Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm
-
Quyển 1 - Chương 24: Tạ vi thời, mang tôi theo
người dịch: idlehouse
Tạ Vi Thời trông thấy Phương Trì nằm dưới sàn. Trên đầu cô đeo kính huyễn thực hiệu O, mái tóc dài rối đầy bụi bặm, tán loạn trên mặt đất. Cơ thể cô càng khiến người ta không nỡ nhìn. Áo đã bị xé rách bươm, để lộ áo lót màu trắng. Quần phía dưới cũng đã bị lột mất, chỉ còn chừa lại quần lót nhỏ xíu màu trắng. Cả thân hình cô co quắp, thỉnh thoảng co giật. Làn da trắng nõn đâu đâu cũng loang lỗ vết bầm và vệt dơ.
Chàng di chuyển ánh mắt. Sau khi chàng nghe thấy tiếng cô thét thì mới tìm đến đây. Tiếng thét kiểu đó khiến chàng quặn thắt ruột gan. Ấn tượng của chàng về Phương Trì không tốt lắm. Trông mặt cô lúc nào cũng u uất, đầy tâm sự; ăn nói và hành động cũng toàn kiểu kỳ lạ, thường mang đến cho chàng cảm giác cô tự cho mình là đúng, lúc nào cũng đầy sức áp bức. Nhưng càng tiếp xúc với cô nhiều hơn, càng đánh hơi được một bầu khí rất đặc thù—-một bầu khí rất kỳ lạ, một hơi thở nương theo sự chết mà sinh ra. Tựa như đoá lan thuỷ tinh sinh trưởng ở những nơi tối tăm, vô cùng đẹp đẽ, nhưng lại vô cùng yếu ớt. Chàng thật sự không ngờ cô sẽ đến cứu Phi Phi. Chuyện lấy trứng chọi đá, trong đầu Phương Trì chẳng lẽ còn không rõ nữa sao?
Phương Trì bị chấn thương trong hệ thống thần kinh, đau đớn Rạn Băng đem đến cho cô, sẽ lớn hơn so với người thường rất nhiều. Trong tay Lút Cán có hạt giống của Rạn Băng, có thể tra tấn cô đến mất hết ý thức về bản thân. Lẽ nào cô còn có thể không biết?
Nhưng cô vẫn đến một mình. Nói cô ngu cũng được, nói cô cậy mạnh cũng được, tóm lại cô không phải là một cô gái bình thường. Một người điên bất chấp hết thảy.
……….
Ánh sáng chói loá chiếu ngay vào mắt, Tạ Vi Thời nhất thời không thấy được gì nữa.
Lần này đám đàn em đánh mướn mà Lút Cán kéo tới, rõ ràng không phải một đám ô hợp bình thường, còn biết dùng trò lấy đèn pin cường quang để rọi cho người ta loá mắt, ra tay phủ đầu. Chỉ có điều lần này chàng cũng chẳng phải tuỳ tiện thủ một chai bia chạy tới.
Chàng chạy theo một tuyến đường ngẫu nhiên, không ngừng lạng tránh ánh đèn sáng chói kia đang rượt theo. Ống thép, dùi sắt đua nhau đâm tới, mang theo khí tức lạnh lẽo của kim loại. Đấy cũng hẳn là chiến thuật của bọn chúng. Bọn chúng kiêng dè thanh lê ba cạnh của Tạ Vi Thời—-đấy là một vũ khí bị kiểm soát nghiêm ngặt, căn bản không mua được ở ngoài chợ. Lực sát thương của thứ đó rất kinh khủng, có rãnh máu cộng với miệng vết thương hình ống vuông, cơ bản không có cách nào tự cầm máu được. Thường là người bị lê ba cạnh đâm sẽ chết vì mất máu.
Tạ Vi Thời không ngừng chạy lùi, lùi đến chỗ một lô máy tiện cỡ lớn. Bên ngoài những cỗ máy tiện đó đều bị sét gỉ nặng, chỉ hơi chạm vào sẽ rớt từng mảng. Nơi này trước đây là một xưởng dệt dây chuyền, tất cả mọi máy móc đều uốn bẻ như rắn nằm la liệt khắp nơi. Đám đánh thuê xông lên, rồi mới phát giác ra những ống thép, dùi sắt, gậy thép, đều không dùng được. Thậm chí ngay cả đèn pin cường quang cũng gặp đủ thứ che chắn, không còn dễ dàng tìm ra được Tạ Vi Thời nữa.
“AAAAAAAAA!” Một tiếng thét vang lên. Đám đánh thuê tìm theo tiếng thét đó, trông thấy một tên bị đâm xuyên người, máu đang tuôn ào ạt, trong bóng tối mờ mờ của nhà kho, nhìn như màu đen.
Lại thêm một người.
Kẻ đánh mướn đó nhìn thấy mũi lê nhọn hoắc xuyên qua trước ngực, cảm giác đau nhói đến chậm hơn một bước, rồi lại bị bao phủ bởi một cảm giác lạnh rét thấu xương. Lưỡi lê ba cạnh lại lặng lẽ không một tiếng động được rút ra, như tuyết. Đến khi đồng bọn phát hiện hắn ngã gục, đã không tìm ra được tông tích của Tạ Vi Thời. Thần xuất quỷ nhập không ai hay, lại có thêm mấy tên nữa nhanh chóng trúng chiêu. Bộ đồ đen như quạ ấy, quá khó để phân biệt được ở trong nhà kho này.
“Ở bên kia! Bao vây hết lại ngay!”
Có vài tay đánh thuê mang kinh nghiệm phong phú nhanh chóng nhận ra không thể nào tiếp tục xé lẻ để đánh, quát lên ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ tụ tập lại thành một vòng vây, từ từ bao vây lấy Tạ Vi Thời.
Mắt thấy không còn đường thoát, Tạ Vi Thời dùng mũi lê vặn một cái nắp van, leo lên trên cỗ máy nhuộm ở bên cạnh. Chàng dùng đầu lưỡi lê cạy nắp đang đậy kín chất nhuộm, khiến cho những kẻ ở dưới bị thuốc nhuộm ập xuống ướt nhẹp, mùi hôi thối ghê tởm cực kỳ gay mũi hun bọn chúng suýt nôn khan. Tạ Vi Thời tận dụng thời cơ chạy thoát.
Mục tiêu của chàng là Lút Cán.
Lút Cán đứng ở phía ngoài cỗ máy tiện, bất chợt thấy một bóng người xông ra từ đám máy móc, mũi lê nhọn hoắc loé ánh lạnh lẽo, đâm thẳng về phía gã!
Hắn vốn đang ung dung đứng nhàn nhã coi đánh nhau, yếu thế của Tạ Vi Thời quá rõ ràng. Nào ngờ tình thế có thể đột ngột xoay chiều như thế này?
Lút Cán cuống quít lùi ra sau, phóng hai con dao trong tay về phía Tạ Vi Thời, Tạ Vi Thời lách mình tránh, lúc này gần 10 tên đánh thuê bốc mùi hôi thối cũng đã ngút lửa giận, chửi cha chửi mẹ kéo nhau rượt tới.
Ngay lúc Tạ Vi Thời đang nhanh nhẹn tránh những tay đánh mướn nọ, Lút Cán liền chạy vọt đến bên Phương Trì, xách cô gái đã bất tỉnh nhân sự lên, lượm một con dao dưới đất, kề ngay cổ cô.
“Buông dao!”
Tạ Vi Thời thoáng dừng bước, giơ hai tay lên, lưỡi lê vẫn chớp sáng trong tay chàng.
“Đ.m. mày buông dao xuống!” Lút Cán rống lên, “Không buông nữa tao sẽ giết nó!” Nói đoạn cắt một đường trên cổ Phương Trì với con dao trong tay, trên phần cổ mảnh mai trắng nõn xuất hiện một vệt máu dài, máu bên trong ứa ra.
“Keng” một tiếng, lưỡi lê trong tay Tạ Vi Thời rớt xuống.
Đám đánh thuê thừa thế xông lên, muốn đồng loạt xuống tay với Tạ Vi Thời, chợt nghe có tiếng còi cảnh sát huýt vang, cảnh sát đã đến gần khu đất bỏ hoang.
Đám đánh thuê do dự, Lút Cán xốc Phương Trì lên vai, “Giết chết nó rồi chạy!”
“Lút Cán.”
Lút Cán hoảng sợ sững người. Là một giọng nói rất xa lạ, trẻ trung nhưng trầm thấp, tràn ngập sức quyết rũ. Hắn bất giác ngẩng đầu, tập trung ánh mắt lên người nói ra câu đó.
Gã không trông thấy rõ động tác của người này, nhưng một họng súng đen ngòm đã chĩa xuyên qua những tên đánh thuê bị đổ thuốc nhuộm đủ màu không còn nhìn rõ mặt, cách gã mười mấy mét, nhắm thẳng vào gã.
Đây là súng sao?
Tại sao có thể có súng chứ?
Thằng nhãi này là cái thá gì, đâu phải cảnh sát.
Lút Cán chợt cảm thấy hơi như ảo thuật, không chân thật. Khẩu súng đó rất nhỏ, không bằng cả một bàn tay. Bố đệch nhà mày, đồ giả chứ gì, cái đéo gì ấy chứ. Những ý nghĩ ấy chớp ngang qua đầu Lút Cán trong giây lát, khiến cho đại não của gã đưa ra quyết định không quan tâm. Sau đó, đầu gã chưa kịp xoay, họng súng đã bốc lên một sợi khói trắng.
Là một khẩu súng tay cỡ nhỏ có thiết bị hãm thanh. Một tiếng “phựt” rất khẽ, Lút Cán còn không rõ bản thân có nghe thấy được âm thanh ngắn ngủi đó hay không, ánh sáng còn lại duy nhất phụt tắt. Viên đạn không cho gã bất cứ thời gian nào để suy nghĩ, bay xuyên qua con mắt còn lại, nổ tung trong đầu gã.
Những tên đánh thuê đều chết sững. Thời gian như bị đóng băng trong một tiếng súng ấy. Bọn chúng không kịp nghĩ gì thêm, tiếng còi cảnh sát càng lúc càng vang lên từng hồi cách nơi đó vài trăm mét.
“Chạy!” Chẳng biết ai la lên một tiếng, cả đám đánh thuê tháo chạy tán loạn.
Tạ Vi Thời nhặt thanh lê ba cạnh lên, nhìn Phương Trì đang nằm dưới đất bên cạnh thi thể của Lút Cán. Chàng do dự khá nhiều giây, nhưng sau đó bước qua cô. Cảnh sát sắp tới ngay đây thôi, cô sẽ được chữa chạy chu đáo nhất. Bất kể thế nào, cô vẫn là một người sống dưới ánh mặt trời.
Nhưng chàng vừa đi được một bước, ống quyển đã bị tóm chặt cứng.
Tạ Vi Thời cúi đầu, ngạc nhiên phát hiện thế mà lại là Phương Trì.
Cặp kính huyễn thực trên mặt cô mới bị rớt ra, cô nằm bò dưới đất, mái tóc bết bụi. Một tay tóm chặt lấy ống quyển của chàng, bàn tay kia cũng vất vả lắm mới vươn được ra, ôm chặt lấy chân chàng.
“Mang tôi theo…….”
Cô yếu ớt thều thào, nghe không ra hơi.
Đèn xe cảnh sát màu đỏ màu xanh lam đã chớp trên tường của gian nhà kho. Tạ Vi Thời gỡ tay cô ra, nói: “Cảnh sát sẽ đưa cô vào bệnh viện.”
“…….” Cô vẫn sống chết bám chặt.
“Đừng hồ đồ. Lần này tôi không có cách nào đưa cô vào bệnh viện được.”
“Mang tôi theo……”
Cô lặp lại lần nữa. Tay của cô bám rất chặt, Tạ Vi Thời thế mà không sao gỡ ngón tay của cô ra được.
“Tạ Vi Thời……..”
Tạ Vi Thời sững người.
Chàng vốn tưởng cô kêu chàng đưa cô đi, chỉ là lời cầu cứu theo phản xạ trong vô thức của cô. Sau đó cô gọi tên chàng. Đây có còn là phản xạ vô thức nữa không?
Cô biết đó là chàng. Cô đang tỉnh táo. Cho dù chàng đã che mặt, cô vẫn biết, đó là chàng, Tạ Vi Thời.
Thế thì cớ sao cô thà cầu cứu chàng, chứ không chịu để cảnh sát cứu cô?
Tạ Vi Thời nghĩ không ra. Nhưng chàng biết Phương Trì rõ là một người có suy nghĩ của riêng cô. Chàng hạ quyết tâm, khom thấp người xuống, nói:
“Được, tôi mang cô theo.”
Ống quyển được buông ra.
Tạ Vi Thời cắn răn, đeo lưỡi lê ba cạnh phía sau lưng, luồn tay khom lưng, bế Phương Trì lên. Lúc này mới nhận ra cô rất bé nhỏ, rất nhẹ, cảm giác trong tay lạnh lẽo nhưng trơn láng. Tuy khắp người cô là các vết nhem nhuốc, nhưng lại thoang thoảng mùi hương xa vắng như hoa ngọc lan rất nhạt, giữa nhà kho bị bỏ hoang hôi thối này, tạo thành một sự tồn tại rất đối lập.
Nương theo sự chết mà sinh ra ư?
Tạ Vi Thời ôm chặt lấy cô, lượm chiếc quần bị lột ra của cô, chạy về hướng tránh được cảnh sát, nhảy ra khỏi cửa sổ bên hông nhà kho.
……..
Đinh Phi Phi sốt ruột lo lắng đi tới đi lui trong căn phòng trọ. Mỗi một bóng người xuất hiện ngoài cửa sổ, cô đều toan nhảy bổ tới xem coi có phải Tạ Vi Thời không.
Chàng nói muốn đi cứu cô gái tên là Phương Trì ấy, kêu cô về nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi, cô nghỉ ngơi được sao! Cô còn chưa kịp hỏi chàng định cứu thế nào thì đã bị cúp máy, hiện giờ cô đang lo lắng cho chàng, lo sắp chết đến nơi!
Bọn Lút Cán đông như thế, chàng không tìm được ai giúp thì làm sao dám chắc? Nhưng mà chàng có thể tìm ai chứ? Tìm cảnh sát ư? Chắc là người chàng không thể nào tìm nhất, chính là cảnh sát! Từ trước đến nay Tạ Vi Thời toàn một thân một mình, ngay đến cha mẹ cũng không liên lạc, lấy đâu ra bạn bè có thể tìm đây? Chẳng lẽ chàng lại đơn thân độc mã chạy tới đó?
Phi Phi lo phát điên đến nỗi đang nghĩ xem có nên gọi ông già mình nhờ giúp đỡ không. Mắt thấy sắp đến 12 giờ khuya, cô đã thay giày ra chuẩn bị đi tìm ông già, bụng bảo dạ nếu có bị đánh bị mắng bị khinh gì cũng sẽ gắng chịu cho hết, thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa—–
“Đinh Phi Phi, mở cửa!”
Giọng rất thấp ấy, chính là giọng mà cô mong đợi! Nghe giọng chàng, cũng không có dấu vết như bị thương, Phi Phi liền cảm thấy như trúng số độc đắc, bầu trời tối đen chợt bừng sáng! Cô nhảy phắt ra khỏi giường, mở toang cửa. “Tạ Vi Thời! Bây giờ mới về!” Cô lớn tiếng cằn nhằn.
Trên lưng Tạ Vi Thời đang cõng một người. Ào vào phòng như một cơn lốc, thả người trên lưng xuống giường.
Phi Phi nhìn chằm chằm cô gái đó, ngạc nhiên hỏi:
“Cô, cô ấy bị sao thế?”
Tạ Vi Thời trông thấy Phương Trì nằm dưới sàn. Trên đầu cô đeo kính huyễn thực hiệu O, mái tóc dài rối đầy bụi bặm, tán loạn trên mặt đất. Cơ thể cô càng khiến người ta không nỡ nhìn. Áo đã bị xé rách bươm, để lộ áo lót màu trắng. Quần phía dưới cũng đã bị lột mất, chỉ còn chừa lại quần lót nhỏ xíu màu trắng. Cả thân hình cô co quắp, thỉnh thoảng co giật. Làn da trắng nõn đâu đâu cũng loang lỗ vết bầm và vệt dơ.
Chàng di chuyển ánh mắt. Sau khi chàng nghe thấy tiếng cô thét thì mới tìm đến đây. Tiếng thét kiểu đó khiến chàng quặn thắt ruột gan. Ấn tượng của chàng về Phương Trì không tốt lắm. Trông mặt cô lúc nào cũng u uất, đầy tâm sự; ăn nói và hành động cũng toàn kiểu kỳ lạ, thường mang đến cho chàng cảm giác cô tự cho mình là đúng, lúc nào cũng đầy sức áp bức. Nhưng càng tiếp xúc với cô nhiều hơn, càng đánh hơi được một bầu khí rất đặc thù—-một bầu khí rất kỳ lạ, một hơi thở nương theo sự chết mà sinh ra. Tựa như đoá lan thuỷ tinh sinh trưởng ở những nơi tối tăm, vô cùng đẹp đẽ, nhưng lại vô cùng yếu ớt. Chàng thật sự không ngờ cô sẽ đến cứu Phi Phi. Chuyện lấy trứng chọi đá, trong đầu Phương Trì chẳng lẽ còn không rõ nữa sao?
Phương Trì bị chấn thương trong hệ thống thần kinh, đau đớn Rạn Băng đem đến cho cô, sẽ lớn hơn so với người thường rất nhiều. Trong tay Lút Cán có hạt giống của Rạn Băng, có thể tra tấn cô đến mất hết ý thức về bản thân. Lẽ nào cô còn có thể không biết?
Nhưng cô vẫn đến một mình. Nói cô ngu cũng được, nói cô cậy mạnh cũng được, tóm lại cô không phải là một cô gái bình thường. Một người điên bất chấp hết thảy.
……….
Ánh sáng chói loá chiếu ngay vào mắt, Tạ Vi Thời nhất thời không thấy được gì nữa.
Lần này đám đàn em đánh mướn mà Lút Cán kéo tới, rõ ràng không phải một đám ô hợp bình thường, còn biết dùng trò lấy đèn pin cường quang để rọi cho người ta loá mắt, ra tay phủ đầu. Chỉ có điều lần này chàng cũng chẳng phải tuỳ tiện thủ một chai bia chạy tới.
Chàng chạy theo một tuyến đường ngẫu nhiên, không ngừng lạng tránh ánh đèn sáng chói kia đang rượt theo. Ống thép, dùi sắt đua nhau đâm tới, mang theo khí tức lạnh lẽo của kim loại. Đấy cũng hẳn là chiến thuật của bọn chúng. Bọn chúng kiêng dè thanh lê ba cạnh của Tạ Vi Thời—-đấy là một vũ khí bị kiểm soát nghiêm ngặt, căn bản không mua được ở ngoài chợ. Lực sát thương của thứ đó rất kinh khủng, có rãnh máu cộng với miệng vết thương hình ống vuông, cơ bản không có cách nào tự cầm máu được. Thường là người bị lê ba cạnh đâm sẽ chết vì mất máu.
Tạ Vi Thời không ngừng chạy lùi, lùi đến chỗ một lô máy tiện cỡ lớn. Bên ngoài những cỗ máy tiện đó đều bị sét gỉ nặng, chỉ hơi chạm vào sẽ rớt từng mảng. Nơi này trước đây là một xưởng dệt dây chuyền, tất cả mọi máy móc đều uốn bẻ như rắn nằm la liệt khắp nơi. Đám đánh thuê xông lên, rồi mới phát giác ra những ống thép, dùi sắt, gậy thép, đều không dùng được. Thậm chí ngay cả đèn pin cường quang cũng gặp đủ thứ che chắn, không còn dễ dàng tìm ra được Tạ Vi Thời nữa.
“AAAAAAAAA!” Một tiếng thét vang lên. Đám đánh thuê tìm theo tiếng thét đó, trông thấy một tên bị đâm xuyên người, máu đang tuôn ào ạt, trong bóng tối mờ mờ của nhà kho, nhìn như màu đen.
Lại thêm một người.
Kẻ đánh mướn đó nhìn thấy mũi lê nhọn hoắc xuyên qua trước ngực, cảm giác đau nhói đến chậm hơn một bước, rồi lại bị bao phủ bởi một cảm giác lạnh rét thấu xương. Lưỡi lê ba cạnh lại lặng lẽ không một tiếng động được rút ra, như tuyết. Đến khi đồng bọn phát hiện hắn ngã gục, đã không tìm ra được tông tích của Tạ Vi Thời. Thần xuất quỷ nhập không ai hay, lại có thêm mấy tên nữa nhanh chóng trúng chiêu. Bộ đồ đen như quạ ấy, quá khó để phân biệt được ở trong nhà kho này.
“Ở bên kia! Bao vây hết lại ngay!”
Có vài tay đánh thuê mang kinh nghiệm phong phú nhanh chóng nhận ra không thể nào tiếp tục xé lẻ để đánh, quát lên ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ tụ tập lại thành một vòng vây, từ từ bao vây lấy Tạ Vi Thời.
Mắt thấy không còn đường thoát, Tạ Vi Thời dùng mũi lê vặn một cái nắp van, leo lên trên cỗ máy nhuộm ở bên cạnh. Chàng dùng đầu lưỡi lê cạy nắp đang đậy kín chất nhuộm, khiến cho những kẻ ở dưới bị thuốc nhuộm ập xuống ướt nhẹp, mùi hôi thối ghê tởm cực kỳ gay mũi hun bọn chúng suýt nôn khan. Tạ Vi Thời tận dụng thời cơ chạy thoát.
Mục tiêu của chàng là Lút Cán.
Lút Cán đứng ở phía ngoài cỗ máy tiện, bất chợt thấy một bóng người xông ra từ đám máy móc, mũi lê nhọn hoắc loé ánh lạnh lẽo, đâm thẳng về phía gã!
Hắn vốn đang ung dung đứng nhàn nhã coi đánh nhau, yếu thế của Tạ Vi Thời quá rõ ràng. Nào ngờ tình thế có thể đột ngột xoay chiều như thế này?
Lút Cán cuống quít lùi ra sau, phóng hai con dao trong tay về phía Tạ Vi Thời, Tạ Vi Thời lách mình tránh, lúc này gần 10 tên đánh thuê bốc mùi hôi thối cũng đã ngút lửa giận, chửi cha chửi mẹ kéo nhau rượt tới.
Ngay lúc Tạ Vi Thời đang nhanh nhẹn tránh những tay đánh mướn nọ, Lút Cán liền chạy vọt đến bên Phương Trì, xách cô gái đã bất tỉnh nhân sự lên, lượm một con dao dưới đất, kề ngay cổ cô.
“Buông dao!”
Tạ Vi Thời thoáng dừng bước, giơ hai tay lên, lưỡi lê vẫn chớp sáng trong tay chàng.
“Đ.m. mày buông dao xuống!” Lút Cán rống lên, “Không buông nữa tao sẽ giết nó!” Nói đoạn cắt một đường trên cổ Phương Trì với con dao trong tay, trên phần cổ mảnh mai trắng nõn xuất hiện một vệt máu dài, máu bên trong ứa ra.
“Keng” một tiếng, lưỡi lê trong tay Tạ Vi Thời rớt xuống.
Đám đánh thuê thừa thế xông lên, muốn đồng loạt xuống tay với Tạ Vi Thời, chợt nghe có tiếng còi cảnh sát huýt vang, cảnh sát đã đến gần khu đất bỏ hoang.
Đám đánh thuê do dự, Lút Cán xốc Phương Trì lên vai, “Giết chết nó rồi chạy!”
“Lút Cán.”
Lút Cán hoảng sợ sững người. Là một giọng nói rất xa lạ, trẻ trung nhưng trầm thấp, tràn ngập sức quyết rũ. Hắn bất giác ngẩng đầu, tập trung ánh mắt lên người nói ra câu đó.
Gã không trông thấy rõ động tác của người này, nhưng một họng súng đen ngòm đã chĩa xuyên qua những tên đánh thuê bị đổ thuốc nhuộm đủ màu không còn nhìn rõ mặt, cách gã mười mấy mét, nhắm thẳng vào gã.
Đây là súng sao?
Tại sao có thể có súng chứ?
Thằng nhãi này là cái thá gì, đâu phải cảnh sát.
Lút Cán chợt cảm thấy hơi như ảo thuật, không chân thật. Khẩu súng đó rất nhỏ, không bằng cả một bàn tay. Bố đệch nhà mày, đồ giả chứ gì, cái đéo gì ấy chứ. Những ý nghĩ ấy chớp ngang qua đầu Lút Cán trong giây lát, khiến cho đại não của gã đưa ra quyết định không quan tâm. Sau đó, đầu gã chưa kịp xoay, họng súng đã bốc lên một sợi khói trắng.
Là một khẩu súng tay cỡ nhỏ có thiết bị hãm thanh. Một tiếng “phựt” rất khẽ, Lút Cán còn không rõ bản thân có nghe thấy được âm thanh ngắn ngủi đó hay không, ánh sáng còn lại duy nhất phụt tắt. Viên đạn không cho gã bất cứ thời gian nào để suy nghĩ, bay xuyên qua con mắt còn lại, nổ tung trong đầu gã.
Những tên đánh thuê đều chết sững. Thời gian như bị đóng băng trong một tiếng súng ấy. Bọn chúng không kịp nghĩ gì thêm, tiếng còi cảnh sát càng lúc càng vang lên từng hồi cách nơi đó vài trăm mét.
“Chạy!” Chẳng biết ai la lên một tiếng, cả đám đánh thuê tháo chạy tán loạn.
Tạ Vi Thời nhặt thanh lê ba cạnh lên, nhìn Phương Trì đang nằm dưới đất bên cạnh thi thể của Lút Cán. Chàng do dự khá nhiều giây, nhưng sau đó bước qua cô. Cảnh sát sắp tới ngay đây thôi, cô sẽ được chữa chạy chu đáo nhất. Bất kể thế nào, cô vẫn là một người sống dưới ánh mặt trời.
Nhưng chàng vừa đi được một bước, ống quyển đã bị tóm chặt cứng.
Tạ Vi Thời cúi đầu, ngạc nhiên phát hiện thế mà lại là Phương Trì.
Cặp kính huyễn thực trên mặt cô mới bị rớt ra, cô nằm bò dưới đất, mái tóc bết bụi. Một tay tóm chặt lấy ống quyển của chàng, bàn tay kia cũng vất vả lắm mới vươn được ra, ôm chặt lấy chân chàng.
“Mang tôi theo…….”
Cô yếu ớt thều thào, nghe không ra hơi.
Đèn xe cảnh sát màu đỏ màu xanh lam đã chớp trên tường của gian nhà kho. Tạ Vi Thời gỡ tay cô ra, nói: “Cảnh sát sẽ đưa cô vào bệnh viện.”
“…….” Cô vẫn sống chết bám chặt.
“Đừng hồ đồ. Lần này tôi không có cách nào đưa cô vào bệnh viện được.”
“Mang tôi theo……”
Cô lặp lại lần nữa. Tay của cô bám rất chặt, Tạ Vi Thời thế mà không sao gỡ ngón tay của cô ra được.
“Tạ Vi Thời……..”
Tạ Vi Thời sững người.
Chàng vốn tưởng cô kêu chàng đưa cô đi, chỉ là lời cầu cứu theo phản xạ trong vô thức của cô. Sau đó cô gọi tên chàng. Đây có còn là phản xạ vô thức nữa không?
Cô biết đó là chàng. Cô đang tỉnh táo. Cho dù chàng đã che mặt, cô vẫn biết, đó là chàng, Tạ Vi Thời.
Thế thì cớ sao cô thà cầu cứu chàng, chứ không chịu để cảnh sát cứu cô?
Tạ Vi Thời nghĩ không ra. Nhưng chàng biết Phương Trì rõ là một người có suy nghĩ của riêng cô. Chàng hạ quyết tâm, khom thấp người xuống, nói:
“Được, tôi mang cô theo.”
Ống quyển được buông ra.
Tạ Vi Thời cắn răn, đeo lưỡi lê ba cạnh phía sau lưng, luồn tay khom lưng, bế Phương Trì lên. Lúc này mới nhận ra cô rất bé nhỏ, rất nhẹ, cảm giác trong tay lạnh lẽo nhưng trơn láng. Tuy khắp người cô là các vết nhem nhuốc, nhưng lại thoang thoảng mùi hương xa vắng như hoa ngọc lan rất nhạt, giữa nhà kho bị bỏ hoang hôi thối này, tạo thành một sự tồn tại rất đối lập.
Nương theo sự chết mà sinh ra ư?
Tạ Vi Thời ôm chặt lấy cô, lượm chiếc quần bị lột ra của cô, chạy về hướng tránh được cảnh sát, nhảy ra khỏi cửa sổ bên hông nhà kho.
……..
Đinh Phi Phi sốt ruột lo lắng đi tới đi lui trong căn phòng trọ. Mỗi một bóng người xuất hiện ngoài cửa sổ, cô đều toan nhảy bổ tới xem coi có phải Tạ Vi Thời không.
Chàng nói muốn đi cứu cô gái tên là Phương Trì ấy, kêu cô về nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi, cô nghỉ ngơi được sao! Cô còn chưa kịp hỏi chàng định cứu thế nào thì đã bị cúp máy, hiện giờ cô đang lo lắng cho chàng, lo sắp chết đến nơi!
Bọn Lút Cán đông như thế, chàng không tìm được ai giúp thì làm sao dám chắc? Nhưng mà chàng có thể tìm ai chứ? Tìm cảnh sát ư? Chắc là người chàng không thể nào tìm nhất, chính là cảnh sát! Từ trước đến nay Tạ Vi Thời toàn một thân một mình, ngay đến cha mẹ cũng không liên lạc, lấy đâu ra bạn bè có thể tìm đây? Chẳng lẽ chàng lại đơn thân độc mã chạy tới đó?
Phi Phi lo phát điên đến nỗi đang nghĩ xem có nên gọi ông già mình nhờ giúp đỡ không. Mắt thấy sắp đến 12 giờ khuya, cô đã thay giày ra chuẩn bị đi tìm ông già, bụng bảo dạ nếu có bị đánh bị mắng bị khinh gì cũng sẽ gắng chịu cho hết, thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa—–
“Đinh Phi Phi, mở cửa!”
Giọng rất thấp ấy, chính là giọng mà cô mong đợi! Nghe giọng chàng, cũng không có dấu vết như bị thương, Phi Phi liền cảm thấy như trúng số độc đắc, bầu trời tối đen chợt bừng sáng! Cô nhảy phắt ra khỏi giường, mở toang cửa. “Tạ Vi Thời! Bây giờ mới về!” Cô lớn tiếng cằn nhằn.
Trên lưng Tạ Vi Thời đang cõng một người. Ào vào phòng như một cơn lốc, thả người trên lưng xuống giường.
Phi Phi nhìn chằm chằm cô gái đó, ngạc nhiên hỏi:
“Cô, cô ấy bị sao thế?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook