Đến tối.
Tổ chương trình nói thật là làm thật, Lạc Minh Tuyền và Lạc Minh Vũ ở nhà lá, chỉ được phát cho hai cái chăn bông cùng một cái mùng.
Lạc Minh Vũ khó chịu, ấm ức nói: “Anh, chúng ta phải ngủ ở đây thật ạ? Có thể đổi không?”
Anh lắc đầu, trải đệm ra cho cả hai, lại đưa mền của mình cho cậu ta: “Không được đâu, nếu em lạnh thì dùng mền của anh nha.”
Cậu ta ngại ngùng nhận lấy: “Anh lạnh không? Nếu không chúng ta đắp chung...”
“Em ngủ trước đi, đừng chờ anh, anh đi dạo lát.” Lạc Minh Tuyền vẫn chưa muốn đi ngủ, cho nên vẫy tay, cầm điện thoại bước ra ngoài hóng gió.
Còn muốn ngủ chung một cái giường, Lạc Minh bĩu môi gật đầu.

Không có chuyện gì thuận lợi làm cậu ta có chút nóng ruột.
...
Ban đêm côn trùng kêu vang, không khí se se lạnh, Lạc Minh Tuyền chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, chân mang dép lê.

Không hiểu sao ở cạnh Lạc Minh Vũ, anh có chút áp lực, suy nghĩ cũng không được rõ ràng.

Anh vậy mà cảm thấy em trai có ý đó với mình.
Chắc là dạo này đóng phim mệt mỏi quá, nên nghỉ ngơi thôi.

Reng reng!
Khương Viễn lại gọi đến hỏi thăm anh, dặn dò đủ thứ cứ như mẹ già lo con: “Ăn tối xong thì nghỉ ngơi sớm, đừng có chạy loạn ở bên ngoài.

Nghe lời đạo diễn, đừng có giở tính tình thất thường...”
“Anh làm như em là thằng trẻ trâu không bằng, còn nói nhảm nữa là đuổi việc anh!” Lạc Minh Tuyền không kiên nhẫn cắt đứt điện thoại.

Anh đã hai lăm tuổi rồi, có phải là con nít cần nhắc nhở đâu.
Nghe chủ tiệm cơm nói, buổi tối gần con sông nhỏ trong rừng có đom đóm đẹp lắm, cho nên anh muốn đi xem thử.

Những cảnh tượng thiên nhiên đẹp đẽ này không phải ai cũng có thể thấy được.

Đừng nhìn anh đóng phim nhiều mà lầm tưởng anh đi quay ở nhiều địa điểm khác nhau, thực chất đó chỉ là phông xanh, cảnh tượng cũng là giả.
Hai bên đường đi chỉ có một bóng đèn nhỏ treo trên ngọn cây.
Có bóng người đang đứng đưa lưng về phía Lạc Minh Tuyền.

Dáng người cao lớn, mặc áo thun đen, trên tay còn cầm thứ gì giống như điếu thuốc, vừa ngầu lại hoang dã.
Dù chỉ nhìn bóng lưng, nhưng anh vẫn nhận ra đó là kẻ thù kiếp này của mình, Ninh Thanh.
Anh chơi xấu, muốn hù dọa hắn, từ đằng sau bất ngờ đánh lén.
Đúng lúc Lạc Minh Tuyền đang nhào tới, Ninh Thanh như gắn mắt ở sau đầu, xoay người nhìn.

Hắn có chút kinh ngạc, theo bản năng giơ tay ôm người ta đầy cõi lòng.
Lạc thiếu gia thơm thật.
Lạc Minh Tuyền: “??”
Sao phản ứng nhanh quá vậy?
Hắn đối với hành vi trẻ con của anh cảm thấy buồn cười, thiếu gia đúng là thiếu gia, da thịt mềm mịn, tóc cũng như nhung.

Đáng yêu.
Anh quẩn bách đẩy nhẹ hắn ra, xấu hổ bẽn lẽn: “Muốn l-làm gì tui!”

Khương Viễn thân thiết bao năm với nhau anh cũng chưa cho người ta ôm ấp mình đâu.
Ninh Thanh phì cười, lui lại hai bước: “Ai làm ai? Rõ ràng là anh làm tôi trước?” Hắn không nghĩ rằng mình là trai thẳng, nhưng xuống tay với anh trai ruột Kỷ Tú Hiên thì cũng hơi...
“...” Là đầu óc anh không trong sáng hay cái từ “làm” này có nhiều nghĩa?
Lạc Minh Tuyền đuối lý, bèn lảng sang chuyện khác: “Mà cậu đứng đây làm gì? Cho muỗi chích chơi à? Còn hút thuốc? Hút nhiều vô cho chết sớm, tôi không cản đâu, cứ tự nhiên.”
Ninh Thanh: “...”
Hắn dở khóc dở cười giơ “điếu thuốc” trong tay lên: “Đây là kẹo.”
Anh nhún vai, không để tâm hắn nói thật hay nói giả: “Khỏi cần giải thích, cậu muốn hút cứ hút, tôi cũng đâu phải giáo viên-Ứm!”
Ninh Thanh không nói không rằng cho cây kẹo vào cái miệng nhỏ đang đóng mở không ngừng của anh.
“Ngọt không?”
Lạc Minh Tuyền tròn mắt nhìn, vừa muốn phun ra nhưng đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt ngọt ngọt chua chua.

Tầm mắt của hắn cũng rơi xuống môi anh, làm anh bối rối, cắn thanh kẹo làm hai nửa rồi nhai nuốt luôn.
“Không, đắng nghét à!”
Tự dưng cảm thấy Ninh Thanh đẹp trai...Chắc là anh bị mù tạm thời rồi.
Ninh Thanh: “...?” Nhai nuốt như chết đói mà còn mạnh miệng nói đắng.
Hắn từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, là kẹo nhưng làm rất giống thuốc thật.
“Ăn nữa không? Lần này chắc chắn là ngọt.”
Lạc Minh Tuyền vươn móng, chộp lấy hộp kẹo, vào vai giáo viên nghiêm khắc: “Bạn học, hút thuốc là không tốt, cái này tôi sẽ tịch thu! Về viết kiểm điểm 1000 chữ đi!”
“...”
Anh đang buồn miệng muốn ăn cái gì đó, vừa hay hộp kẹo này bay tới cửa, dại gì mà không cướp bóc.

Lạc Minh Tuyền không những có lời kịch sẵn trong đầu, còn nhanh chóng nhập vai, làm Ninh Thanh trầm trồ nhìn.

Không hổ danh là ảnh đế.
Anh muốn chơi thì hắn cũng nên tiếp.
Ninh Thanh kéo cổ tay anh, ra vẻ ái muội, kề vành tai anh nói nhỏ: “Đừng mà thầy Lạc, em cho thầy xem cái này thú vị hơn nhiều nha?”
Tai của Lạc Minh Tuyền đỏ lên, chỉ riêng giọng nói của hắn cũng đủ phạm quy rồi.

Anh lúng túng ấp úng.
Lộp bộp.
Ngay lúc này, Kỷ Tú Hiên từ dòng sông nhỏ bước tới, theo sau cậu là một chàng trai trạc tuổi.
Vẻ mặt cậu u oán thấy rõ: “Em nói này hai anh, muốn tán tỉnh thì lội ra xa một chút, chỗ này em với Thẩm Lăng đang hẹn hò.”
“...”
Lạc Minh Tuyền chỉ số thông minh đột ngột online: “...Cho tôi xem thứ thú vị, ý cậu là đom đóm á?”
Ninh Thanh gật đầu: “Chứ anh nghĩ xem cái gì?”
“...” Hôm nay đầu óc anh chỉ toàn H văn thôi, nghĩ oan cho người ta rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương