Bán Yêu Tư Đằng
-
Quyển 3 - Chương 9
Hơn nửa đêm, Nhan Phúc Thụy gọi hết mọi người trong khách sạn dậy.
Ông rất sợ, tay chân run rẩy, lời nói không mạch lạc: ” Không thấy
thằng nhóc, không thấy thằng nhóc.”
Làm sao mà không thấy chứ, hỏi tiếp tân thì họ nói hoàn toàn không nhìn thấy cậu bé đi ra ngoài cho nên khẳng định là còn ở trong khách sạn. Chắc là do ham chơi chạy lung tung, đề nghị đến nhà ăn và những phòng khác tìm xem.
Nhan Phúc Thụy sắp khóc đến nơi, chạy ra chạy vào tìm khắp nơi quýnh quáng cả lên, tìm một chỗ lại thất vọng thêm một lần. Cuối cùng khi thốt ra câu “Đều không có” đã mang theo tiếng khóc. Một người đàn ông lớn tuổi như vậy lại khóc khiến người ta nhìn rất khó chịu, mọi người vây quanh ông góp ý kiến. Liễu Kim Đính trợn trừng mắt, sau gáy lấm tấm mồ hôi một mực khẳng định: “Nội tặc, khẳng định là nội tặc. Chắc chắn còn ở trong khách sạn, lục soát từng phòng đi. Tôi không tin một đứa trẻ lớn như vậy có thể đập cửa sổ bay ra ngoài.”
Trong hỗn loạn, giáo sư Bạch Kim chợt nhớ ra chỉ vào camera treo trên cao ở góc tường nhắc nhở mọi người: “Khách sạn đều có giám sát hai mươi bốn giờ, đến xem sẽ biết thôi.”
Lời này vừa thốt ra, Nhan Phúc Thụy như người chết đuối vớ được phao cứu sinh. Một đám người dưới sự hướng dẫn của quản lý ùn ùn kéo nhau đến phòng giám sát. Trong phòng giám sát chỉ có một bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật, sau khi nghe rõ ngọn ngành mới ngáp dài ngáp vắn bật đoạn phim giám sát bên ngoài hành lang phòng Nhan Phúc Thụy, nhanh chóng chỉnh băng lùi lại, cũng không biết là lùi đến bao lâu trên màn hình bỗng xuất hiện hình ảnh của Nhà Ngói, mọi người gần như đồng loạt kêu lên: “Cái này, cái này.”
Nhân viên bảo vệ chỉnh lùi băng hình lại, màn ảnh từ từ rõ ràng. Trong ánh đèn mờ mờ, hành lang giữa khuya rất tối giống như cảnh thường thấy trong phim ma, khiến người xem thầm sợ hãi.
Một lát sau cửa mở ra, Nhà Ngói dụi mắt ngáp dài đi ra ngoài ngơ ngác nhìn dáo dác xung quanh, nhìn khẩu hình phát âm dường như là đang gọi sư phụ. Lúc này Nhan Phúc Thụy mới kịp nhớ ra lúc trở về phòng cửa không đóng, không phải là mình quên đóng mà là Nhà Ngói đột ngột tỉnh dậy lúc nửa đêm, không thấy ông nên mở cửa đi tìm. Nhan Phúc Thụy cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bình thường ban đêm Nhà Ngói ngủ rất say ít khi đi tiểu đêm lắm.
Nhà Ngói vừa đi hai bước, ngẩng mặt lên ngáp một cái thật dài. Đúng lúc đó trên màn hình đột nhiên hiện lên một màn sương đêm rồi nhanh chóng tản đi. Thời gian rất ngắn, chỉ một đến hai giây, không chú ý còn tưởng rằng camera bị trục trặc. Mà Nhà Ngói sau mấy giây đó cũng biến mất.
Hình ảnh lại trở về hành lang im ắng lần nữa, Nhan Phúc Thụy chết lặng người hai mắt nhìn chết dí vào màn ảnh, khản giọng hỏi: “Người đâu?”
Dường như là trả lời cho câu hỏi của ông, qua vài giây sau trên màn hình giám sát có một gian phòng chợt mở bật cửa ra, Phan Kỳ Niên vóc dáng nhỏ thó ôm hồ lô lao ra ngoài, vẻ mặt kích động lần lượt gõ cửa từng phòng, đi theo phía sau chính là Nhan Phúc Thụy.
Nhan Phúc Thụy ngơ ngác nhìn bộ dáng của mình trên màn ảnh. Ông nhớ lúc đó Phan Kỳ Niên ôm hồ lô kêu to “Có yêu khí, mọi người mau dậy đi, có yêu khí”. Bản thân ông còn đi theo khuyên đạo trưởng Phan nhỏ giọng một chút, hơn nửa đêm rồi sẽ làm phiền khách khác.
Hóa ra khi đó cách lúc Nhà Ngói mất tích chỉ có vài giây ngắn ngủi. Không phải nói người thân luôn có cảm ứng tâm linh sao, tại sao mình chẳng hề cảm giác được chút khác thường nào cả?
Quản lý trực ban và nhân viên khách sạn cũng đều kinh hãi, có một nữ nhân viên nhát gan hỏi: “Đây không phải là ma chứ?”
Quản lý trực ban kinh nghiệm từng trải, trách cô ta nói năng lung tung cõi đời này làm gì có ma, còn nói đây nhất định là mánh khóe mới của bọn buôn người. Chắc hẳn là phun một loại khói đen, che camera lại để che giấu hành vi phạm tội. Không được, chuyện này phải báo cảnh sát.
Mặc kệ có ai báo cảnh sát hay không, đầu Nhan Phúc Thụy ù đặc mất hồn lạc vía mặc cho người khác dẫn đi. Khi thần trí khôi phục lại một chút mới phát hiện đã đến phòng Quan chủ Thương Hồng. Tất cả mọi người đều ở đây, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nhìn chuyện này từ góc độ đạo môn, hoàn toàn khác với người thường, cộng thêm lúc đó hồ lô, kiếm Kim Tiền, bàn tính đồng và pháp ấn Lôi Kích Mộc đúng là có phản ứng dị thường. Quan chủ Thương Hồng chần chờ một chút mới lên tiếng: “Thật sự không có yêu quái phải không?”
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có Vương Càn Khôn đưa ra ý kiến. Anh ta nói lúc trước tiểu thư Tư Đằng quả thật từng bắt Nhà Ngói làm con tin, nhưng ngày mai mọi người cũng sẽ đi thăm cô ta, lúc này cô ta bắt Nhà Ngói có ý nghĩa gì đâu chứ?
Một câu nói đã nhắc nhở cho Nhan Phúc Thụy. Tư Đằng!
Tần Phóng nửa đêm đang ngon giấc bị tiếng đập cửa ầm ầm đánh thức, quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài đã thấy Tư Đằng nhàn nhã ngồi dưới mái hiên lật sách. Lúc này cô đang đọc cuốn Lộc Đỉnh Ký, xem ra rất nhập tâm. Tần Phóng ra hiệu về phía cửa hỏi cô: “Sao cô không mở cửa?”
Tư Đằng ngạc nhiên: “Vì sao tôi phải mở cửa? Tôi đâu phải người hầu, sao tôi phải làm chuyện mất thể diện tự mình đi mở cửa chứ?”
Người hầu? Được, cô nói sao thì là vậy, Tần Phóng lười tranh cãi với cô.
Cửa vừa mở ra, Nhan Phúc Thụy đã giọt ngắn giọt dài gần như là nhào vào. Ông ta quá lo lắng hoàn toàn quên mất có thể gọi điện thoại cho Tần Phóng, cứ thế chạy một mạch từ khách sạn đến đây. Hai chân vẫn đang run run, nắm lấy tay Tần phóng nói năng không rõ ràng: “Tiểu thư Tư Đằng muốn bắt Nhà Ngói làm con tin cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa đến ngay cần gì nửa đêm bắt người… Nhà Ngói chỉ là đứa con nít, nó đâu biết cái gì… Tôi biết là tôi không tốt, khoảng thời gian này tôi không giúp được gì cho tiểu thư Tư Đằng, chẳng dò la được gì gọi là tin tình báo… Tôi sẽ cố gắng… nhưng mà đâu có liên quan gì đến Nhà Ngói chứ…”
Nói tới đoạn sau thì gần như suy sụp hẳn nắm lấy cánh tay Tần Phóng nghẹn ngào không thành câu. Tần Phóng nghe chẳng hiểu gì cả, Tư Đằng cũng đi đến đứng ngay bên cạnh hỏi Tần Phóng: “Nhà Ngói là đứa bé kia đó hả?”
Nghe thấy tiếng Tư Đằng, Nhan Phúc Thụy vội vàng ngẩng đầu lên lấy tay áo lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, xin Tư Đằng trả Nhà Ngói lại cho ông.
Từ Đằng thờ ơ nhìn ông: “Tôi bắt nó làm gì? Dáng vẻ thì khó coi, cũng không khiến người ta thích. Ông cho rằng ai cũng giống ông à, cầm cục đất mà xem như vật báu.”
Nhan Phúc Thụy nóng nảy: “Tiểu thư Tư Đằng, sao cô làm mà không nhận vậy? Chúng tôi đều biết tối nay cô đã đi đến khách sạn. Không phải cô thì là ai chứ?”
“Ông tận mắt nhìn thấy tôi à?”
Câu này quả thật đã hỏi khó Nhan Phúc Thụy, ông sửng sốt rất lâu mới hỏi cô: “Không phải cô sao?”
Cho đến lúc này ông mới tĩnh tâm suy nghĩ. Nửa đêm lén lút bắt người đúng là không giống với tác phong Tư Đằng. Cô kiêu ngạo như vậy muốn bắt người cũng là bắt công khai. Hơn nữa bắt Nhà Ngói làm gì, bây giờ ông đang làm việc cho cô, là “nằm vùng” của cô rồi đều là phe mình cả thôi. Nhưng nếu không phải cô thì là ai chứ?
Ông cau mày trầm tư suy nghĩ. Ông trời không cho ông đầu óc thông minh, cứ nghĩ mãi đến mức đầu nhức bưng bưng. Sau khi Tư Đằng bỏ ông lại đó quay trở vào nhà, Tần Phóng ở lại với ông một hồi, muốn hỏi chút tin tức cụ thể về Nhà Ngói nhưng Nhan Phúc Thụy đầu đất hỏi cái gì cũng ừ ừ à à. Tần Phóng nhanh chóng mất nhẫn nại, để lại một mình ông tự sinh tự diệt.
Nhan Phúc Thụy vẫn ngồi ngơ ngác dưới mái hiên nhìn lên bầu trời đen như mực cho đến lúc chuyển thành sáng dần lên, cuối cùng là sáng trưng. Người xung quanh huyên náo hẳn lên, có người vỗ vai ông. Ông ngẩng đầu lên, hóa ra là giáo sư Bạch Kim.
Vừa nhìn lại đã thấy tất cả mọi người đều đến, là quan tâm đến Nhan Phúc Thụy ông hay sao? Không, không, không, hôm nay là ngày bọn họ đến thăm Tư Đằng.
Giáo sư Bạch Kim nói: “Quá nửa đêm ông không có ở khách sạn, công an đến kiểm tra hết tất cả băng hình giám sát, xác nhận Nhà Ngói không ra khỏi khách sạn. Cũng xem xét hết từng căn phòng, nhưng mà…”
Anh ta thở dài không nói tiếp nữa. Trong đầu Nhan Phúc Thụy chỉ vang vọng một âm thanh: Yêu quái, nhất định là yêu quái.
Tư Đằng ở trong căn nhà cổ xưa, phòng khách cũng mang phong cách cổ kính, vách tường đối diện treo đầy tranh vẽ và chữ viết thư pháp. Kề sát tường là mấy chiếc kệ gỗ lê hoa, dưới kệ là ghế chủ tọa của Tư Đằng ghế khách đặt hai bên, phân chia chỗ ngồi có trước có sau, thật giống với những cuộc họp cách mạng trước đây. Thẩm Ngân Đăng cầm một chiếc hộp đậy kín đến gần, dừng trước mặt Tư Đằng một khoảng.
Tư Đằng ra hiệu cho Tần Phóng nhận lấy chiếc hộp: “Đây chính là đất dính máu Xích Tán sao?”
Thẩm Ngân Đăng nói: “Chuyện xảy ra hôm đó quá nhanh, tôi chỉ chạm mặt với nó một lần, nói nó là Xích Tán cũng là căn cứ vào lời đồn đại trước đây mà phán đoán thôi.”
Bọn người Quan chủ Thương Hồng nhìn nhau một cái, đều thầm khen Thẩm Ngân Đăng nói chuyện biết chừa đường lui. Bất cứ chuyện gì chỉ cần không nói chắc chắn thì chính là giữ lại đường lui. Không biết có lợi cho đối phương hay không, nhưng nhất định là lợi cho ta.
Tư Đằng nhận lấy chiếc hộp, do dự một chút rồi mở khóa. Trước đó Tần Phóng không cảm thấy gì, thấy cô đột nhiên do dự thì anh lại nghĩ ra điều gì đó, nhắc nhở theo phản xạ: “Cẩn thận đó, lỡ như…”
Lỡ như có độc thì sao?
Tư Đằng nhìn Tần Phóng cười: “Lỡ như có độc thì chôn tôi và các vị đạo trưởng ở nơi non xanh nước biếc này đi, phong cảnh tuyệt đẹp cũng xem như chết có ý nghĩa.”
Tuy nói cười nhẹ nhàng nhưng sóng ngầm đã bắt đầu cuồn cuộn. Đây là cảnh báo bọn họ đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không sẽ kích động đến Đằng Sát, ôm nhau chết chung, ai cũng đừng hòng thoát được.
Quan chủ Thương Hồng lúng túng cười, trong lòng bỗng nảy sinh một chút hối hận: Lỡ như Thẩm Ngân Đăng không thể giết được Tư Đằng như kế hoạch. Hậu quả kia…. quả thật không dám nghĩ đến.
Mở nắp ra một chút, Tư Đằng vừa kề vào đã lập tức cau mày đậy lại. Tần Phóng cách xa như vậy cũng ngửi thấy mùi hôi thối đến mức buồn nôn.
Giờ phút này, tim đám người Quan chủ Thương Hồng đều giật thót đến cổ họng, nơm nớp lo sợ khó nói nên lời. Sống hay chết chỉ đợi vào một phán quyết của cô. Nhưng phiền não chính là cô lại chẳng nói một câu.
Thẩm Ngân Đăng thiếu kiên nhẫn: “Tiểu thư Tư Đằng thấy thế nào?”
Tư Đằng đậy kín hộp lại đẩy lên bàn: “Khó nói.”
Thẩm Ngân Đăng hơi kích động: “Tiểu thư Tư Đằng là yêu quái, giám định đồng loại thật khó khăn thế sao? Đất này lấy từ Kiềm Đông, nếu máu không phải của Xích Tán cũng nhất định là yêu quái khác. Nếu như cô đi Kiềm Đông, thậm chí tôi có thể dẫn cô đến hiện trường xem thử. Hai chữ khó nói này thật sự không biết căn cứ vào đâu.”
Tư Đằng cười cười: “Là thật hay là giả trong lòng tôi tự nhiên biết rõ, các vị đạo trưởng trở về thôi, chờ tin tức của tôi là được rồi.”
Đám người Quan chủ Thương Hồng nghe mấy chữ “trong lòng biết rõ” giống như một chậu nước lạnh xối thẳng xuống đầu. Trong đầu chỉ vang vọng hai chữ: Xong rồi. Chân như đi trên mây lơ lửng, cũng không biết là đi ra cửa thế nào. Sắc mặt đạo trưởng Mã Khưu Dương khó coi đến cực điểm, cười lạnh liên tục: “Hài lòng hết rồi chứ? Mọi người trở về chờ chết là được rồi.”
Đinh Đại Thành không ưa cái tính quái gở của anh ta: “Đạo trưởng Mã, lúc mọi người bàn bạc anh cũng đồng ý mà, hiện tại nói kháy cái gì nữa.”
Đạo trưởng Mã Khưu Dương tức anh ách trút lên đầu Thẩm Ngân Đăng: “Đều tại cô, một mối thù riêng của động Ma Cô lại khiến cả đạo môn đều chết chung.”
Thẩm Ngân Đăng vốn luôn đi theo phía sau bọn họ, nghe vậy dừng bước lại, sắc mặt khó coi nói: “Không thể nào, tôi tìm Tư Đằng hỏi cho rõ ràng.”
Tính tình cô ta bướng bỉnh, nói xong quay đầu đi ngay. Mọi người tâm trạng nặng nề cũng không ai cản cô ta lại chỉ nghĩ: Dù sao tiến cũng một đao lui cũng một đao, náo loạn thì náo loạn đi, không chừng xuất hiện hi vọng còn một con đường sống thì sao.
Sau khi đám người Quan chủ Thương Hồng rời khỏi, Tư Đằng lấy chiếc hộp đậy kín đến, nhìn kỹ bùn đất bên trong qua lớp thủy tinh trong suốt. Tần Phóng tò mò hỏi cô: “Đây rốt cuộc có phải đất dính máu Xích Tán không?”
“Không biết.”
“Không phải cô đã ngửi qua sao?”
“Tôi mũi chó à? Ngửi thấy liền biết được là máu của ai sao?”
Tần Phóng á khẩu, rất lâu sau mới hỏi tiếp: “Vậy cô phân biệt thế nào?”
“Không phân biệt được.”
Tần Phóng mụ người: “Cô cái này không phân biệt được, cái kia không phân biệt được là ý gì?”
“Không phân biệt được trên cõi đời này có rất nhiều ý sao?”
Tần Phóng thật sự là muốn phun máu rồi. Tư Đằng vẫn nói ung dung bình thản: “Đâu phải ngày đầu tiên cậu biết tôi. Tôi không đủ yêu lực, bất kể lấy đất dính máu hay là cỏ dính máu tôi đều không phân biệt được.”
Cô sớm biết mình không phân biệt được còn nhất định phải đòi Quan chủ Thương Hồng đưa ra bằng chứng. Đây rõ ràng là trò lừa bịp không hề có chút sơ hở. Tần Phóng thấy thế đã hiểu, đang định nói gì đó thì điện thoại di động kêu lên báo hiệu có tin nhắn, người gửi là một dãy số xa lạ.
Tần Phóng chần chờ bấm vào xem. Trong nháy mắt nội dung tin nhắn khiến tim anh chững lại.
“Tôi là Thẩm Ngân Đăng, đang ở ngoài cửa có tiện ra ngoài… trò chuyện một chút không?”
Làm sao mà không thấy chứ, hỏi tiếp tân thì họ nói hoàn toàn không nhìn thấy cậu bé đi ra ngoài cho nên khẳng định là còn ở trong khách sạn. Chắc là do ham chơi chạy lung tung, đề nghị đến nhà ăn và những phòng khác tìm xem.
Nhan Phúc Thụy sắp khóc đến nơi, chạy ra chạy vào tìm khắp nơi quýnh quáng cả lên, tìm một chỗ lại thất vọng thêm một lần. Cuối cùng khi thốt ra câu “Đều không có” đã mang theo tiếng khóc. Một người đàn ông lớn tuổi như vậy lại khóc khiến người ta nhìn rất khó chịu, mọi người vây quanh ông góp ý kiến. Liễu Kim Đính trợn trừng mắt, sau gáy lấm tấm mồ hôi một mực khẳng định: “Nội tặc, khẳng định là nội tặc. Chắc chắn còn ở trong khách sạn, lục soát từng phòng đi. Tôi không tin một đứa trẻ lớn như vậy có thể đập cửa sổ bay ra ngoài.”
Trong hỗn loạn, giáo sư Bạch Kim chợt nhớ ra chỉ vào camera treo trên cao ở góc tường nhắc nhở mọi người: “Khách sạn đều có giám sát hai mươi bốn giờ, đến xem sẽ biết thôi.”
Lời này vừa thốt ra, Nhan Phúc Thụy như người chết đuối vớ được phao cứu sinh. Một đám người dưới sự hướng dẫn của quản lý ùn ùn kéo nhau đến phòng giám sát. Trong phòng giám sát chỉ có một bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật, sau khi nghe rõ ngọn ngành mới ngáp dài ngáp vắn bật đoạn phim giám sát bên ngoài hành lang phòng Nhan Phúc Thụy, nhanh chóng chỉnh băng lùi lại, cũng không biết là lùi đến bao lâu trên màn hình bỗng xuất hiện hình ảnh của Nhà Ngói, mọi người gần như đồng loạt kêu lên: “Cái này, cái này.”
Nhân viên bảo vệ chỉnh lùi băng hình lại, màn ảnh từ từ rõ ràng. Trong ánh đèn mờ mờ, hành lang giữa khuya rất tối giống như cảnh thường thấy trong phim ma, khiến người xem thầm sợ hãi.
Một lát sau cửa mở ra, Nhà Ngói dụi mắt ngáp dài đi ra ngoài ngơ ngác nhìn dáo dác xung quanh, nhìn khẩu hình phát âm dường như là đang gọi sư phụ. Lúc này Nhan Phúc Thụy mới kịp nhớ ra lúc trở về phòng cửa không đóng, không phải là mình quên đóng mà là Nhà Ngói đột ngột tỉnh dậy lúc nửa đêm, không thấy ông nên mở cửa đi tìm. Nhan Phúc Thụy cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bình thường ban đêm Nhà Ngói ngủ rất say ít khi đi tiểu đêm lắm.
Nhà Ngói vừa đi hai bước, ngẩng mặt lên ngáp một cái thật dài. Đúng lúc đó trên màn hình đột nhiên hiện lên một màn sương đêm rồi nhanh chóng tản đi. Thời gian rất ngắn, chỉ một đến hai giây, không chú ý còn tưởng rằng camera bị trục trặc. Mà Nhà Ngói sau mấy giây đó cũng biến mất.
Hình ảnh lại trở về hành lang im ắng lần nữa, Nhan Phúc Thụy chết lặng người hai mắt nhìn chết dí vào màn ảnh, khản giọng hỏi: “Người đâu?”
Dường như là trả lời cho câu hỏi của ông, qua vài giây sau trên màn hình giám sát có một gian phòng chợt mở bật cửa ra, Phan Kỳ Niên vóc dáng nhỏ thó ôm hồ lô lao ra ngoài, vẻ mặt kích động lần lượt gõ cửa từng phòng, đi theo phía sau chính là Nhan Phúc Thụy.
Nhan Phúc Thụy ngơ ngác nhìn bộ dáng của mình trên màn ảnh. Ông nhớ lúc đó Phan Kỳ Niên ôm hồ lô kêu to “Có yêu khí, mọi người mau dậy đi, có yêu khí”. Bản thân ông còn đi theo khuyên đạo trưởng Phan nhỏ giọng một chút, hơn nửa đêm rồi sẽ làm phiền khách khác.
Hóa ra khi đó cách lúc Nhà Ngói mất tích chỉ có vài giây ngắn ngủi. Không phải nói người thân luôn có cảm ứng tâm linh sao, tại sao mình chẳng hề cảm giác được chút khác thường nào cả?
Quản lý trực ban và nhân viên khách sạn cũng đều kinh hãi, có một nữ nhân viên nhát gan hỏi: “Đây không phải là ma chứ?”
Quản lý trực ban kinh nghiệm từng trải, trách cô ta nói năng lung tung cõi đời này làm gì có ma, còn nói đây nhất định là mánh khóe mới của bọn buôn người. Chắc hẳn là phun một loại khói đen, che camera lại để che giấu hành vi phạm tội. Không được, chuyện này phải báo cảnh sát.
Mặc kệ có ai báo cảnh sát hay không, đầu Nhan Phúc Thụy ù đặc mất hồn lạc vía mặc cho người khác dẫn đi. Khi thần trí khôi phục lại một chút mới phát hiện đã đến phòng Quan chủ Thương Hồng. Tất cả mọi người đều ở đây, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nhìn chuyện này từ góc độ đạo môn, hoàn toàn khác với người thường, cộng thêm lúc đó hồ lô, kiếm Kim Tiền, bàn tính đồng và pháp ấn Lôi Kích Mộc đúng là có phản ứng dị thường. Quan chủ Thương Hồng chần chờ một chút mới lên tiếng: “Thật sự không có yêu quái phải không?”
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có Vương Càn Khôn đưa ra ý kiến. Anh ta nói lúc trước tiểu thư Tư Đằng quả thật từng bắt Nhà Ngói làm con tin, nhưng ngày mai mọi người cũng sẽ đi thăm cô ta, lúc này cô ta bắt Nhà Ngói có ý nghĩa gì đâu chứ?
Một câu nói đã nhắc nhở cho Nhan Phúc Thụy. Tư Đằng!
Tần Phóng nửa đêm đang ngon giấc bị tiếng đập cửa ầm ầm đánh thức, quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài đã thấy Tư Đằng nhàn nhã ngồi dưới mái hiên lật sách. Lúc này cô đang đọc cuốn Lộc Đỉnh Ký, xem ra rất nhập tâm. Tần Phóng ra hiệu về phía cửa hỏi cô: “Sao cô không mở cửa?”
Tư Đằng ngạc nhiên: “Vì sao tôi phải mở cửa? Tôi đâu phải người hầu, sao tôi phải làm chuyện mất thể diện tự mình đi mở cửa chứ?”
Người hầu? Được, cô nói sao thì là vậy, Tần Phóng lười tranh cãi với cô.
Cửa vừa mở ra, Nhan Phúc Thụy đã giọt ngắn giọt dài gần như là nhào vào. Ông ta quá lo lắng hoàn toàn quên mất có thể gọi điện thoại cho Tần Phóng, cứ thế chạy một mạch từ khách sạn đến đây. Hai chân vẫn đang run run, nắm lấy tay Tần phóng nói năng không rõ ràng: “Tiểu thư Tư Đằng muốn bắt Nhà Ngói làm con tin cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa đến ngay cần gì nửa đêm bắt người… Nhà Ngói chỉ là đứa con nít, nó đâu biết cái gì… Tôi biết là tôi không tốt, khoảng thời gian này tôi không giúp được gì cho tiểu thư Tư Đằng, chẳng dò la được gì gọi là tin tình báo… Tôi sẽ cố gắng… nhưng mà đâu có liên quan gì đến Nhà Ngói chứ…”
Nói tới đoạn sau thì gần như suy sụp hẳn nắm lấy cánh tay Tần Phóng nghẹn ngào không thành câu. Tần Phóng nghe chẳng hiểu gì cả, Tư Đằng cũng đi đến đứng ngay bên cạnh hỏi Tần Phóng: “Nhà Ngói là đứa bé kia đó hả?”
Nghe thấy tiếng Tư Đằng, Nhan Phúc Thụy vội vàng ngẩng đầu lên lấy tay áo lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, xin Tư Đằng trả Nhà Ngói lại cho ông.
Từ Đằng thờ ơ nhìn ông: “Tôi bắt nó làm gì? Dáng vẻ thì khó coi, cũng không khiến người ta thích. Ông cho rằng ai cũng giống ông à, cầm cục đất mà xem như vật báu.”
Nhan Phúc Thụy nóng nảy: “Tiểu thư Tư Đằng, sao cô làm mà không nhận vậy? Chúng tôi đều biết tối nay cô đã đi đến khách sạn. Không phải cô thì là ai chứ?”
“Ông tận mắt nhìn thấy tôi à?”
Câu này quả thật đã hỏi khó Nhan Phúc Thụy, ông sửng sốt rất lâu mới hỏi cô: “Không phải cô sao?”
Cho đến lúc này ông mới tĩnh tâm suy nghĩ. Nửa đêm lén lút bắt người đúng là không giống với tác phong Tư Đằng. Cô kiêu ngạo như vậy muốn bắt người cũng là bắt công khai. Hơn nữa bắt Nhà Ngói làm gì, bây giờ ông đang làm việc cho cô, là “nằm vùng” của cô rồi đều là phe mình cả thôi. Nhưng nếu không phải cô thì là ai chứ?
Ông cau mày trầm tư suy nghĩ. Ông trời không cho ông đầu óc thông minh, cứ nghĩ mãi đến mức đầu nhức bưng bưng. Sau khi Tư Đằng bỏ ông lại đó quay trở vào nhà, Tần Phóng ở lại với ông một hồi, muốn hỏi chút tin tức cụ thể về Nhà Ngói nhưng Nhan Phúc Thụy đầu đất hỏi cái gì cũng ừ ừ à à. Tần Phóng nhanh chóng mất nhẫn nại, để lại một mình ông tự sinh tự diệt.
Nhan Phúc Thụy vẫn ngồi ngơ ngác dưới mái hiên nhìn lên bầu trời đen như mực cho đến lúc chuyển thành sáng dần lên, cuối cùng là sáng trưng. Người xung quanh huyên náo hẳn lên, có người vỗ vai ông. Ông ngẩng đầu lên, hóa ra là giáo sư Bạch Kim.
Vừa nhìn lại đã thấy tất cả mọi người đều đến, là quan tâm đến Nhan Phúc Thụy ông hay sao? Không, không, không, hôm nay là ngày bọn họ đến thăm Tư Đằng.
Giáo sư Bạch Kim nói: “Quá nửa đêm ông không có ở khách sạn, công an đến kiểm tra hết tất cả băng hình giám sát, xác nhận Nhà Ngói không ra khỏi khách sạn. Cũng xem xét hết từng căn phòng, nhưng mà…”
Anh ta thở dài không nói tiếp nữa. Trong đầu Nhan Phúc Thụy chỉ vang vọng một âm thanh: Yêu quái, nhất định là yêu quái.
Tư Đằng ở trong căn nhà cổ xưa, phòng khách cũng mang phong cách cổ kính, vách tường đối diện treo đầy tranh vẽ và chữ viết thư pháp. Kề sát tường là mấy chiếc kệ gỗ lê hoa, dưới kệ là ghế chủ tọa của Tư Đằng ghế khách đặt hai bên, phân chia chỗ ngồi có trước có sau, thật giống với những cuộc họp cách mạng trước đây. Thẩm Ngân Đăng cầm một chiếc hộp đậy kín đến gần, dừng trước mặt Tư Đằng một khoảng.
Tư Đằng ra hiệu cho Tần Phóng nhận lấy chiếc hộp: “Đây chính là đất dính máu Xích Tán sao?”
Thẩm Ngân Đăng nói: “Chuyện xảy ra hôm đó quá nhanh, tôi chỉ chạm mặt với nó một lần, nói nó là Xích Tán cũng là căn cứ vào lời đồn đại trước đây mà phán đoán thôi.”
Bọn người Quan chủ Thương Hồng nhìn nhau một cái, đều thầm khen Thẩm Ngân Đăng nói chuyện biết chừa đường lui. Bất cứ chuyện gì chỉ cần không nói chắc chắn thì chính là giữ lại đường lui. Không biết có lợi cho đối phương hay không, nhưng nhất định là lợi cho ta.
Tư Đằng nhận lấy chiếc hộp, do dự một chút rồi mở khóa. Trước đó Tần Phóng không cảm thấy gì, thấy cô đột nhiên do dự thì anh lại nghĩ ra điều gì đó, nhắc nhở theo phản xạ: “Cẩn thận đó, lỡ như…”
Lỡ như có độc thì sao?
Tư Đằng nhìn Tần Phóng cười: “Lỡ như có độc thì chôn tôi và các vị đạo trưởng ở nơi non xanh nước biếc này đi, phong cảnh tuyệt đẹp cũng xem như chết có ý nghĩa.”
Tuy nói cười nhẹ nhàng nhưng sóng ngầm đã bắt đầu cuồn cuộn. Đây là cảnh báo bọn họ đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không sẽ kích động đến Đằng Sát, ôm nhau chết chung, ai cũng đừng hòng thoát được.
Quan chủ Thương Hồng lúng túng cười, trong lòng bỗng nảy sinh một chút hối hận: Lỡ như Thẩm Ngân Đăng không thể giết được Tư Đằng như kế hoạch. Hậu quả kia…. quả thật không dám nghĩ đến.
Mở nắp ra một chút, Tư Đằng vừa kề vào đã lập tức cau mày đậy lại. Tần Phóng cách xa như vậy cũng ngửi thấy mùi hôi thối đến mức buồn nôn.
Giờ phút này, tim đám người Quan chủ Thương Hồng đều giật thót đến cổ họng, nơm nớp lo sợ khó nói nên lời. Sống hay chết chỉ đợi vào một phán quyết của cô. Nhưng phiền não chính là cô lại chẳng nói một câu.
Thẩm Ngân Đăng thiếu kiên nhẫn: “Tiểu thư Tư Đằng thấy thế nào?”
Tư Đằng đậy kín hộp lại đẩy lên bàn: “Khó nói.”
Thẩm Ngân Đăng hơi kích động: “Tiểu thư Tư Đằng là yêu quái, giám định đồng loại thật khó khăn thế sao? Đất này lấy từ Kiềm Đông, nếu máu không phải của Xích Tán cũng nhất định là yêu quái khác. Nếu như cô đi Kiềm Đông, thậm chí tôi có thể dẫn cô đến hiện trường xem thử. Hai chữ khó nói này thật sự không biết căn cứ vào đâu.”
Tư Đằng cười cười: “Là thật hay là giả trong lòng tôi tự nhiên biết rõ, các vị đạo trưởng trở về thôi, chờ tin tức của tôi là được rồi.”
Đám người Quan chủ Thương Hồng nghe mấy chữ “trong lòng biết rõ” giống như một chậu nước lạnh xối thẳng xuống đầu. Trong đầu chỉ vang vọng hai chữ: Xong rồi. Chân như đi trên mây lơ lửng, cũng không biết là đi ra cửa thế nào. Sắc mặt đạo trưởng Mã Khưu Dương khó coi đến cực điểm, cười lạnh liên tục: “Hài lòng hết rồi chứ? Mọi người trở về chờ chết là được rồi.”
Đinh Đại Thành không ưa cái tính quái gở của anh ta: “Đạo trưởng Mã, lúc mọi người bàn bạc anh cũng đồng ý mà, hiện tại nói kháy cái gì nữa.”
Đạo trưởng Mã Khưu Dương tức anh ách trút lên đầu Thẩm Ngân Đăng: “Đều tại cô, một mối thù riêng của động Ma Cô lại khiến cả đạo môn đều chết chung.”
Thẩm Ngân Đăng vốn luôn đi theo phía sau bọn họ, nghe vậy dừng bước lại, sắc mặt khó coi nói: “Không thể nào, tôi tìm Tư Đằng hỏi cho rõ ràng.”
Tính tình cô ta bướng bỉnh, nói xong quay đầu đi ngay. Mọi người tâm trạng nặng nề cũng không ai cản cô ta lại chỉ nghĩ: Dù sao tiến cũng một đao lui cũng một đao, náo loạn thì náo loạn đi, không chừng xuất hiện hi vọng còn một con đường sống thì sao.
Sau khi đám người Quan chủ Thương Hồng rời khỏi, Tư Đằng lấy chiếc hộp đậy kín đến, nhìn kỹ bùn đất bên trong qua lớp thủy tinh trong suốt. Tần Phóng tò mò hỏi cô: “Đây rốt cuộc có phải đất dính máu Xích Tán không?”
“Không biết.”
“Không phải cô đã ngửi qua sao?”
“Tôi mũi chó à? Ngửi thấy liền biết được là máu của ai sao?”
Tần Phóng á khẩu, rất lâu sau mới hỏi tiếp: “Vậy cô phân biệt thế nào?”
“Không phân biệt được.”
Tần Phóng mụ người: “Cô cái này không phân biệt được, cái kia không phân biệt được là ý gì?”
“Không phân biệt được trên cõi đời này có rất nhiều ý sao?”
Tần Phóng thật sự là muốn phun máu rồi. Tư Đằng vẫn nói ung dung bình thản: “Đâu phải ngày đầu tiên cậu biết tôi. Tôi không đủ yêu lực, bất kể lấy đất dính máu hay là cỏ dính máu tôi đều không phân biệt được.”
Cô sớm biết mình không phân biệt được còn nhất định phải đòi Quan chủ Thương Hồng đưa ra bằng chứng. Đây rõ ràng là trò lừa bịp không hề có chút sơ hở. Tần Phóng thấy thế đã hiểu, đang định nói gì đó thì điện thoại di động kêu lên báo hiệu có tin nhắn, người gửi là một dãy số xa lạ.
Tần Phóng chần chờ bấm vào xem. Trong nháy mắt nội dung tin nhắn khiến tim anh chững lại.
“Tôi là Thẩm Ngân Đăng, đang ở ngoài cửa có tiện ra ngoài… trò chuyện một chút không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook