Băng Lãnh Tiểu Thư
-
Chương 44: Bi kịch
Sam nhìn Lancelot với một sự thất vọng tràn trề...cô không hiểu tại sao nó quá tốt với Lancelot mà...sao Lancelot lại làm điều có thể sẽ gây tổn thương với nó chứ...
_Lancelot,anh không cảm thấy có lỗi với Linda sao?-Sam nói trong tư thế luôn phòng thủ
_Cô có biết cái cảm giác 10 năm chỉ dám nhìn người mình yêu từ xa không? Và khi có ý định tỏ bày thì cô ấy lại bị kẻ khác cướp mất...-Lancelot kể trong trạng thái mất bình tĩnh như một kẻ điên dại trong tình yêu
_Anh thích Linda à-Sam nghi ngờ
_Không,Tôi yêu cô ấy,tại sao cô ấy../_Nói nhảm đủ chưa-Nó cắt lời Lancelot
_Linda....-Lancelot giật mình
_Thì ra anh lại là người phản bội-nó nhìn anh ta bằng đôi mắt vẫn còn chút không tin
_Linda,nghe anh giải thích.-Lancelot hoảng loạn khi nhìn vào mắt nó
_Chỉ cần trả lời cho tôi 1 câu ANH CÓ LÀM HAY KHÔNG?-Nó tức giận nhưng nhìn nó vẫn bình tĩnh chỉ có gằn giọng
_Anh ...
_Có hay không?
_Nếu anh nói có thì đã sao không thì sao,em vẫn cứu hắn giết anh sao?
_Hừ!-nó quay lưng bước vào nơi giam Ken(hắn)
_Linda-Lancelot chặn trước cửa giam không cho nó vào
_Tránh-nó không thèm nhìn anh nhưng nó dường như cảm thấy rất đau lòng
_Không,trừ khi em đồng ý điều kiện anh sẽ thả hắn ra
_Nói
_Yêu anh
_Cái gì?
_Nếu em đồng ý yêu anh,anh sẽ thả hắn
_Hãy dẹp đi-nó đã thất vọng và giọng nói không còn chút khiêm nhường
_Linda-Lancelot nhìn nó
_Tôi không muốn động thủ, phiền anh tránh
_Anh....-Lancelot bất lực nhìn nó tiến vào trong
Nó đang bước thì lại phải lùi ra....Người đàn bà đang cầm súng chĩa vào đầu hắn
_Tuyết Băng bé bỏng lâu rồi không gặp-bà ta nở nụ cười
_Bà Cầm....tay bà sao có thể cử động và sao bà thoát ra-nó nhìn bà ta với vẻ khinh bỉ
_Phải cảm ơn người đứng sau cô kìa
Nó quay lại vẻ mặt nó đã nên lạnh nhạt với Lancelot
_Lancelot anh không xứng với niềm tin của tôi
_Linda,anh xin lỗi
_Không cần,từ nay tôi với anh chấm dứt,còn bà mau thả anh ta ra-nó chỉ vào mặt bà Cầm
_Dễ thôi nhưng có 1 điều kiện
_Là gì?
_Lấy mạng cô đổi mạng hắn
_Không Linda-hắn và Lancelot cùng nói
_Bà Cầm bà hứa với tôi ko làm hại Linda mà-Lancelot nhìn
_Tất nhiên là tôi nói dối
_Im hết đi-nó lên tiếng
_Cô nghĩ như thế nào về quyết định chọn hắn hay là chọn riêng cô
_Tôi đồng ý lấy mạng tôi đổi mạng hắn
_Tốt mau đi qua đây
Nó bước qua và hắn mau chóng được bà ta thả còn nó bị bắt
_Haha Linda rốt cuộc mày cũng có ngày hôm nay
_Hừ!Bà chọn nhầm người rồi-nó vung chân đá thẳng vào mặt bà ta khiến cho bà ta gục xuống rồi lấy súng của mình chĩa thẳng vào bà ta
_Mày dám không?
_Bà nghĩ tôi dám không, một người như bà sống chi cho chật đất-và nó bóp còi
...Pằng....viên đạn nó bắn vào giữa bụng, thân ảnh bà ta ngã xuống, do tự cao nên nó không hề biết rằng tay bà ta vẫn còn có thể cử động
_Về thôi Ken-nó lôi hắn đi Sam và Sylvie đã đi phía trước
Còn Lancelot anh rất muốn lên tiếng nhưng nghĩ lại không nói nữa vì nó hẳn rất ghét anh rồi, chợt cảm tính của anh từ đâu đến khiến anh bất giác quay đầu lại về phía bà Cầm, đôi mắt anh trợn tròn miệng hét lên và lao nhanh về phía nó
_LINDAAAAA/...pằng...-tiếng hét hòa lẫn với tiếng súng khiến nó nhanh chóng quay đầu lại khi quay lại thì thấy cái bóng dáng thân thương kia đã ngã xuống với một vũng máu....Ánh mắt nó căng tròn, bờ môi khẽ run gọi tên Lancelot lắp bắp, tay chân nó bủn rủn.Nó chạy ào đến bên anh khẽ nâng đầu Lancelot lên
_Lancelot anh sẽ không sao đâu-vẻ mặt nó tái dần đi
_Anh biết em vẫn còn quan tâm anh mà-Lancelot run rẩy đưa tay dính đầy máu đưa lên gương mặt lạnh lẽo của nó
_Đừng nói nữa tôi biết anh sẽ không sao hãy cố gắng lên!-nó như sụp đổ nhưng vẫn cố bình tĩnh
_Không Linda,nghe anh nói......chắc chắc anh sẽ không qua khỏi hãy để anh nói lần cuối
_Lancelot điều gì tôi cũng sẽ nghe anh mau cố gắng gượng đi mà làm ơn-nó ôm lấy Lancelot với một sự đau thương
_Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên....cái sự mạnh mẽ của em đã khắc sâu vào tim anh....nhưng mà em lại bị cướp mất bởi người khác là anh quá nhu nhược..điều cuối cùng anh muốn nói là em hãy sống thật tốt....anh xin lỗi anh rất....yêu...em-Lancelot nói nhỏ dần rồi buông xuôi.Khóe mắt nó cũng đã rơi lệ....đôi mắt nó căng tròn với những hàng nước mắt
_Không....hức hức....không....Lancelot....anh không thể chết....không thể....tôi xin anh mà Lancelot....xin anh mở mắt ra nhìn tôi đi....tôi xin anh tôi cầu xin anh mở mắt ra mà nói chuyện với tôi đi mà....LLLLLANNNNCEEEELOOOOTTTTTT-nó hét trong tức giận....nó khóc khóc rất to với thi thể của anh nhưng khóe miệng của Lancelot đã nhếch lên một nụ cười hiền với nó
"Là em mang ánh nắng cho anh
Em là ánh trăng thơ mộng
em là người khiến anh yêu say đắm
em là người anh yêu trọn đời
Kiếp sau vẫn mong là người yêu của em...."
Đau xót trong lòng nó đã dâng lên...để xác Lancelot nằm xuống rồi quay qua dặn dò Sam
_Đem Lancelot về S làm tang lễ
Còn Sylvie đưa Ken về
_Linda đừng nên đau lòng quá
_Tôi không sao-nó quay gót bước đi.. một vẻ mặt lạnh lùng với tất cả quay lưng với cuộc đời
_Lancelot,anh không cảm thấy có lỗi với Linda sao?-Sam nói trong tư thế luôn phòng thủ
_Cô có biết cái cảm giác 10 năm chỉ dám nhìn người mình yêu từ xa không? Và khi có ý định tỏ bày thì cô ấy lại bị kẻ khác cướp mất...-Lancelot kể trong trạng thái mất bình tĩnh như một kẻ điên dại trong tình yêu
_Anh thích Linda à-Sam nghi ngờ
_Không,Tôi yêu cô ấy,tại sao cô ấy../_Nói nhảm đủ chưa-Nó cắt lời Lancelot
_Linda....-Lancelot giật mình
_Thì ra anh lại là người phản bội-nó nhìn anh ta bằng đôi mắt vẫn còn chút không tin
_Linda,nghe anh giải thích.-Lancelot hoảng loạn khi nhìn vào mắt nó
_Chỉ cần trả lời cho tôi 1 câu ANH CÓ LÀM HAY KHÔNG?-Nó tức giận nhưng nhìn nó vẫn bình tĩnh chỉ có gằn giọng
_Anh ...
_Có hay không?
_Nếu anh nói có thì đã sao không thì sao,em vẫn cứu hắn giết anh sao?
_Hừ!-nó quay lưng bước vào nơi giam Ken(hắn)
_Linda-Lancelot chặn trước cửa giam không cho nó vào
_Tránh-nó không thèm nhìn anh nhưng nó dường như cảm thấy rất đau lòng
_Không,trừ khi em đồng ý điều kiện anh sẽ thả hắn ra
_Nói
_Yêu anh
_Cái gì?
_Nếu em đồng ý yêu anh,anh sẽ thả hắn
_Hãy dẹp đi-nó đã thất vọng và giọng nói không còn chút khiêm nhường
_Linda-Lancelot nhìn nó
_Tôi không muốn động thủ, phiền anh tránh
_Anh....-Lancelot bất lực nhìn nó tiến vào trong
Nó đang bước thì lại phải lùi ra....Người đàn bà đang cầm súng chĩa vào đầu hắn
_Tuyết Băng bé bỏng lâu rồi không gặp-bà ta nở nụ cười
_Bà Cầm....tay bà sao có thể cử động và sao bà thoát ra-nó nhìn bà ta với vẻ khinh bỉ
_Phải cảm ơn người đứng sau cô kìa
Nó quay lại vẻ mặt nó đã nên lạnh nhạt với Lancelot
_Lancelot anh không xứng với niềm tin của tôi
_Linda,anh xin lỗi
_Không cần,từ nay tôi với anh chấm dứt,còn bà mau thả anh ta ra-nó chỉ vào mặt bà Cầm
_Dễ thôi nhưng có 1 điều kiện
_Là gì?
_Lấy mạng cô đổi mạng hắn
_Không Linda-hắn và Lancelot cùng nói
_Bà Cầm bà hứa với tôi ko làm hại Linda mà-Lancelot nhìn
_Tất nhiên là tôi nói dối
_Im hết đi-nó lên tiếng
_Cô nghĩ như thế nào về quyết định chọn hắn hay là chọn riêng cô
_Tôi đồng ý lấy mạng tôi đổi mạng hắn
_Tốt mau đi qua đây
Nó bước qua và hắn mau chóng được bà ta thả còn nó bị bắt
_Haha Linda rốt cuộc mày cũng có ngày hôm nay
_Hừ!Bà chọn nhầm người rồi-nó vung chân đá thẳng vào mặt bà ta khiến cho bà ta gục xuống rồi lấy súng của mình chĩa thẳng vào bà ta
_Mày dám không?
_Bà nghĩ tôi dám không, một người như bà sống chi cho chật đất-và nó bóp còi
...Pằng....viên đạn nó bắn vào giữa bụng, thân ảnh bà ta ngã xuống, do tự cao nên nó không hề biết rằng tay bà ta vẫn còn có thể cử động
_Về thôi Ken-nó lôi hắn đi Sam và Sylvie đã đi phía trước
Còn Lancelot anh rất muốn lên tiếng nhưng nghĩ lại không nói nữa vì nó hẳn rất ghét anh rồi, chợt cảm tính của anh từ đâu đến khiến anh bất giác quay đầu lại về phía bà Cầm, đôi mắt anh trợn tròn miệng hét lên và lao nhanh về phía nó
_LINDAAAAA/...pằng...-tiếng hét hòa lẫn với tiếng súng khiến nó nhanh chóng quay đầu lại khi quay lại thì thấy cái bóng dáng thân thương kia đã ngã xuống với một vũng máu....Ánh mắt nó căng tròn, bờ môi khẽ run gọi tên Lancelot lắp bắp, tay chân nó bủn rủn.Nó chạy ào đến bên anh khẽ nâng đầu Lancelot lên
_Lancelot anh sẽ không sao đâu-vẻ mặt nó tái dần đi
_Anh biết em vẫn còn quan tâm anh mà-Lancelot run rẩy đưa tay dính đầy máu đưa lên gương mặt lạnh lẽo của nó
_Đừng nói nữa tôi biết anh sẽ không sao hãy cố gắng lên!-nó như sụp đổ nhưng vẫn cố bình tĩnh
_Không Linda,nghe anh nói......chắc chắc anh sẽ không qua khỏi hãy để anh nói lần cuối
_Lancelot điều gì tôi cũng sẽ nghe anh mau cố gắng gượng đi mà làm ơn-nó ôm lấy Lancelot với một sự đau thương
_Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên....cái sự mạnh mẽ của em đã khắc sâu vào tim anh....nhưng mà em lại bị cướp mất bởi người khác là anh quá nhu nhược..điều cuối cùng anh muốn nói là em hãy sống thật tốt....anh xin lỗi anh rất....yêu...em-Lancelot nói nhỏ dần rồi buông xuôi.Khóe mắt nó cũng đã rơi lệ....đôi mắt nó căng tròn với những hàng nước mắt
_Không....hức hức....không....Lancelot....anh không thể chết....không thể....tôi xin anh mà Lancelot....xin anh mở mắt ra nhìn tôi đi....tôi xin anh tôi cầu xin anh mở mắt ra mà nói chuyện với tôi đi mà....LLLLLANNNNCEEEELOOOOTTTTTT-nó hét trong tức giận....nó khóc khóc rất to với thi thể của anh nhưng khóe miệng của Lancelot đã nhếch lên một nụ cười hiền với nó
"Là em mang ánh nắng cho anh
Em là ánh trăng thơ mộng
em là người khiến anh yêu say đắm
em là người anh yêu trọn đời
Kiếp sau vẫn mong là người yêu của em...."
Đau xót trong lòng nó đã dâng lên...để xác Lancelot nằm xuống rồi quay qua dặn dò Sam
_Đem Lancelot về S làm tang lễ
Còn Sylvie đưa Ken về
_Linda đừng nên đau lòng quá
_Tôi không sao-nó quay gót bước đi.. một vẻ mặt lạnh lùng với tất cả quay lưng với cuộc đời
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook