Chương trình mà Lạc Minh Tuyền muốn tham gia là .
Show này là show nổi tiếng tìm kiếm tài năng tại dân gian, thí sinh tham gia độ tuổi từ 13 đến 18, đó là quy định.

Chương trình cũng khá nổi tiếng vì giám khảo cố định đều có danh tiếng lâu đời trong giới, có số lượng fans cố định.
Có 3 vòng thi tất cả, vòng 1 là giọng hát, vòng 2 là kiến thức nhạc lý, vòng 3 là thiên phú âm nhạc.

Quán quân các kỳ được biết đến là những người cực kỳ giỏi.

Vòng 1 đã khó huống chi vòng 3 phải tự sáng tác.

Giám khảo cũng có yêu cầu khắc nghiệt đối với chất giọng.
Lạc Minh Tuyền muốn tham gia, không cần nghĩ cũng biết sẽ bị loại ở vòng đầu tiên.
Khương Viễn còn muốn khuyên nhủ: “Em đừng bướng, em có hiểu chút gì về nhạc lý đâu? Em muốn tham gia show khác không, anh đề cử vài loại nữa.”
Lạc Minh Tuyền đã nói thì sẽ không đổi ý: “Không hiểu thì học, còn 1 tháng nữa mà, bây giờ học chắc sẽ kịp.”
Anh có tiền, cũng có sẵn giảng viên dạy thanh nhạc trong công ty, chỉ cần anh muốn, không có gì là khó.

Mặc thêm áo khoác vào, anh vẫy tay với người đại diện: “Em đi đến trường học nhận bằng tốt nghiệp, anh không cần phải đi theo em.

Vậy nha.” Đi chung với Khương Viễn khiến anh không thoải mái cho lắm.
Khương Viễn trầm mặc, thở dài.

Lạc thiếu gia của anh ta đã kiên quyết như vậy rồi, chỉ có thể chiều theo.
______
Trường cấp 3 Nhất Trung.
Lạc Minh Tuyền đã tốt nghiệp gần 2 tháng, hiện tại mới quay về trường cũ để lấy bằng tốt nghiệp.

Hiện tại anh đang học Đại học Điện ảnh Và Nghệ thuật, sinh viên năm nhất khoa diễn xuất.
Nhìn trường lớp vẫn vậy, cảm giác thật xa lạ.

Nói thật, trường học anh vẫn chưa đi tham quan hẳn hoi, chỉ biết có phòng học và phòng thi.

Số lần đi học ít ỏi không có mấy, vì tính chất công việc nên có đặc ân, Lạc gia cũng quyên góp cho trường học một cái thư viện, một cái hồ bơi và một phòng máy tính hiện đại.
Người nhà của anh đúng là trong nóng ngoài lạnh, nói không quan tâm nhưng thật ra lại lén lút đút lót cho trường không ít.
Phòng hiệu trưởng.
Lạc Minh Tuyền gõ cửa, chờ bên trong cho phép mới đẩy cửa bước vào: “Chào thầy, em là Lạc Minh Tuyền.”
Trong phòng còn có một người khác nữa, vì đưa lưng về phía cửa nên anh không thấy mặt.
Thầy hiệu trưởng đang buồn bực, nghe vậy hớn hở: “Chào em, ngồi đi ngồi đi.

Lâu quá mới gặp, em vẫn như xưa ha.

Em đến gặp Minh Huyên à?” Hiệu trưởng khuôn mặt hơi vuông, tóc bạc hơn nửa, cao cao gầy gầy, tràn đầy phúc hậu.
Lạc Minh Huyên, em trai của anh, hiện tại đang lớp 11 ở đây.

Đúng là lâu rồi anh chưa gặp thằng bé, nhiều lúc ghi hình bận đến không thể về nhà, tình cảm giữa anh em bọn anh cũng nhạt nhẽo dần.

Lạc Minh Tuyền gật đầu: “Em đến nhận bằng tốt nghiệp sẵn tiện sẽ ghé lớp Minh Huyên gặp mặt.

Nhưng mà...”
Anh liếc về phía nam sinh nãy giờ vẫn luôn cúi đầu viết gì đó, giống như là bản kiểm điểm: “Nếu thầy đang bận thì chốc nữa em sẽ đến sau.”
Thầy hiệu trưởng liếc nhìn cậu học sinh của mình, cười cười: “Không bận, không bận, em ấy sẽ không để ý đâu.

Bằng tốt nghiệp thầy đã bảo với chủ nhiệm rồi, sẽ có ngay.”
Cạch.
“Sao thầy biết em không để ý? Em viết xong rồi ạ, mời thầy kiểm.” Nam sinh thả cây bút trên tay xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Lạc Minh Tuyền nhìn qua, nam sinh cũng chạm mắt với anh.
Nam sinh vóc dáng rất cao, tóc mái hơi dài nhưng không che lấp được vẻ điển trai.

Hắn lạnh nhạt nhìn anh, không buồn cũng không vui, có chút bất cần đời, không dễ gần.
Nhưng đôi mắt thật đẹp, giọng nói cũng hay.
Hiệu trưởng hận sắt không thành thép nhìn nam sinh: “Em biết đây là lần thứ mấy rồi không? Lần sau không được dùng Guitar đánh bạn học, lần này không trách em nhưng em cũng có lỗi.

Nghe rõ chưa, Ninh Thanh?”
Lạc Minh Tuyền âm thầm líu lưỡi, dùng đàn ghi ta làm hung khí? Tính khí cũng hung bạo thật.
Ninh Thanh đứng lên, sửa sang lại nếp áo: “Nghe rõ rồi ạ, em về lớp đây.” Lần sau còn dám.
Hiệu trưởng vẫy tay: “Khoan đã, em đưa đàn anh Lạc của em đến phòng giáo vụ nhận bằng tốt nghiệp giùm thầy.”

Phòng giáo vụ được xây lại ở một tầng lầu khác, vừa mới hoàn công.
Hắn nhíu mày: “Em không muốn.” Bây giờ là giờ nghỉ trưa, hắn muốn về lớp đánh một giấc.
“...Thầy sẽ không mời phụ huynh.” Hiệu trưởng vừa nhận được cuộc gọi từ phía Sở giáo dục, phải qua đó một chuyến, không thể đón tiếp anh được.
“Đàn anh Lạc, thỉnh.” Ninh Thanh lập tức tỏ thái độ.
Lạc Minh Tuyền: “...”
Ninh Thanh đi ở phía trước dẫn đường, anh tò mò nhìn.

Loại hình như hắn nhất định rất được nữ sinh hoan nghênh, là nam thần học đường.
Ở trong giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng lại rất ít người có khí chất xuất chúng, đẹp nhưng tầm thường, giống đồ vật trang trí.

Ninh Thanh này nếu vào giới chắc chắn sẽ nổi như cồn.
Ninh Thanh liếc nhìn người thanh niên xinh đẹp, khó ở nói: “Tôi không có hứng thú với đàn ông, tự trọng chút đi.”
Lạc Minh Tuyền ngẩn người: “??”
Lần này về thăm trường cũ, có gì đó thật lạ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương