Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Chương 172: Lăng Ba Lâu Chủ, Luyện Thể Tập Thành

Dù sao không phải tất cả mọi người đều muốn khiến người khác tròn mắt thay đổi thái độ.

“Ngươi là Phục Đan Dưỡng Thần sao?” Phục Ba bỗng nhiên hỏi: “Dường như là luyện Luyện Thể chi đạo?”

“Lâu chủ quả nhiên con mắt tinh tường. Tại hạ quả thật là Phục Đan Dưỡng Thần.”

“Tu huyết mạch gì? Loại công pháp nào?”

Lâu chủ cảm thấy hứng thú, nói.

Có thể đều là tu sĩ Luyện Thể, cho nên có nhiều cái để nói hơn một chút.

Dù sao Luyện Thể và Luyện Khí không giống nhau, Luyện Khí không nhập môn thì như thế, người Luyện Thể không nhập môn đều chết rồi, cho nên có rất ít người tu luyện.

“Tại hạ không có thầy dạy, tùy tiện luyện, ta luyện Long Huyết, Nguyệt Hoa công pháp.”

“Long Huyết?” Sắc mặt của tu sĩ Luyện Thể ở xung quanh trở nên kỳ lạ.

“Lá gan thật lớn, Long Huyết trông như lợi hại, thực chất tệ nhất. Càng về sau càng khó tu luyện.” Một tu sĩ đầu trâu, ở giữa trán có một con mắt phì cười nói.

Sau Huyết Hóa Quanh Thân, chính là Chân Hình Hiện Hóa (Đạo Cơ).

Cái tên nói lên tất cả, chính là hình thái hóa thành yêu thú huyết mạch.

Bình thường mà nói, có đối tượng thật để tham khảo, cảm nhận Chân ý của nó tương đối dễ dàng hơn chút.

Thứ như rồng quá hư vô huyễn hoặc, cũng không phải là huyết mạch càng trân quý thì càng tốt.

Mặc dù phần lớn tu sĩ Luyện Thể đều chọn nhìn mặt mà bắt hình dong. Ví dụ như Hà La Ngư của Phục Ba. Một đầu mười thân, mười loại thần thông.

Giá Cô Điểu của Thôi chấp sự, Ngão Thiết Thú của Lưu chấp sự.

“Thì ra là như vậy...” Lục Khiêm bỗng ngộ ra.

Thông U quan gần như không có tu sĩ Luyện Thể, hôm nay nhìn thấy Luyện Thể, thì ra có nhiều môn đạo như vậy.

“Đi đi, đi đi!”



Phục Ba dường như muốn nói điều gì đó với các chấp sự, vội vàng bảo Lục Khiêm đang sững người rời đi.

Thôi chấp sự dẫn Lục Khiêm đến phòng Luyện Đan ở đằng sau.

Lục Khiêm đi Luyện Đan, mười phần dược liệu luyện ra ba viên, Thôi Sơn hài lòng nói:

“Không tồi, mới vào cảnh giới Luyện Đan Nhân Phẩm, tỷ lệ thành công tạm được. Như này đi, ngươi sau này chuyên môn luyện chế Huyết Tinh Yêu đan, mỗi tháng mười viên.”

Đồng thời còn có đãi ngộ của khách khanh Luyện Đan, một tòa động phủ thượng đẳng, mỗi tháng một trăm Pháp tiền, một con dị chủng Bộ Lãng Thú.

Nếu như không hài lòng về thưởng, có thể đổi giá gốc thành tiền.

“Vậy ta đổi động phủ thượng đẳng thành tiền.”

Phòng thuê cũng không rẻ, không biết bao nhiêu người từng ở, chỉ cần có lòng, có thể nắm được tình hình bên trong như lòng bàn tay.

Chuyện trộm đan chỉ mới vừa xảy ra.

“Được, đây là “Huyết Tinh đan phương” còn có “Luyện Thể Tập Thành”, không có việc gì thì đọc.” Thôi chấp sự lại dẫn Lục Khiêm đến Đan phòng đằng sau.

Mấy đan lô được hỏa diễm thiêu đốt. Một đạo sĩ mập lùn đang chỉ huy mọi người.

“Ngưu quản sư! Giới thiệu một chút với ngươi. Đây là Ngư Long, khách khanh Luyện Đan mới lên chức.” Thôi Sơn sau đó nhìn sang Lục Khiêm: “Đây là Ngưu Tinh, chấp sự Luyện Đan.”

Đạo sĩ mập lùn có bộ râu quai nón, trông có vẻ hơi xảo trá.

Nghe thấy tên của Lục Khiêm, gương mặt tươi cười của Ngưu Tinh lập tức nhạt dần.

Ông ta từng nghe nói tới cái tên này, chức nghiệp khách khanh ban đầu này là sắp xếp cho họ hàng, không ngờ bị Ngư Long cướp mất.

“Chào đạo hữu.” Lục Khiêm lịch sự hành lễ.

“Chào đạo hữu.” Ngưu Tinh gật đầu, sau đó tìm cớ rời đi.

“Đan dược bình thường có thể trực tiếp giao cho đạo đồng, nhưng Nhất Khiếu Kim đan buộc phải do quản sự Luyện Đan kiểm nghiệm.” Thôi Sơn nói: “Còn cả nhận dược liệu cũng thế.”



...

Cưỡi con ngựa trắng văn sóng cao chín thước, phi nhanh trên nước.

Vó ngựa giẫm trên con đường nước của Hắc Thủy thành như trên đất bằng.

Tu sĩ trên Ô Bồng thuyền đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Không lâu sau thì tới người môi giới Kỳ Hóa.

“Ây dô, khách quý hiếm gặp! Ngài đây là?”

Đào Chu tiên sinh vội đi tới.

Từ sau khi Lục Khiêm đột phá cảnh giới, Đào Chu tiên sinh ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi rồi.

Hai thị nữ mặc váy mỏng sexy rót trà cho hai người, còn sờ ngực một người: “Các hạ thử xem? Mới tới.”

“Nói chuyện chính trước, tìm giúp ta một căn động phủ, yên tĩnh một chút.”

“Được! Lão phu biết một căn.”

Không đến hai canh giờ, lo liệu xong một căn động phủ bên sông Thanh Thủy.

Lục Khiêm cưỡi Bộ Lãng Thú về tới động phủ ban đầu sau đó gọi Mạc Sầu thu dọn đồ đạc rời đi.

Bộ Lãng Thú phi nước đại, mỹ nhân trong lòng làm cho hắn có loại cảm giác tiêu sái xông pha giang hồ.

“Hừm, nơi này gần nhà ta!” Ngón tay trắng trẻo của Mạc Sầu chỉ một khu vực.

“Ổ? Mấy ngày này có về nhà không?” Lục Khiêm mỉm cười nói.

“Nô tỳ bây giờ là đạo đồng của lão gia rồi, không được lão gia cho phép, nô tỳ đâu dám ra ngoài.”

Lục Khiêm rất hài lòng với câu nói này của Mạc Sầu, mặc dù đã hạ Chu Sa Phù chú không thể phản bội hắn nhưng ít nhất có mắt nhìn mới là điều quan trọng nhất.

Còn có cả cắt đứt trần duyên, thân là đạo đồng, trong mắt chỉ có chủ nhân là được rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương