Thẩm Thanh Thu giật mình tỉnh giấc. Nằm mơ giấc mộng đó, hắn thật sự phải bội phục sư vô liêm sỉ của Lạc Băng Hà. Tiểu súc sinh ấy thật sự đem y trong mộng làm ra loại chuyện xấu hổ đó?Hơn nữa lại .... lại còn làm chung với hai tiểu Lạc Băng Hà khác??? Đúng là không có một chút liêm sỉ gì cả. Hắn muốn quay người một chút thì lại phát hiện làm thế nào cũng không thể nhúc nhích người. Nhìn lại mới nhận ra trên người hắn đang có một vật thể lạ khác(?) đang ôm chặt lấy. Nhìn cái bản mặt quen đến không thể quen hơn của vật thể lạ trên người mình, Thẩm Thanh Thu chỉ kinh ngạc một chút, rồi sau đó thỏ thẻ vài tiếng nhỏ:

- Quả nhiên là tên tiểu súc sinh này mà.

Mà mấy tiếng thỏ thẻ này lại thành công đánh thức Lạc Băng Hà tỉnh dậy. Y mở mắt ra, khuôn mặt anh tuấn vì tức giận mà trở nên méo mó, nói:

-Sư tôn, người vừa gọi ta là gì a?

Thấy Lạc Băng Hà cũng đã tỉnh lại, Thẩm Thanh Thu nói cũng lớn hơn. Mà lời hắn nói ra cũng làm cho người ta phải lạnh lòng:

- Ta nói ngươi là tiểu súc sinh đó, thì làm sao? Tên ma đầu nhà ngươi đúng là mạng lớn, sao không chết luôn ở vực Vô Gian đi?

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng bản thân Thẩm Thanh Thu vẫn đang xem qua xem y có chuyện gì không. Lạc Băng Hà sớm biết rõ Thẩm Thanh Thu là loại người khẩu tâm thị phi, nhưng chung quy vẫn không khỏi không hài lòng mà lời hắn đã nói ra. Trưng ra bộ mặt vô sỉ , mà lời y nói ra cũng tràn đầy sự vô liêm sỉ:

- Sư tôn, người đây là không hài lòng về sự chăm sóc tận tình của đồ nhi trong mộng hay sao? Vậy chúng ta liền làm thêm một lần nữa.

Thẩm Thanh Thu nghe xong liền khẽ rùng mình. Có thể nào bớt vô liêm sỉ đi được không? Tên ma đầu này có biết chữ liêm sỉ viết như thế nào không vậy? Trong mộng bị ba người các ngươi hành hạ chưa đủ à? Thêm lần nữa thì thà gọt hắn thành nhân côn còn hơn đó. Hắn liền sửa miệng, miễn cưỡng cười, nói:

- Tiểu súc... Lạc ma tôn, ngươi không ở Ma giới lập hậu cung mà đến Thanh Tĩnh Phong làm gì a?

Mà giọng điệu của Lạc Băng Hà không đổi, dứt khoát nóI:


- Sư tôn đây là đang ghen hay sao? Chúng ta làm thêm hai lần nữa a.


Thẩm Thanh Thu hiện tại liền khóc không ra nước mắt. Có ai có thể nói cho hắn biết tên ma đầu vô sỉ này là của ai hay không? Ái đồ Băng Hà băng thanh ngọc khiết nhà hắn đâu rồi? Lại nói tên Lạc Băng Hà kia cười như vậy là có ý gì? Bỗng dưng ta có một dự cảm không lành nha.

Quả nhiên, sau một lúc im lặng, Lạc Băng Hà liền mở lời nói trước:

- Sư tôn, lại đây, ngồi xuống lòng ta...

Y vừa nói xong, Thẩm Thanh Thu liền đớ người. Sau đó, y chẳng sợ quần đùi gì nữa, trực tiếp tặng y ba chữ:

- TIỂU SÚC SINH!!!!!!!!!!!

Rồi dứt khoát quay lưng đi, mặc kệ Lạc Băng Hà ở đấy. Chỉ là, Lạc Băng Hà liền ngay lập tức kéo hắn trở lại, dứt khoát đè gắt gao Thẩm Thanh Thu xuống giường. Thẩm Thanh Thu thấy mọi chuyện không ổn, bèn hỏi :

- Ngươi lại phát điên gì vậy?

Nhưng đáp lại không phải là lời nói của y mà chỉ là tiếng xé y phục.

Roẹt..

Roẹt...

Ngoại bào đi rồi......

Trung y cũng bay theo gió rồi.....

Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà xé loạn trên người mình,lúc sau mới hoảng hồn dãy dụa:

- Tiểu súc sinh, ngươi phát cuồng cái gì? Ngươi buông...buông ta ra. Cẩu súc sinh, nghiệt đồ...um...hunn..

Xùy, các ngươi nghĩ Lạc ma tôn sẽ để yên cho nương tử ổng chửi ổng như vậy á? Còn lâu

Và đúng như vậy, không hài lòng về lời nói của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà liền đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nụ hôn này mà nói ôn nhu là sai quá sai nhưng nói mạnh bạo cũng không đúng. Bởi vì nó gọi là khai phá chứ méo phải hôn nữa rồi.

Lạc Băng Hà tách miệng Thẩm Thanh Thu ra, dứt khoát cắn xé, tàn phá ... rất ư là dã man. Lưỡi y luồn vào mút những chất mật ngọt trong miệng y. Cái miệng nhỏ này thường ngày rất hay nói ra những lời cay độc nhưng lại ngọt đến kì lạ. Y tham lam mút lấy, cảm thấy như mình bị cuốn hút bởi Thẩm Thanh Thu.

Ngược lại, Thẩm Thanh Thu thì bị hôn đến suýt nữa không thở được. Khi Lạc Băng Hà vừa kết thúc nụ hôn thì hắn liền thừa cơ hít không khí. Gương mặt ửng đỏ đầy câu nhân, mái tóc đen, dài xõa xuống, Y phục thì bị xé nửa mất nửa còn. Lồng ngực phập phồng vì thiếu dưỡng khí. Hình ảnh này đúng là muốn bao nhiêu đẹp liền có, Muốn bao nhiêu dâm ỹ thì có bấy nhiêu. Thẩm Thanh Thu không biết rằng bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu câu nhân. Nếu hắn thật sự nhìn thấy, cá là hắn dùng Tu Nhã tự cắt cổ chết luôn.

























































______________

Cắt H tại đây :))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương