác rất cao.”
Quả nhiên là thông tin lấy được từ web chìm.
Cục 19 vốn cũng đang theo dõi động tĩnh của Tổ Phong, nhưng sau khi cô thoát ly Cục 19 thì không còn quyền hạn để vào được trong kho dữ liệu của Cục 19 nữa. Hiện giờ chỉ có thể dựa vào web chìm. Thị trường trong web chìm thì không gì không mua được. Trước 2016, tuyệt đại đa số những giao dịch trong web chìm được thực hiện ở một trang mạng tên là “Road of Rose.” Thuốc nổ, súng đạn, ma tuý, phụ nữ, trẻ em…….. gần như không có gì không mua được. Sau khi Sử Tranh Vanh 1 tay lập ra Cục 19 vào năm 2015, rồi Thịnh Diễm gia nhập, nhiệm vụ đặc biệt đầu tiên huy động toàn lực lượng chính là tiêu diệt Road of Rose đó. 2016, cục an ninh mạng hợp lực với FBI và cục tình báo internet của KGB quét sạch tồn tại của Road of Rose. Kể từ đó, thương mại bất hợp pháp tràn lan trên web chìm đã bị áp chế một cách hữu hiệu.
Nhưng ai ai cũng biết, chỉ cần có nhu cầu, thì giao dịch sẽ vẫn tồn tại. Nay, vẫn có thể mua bất cứ thứ gì trong web chìm, chỉ có điều các kênh giao dịch đã thành bí mật hơn mà thôi. Quạ đậu trong web chìm, giúp mọi người hoàn thành các kiểu nhiệm vụ trong bóng tối.
Chắc hẳn Tạ Vi Thời là một cánh quạ tung tăng như cá gặp nước ở trong web chìm. Súng của chàng, lưỡi lê hàng cấm của chàng, rõ ràng cũng toàn kiếm được từ trên web chìm. Mà cô, cũng đã có dạo thường xuyên dò la thông tin trên web chìm. Trước đây cô đã từng đăng một tin nhắn tìm kiếm đoạn phim Thịnh Diễm bị hại, cho đến nay vẫn không có ai chịu trao đổi với cô.
“Thế nào? Đi không?” Chàng hỏi.
“Đi.” Cô trả lời chắc nịch.
“Người của cục an ninh, không phải là nếu không được phép thì không được tuỳ ý ra khỏi nước à?”
“Người rời nước là Mila, không phải Phương Trì.” Phương Trì đáp.
Mila là tên giả trên hộ chiếu giả của cô. Tạ Vi Thời bật cười.
……….
Tám rưỡi tối, một cặp nam nữ cùng đeo kính đen tình nhân khổ lớn giống nhau, kéo hành lý xách tay, bước ra khỏi sân bay quốc tế của Chiang Mai. Cô gái trẻ môi đỏ da trắng, vạt áo thun đơn giản được cột thắt nút, để lộ lưng ong thon thả. Trên áo thun trắng in hoạ tiết truyện tranh Người Dơi của DC, cùng một hệ liệt với hoạ tiết trên khẩu trang của chàng thanh niên, phối hợp rất khéo léo thú vị. Vóc dáng của chàng thanh niên cao dong dỏng, mặc một chiếc áo sơ mi may khít cùng với một chiếc quần lửng trông đặc biệt đẹp, tuy toát lên vẻ thoải mái của đồ tây, nhưng là lại mang vẻ kín đáo nhã nhặn của người Á Đông. Cô gái thì trông có vài phần xa cách lạnh lùng, quần soọc cực ngắn đi đôi với cặp chân thon dài trắng nõn, khiến người ta không rời mắt được. Không ít du khách trong phi trường đều ngó, còn tưởng là minh tinh từ đâu đến, đua nhau lấy di động ra chụp hình.
Phương Trì che mặt, khẽ nói với Tạ Vi Thời: “Trước đây anh ra khỏi cửa cũng thế này à?”
Tạ Vi Thời đáp: “Đương nhiên không.”
Phương Trì: “Trước đây tôi cũng đâu vậy.—-Thế bọn họ làm gì chụp hình dữ vậy?”
Tạ Vi Thời đáp: “Có thể là cả hai người đều đẹp thì rất hiếm gặp.”
Phương Trì: “……..”
Hai tiếng đồng hồ sau, Phương Trì và Tạ Vi Thời mua xong tất cả những vật cần thiết trong một trung tâm mua sắm ngay cạnh sân bay quốc tế Chiang Mai, về nhà trọ, mỗi người một phòng đơn.
Bốn giờ sáng, hai người cùng thức dậy, làm vệ sinh xong, trang bị đầy đủ, Tạ Vi Thời lái một chiếc xe việt dã đã mướn trước đó, đi về hướng ngoại ô phía Nam của Chiang Mai.
Họ muốn đến một thôn trang tên là Mae Lampong. Vùng này được mệnh danh là một trong những khu rừng nhiệt đới hàng đầu của Thái Lan. Phóng tầm mắt, đâu đâu cũng là cây cao rợp bóng, rừng già bạt ngàn, sắc màu xanh che hết trời che hết nắng, say lòng người. Mae Lampong nằm tuốt sâu trong khu rừng nhiệt đới ấy.
Chiếu theo nguồn tin đáng tin cậy, đêm hôm qua Thiện Trạch không ở lại trong Chiang Mai, mà đã đến thẳng Mae Lampong. Lại có nhiều nguồn tin khác nói rằng Thiện Trạch mang dòng máu Thái, có quan hệ đặc biệt với xã hội đen ở vùng này. Mae Lampong rất có thể là một bản doanh lớn của ông ta, một khu vực có thể khiến cho ông ta cảm thấy an toàn. Nếu Thiện Trạch muốn tiến hành đàm phán một chuyện gì đó, rất có khả năng sẽ tiến hành ở đây.
Phương Trì điều khiển máy bay không người lái tàng hình đến gần khu vực mà bản đồ ghi là Mae Lampong. Chiếc máy bay không người lái này là do Tạ Vi Thời đặt mua từ web chìm trước khi xuất phát, máy bay rất nhỏ và linh hoạt, trên thân máy bay có phết sơn chống radar, khi bay không phát ra tiếng động, rất thích hợp để làm máy bay trinh thám.
“Thôn Mae Lampong được xây dựa vào núi. Phía Nam là một khu rừng nhiệt đới rất lớn. Phía Đông, Tây, Bắc đều có đường nhỏ dẫn thông, nhưng……”
“Nhưng gì?” Tạ Vi Thời tập trung lo lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước. Rời Chiang Mai chưa được bao xa, đường xá trở nên rất tồi tệ. Hiện giờ đang là mùa mưa ở Thái, thường xuyên có mưa rào đổ ập xuống, mặt đường rõ ràng bị bánh xe tải cán ngang qua khi bùn đất còn ướt, để lại rãnh bánh xe trũng sâu hai bên và ở giữa thì gò cao.
Phương Trì nín thở tập trung, điều khiển chiếc máy báy không người lái từ xa để nó hạ thấp xuống, phóng hình lớn lên——
Trên những con đường bắt buộc phải đi qua, những cái bóng màu đen dần dần được phóng lớn. Là những chặng gác được làm bằng thân cây thô to. Phương Trì cẩn thận quan sát những hình ảnh máy bay không người lái gửi về, càng lúc càng nhíu chặt mày.
“Có người.”
Cô nói, chắc như đinh đóng cột.
“Mỗi một con đường dẫn vào Mae Lampong mà phải đi, đều có ba tên lính đánh thuê. Trang bị gồm—-“
Vô cùng liều lĩnh, máy bay không người lái không ngừng giảm độ cao.
“Một khẩu súng máy minigun M134, hai khẩu súng bắn tỉa M25.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook