Băng Hỏa Chí Tôn
-
Chương 11: Quán quân!
Dưới quảng trường, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về bóng đen đang lao nhanh xuống sàn đấu, không khí trở nên im ắng và hồi hộp. Đây chính là thời khắc quyết định của trận tỷ thí cuối cùng này.
Phía trên bầu trời đang lao xuống,Băng Thiết với gương mặt đầy sát ý cùng da mặt lúc này đã nhăn lại vì giận dữ, hai môi đã thấm đỏ màu máu tươi, hàm răng nghiến chặt lại, mái tóc rối tung, xơ xác bay loạn xạ trong không trung. Nhìn hắn lúc này như một ma thần giáng thế đang điên tiết tìm cách trả thù.
Cả người hắn giờ đây tràn ngập cảm giác đau nhức vì hứng chịu cú tông cực mạnh của Băng Trụ. Tuy vậy dưới cơn thịnh nộ của bản thân, cả người Băng Thiết tức tốc phát ra một cỗ khí lực cuồng bạo màu xanh lục bao bọc lấy cả cơ thể hắn, hai bàn tay đưa về phía trước tạo thành song quyền. Chút băng lực còn sót lại trong cơ thể cũng được vận ra ngoài, phủ lên song quyền của hắn. Thanh âm điên cuồng như sấm rền vang lên từ trong cổ họng Băng Thiết khiến cho những người phía dưới đều kinh hãi:
"Băng Liên, chịu chết đi!!!"
Băng Liên bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của Băng Thiết, nhận thấy lần này hắn sẽ tung ra chiêu thức toàn lực để quyết thắng thua.
Trong lòng đã có kế sách đối phó, Băng Liên lập tức di chuyển về vị trí có nhiều đốm sáng nhất trên sàn đấu, sau đó lặng lẽ ngước đầu lên hướng về phía Băng Thiết chờ đợi.
Áp lực do sức ép của không khí từ trên cao tạo ra khiến cho lớp sương băng bị thổi bay, để lộ ra thân ảnh mảnh khảnh nhưng kiên nghị của Băng Liên, lúc này cũng đang ngưng thần tập trung đối phó.
Băng Thiết điên cuồng lao về phía thân ảnh mảnh mai kia, tiếng gào thét chói tai vang lên mỗi lúc một gần.
Khi khoảng cách giữa Băng Thiết và Băng Liên chỉ còn khoảng hai thước, Băng Liên vội chưởng mạnh xuống sàn băng, hét lớn:
"Thấu Thiên Băng Kích"
Ngay lập tức toàn bộ điểm sáng màu lam nhạt trên mặt sân thi đấu liền đồng loạt nhô lên biến thành những cây cột băng rồi sau đó mạnh mẽ phóng lên trên không trung trông giống như một hầm chông được kích hoạt đang vươn ra chọc thủng bầu trời, nhắm thẳng vào Băng Thiết đang cuồng bạo lao xuống mà đâm tới.
Nhìn thấy chiêu thức đầy uy lực của Băng Liên, Băng Thiết chợt có chút thất kinh, nhưng sau đó cũng cắn răng lao mạnh vào trận địa băng trụ kia.
Khí lực khủng bố đập mạnh vào hàng chục băng trụ tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Băng trụ lần lượt bị chấn vỡ từng cái một và mỗi khi một băng trụ bị phá hủy thì lớp khí lực bao phủ bên ngoài cơ thể Băng Thiết cũng mờ dần và rồi đến khi chỉ còn cách Băng Liên một chút nữa thôi thì lớp khí lực đó đã hoàn toàn tan biến. Song quyền giờ đây cũng đã không còn lớp băng lực nào bao quanh nữa.
Ngay lúc đó, Băng Liên vung tay trái lên tạo ra lớp rào chắn bằng khí lực để chặn lại thế công đang tới của Băng Thiết.
Song quyền của Băng Thiết lúc này như đèn cạn dầu không chút sức lực nên khi va vào tấm chắn của Băng Liên liền bị lực phản chấn làm cho văng ra phía sau, ngã ra sân đấu. Toàn thân Băng Thiết lúc này đã kiệt sức do đòn công kích toàn lực vừa rồi. Cơ thể run rẩy cố gắng đứng dậy nhưng vô lực.
Băng Liên lúc này vẫn không buông tha cho Băng Thiết, hữu chưởng ngưng tụ băng lực tạo thành một thanh băng kiếm sau đó phóng về phía Băng Thiết đang chật vật cố gắng ngồi dậy đằng xa.
Ngay lập tức băng kiếm của Băng Liên đã xuyên qua vai phải của Băng Thiết khiến cho máu tươi trào ra như suối.
Tiếng thét đau đớn của Băng Thiết phát ra khiến cho những người xung quanh cũng khẽ nhăn mặt. Đúng thật là quả báo cho hắn.
"Cái này là thay tiểu muội ta trả lại cho ngươi" giọng nói đầy uy nghiêm phát ra từ phía Băng Liên.
Băng Thiết giờ đây trông thật thảm hại, cả người xơ xác như tên ăn mày, y phục nhuộm đỏ một bên vai, thân thể kiệt sức vô lực, khuôn mặt đầy phẫn nộ. Thật sự khác xa hình ảnh cao ngạo, luôn khinh thường người khác ban đầu của hắn.
Nhìn thấy ánh mắt không cam tâm của Băng Thiết, Băng Liên từ từ tiến lại phía Băng Thiết, hai tay chậm rãi tán phát ra một luồng băng lực đầy âm lãnh, âm trầm nói.
"Ngươi còn muốn đánh tiếp?"
Thấy vẻ mặt đáng sợ đó của Băng Liên, dù trong lòng rất không phục nhưng cũng phải gấp gáp quay sang phía Băng Lưu ra hiệu xin thua. Hắn sợ nếu không nhận thua thì chỉ e thân thể hắn lại nhiều hơn một vết thương.
Ngay khi thấy Băng Thiết nhận thua, Băng Lưu liền chậm rãi tuyên bố:
" Băng Thiết đã nhận thua, kỳ tuyển trạch lần này của Băng Tinh Các, người chiến thắng cuối cùng đồng thời cũng là quán quân năm nay chính là Băng Liên!"
Lập tức toàn bộ quảng trường như muốn nổ tung. Tiếng vỗ tay cùng những thanh âm chúc mừng liên tục phát ra vang vọng khắp bốn phía. Ai cũng vui mừng và thoả mãn vì được chứng kiến một trận tỷ thí vô tiền khoán hậu. Kết quả đến phút cuối cùng vẫn khiến cho họ phải hồi hộp nín thở chờ đợi. Thật đúng là không uổng công họ đã đến đây theo dõi từ đầu tới giờ.
Lúc này, khi Băng Liên chứng kiến mọi thứ đã kết thúc, cơ thể nàng mới thả lỏng, nguồn băng lực kia liền mau chóng co rút lại về trạng thái ban đầu. Làn da Băng Liên cũng đã trở lại màu trắng như trước, đôi mắt cũng trở về màu sắc ban đầu.
Bỗng nhiên cảnh tượng trước mặt Băng Liên chợt mờ dần rồi quay cuồng, tứ chi cảm thấy đau nhức, vô lực. Cả người Băng Liên chợt mềm ra rồi ngã xuống đất.
Băng Thanh đang chạy về phía Băng Liên trông thấy vậy liền hốt hoảng tăng thêm tốc lực lao về phía Băng Liên.
Băng Mị lúc này đang vui mừng vỗ tay cho chiến thắng đầy thuyết phục của Băng Liên cũng chợt kinh hãi khi thấy cô bé ngã xuống. Trong chớp mắt đã phóng đến bên cạnh Băng Liên.
Băng Liên hiện giờ đang hô hấp rất khó khăn, khắp người đều là mồ hôi ướt đẫm cả y phục, sắc mặt xanh xao tím tái, mạch đập rối loạn, có dấu hiệu của việc suy nhược cơ thể nghiêm trọng.
Không chậm trễ, Băng Mị lập tức thi triển Băng Tâm Quang Phục lên cơ thể Băng Liên.
Băng Thanh đứng bên cạnh cũng hết sức lo lắng. Nàng đã từng chứng kiến tình trạng này của tỷ tỷ nàng một lần khi hai người họ đối đầu với một linh thú. Lần đó Băng Liên cũng rơi vào trạng thái suy kiệt giống như bây giờ.
Băng Mị sau khi hồi sức cho Băng Liên nhưng vẫn chưa thấy tiến triển gì liền quay sang giao phó việc còn lại cho Băng Lưu cùng Băng Lục rồi nàng ôm lấy cơ thể mảnh mai của Băng Liên, liếc mắt ra hiệu cho Băng Thanh sau đó ba người nhanh chóng lao về phía Băng Điện.
Vài phút sau, cả ba người đã về tới Băng Điện. Băng Mị nhanh chóng đưa Băng Liên đang hôn mê bất tỉnh vào khu vực phía sau hậu điện nơi Băng Tuyết thường lui tới tu luyện.
Vừa bước tới trước cửa mật thất Băng Mị đã nhìn thấy Băng Tuyết đang đứng chờ ở đó như thể đã biết trước được việc Băng Mị sẽ đến đây. Ánh mắt Băng Tuyết lúc này cũng đang đầy lo lắng nhìn về phía nữ nhi đang nhắm mắt thở đầy nặng nhọc ở trên tay Băng Mị.
"Mau đưa Băng Liên vào trong khu vực Băng Nguyên Thất" Băng Tuyết đắn đo một hồi lâu rồi trầm giọng nói.
"Băng Nguyên Thất? Chẳng phải nơi đó chỉ có nữ vương mới được phép đi vào hay sao?" Giọng nói đầy kinh ngạc của Băng Mị thốt lên.
"Thời gian cấp bách, không cần để ý những chuyện đó, mau lên, nếu còn chậm trễ ta chỉ e là không kịp" nhìn sắc mặt Băng Liên càng lúc càng tím tái đi, Băng Tuyết vội thúc giục Băng Mị rồi sau đó hướng về phía bên trong băng thất lao đi.
Lúc này Băng Mị cũng không chần chừ do dự nữa, ngay lập tức bám theo Băng Tuyết. Băng Hoa cũng vội phi thân theo sau.
Phía bên trong băng thất là một địa đạo dẫn xuống phía dưới nơi có không gian âm u, dài và hẹp được thắp sáng bằng những phiến băng tinh thạch nhỏ được treo dọc hai bên vách băng phát ra luồng lam sắc le lói khiến cho xung quanh chìm trong không khí ảm đạm, lạnh lẽo.
Sau vài phút di chuyển, bốn người Băng Tuyết đã tới cuối thông đạo. Tại đây, một cánh cổng bằng băng vững chắc, khổng lồ, sừng sững hiện ra trước mặt nhóm người Băng Tuyết.
Ngay lập tức, Băng Tuyết liền chạm nhẹ bàn tay lên cánh cổng trông cực kỳ kiên cố đó rồi trầm giọng nói:
"Cao cấp kỹ năng chuyển hoá: Vạn Vật Vô Hình"
Ngay sau đó, cánh cửa khổng lồ kia chợt rung lắc dữ dội sau đó không gian trên cánh cổng chợt vặn vẹo một lúc sau đó như từ từ mờ dần rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Băng Mị và Băng Thanh đã hoàn toàn biến mất!
Băng Tuyết không có thời gian để ý đến biểu cảm bất ngờ của hai người kia. Cánh cửa băng vừa tan biến liền giục Băng Mị cùng Băng Thanh tiến vào khu vực bên trong.
Phía bên trong là một khu vực kín đáo không có cửa sổ hay cửa ra vào nào khác và được bao phủ bằng một lớp băng nhìn qua có vẻ rất chắc chắn, giống như cánh cổng băng kia vậy.
Không khí trong phòng cũng cực kỳ âm lãnh. Nhiệt độ nơi đây thấp hơn rất nhiều so với nơi hai chị em Băng Thanh tu luyện cùng Băng Mị đại tổng quản. Hơi thở vừa trút ra liền biến thành một làn sương khói màu trắng đục. Quả là một nơi cực kỳ lý tưởng để tu luyện.
Ngay trung tâm của băng thất có một khối băng có hình dạng như một viên kim cương trong suốt tỏa ra một làn khói trắng đục chứa đầy hàn khí đang lơ lửng phía trên một cái hồ nước hình tròn đang phát ra một loại ánh sáng lấp lánh đầy mê hoặc.
Cứ sau vài phút thì ở phía dưới khối băng thạch kia lại từ từ xuất hiện một giọt nước màu trắng đục óng ánh tràn ngập băng khí, một lúc sau mới chậm rãi rơi xuống hồ nước bên dưới. Có vẻ như hàn khí quanh đây đều xuất phát từ khối băng thạch to lớn đang huyền phù trong không khí cùng hồ nước lấp lánh kỳ dị kia.
Lúc này, Băng Tuyết đã hướng dẫn Băng Mị đặt Băng Liên lên một băng đài đặt cạnh hồ nước kỳ lạ kia, sau đó Băng Tuyết liền nâng bàn tay lên lấy một giọt nước trong hồ rồi nhẹ nhàng bắn nó về phía Băng Liên.
Ngay khi giọt nước chứa đầy hàn khí chạm vào lớp da đang tím tái nhợt nhạt của Băng Liên thì cơ thể Băng Liên bỗng tỏa ra một luồng lam sắc nhàn nhạt hình hoa sen. Nét mệt mỏi, suy kiệt trên khuôn mặt Băng Liên giờ đây đã có vẻ dịu đi rất nhiều, hô hấp cũng từ từ ổn định lại, toàn thân bắt đầu thả lỏng ra. Nhìn vào hình dạng bây giờ của Băng Liên hệt như lúc cô bé đang chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy biểu hiện tích cực trên khuôn mặt Băng Liên, Băng Tuyết cùng Băng Mị và Băng Hoa mới thở phào một hơi, cảm giác thật sự nhẹ nhõm.
“Mẫu thân, vật lơ lửng này là gì vậy ạ?” Băng Thanh tò mò hỏi.
“Là Băng Nguyên Thể, là vật sinh ra Băng Nguyên dùng để làm nghi thức Băng Khai cho tộc nhân Băng Tộc chúng ta” Băng Tuyết trầm giọng trả lời.
Băng Mị không quá xa lạ gì với Băng Nguyên nhưng hôm nay được trực tiếp chứng kiến bản thể tạo ra Băng Nguyên là Băng Nguyên Thể thì trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc cùng tò mò. Nơi đây chỉ có nữ vương của Thủy Quốc mới được tiến vào, là nơi tu luyện đặc biệt của người đứng đầu Băng Tộc vì vậy không phải ai cũng có diễm phúc được tận mắt chứng kiến Băng Nguyên Thể.
Băng Nguyên Thể là vật do hàn khí trong thiên địa ngưng tụ hơn hàng trăm triệu năm tạo thành, chứa nguồn năng lượng Băng Hệ cuồng bạo và thuần khiết nhất, nó không thể bị phá hủy cũng như trực tiếp hấp thu. Đây cũng là bảo vật vô giá của Băng Tộc. Nói cách khác, nếu không có Băng Nguyên Thể sẽ không có Băng Tộc!
“Vậy sao người lại biết Băng Nguyên có thể chữa trị cho tỷ tỷ vậy ạ?” Băng Thanh lại tiếp tục thắc mắc. Đối với cô bé, mọi việc xảy ra quá sức bất ngờ nên cô nàng rất cần những lời giải thích.
“Việc này do mẫu thân suy đoán thôi. Từ khi sinh ra cơ thể tỷ tỷ con đã hấp thu rất nhiều Băng Nguyên nên sau đợt tỷ thí vừa rồi con bé có lẽ đã sử dụng băng lực quá mức khiến cho cơ thể rơi vào trạng thái suy kiệt như vậy” Băng Tuyết nhẹ nhàng phân tích.
Việc này hoàn toàn có thể xảy ra khi Băng Tuyết đã sử dụng rất nhiều băng lực để tạo ra chiêu thức “Thấu Thiên Băng Kích” chống lại thực lực cường hãn của Băng Thiết. Ngoài ra các chiêu thức Băng Liên sử dụng cũng đều phải hao tốn một lượng băng lực khổng lồ. Nếu không vì thể chất đặc biệt kỳ dị của Băng Liên thì cô bé có thể đã sớm gục xuống lâu rồi!
Bây giờ tình trạng của Băng Liên cũng đã tốt hơn trước rất nhiều nên Băng Tuyết ra lệnh cho Băng Mị đưa Băng Thanh trở lên trên cung điện và nghỉ ngơi trước, còn nàng sẽ ở lại với Băng Liên để theo dõi tình hình của nhi tử nàng. Trước đó cũng không quên căn dặn Băng Mị tuyệt đối giữ kín việc xảy ra hôm nay.
Băng Mị liền lập tức dẫn theo Băng Thanh rời đi. Trước khi đi, Băng Thanh còn chạy lại nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng lạnh lẽo của Băng Liên chúc tỷ tỷ nàng mau bình phục sau đó mới quay sang từ biệt mẫu thân nàng rồi mới theo Băng Mị đại tổng quản rời đi.
Sau khi hai người Băng Mị và Băng Thanh rời đi, Băng Tuyết lặng lẽ đến bên cạnh Băng Liên nhìn vào khuôn mặt thanh thoát hiền hậu của cô bé, bàn tay ngọc trắng mịn khẽ đưa lên vuốt mái tóc màu tím của Băng Liên, hai giọt lệ bỗng khẽ rơi ra từ đôi mắt đầy đau xót của Băng Tuyết. Không biết đến khi nào nhi tử của nàng mới thoát khỏi tình trạng thể chất bí ẩn và đáng sợ này.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mới đó mà đã hai ngày kể từ lúc Băng Tuyết ngồi bên cạnh không ngừng chăm chú theo dõi tình hình sức khỏe của Băng Liên. Giờ đây bàn tay ngọc nhỏ nhắn của Băng Liên chợt có cử động.
Đôi mắt xinh đẹp của Băng Liên từ từ mở ra, hình ảnh đầu tiên nàng trông thấy chính là gương mặt thân thương đầy quen thuộc với nàng, là mẫu thân nàng - Băng Tuyết.
“Mẫu Thân, sao người lại ở đây? con đang ở đâu vậy ạ?” Băng Liên thắc mắc hỏi.
“Con đang ở trong mật thất tu luyện của ta, hai ngày trước sau khi con giành chiến thắng trong kỳ tuyển trạch vào Băng Tinh Các thì đã hôn mê bất tỉnh. Là Băng Mị và Băng Thanh đưa con đến đây với ta” Băng Tuyết nhìn Băng Liên bằng đôi mắt âu yếm đầy tình mẫu tử, bàn tay nhẹ vuốt lên mái tóc mượt mà của Băng Liên, dịu dàng nói.
Băng Liên chợt nhớ lại hình ảnh khi đó. Đúng là nàng đã bị hôn mê rồi sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra. May là có Băng Mị đại tổng quản cùng Băng Thanh đã đưa nàng tới đây để mẫu thân nàng chữa trị cho nàng.
“Con đã làm rất tốt, mẫu thân rất tự hào về con” Băng Tuyết chợt nở một nụ cười ấm áp nhìn Băng Liên nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào đầy tình cảm của Băng Tuyết, Băng Liên cảm thấy thật sự hạnh phúc và vui mừng. Mẫu thân nàng vì gánh trên vai trọng trách nữ vương của Thủy Quốc nên luôn tỏ ra lạnh lùng và uy nghiêm với tất cả mọi người, kể cả đối với tỷ muội nàng. Giờ đây được chính tai nghe thấy giọng nói đầy yêu thương cùng lời khen đầy khích lệ của mẫu thân nàng, thật sự không còn điều gì có thể so sánh được.
Băng Liên khẽ gật đầu, hai dòng lệ hạnh phúc chợt trào ra bên ngoài, nàng vội lao vào trong lòng Băng Tuyết ôm lấy cơ thể mềm mại quyến rũ đó rồi chậm rãi cảm nhận hơi ấm từ mẫu thân nàng, hít vào thật sâu mùi hương quen thuộc này. Đây là lúc mà nàng cảm thấy hạnh phúc nhất từ khi được sanh ra cho tới bây giờ.
Băng Tuyết cũng nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mảnh mai, ốm yếu của Băng Liên. Một cảm xúc ấm áp trào dâng trong lòng nàng. Đúng là đã rất lâu rồi nàng không ôm hai hài nhi của nàng vào lòng như vậy, khiến cho nàng gần như quên mất cảm giác của tình mẫu tử.
“Sau này mẫu thân phải hứa dành nhiều thời gian hơn cho tỷ muội con đó, Băng Thanh cũng như con đều rất muốn được mẫu thân ôm vào lòng giống như bây giờ vậy” khẽ ngước mặt lên, Băng Liên thủ thỉ.
“Được, mẫu thân hứa với con, sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho hai đứa” Băng Tuyết hiền từ nhìn vào đôi mắt long lanh của Băng Liên, dịu dàng nói.
Không gian xung quanh cực kỳ âm lãnh nhưng cảm giác ấm áp của tình mẫu tử vẫn đang bao trùm lấy thân thể hai mẹ con Băng Tuyết và Băng Liên.
Một lúc sau, hai mẹ con Băng Tuyết đứng dậy rời đi khỏi mật thất. Trước khi đi, Băng Tuyết đã khôi phục lại cánh cổng băng khổng lồ lúc trước và Băng Liên cũng được Băng Tuyết giải thích cho biết sự tồn tại của Băng Nguyên Thể và tầm quan trọng của nó đối với Băng Tộc khiến cho Băng Liên thầm kinh ngạc trước sự tồn tại kỳ diệu của khối Băng Nguyên Thể kia.
Vài phút sau, hai người đã lên tới cung điện. Trong cung điện lúc này chỉ có một mình Băng Mị đang đứng đợi họ, khuôn mặt không giấu được nét vui mừng khi thấy Băng Liên đã bình phục hoàn toàn. Sau đó vội thông báo cho Băng Liên về kết quả cuối cùng của kỳ tuyển chọn vào Băng Tinh Các lần này.
Vị trí quán quân đương nhiên thuộc về Băng Liên. Kế đến là Băng Thiết, kẻ cũng bị thương nặng không kém và nghe nói vẫn còn đang dưỡng thương chưa kịp bình phục hoàn toàn. Xếp thứ ba là Băng Thanh. Các thí sinh vượt qua vòng tuyển chọn cũng rất đông, chiếm hầu hết lượng thí sinh tham gia do chất lượng các thí sinh năm nay rất đồng đều. Đó là một tín hiệu đáng mừng cho Băng Tộc.
Nghe vậy, Băng Tuyết lẫn Băng Liên đều mỉm cười vui vẻ. Sau đó Băng Liên còn biết được hai ngày sau sẽ tiến hành ban thưởng cho những người nằm trong ba vị trí đứng đầu kỳ tuyển chọn lần này. Cuối cùng tất cả những người đạt yêu cầu sẽ bắt đầu được bước vào Băng Tinh Các tu luyện. Quả là một tin tức rất tốt!
Ánh mắt Băng Liên hướng nhìn về phía ngoài cung điện, nơi có một ngọn tháp sừng sững cao vút lên trời cao, lúc nào cũng tỏa ra cảm giác băng lãnh đầy bí ẩn. Rốt cuộc cũng đã đến lúc Băng Liên bắt đầu khám phá nơi bí ẩn đầy thú vị này rồi!
Phía trên bầu trời đang lao xuống,Băng Thiết với gương mặt đầy sát ý cùng da mặt lúc này đã nhăn lại vì giận dữ, hai môi đã thấm đỏ màu máu tươi, hàm răng nghiến chặt lại, mái tóc rối tung, xơ xác bay loạn xạ trong không trung. Nhìn hắn lúc này như một ma thần giáng thế đang điên tiết tìm cách trả thù.
Cả người hắn giờ đây tràn ngập cảm giác đau nhức vì hứng chịu cú tông cực mạnh của Băng Trụ. Tuy vậy dưới cơn thịnh nộ của bản thân, cả người Băng Thiết tức tốc phát ra một cỗ khí lực cuồng bạo màu xanh lục bao bọc lấy cả cơ thể hắn, hai bàn tay đưa về phía trước tạo thành song quyền. Chút băng lực còn sót lại trong cơ thể cũng được vận ra ngoài, phủ lên song quyền của hắn. Thanh âm điên cuồng như sấm rền vang lên từ trong cổ họng Băng Thiết khiến cho những người phía dưới đều kinh hãi:
"Băng Liên, chịu chết đi!!!"
Băng Liên bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của Băng Thiết, nhận thấy lần này hắn sẽ tung ra chiêu thức toàn lực để quyết thắng thua.
Trong lòng đã có kế sách đối phó, Băng Liên lập tức di chuyển về vị trí có nhiều đốm sáng nhất trên sàn đấu, sau đó lặng lẽ ngước đầu lên hướng về phía Băng Thiết chờ đợi.
Áp lực do sức ép của không khí từ trên cao tạo ra khiến cho lớp sương băng bị thổi bay, để lộ ra thân ảnh mảnh khảnh nhưng kiên nghị của Băng Liên, lúc này cũng đang ngưng thần tập trung đối phó.
Băng Thiết điên cuồng lao về phía thân ảnh mảnh mai kia, tiếng gào thét chói tai vang lên mỗi lúc một gần.
Khi khoảng cách giữa Băng Thiết và Băng Liên chỉ còn khoảng hai thước, Băng Liên vội chưởng mạnh xuống sàn băng, hét lớn:
"Thấu Thiên Băng Kích"
Ngay lập tức toàn bộ điểm sáng màu lam nhạt trên mặt sân thi đấu liền đồng loạt nhô lên biến thành những cây cột băng rồi sau đó mạnh mẽ phóng lên trên không trung trông giống như một hầm chông được kích hoạt đang vươn ra chọc thủng bầu trời, nhắm thẳng vào Băng Thiết đang cuồng bạo lao xuống mà đâm tới.
Nhìn thấy chiêu thức đầy uy lực của Băng Liên, Băng Thiết chợt có chút thất kinh, nhưng sau đó cũng cắn răng lao mạnh vào trận địa băng trụ kia.
Khí lực khủng bố đập mạnh vào hàng chục băng trụ tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Băng trụ lần lượt bị chấn vỡ từng cái một và mỗi khi một băng trụ bị phá hủy thì lớp khí lực bao phủ bên ngoài cơ thể Băng Thiết cũng mờ dần và rồi đến khi chỉ còn cách Băng Liên một chút nữa thôi thì lớp khí lực đó đã hoàn toàn tan biến. Song quyền giờ đây cũng đã không còn lớp băng lực nào bao quanh nữa.
Ngay lúc đó, Băng Liên vung tay trái lên tạo ra lớp rào chắn bằng khí lực để chặn lại thế công đang tới của Băng Thiết.
Song quyền của Băng Thiết lúc này như đèn cạn dầu không chút sức lực nên khi va vào tấm chắn của Băng Liên liền bị lực phản chấn làm cho văng ra phía sau, ngã ra sân đấu. Toàn thân Băng Thiết lúc này đã kiệt sức do đòn công kích toàn lực vừa rồi. Cơ thể run rẩy cố gắng đứng dậy nhưng vô lực.
Băng Liên lúc này vẫn không buông tha cho Băng Thiết, hữu chưởng ngưng tụ băng lực tạo thành một thanh băng kiếm sau đó phóng về phía Băng Thiết đang chật vật cố gắng ngồi dậy đằng xa.
Ngay lập tức băng kiếm của Băng Liên đã xuyên qua vai phải của Băng Thiết khiến cho máu tươi trào ra như suối.
Tiếng thét đau đớn của Băng Thiết phát ra khiến cho những người xung quanh cũng khẽ nhăn mặt. Đúng thật là quả báo cho hắn.
"Cái này là thay tiểu muội ta trả lại cho ngươi" giọng nói đầy uy nghiêm phát ra từ phía Băng Liên.
Băng Thiết giờ đây trông thật thảm hại, cả người xơ xác như tên ăn mày, y phục nhuộm đỏ một bên vai, thân thể kiệt sức vô lực, khuôn mặt đầy phẫn nộ. Thật sự khác xa hình ảnh cao ngạo, luôn khinh thường người khác ban đầu của hắn.
Nhìn thấy ánh mắt không cam tâm của Băng Thiết, Băng Liên từ từ tiến lại phía Băng Thiết, hai tay chậm rãi tán phát ra một luồng băng lực đầy âm lãnh, âm trầm nói.
"Ngươi còn muốn đánh tiếp?"
Thấy vẻ mặt đáng sợ đó của Băng Liên, dù trong lòng rất không phục nhưng cũng phải gấp gáp quay sang phía Băng Lưu ra hiệu xin thua. Hắn sợ nếu không nhận thua thì chỉ e thân thể hắn lại nhiều hơn một vết thương.
Ngay khi thấy Băng Thiết nhận thua, Băng Lưu liền chậm rãi tuyên bố:
" Băng Thiết đã nhận thua, kỳ tuyển trạch lần này của Băng Tinh Các, người chiến thắng cuối cùng đồng thời cũng là quán quân năm nay chính là Băng Liên!"
Lập tức toàn bộ quảng trường như muốn nổ tung. Tiếng vỗ tay cùng những thanh âm chúc mừng liên tục phát ra vang vọng khắp bốn phía. Ai cũng vui mừng và thoả mãn vì được chứng kiến một trận tỷ thí vô tiền khoán hậu. Kết quả đến phút cuối cùng vẫn khiến cho họ phải hồi hộp nín thở chờ đợi. Thật đúng là không uổng công họ đã đến đây theo dõi từ đầu tới giờ.
Lúc này, khi Băng Liên chứng kiến mọi thứ đã kết thúc, cơ thể nàng mới thả lỏng, nguồn băng lực kia liền mau chóng co rút lại về trạng thái ban đầu. Làn da Băng Liên cũng đã trở lại màu trắng như trước, đôi mắt cũng trở về màu sắc ban đầu.
Bỗng nhiên cảnh tượng trước mặt Băng Liên chợt mờ dần rồi quay cuồng, tứ chi cảm thấy đau nhức, vô lực. Cả người Băng Liên chợt mềm ra rồi ngã xuống đất.
Băng Thanh đang chạy về phía Băng Liên trông thấy vậy liền hốt hoảng tăng thêm tốc lực lao về phía Băng Liên.
Băng Mị lúc này đang vui mừng vỗ tay cho chiến thắng đầy thuyết phục của Băng Liên cũng chợt kinh hãi khi thấy cô bé ngã xuống. Trong chớp mắt đã phóng đến bên cạnh Băng Liên.
Băng Liên hiện giờ đang hô hấp rất khó khăn, khắp người đều là mồ hôi ướt đẫm cả y phục, sắc mặt xanh xao tím tái, mạch đập rối loạn, có dấu hiệu của việc suy nhược cơ thể nghiêm trọng.
Không chậm trễ, Băng Mị lập tức thi triển Băng Tâm Quang Phục lên cơ thể Băng Liên.
Băng Thanh đứng bên cạnh cũng hết sức lo lắng. Nàng đã từng chứng kiến tình trạng này của tỷ tỷ nàng một lần khi hai người họ đối đầu với một linh thú. Lần đó Băng Liên cũng rơi vào trạng thái suy kiệt giống như bây giờ.
Băng Mị sau khi hồi sức cho Băng Liên nhưng vẫn chưa thấy tiến triển gì liền quay sang giao phó việc còn lại cho Băng Lưu cùng Băng Lục rồi nàng ôm lấy cơ thể mảnh mai của Băng Liên, liếc mắt ra hiệu cho Băng Thanh sau đó ba người nhanh chóng lao về phía Băng Điện.
Vài phút sau, cả ba người đã về tới Băng Điện. Băng Mị nhanh chóng đưa Băng Liên đang hôn mê bất tỉnh vào khu vực phía sau hậu điện nơi Băng Tuyết thường lui tới tu luyện.
Vừa bước tới trước cửa mật thất Băng Mị đã nhìn thấy Băng Tuyết đang đứng chờ ở đó như thể đã biết trước được việc Băng Mị sẽ đến đây. Ánh mắt Băng Tuyết lúc này cũng đang đầy lo lắng nhìn về phía nữ nhi đang nhắm mắt thở đầy nặng nhọc ở trên tay Băng Mị.
"Mau đưa Băng Liên vào trong khu vực Băng Nguyên Thất" Băng Tuyết đắn đo một hồi lâu rồi trầm giọng nói.
"Băng Nguyên Thất? Chẳng phải nơi đó chỉ có nữ vương mới được phép đi vào hay sao?" Giọng nói đầy kinh ngạc của Băng Mị thốt lên.
"Thời gian cấp bách, không cần để ý những chuyện đó, mau lên, nếu còn chậm trễ ta chỉ e là không kịp" nhìn sắc mặt Băng Liên càng lúc càng tím tái đi, Băng Tuyết vội thúc giục Băng Mị rồi sau đó hướng về phía bên trong băng thất lao đi.
Lúc này Băng Mị cũng không chần chừ do dự nữa, ngay lập tức bám theo Băng Tuyết. Băng Hoa cũng vội phi thân theo sau.
Phía bên trong băng thất là một địa đạo dẫn xuống phía dưới nơi có không gian âm u, dài và hẹp được thắp sáng bằng những phiến băng tinh thạch nhỏ được treo dọc hai bên vách băng phát ra luồng lam sắc le lói khiến cho xung quanh chìm trong không khí ảm đạm, lạnh lẽo.
Sau vài phút di chuyển, bốn người Băng Tuyết đã tới cuối thông đạo. Tại đây, một cánh cổng bằng băng vững chắc, khổng lồ, sừng sững hiện ra trước mặt nhóm người Băng Tuyết.
Ngay lập tức, Băng Tuyết liền chạm nhẹ bàn tay lên cánh cổng trông cực kỳ kiên cố đó rồi trầm giọng nói:
"Cao cấp kỹ năng chuyển hoá: Vạn Vật Vô Hình"
Ngay sau đó, cánh cửa khổng lồ kia chợt rung lắc dữ dội sau đó không gian trên cánh cổng chợt vặn vẹo một lúc sau đó như từ từ mờ dần rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Băng Mị và Băng Thanh đã hoàn toàn biến mất!
Băng Tuyết không có thời gian để ý đến biểu cảm bất ngờ của hai người kia. Cánh cửa băng vừa tan biến liền giục Băng Mị cùng Băng Thanh tiến vào khu vực bên trong.
Phía bên trong là một khu vực kín đáo không có cửa sổ hay cửa ra vào nào khác và được bao phủ bằng một lớp băng nhìn qua có vẻ rất chắc chắn, giống như cánh cổng băng kia vậy.
Không khí trong phòng cũng cực kỳ âm lãnh. Nhiệt độ nơi đây thấp hơn rất nhiều so với nơi hai chị em Băng Thanh tu luyện cùng Băng Mị đại tổng quản. Hơi thở vừa trút ra liền biến thành một làn sương khói màu trắng đục. Quả là một nơi cực kỳ lý tưởng để tu luyện.
Ngay trung tâm của băng thất có một khối băng có hình dạng như một viên kim cương trong suốt tỏa ra một làn khói trắng đục chứa đầy hàn khí đang lơ lửng phía trên một cái hồ nước hình tròn đang phát ra một loại ánh sáng lấp lánh đầy mê hoặc.
Cứ sau vài phút thì ở phía dưới khối băng thạch kia lại từ từ xuất hiện một giọt nước màu trắng đục óng ánh tràn ngập băng khí, một lúc sau mới chậm rãi rơi xuống hồ nước bên dưới. Có vẻ như hàn khí quanh đây đều xuất phát từ khối băng thạch to lớn đang huyền phù trong không khí cùng hồ nước lấp lánh kỳ dị kia.
Lúc này, Băng Tuyết đã hướng dẫn Băng Mị đặt Băng Liên lên một băng đài đặt cạnh hồ nước kỳ lạ kia, sau đó Băng Tuyết liền nâng bàn tay lên lấy một giọt nước trong hồ rồi nhẹ nhàng bắn nó về phía Băng Liên.
Ngay khi giọt nước chứa đầy hàn khí chạm vào lớp da đang tím tái nhợt nhạt của Băng Liên thì cơ thể Băng Liên bỗng tỏa ra một luồng lam sắc nhàn nhạt hình hoa sen. Nét mệt mỏi, suy kiệt trên khuôn mặt Băng Liên giờ đây đã có vẻ dịu đi rất nhiều, hô hấp cũng từ từ ổn định lại, toàn thân bắt đầu thả lỏng ra. Nhìn vào hình dạng bây giờ của Băng Liên hệt như lúc cô bé đang chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy biểu hiện tích cực trên khuôn mặt Băng Liên, Băng Tuyết cùng Băng Mị và Băng Hoa mới thở phào một hơi, cảm giác thật sự nhẹ nhõm.
“Mẫu thân, vật lơ lửng này là gì vậy ạ?” Băng Thanh tò mò hỏi.
“Là Băng Nguyên Thể, là vật sinh ra Băng Nguyên dùng để làm nghi thức Băng Khai cho tộc nhân Băng Tộc chúng ta” Băng Tuyết trầm giọng trả lời.
Băng Mị không quá xa lạ gì với Băng Nguyên nhưng hôm nay được trực tiếp chứng kiến bản thể tạo ra Băng Nguyên là Băng Nguyên Thể thì trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc cùng tò mò. Nơi đây chỉ có nữ vương của Thủy Quốc mới được tiến vào, là nơi tu luyện đặc biệt của người đứng đầu Băng Tộc vì vậy không phải ai cũng có diễm phúc được tận mắt chứng kiến Băng Nguyên Thể.
Băng Nguyên Thể là vật do hàn khí trong thiên địa ngưng tụ hơn hàng trăm triệu năm tạo thành, chứa nguồn năng lượng Băng Hệ cuồng bạo và thuần khiết nhất, nó không thể bị phá hủy cũng như trực tiếp hấp thu. Đây cũng là bảo vật vô giá của Băng Tộc. Nói cách khác, nếu không có Băng Nguyên Thể sẽ không có Băng Tộc!
“Vậy sao người lại biết Băng Nguyên có thể chữa trị cho tỷ tỷ vậy ạ?” Băng Thanh lại tiếp tục thắc mắc. Đối với cô bé, mọi việc xảy ra quá sức bất ngờ nên cô nàng rất cần những lời giải thích.
“Việc này do mẫu thân suy đoán thôi. Từ khi sinh ra cơ thể tỷ tỷ con đã hấp thu rất nhiều Băng Nguyên nên sau đợt tỷ thí vừa rồi con bé có lẽ đã sử dụng băng lực quá mức khiến cho cơ thể rơi vào trạng thái suy kiệt như vậy” Băng Tuyết nhẹ nhàng phân tích.
Việc này hoàn toàn có thể xảy ra khi Băng Tuyết đã sử dụng rất nhiều băng lực để tạo ra chiêu thức “Thấu Thiên Băng Kích” chống lại thực lực cường hãn của Băng Thiết. Ngoài ra các chiêu thức Băng Liên sử dụng cũng đều phải hao tốn một lượng băng lực khổng lồ. Nếu không vì thể chất đặc biệt kỳ dị của Băng Liên thì cô bé có thể đã sớm gục xuống lâu rồi!
Bây giờ tình trạng của Băng Liên cũng đã tốt hơn trước rất nhiều nên Băng Tuyết ra lệnh cho Băng Mị đưa Băng Thanh trở lên trên cung điện và nghỉ ngơi trước, còn nàng sẽ ở lại với Băng Liên để theo dõi tình hình của nhi tử nàng. Trước đó cũng không quên căn dặn Băng Mị tuyệt đối giữ kín việc xảy ra hôm nay.
Băng Mị liền lập tức dẫn theo Băng Thanh rời đi. Trước khi đi, Băng Thanh còn chạy lại nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng lạnh lẽo của Băng Liên chúc tỷ tỷ nàng mau bình phục sau đó mới quay sang từ biệt mẫu thân nàng rồi mới theo Băng Mị đại tổng quản rời đi.
Sau khi hai người Băng Mị và Băng Thanh rời đi, Băng Tuyết lặng lẽ đến bên cạnh Băng Liên nhìn vào khuôn mặt thanh thoát hiền hậu của cô bé, bàn tay ngọc trắng mịn khẽ đưa lên vuốt mái tóc màu tím của Băng Liên, hai giọt lệ bỗng khẽ rơi ra từ đôi mắt đầy đau xót của Băng Tuyết. Không biết đến khi nào nhi tử của nàng mới thoát khỏi tình trạng thể chất bí ẩn và đáng sợ này.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mới đó mà đã hai ngày kể từ lúc Băng Tuyết ngồi bên cạnh không ngừng chăm chú theo dõi tình hình sức khỏe của Băng Liên. Giờ đây bàn tay ngọc nhỏ nhắn của Băng Liên chợt có cử động.
Đôi mắt xinh đẹp của Băng Liên từ từ mở ra, hình ảnh đầu tiên nàng trông thấy chính là gương mặt thân thương đầy quen thuộc với nàng, là mẫu thân nàng - Băng Tuyết.
“Mẫu Thân, sao người lại ở đây? con đang ở đâu vậy ạ?” Băng Liên thắc mắc hỏi.
“Con đang ở trong mật thất tu luyện của ta, hai ngày trước sau khi con giành chiến thắng trong kỳ tuyển trạch vào Băng Tinh Các thì đã hôn mê bất tỉnh. Là Băng Mị và Băng Thanh đưa con đến đây với ta” Băng Tuyết nhìn Băng Liên bằng đôi mắt âu yếm đầy tình mẫu tử, bàn tay nhẹ vuốt lên mái tóc mượt mà của Băng Liên, dịu dàng nói.
Băng Liên chợt nhớ lại hình ảnh khi đó. Đúng là nàng đã bị hôn mê rồi sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra. May là có Băng Mị đại tổng quản cùng Băng Thanh đã đưa nàng tới đây để mẫu thân nàng chữa trị cho nàng.
“Con đã làm rất tốt, mẫu thân rất tự hào về con” Băng Tuyết chợt nở một nụ cười ấm áp nhìn Băng Liên nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào đầy tình cảm của Băng Tuyết, Băng Liên cảm thấy thật sự hạnh phúc và vui mừng. Mẫu thân nàng vì gánh trên vai trọng trách nữ vương của Thủy Quốc nên luôn tỏ ra lạnh lùng và uy nghiêm với tất cả mọi người, kể cả đối với tỷ muội nàng. Giờ đây được chính tai nghe thấy giọng nói đầy yêu thương cùng lời khen đầy khích lệ của mẫu thân nàng, thật sự không còn điều gì có thể so sánh được.
Băng Liên khẽ gật đầu, hai dòng lệ hạnh phúc chợt trào ra bên ngoài, nàng vội lao vào trong lòng Băng Tuyết ôm lấy cơ thể mềm mại quyến rũ đó rồi chậm rãi cảm nhận hơi ấm từ mẫu thân nàng, hít vào thật sâu mùi hương quen thuộc này. Đây là lúc mà nàng cảm thấy hạnh phúc nhất từ khi được sanh ra cho tới bây giờ.
Băng Tuyết cũng nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mảnh mai, ốm yếu của Băng Liên. Một cảm xúc ấm áp trào dâng trong lòng nàng. Đúng là đã rất lâu rồi nàng không ôm hai hài nhi của nàng vào lòng như vậy, khiến cho nàng gần như quên mất cảm giác của tình mẫu tử.
“Sau này mẫu thân phải hứa dành nhiều thời gian hơn cho tỷ muội con đó, Băng Thanh cũng như con đều rất muốn được mẫu thân ôm vào lòng giống như bây giờ vậy” khẽ ngước mặt lên, Băng Liên thủ thỉ.
“Được, mẫu thân hứa với con, sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho hai đứa” Băng Tuyết hiền từ nhìn vào đôi mắt long lanh của Băng Liên, dịu dàng nói.
Không gian xung quanh cực kỳ âm lãnh nhưng cảm giác ấm áp của tình mẫu tử vẫn đang bao trùm lấy thân thể hai mẹ con Băng Tuyết và Băng Liên.
Một lúc sau, hai mẹ con Băng Tuyết đứng dậy rời đi khỏi mật thất. Trước khi đi, Băng Tuyết đã khôi phục lại cánh cổng băng khổng lồ lúc trước và Băng Liên cũng được Băng Tuyết giải thích cho biết sự tồn tại của Băng Nguyên Thể và tầm quan trọng của nó đối với Băng Tộc khiến cho Băng Liên thầm kinh ngạc trước sự tồn tại kỳ diệu của khối Băng Nguyên Thể kia.
Vài phút sau, hai người đã lên tới cung điện. Trong cung điện lúc này chỉ có một mình Băng Mị đang đứng đợi họ, khuôn mặt không giấu được nét vui mừng khi thấy Băng Liên đã bình phục hoàn toàn. Sau đó vội thông báo cho Băng Liên về kết quả cuối cùng của kỳ tuyển chọn vào Băng Tinh Các lần này.
Vị trí quán quân đương nhiên thuộc về Băng Liên. Kế đến là Băng Thiết, kẻ cũng bị thương nặng không kém và nghe nói vẫn còn đang dưỡng thương chưa kịp bình phục hoàn toàn. Xếp thứ ba là Băng Thanh. Các thí sinh vượt qua vòng tuyển chọn cũng rất đông, chiếm hầu hết lượng thí sinh tham gia do chất lượng các thí sinh năm nay rất đồng đều. Đó là một tín hiệu đáng mừng cho Băng Tộc.
Nghe vậy, Băng Tuyết lẫn Băng Liên đều mỉm cười vui vẻ. Sau đó Băng Liên còn biết được hai ngày sau sẽ tiến hành ban thưởng cho những người nằm trong ba vị trí đứng đầu kỳ tuyển chọn lần này. Cuối cùng tất cả những người đạt yêu cầu sẽ bắt đầu được bước vào Băng Tinh Các tu luyện. Quả là một tin tức rất tốt!
Ánh mắt Băng Liên hướng nhìn về phía ngoài cung điện, nơi có một ngọn tháp sừng sững cao vút lên trời cao, lúc nào cũng tỏa ra cảm giác băng lãnh đầy bí ẩn. Rốt cuộc cũng đã đến lúc Băng Liên bắt đầu khám phá nơi bí ẩn đầy thú vị này rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook