“Cạch”

Tiếng chốt cửa vang lên nhẹ nhàng, Tây Nhược Hi từ tốn thả xuống đôi giầy thể thao cầm trên tay, người chưa kịp đứng thẳng dậy thì chợt một bàn tay thanh mảnh nắm chặt lây tay cô kéo đi, xộc vào mũi là một mùi nước hoa gay nồng khó chịu. Tây Nhược Hi nhíu mi nhìn cả người Hà Thanh Tây một thân váy trắng thanh lịch, tóc tai chải chuốt, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng, cả người sực nức mùi nước hoa,… Những điều này ngụ ý cho một việc không lành… Dự tiệc.

Cô bất giác thở dài, để mặc cho Hà Thanh Tây kéo kéo lôi lôi cơ thể mình, bôi bôi trét trét lên gương mặt, chỉ đến khi cô nàng định vươn tay với lấy chai nước hoa Lancome Miracle ở trên kệ tủ thì cô dường như thét lên với cô ấy.

-Dừng! Mình cực kì ghét nước hoa. Còn nữa…

Tây Nhược Hi chưa nói hết câu, với tay lấy khăn giấy được đặt ngay ngắn trong chiếc hộp nhỏ trên đầu giường, vừa lau chùi vệt son đỏ thắm trên đôi môi hồng, khẽ nói.

-Mình không thích quá nhiều lớp trang điểm, như vậy thật khó chịu.

Hà Thanh Tây đứng trơ người trước loạt hành động và lời nói của Tây Nhược Hi. Hạ Thủy đứng cạnh cửa từ lúc nào cũng khẽ mỉm cười. Tây Nhược Hi im lặng không nói gì, tiếp tục lau bớt các lớp phấn son trên mặt xuống, trả lại gương mặt tự nhiên xinh đẹp thanh thuần vốn có, cô nở nụ cười với bản thân mình trong gương, xoay người bước về phía cửa, cất lời.

-Đi thôi.

Hà Thanh Tây trên suốt đoạn đường đi cứ nhìn mãi gương mặt của Tây Nhược Hi, cô chăm chú quan sát nhất cử nhất động nhưng chẳng phát hiện ra bất kì điểm nào lạ thường, mệt mỏi thở dài.

-Mệt quá đi. Hỏi thẳng cho rồi. Tây Nhược Hi, hôm nay cậu thật lạ !

-Ừ.

Tây Nhược Hi yên tĩnh nhắm mắt lại dưỡng thần, không buồn trả lời câu hỏi của Hà Thanh Tây. Hạ Thủy thấy vậy nhẹ nhàng giải đáp câu hỏi của Hà Thanh Tây.

-Nhược Hi chính thức hoàn thành thời gian thử việc.

-Ồ…

Hà Thanh Tây sau khi biết được đáp án, sắc mặt trở lại bình thường, Bỗng đôi chân mày cô nhíu lại, quay đầu sang hỏi Tây Nhược Hi.

-Nhưng sao cậu lại dễ dàng đến vậy được? Bình thường mỗi lần bọn mình rủ cậu đi dự tiêc thì cậu lại nhăn mặt sau đó từ chối thẳng thừng, lời nói tứ mã nan truy, khó có ai lay được ý chí ở nhà của cậu. Vậy mà bây giờ cậu lại để mặc cho tớ muốn làm gì trên người cậu đều được nhưng lại không hề hỏi rằng bọn này sẽ đi đâu.

Tây Nhược Hi vẫn nhắm mắt, không một chút lay động, đôi môi bật mở thốt lên nhẹ nhàng.

-Bình thường cho dù có kiên quyết tới đâu, cậu vẫn nằng nặc lôi mình đi cho bằng được vậy thì việc cậu có “giày vò” thân thể của mình có khác gì nhau sao? Đằng nào cũng là dự tiệc nên ở đâu cũng như nhau cả thôi, hỏi để làm gì chứ !

Hà Thanh Tây cứng họng nín lặng, không biết nói gì, chỉ biết âm thầm trách mắng.

Cái con nhỏ này, học trên công ty học gì không học lại học mấy cái cãi lý của mấy tam cô lục bà để giờ về đây như thế này đây !

Cô bĩu môi nhìn hai người trước mắt, một người đang nhắm mắt ngủ say sưa, một người thì lại chăm chú ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Ông trời có thiên lý không a! Cả mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp động lòng người như cô đây mà cũng có ngày bị lơ đẹp như vầy sao chứ! Gương mặt trắng nõn đỏ hồng lên, má phồng lên đáng yêu, thở phì phò, nhìn hai người vẫn bất vi sở động từ đầu đến cuối.

-Ít nhất cũng hỏi tớ là đi đâu chứ!

Cảm giác bị bỏ rơi ngoài thế giới của họ thật khó chịu.

Tây Nhược Hi mệt mỏi mở to đôi mắt ra nhìn Hà Thanh Tây.

-Được rồi, vậy tớ hỏi là được chứ gì. Cậu định đưa bọn tớ đi đâu đây?

Hà Thanh Tây cười tươi như một đứa trẻ được khen khóe môi cong lên hứng thú.

-Họp lớp a !

Đôi mắt Hạ Thủy nhẹ nhàng gẩy lên một nhịp sóng nơi đáy mắt, chảy qua vô vàn ưu tính sâu xa.

***

Tiếng đàn vĩ cầm tha thiết hòa cùng tiếng đàn dương cầm trong vắt hòa hợp lại với nhau tạo nên một khúc nhạc thanh thoát, sống động. Cả căn phòng được nhuộm sáng rực rỡ bởi một màu vàng rực rỡ, nội thất sang trọng, những con người đang say mê khiêu vũ trên nền điệu Waltz nồng nàn, tạo nên một khung cảnh xa hoa, đậm chất hoàng gia phương Tây, cái còn gọi là thượng lưu.

Nơi góc căn phòng, trong bộ váy dạ hội trể vai đen tuyền, cả người Tây Nhược Hi như được tôi đậm, nổi bật lên giữa đám người thế tục, thanh thoát như một thiên sứ, thiên sứ với đôi cánh đen tuyền bí ẩn lạnh lùng. Cả người cô toát ra khí chất vương giả, băng lãnh làm cho con người ta chợt có cảm giác vừa muốn tiến đến tìm hiểu vừa là cảm giác xa cách lạnh lùng.

Tây Nhược Hi mất hết kiên nhẫn, bật dậy khỏi chiếc ghế xoay, đôi mắt vô cảm nhìn chiếc đồng hồ trắng tinh, khẽ đếm ngược.

5…4…3…2…1.

Đã hết 30 phút và hẳn nhiên bây giờ là lúc cô nên về nhà, trở về bên chăn ấm của mình. Tây Nhược hi cực kì chán ghét phải ở lại và lãng phí thời gian tại nơi nhàm chán như thế này, ngày mai cô còn phải đi làm sớm.

Nghĩ là làm, cô đứng dậy, lặng lẽ tiến về phía cửa làm cho đôi mắt bao người đàn ông từ đầu buổi vẫn luôn chú ý cô âm thầm nuối tiếc. Tây Nhược Hi đi đến ngay cửa, khi cánh tay cô sắp chạm đến tay nắm cửa, chợt cả người cô va vào một thân hình mảnh khảnh làm cô mất đà trượt chân té ngã, và cũng thật bất ngờ khi ly rượu của người kia đồng thời bay đến đổ ập lên người cô. Từng giọt rượu vang đỏ thắm như máu, chảy xuống bên cần cổ trắng nõn, rượu làm ướt mất một mảng áo quanh vùng ngực Tây Nhược Hi, làm chiếc váy xinh đẹp sẫm màu lại, co dúm vào dính sát cơ thể cô tạo một cảm giác nhớp dính khó chịu. Tây Nhược Hi im lặng nhíu mày ngẩng đầu nhìn người đối diện. Trước mắt cô là dung nhan xinh đẹp của Đinh Vũ Tâm, đôi mắt cô ta ngấn lên từng giọt nước mắt long lanh nóng hổi rơi xuống đôi gò má. Đinh Vũ Tâm nhanh chóng cúi người đỡ lấy Tây Nhược hi dậy, hấp tấp xin lỗi, trên gương mặt là nét khó xử, bàn tay vụng về lau lấy vạt áo bị rượu làm ướt của Tây Nhược Hi. Xung quanh, mọi người bắt đầu nhìn về phía bọn họ chỉ trỏ, có người thương tiếc cho Đinh Vũ Tâm, có người còn cười hả hê vì được xem kịch hay,… tất cả bọn họ cùng chung một mục đích- Sỉ nhục Tây Nhược Hi. Tây Nhược Hi không nói gì không có nghĩa cô không nghe thấy những lời bàn ra tán vào chỉ trích, nhìn người chị thân yêu trước mặt đôi mắt hoen ướt, cô chợt cảm thấy nực cười. Thật giả tạo.

Hạ Thủy cùng với Hà Thanh Tây cũng nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra sự việc. Hạ Thủy lo lắng kéo tay Tây Nhược Hi xoay người lại đối diện với mình, nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới khi thấy Tây Nhược Hi không bị thương gì mới an tâm.

Từ cửa, Quân Hạo cũng từ từ bước vào, nhìn thấy không khí ngột ngạt khó hiểu trong phòng thì đi đến bên đám đông. Khi hắn nhìn thấy Tây Nhược Hi một thân áo váy ướt sũng thì nhanh chóng chạy đến. Hắn vươn tay kéo Tây Nhược hi lại, lo lắng hỏi han cô.

Tây Nhược Hi nhìn những con người trước mắt, đảo mắt lạnh lùng.

Ồ, nam chính của chúng ta cũng đến luôn rồi, màn kịch giả tạo nên được chấm dứt tại đây.

Cô búng tay gọi người phục vụ đến bên cạnh, sau khi nghe cô dặn dò, anh ta khó hiểu nhìn lại cô rồi chạy đi. Một lát sau, người đó quay trở lại với một xô đá lạnh ở trên tay, đặt xô đá xuống sàn nhà rồi quay đi. Tây Nhược Hi nhìn xô đá đang bốc lên làn hơi lạnh trắng muốt, khóe môi cong lên thành một nụ cười khó hiểu. Trong khi mọi người còn đang thắc mắc trước hành động của cô thì cô nhanh chóng nhấc lên xô đá đổ ập xuống người Đinh Vũ Tâm làm cô ta ngây người chết lặng dưới làn mưa đá lạnh buốt giá. Tây Nhược Hi vứt cái xô trống đi, đưa tay lên mặt Đinh Vũ Tâm miết chặt.

-Muốn đấu với tôi? Cô còn quá non nớt.

Nói rồi cô cất bước quay đi, để lại tất cả mọi người còn đang trong trạng thái sững sờ cùng với Đinh Vũ Tâm chết đứng phía sau lưng, cao ngạo bước đi tựa như một lãnh phượng hoàng, quyết đoán, tàn độc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương