Bằng Lòng Không Bằng Mặt
-
17: Vào Đoàn Cũng Gặp
Lạc Minh Tuyền cảm thấy mình điên rồi mới ngồi trên xe của Ninh Thanh.
Không ngờ hơn nữa là, người an ủi anh lúc anh buồn cũng là hắn.
“Tú Tú...Tú Hiên và cậu rất quen thuộc sao?” Lúc Ninh Thanh xuất hiện, Kỷ Tú Hiên trở nên dịu ngoan vô cùng, còn gọi anh.
Thật ra anh rất ghen tị, ở cùng nhau nửa tháng, em trai đến hiện đều gọi cả họ lẫn tên của anh.
Hắn đánh tay lái, liếc nhìn Lạc thiếu gia uể oải ngồi kế bên, cười cười: “Tú Hiên từ nhỏ đã thích theo mông tôi chơi, tất nhiên là thân.
Thân hơn anh em nhà họ Lạc các anh nhiều.”
“...”
Sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng thiếu tình thân, mọi người đều kính trọng nhau như khách quen.
Dù anh đã cố gắng dùng cả tấm lòng để thể hiện tình cảm với anh em trong nhà, nhưng chỉ cho đi chứ không nhận được lại.
Kỷ Tú Hiên đến, đã cho anh hi vọng rằng việc hàn gắn tình cảm gia đình bao năm cuối cùng cũng có điểm đột phá.
Là anh suy nghĩ đơn giản rồi.
“Tú Hiên rất giống anh.” Ninh Thanh đột ngột lên tiếng.
Lạc Minh Tuyền ngơ ngác: “...Hả?”
Hắn giảm tốc độ xe, ngừng lại, vươn tay qua: “Tú Hiên và anh, đều rất đơn giản.
Tú Hiên không ghét anh đâu, đừng có lo.”
Tim Lạc Minh Tuyền nhảy thình thịch trong lồng ngực, nhìn hắn càng ngày càng áp sát, trở nên rụt rè.
Hắn muốn hôn anh? Anh có nên đẩy ra không đây?
Ninh Thanh vươn tay kéo cửa xe ra, thấy anh vẫn ngây ngô ngồi đó, cười thầm: “Ảnh đế, mời xuống xe.
Đến nơi rồi.”
“...Ồ.” Là anh tưởng bở, xấu hổ ghê.
Hắn trêu: “Của anh 50 nghìn, tiền xe.”
“...Cút.” Đang cảm động biến cảm lạnh.
________
Lạc gia.
Vài ngày sau.
Khương Viễn tìm đến bàn hợp đồng: “Có hai đạo diễn tìm em đóng phim mới của họ.
Một bộ là bối cảnh những năm 80, em sẽ đảm nhận vai chính.
Một bộ khác là hiện đại thê lương tâm linh, bộ này thì em chỉ được đóng nam thứ.
Cá nhân anh cảm thấy sẽ hot hơn.”
Lạc Minh Tuyền đang cắt móng, nghe vậy quyết định: “Em đóng nam thứ bộ Khúc Ca nha, kịch bản thú vị hơn nhiều.”
“...” Biết ngay là Lạc thiếu gia không bao giờ chịu theo ý anh ta.
Anh tò mò: “Nam chính là ai?”
Khương Viễn đẩy kính, bình tĩnh truyền đạt thông tin: “Nam chính lần này là nghiệp dư, nhóm trưởng của nhóm 2NVT, vừa mới đạt được danh hiệu ca sĩ của năm.”
“??” Diễn phim đi mời ca sĩ đóng vai chính, đạo diễn uống lộn thuốc?
Anh ghét bỏ: “Đóng không tốt em liền đuổi cổ, mời diễn viên chuyên nghiệp đóng.”
Khương Viễn nhún vai: “Ngày 25 nhập đoàn, anh sẽ đến đón em.
Với lại đầu tháng 4 tham gia game show cùng Minh Vũ, đừng có quên đấy.
Đây là danh sách khách mời của tổ chương trình, anh vừa nhận được hôm qua.”
Lạc Minh Tuyền lười xem, vẫy tay: “Quay cùng ai không quan trọng, em chỉ quan trọng Minh Vũ...” Đúng rồi, anh và Lạc Minh Vũ hai ngày rồi chưa nói chuyện với chuyện với nhau.
Anh buồn bực nói: “Bỏ đi, hôm nay vào đoàn sớm luôn, ở nhà cũng chán.”
Khương Viễn: “??”
Mọi hôm có thể được ở nhà không có lịch trình là mặt của Lạc thiếu gia toe toét cả ngày.
Hình như xảy ra chuyện gì rồi.
Bộ kịch có hai vai diễn quan trọng, một là nam chính, một là nam phụ.
Cốt truyện, nam phụ là hồn ma đã chết từ lâu, anh là ca sĩ kiêm người soạn nhạc.
Vì một bài hát chưa hoàn thiện mà không thể siêu thoát và tài năng âm nhạc của nam chính đã làm hồn ma quấn lấy.
Khi bài hát được hoàn thành, cũng là lúc nam phụ tan biến.
Lạc Minh Tuyền đối với vai diễn này cảm thấy thích thú, cốt truyện cũng cảm động không kém, nhất là cảnh cuối chia tay nhau.
Phim này có một nữ chính, là trợ lý của nam chính, nhưng suất diễn so với nam phụ thì ít hơn.
Biết anh vào đoàn sớm hơn 2 ngày, đạo diễn lập tức liên hệ với khách sạn đoàn phim đã đặt trước đó, tiếp đãi Lạc thiếu gia cho chu đáo.
Đoàn phim có tiền, nhà đầu tư lại chính là nhà của anh, cho nên nơi ở được chọn tốt nhất.
...
Ngày hôm sau.
Ngày mai sẽ tiến hành quay chụp các cảnh phim đầu tiên, cho nên hôm nay các diễn viên và đạo diễn cùng với sản xuất ngồi xuống ăn bữa liên hoan.
Có điều anh vẫn chưa biết mặt nam chính là ai, vì nghe trợ lý báo lại rằng, hắn ta có buổi biểu diễn quan trọng.
Nữ chính, nam ba, nam bốn,...đều là tân nhân cho nên đối với anh rất lễ phép và kính trọng.
Lạc thiếu gia khá hài lòng, bản thân anh sẽ không bị buộc chặt lăng xê với bọn họ.
Ăn xong trở lại phòng, Lạc Minh Tuyền tắm rửa sạch sẽ thơm tho một cái, bọc áo dài tắm nằm trên giường đọc kịch bản gốc.
Cốc cốc.
Giờ này còn ai gõ cửa?
Đứng ở bên ngoài có hai người, một mang kính hơi lùn, một cao lớn đeo khẩu trang.
Lạc Minh Tuyền nheo mắt nhìn người đàn ông xuất chúng phía trước: “Anh là, nam chính?”
Quản lý đeo kính thân thiện cười, đưa cho anh quà gặp mặt, hối lỗi nói: “Anh Lạc thật ngại quá, làm phiền anh lúc tối muộn như thế này.
Tôi là quản lý của Ninh Thanh, cậu ta còn non nớt thiếu kinh nghiệm, trong quá trình quay phim nhờ anh chỉ bảo thêm.”
Lạc Minh Tuyền: “??” Ai cơ? Anh nói lại lần nữa?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook