Thứ bảy trời trong mây trắng.

Mặc dù là một ngày cuối tuần hiếm có nhưng Tiêu Cố không muốn ngủ nướng thêm. Hôm nay họ phải đi xa nhà, anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng xong thì đánh thức Mễ Tinh.

Tối hôm qua lúc họ đang bàn bạc, Tiêu Cố nhớ lại xem đã bao lâu rồi họ chưa về thành phố C, không nói tới chuyện Mễ Tinh nhớ cha mẹ hay không, hai ông bà chắc cũng nhớ cậu nhóc Tiêu Mạch này lắm đó.

Thế là anh đề nghị nên tới thành phố C, không chỉ nhìn ngắm phong cảnh đẹp, mà còn có thể đoàn tụ với gia đình.

Mễ Tinh và Tiêu Mạch không có ý kiến gì, chuyện này cứ quyết định như thế.

Sau khi bị Tiêu Cố đánh thức, Mễ Tinh rửa mặt xong thì đi gọi con trai, không ngờ đẩy cửa ra đã thấy cậu nhóc Tiêu Mạch đang tự mặc quần áo.

Mễ Tinh nhìn con gắng sức kéo quần bò thì không nhịn được cười: "Châu Châu, mẹ giúp con nhé".

Cô đi tới định giúp nhóc mặc quần, không ngờ lại bị Tiêu Mạch từ chối thẳng: "Ba nói con phải tự học cách mặc áo".

Mễ Tinh trừng mắt nhìn: "Nhưng cái này là quần mà".

Tiêu Mạch ngẫm nghĩ một lúc cũng thấy có đạo lý. Thế là cậu sung sướng đưa cái quần cho mẹ: "Vậy mẹ giúp con đi".

Mễ Tinh cầm cái quần nhỏ trong tay con, hai ba lần đã mặc xong tươm tất. Sau khi mặc quần áo, cô dẫn con tới trước bồn rửa mặt đánh răng, xong xuôi mới dắt con xuống lầu.

Husky thấy hai người đi xuống thì ngoắc đuôi sủa gâu gâu hai tiếng. Tiêu Cố vừa đặt bữa sáng lên bàn ăn, nghe tiếng kêu cũng quay đầu nhìn lại, hỏi Tiểu Mạch: "Con tự mặc đồ sao?"

Tiêu Mạch gật đầu rất chân thành: "Vâng ạ".

Tiêu Cố hơi nhíu mày nhìn Mễ Tinh đang híp mắt cạnh bên, hỏi tiếp: "Thế cái quần thì sao?"

Tiêu Mạch: "..."

"Mẹ mặc giúp con..." Lúc nói chuyện đầu cậu bé càng lúc càng cúi thấp, không dám nhìn sắc mặt cha mình.

Nụ cười trên mặt cô cứng lại, Tiêu Cố cong môi nói lại với Tiêu Mạch: "Sau này áo quần bít tất giày dép đều phải tự mang hết biết chưa?"

"Vâng ạ". Tiêu Mạch gật gật đầu.

Mễ Tinh cảm thấy không hài lòng: "Châu Châu còn nhỏ thế mà, giúp con mặc đồ thì có sao? Sáng nay anh còn giúp em mặc quần áo đấy thôi mà".

Tiêu Cố: "..."

Anh ho khan một tiếng rồi kéo ghế ra ngồi xuống: "Trước mặt con đừng nói mấy chuyện này".

Mễ Tinh: "..."

Sao qua miệng anh mọi thứ lại trở nên lưu manh như thế chứ?"

"Mẹ, ba còn phải giúp mẹ mặc áo quần sao?" Tiêu Mạch ngẩng đầu lên nhìn Mễ Tinh, chẳng trách rất ít khi ba giúp bé mặc đồ, hóa ra còn phải mặc đồ cho mẹ nữa.

Mễ Tinh thấy con hỏi vậy thì mặt đỏ bừng lên, thực ra Tiêu Cố còn giúp cô cởi đồ nhiều hơn cả...

Đột nhiên cô ho khan một tiếng, ôm Tiêu Mạch lên cái ghế nhỏ dành cho con: "Con nít không nên hỏi mấy chuyện kì lạ như thế này".

Tiêu Mạch càng lúc càng mơ hồ, ba mặc quần áo cho mẹ là chuyện kì lạ sao? Vì mẹ là người lớn, cho nên người khác mặc đồ giúp sẽ thấy ngại chứ gì?

Cậu còn chưa nghĩ xong, Tiêu Cố đã đặt một miếng bánh mì nhỏ được phết mứt trái cây lên chiếc đĩa của mình: "Ăn nào".

"Dạ, cảm ơn ba". Tiêu Mạch cầm lấy bánh mì bắt đầu cắn, Husky cũng về ổ của mình bắt đầu dùng cơm.

Khi xuất phát, Husky nhất quyết muốn được ra ngoài cùng, hai tay Tiêu Mạch ôm chặt lấy cổ Husky, nhìn mẹ: "Thiên Thiên đáng thương quá, đừng bỏ nó ở nhà mà mẹ".

Lúc đầu cậu nhóc gọi Husky là Cẩu Đản, bởi vì mẹ cậu gọi như thế, sau đó cậu thấy ba ba lại gọi là Thiên Thiên, thế là cậu rất biết điều gọi theo là Thiên Thiên.

Thiên Thiên nghe thấy chủ nhân bé thương mình, nó rất phối hợp còn ư ư hai tiếng.

Tiêu Cố nhìn Husky nhíu mày, nếu nó là một con chó nhỏ thì còn mang theo được, nhưng mà nó lại to thù lù như thế kia.

"Mang nó theo nhé, trong xe đủ chỗ mà". Mễ Tinh cũng xin cho Husky, lúc trước bởi vì cô mang thai, Cẩu Đản phải đi gửi một lần, bây giờ nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn vứt nó ở nhà có một mình.

Nghe nữ chủ nhân cũng đứng về phía mình, Husky càng gắng sức biểu hiện, nhìn vào đôi mắt toàn là diễn. Tiêu Cố cũng không nhịn được cười, anh xoa nhẹ đầu của con Husky, cười nói: "Mày là chó đực đấy, đừng học kiểu ánh nhìn đáng thương như thế nữa, buồn nôn lắm".

Husky: "..."

Nếu anh vẫn không mang tôi theo, tôi sẽ tiếp tục buồn nôn đó.

Cuối cùng Husky cũng được đi nhờ xe, từ từ đi hết chuyến đi này.

Tiêu Cố ôm Tiêu Mạch ngồi vào ghế trẻ em, thắt dây an toàn thật chặt, sau đó mới dắt Husky lên trên xe: "Trên đường phải ngoan, nếu không bất cứ lúc nào cũng ném mày xuống được".

Trước khi đóng cửa lại, Tiêu Cố còn không quên uy hiếp. Husky ăng ẳng kêu hai tiếng, còn lấy lòng liếm tay anh một hồi. Tiêu Cố phì cười đóng xe lại.

Tiêu Mạch đưa tay ra học ba xoa xoa đầu Husky, nghiêm túc căn dặn nó: "Thiên Thiên, trên đường phải ngoan nha, nếu không ba sẽ ném mày xuống thật đó".

"Phì". Mễ Tinh ngồi bên ghế lái cũng bật cười thành tiếng.

Tiêu Cố ngồi lên xe xong thì nghiêng đầu sang hôn môi cô một cái, nhẹ giọng hỏi dò: "Buồn cười thế à?"

Tiêu Mạch ngồi đằng sau thấy được, không muốn chịu cô đơn: "Ba ơi, con cũng muốn hôn".

Tiêu Cố khởi động xe: "Tìm Thiên Thiên ấy".

Tiêu Mạch: "..."

Hai giờ sau, một nhà ba người thuận lợi đến thành phố C.

Trước tiên Tiêu Cố lái xe tới nhà họ Mễ, hai ông bà Mễ đều ở nhà hôm nay, thấy cháu ngoại về thì cực kì vui vẻ, dì Minh cũng vội vàng chuẩn bị một bữa tiệc linh đình.

Ăn cơm trưa xong, cả nhà dắt chó đi tới nơi ngắm cảnh, còn chụp không ít hình. Buổi tối mẹ Mễ đón cháu sang phòng mình ngủ với mình một hôm, điều này lại vô cùng hợp với ý Tiêu Cố, con trai sẽ khỏi chen vào giữa mình và Mễ Tinh.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh chở vợ con và thêm một con chó đi tới nhà họ Cố.

Cố lão gia lớn tuổi nhưng cực kì nhanh nhẹn, nghe nói hôm nay chắt ngoại mình qua đây, ông còn vui vẻ suốt một hồi.

Trước nhà họ Cố có một sân cỏ lớn, sau khi Tiêu Cố đậu xe xong, Husky vui sướng bắt đầu chạy trên cỏ. Tiêu Cố và Mễ Tinh dắt Tiêu Mạch đi vào. Cố lão gia đang ngồi ở trên ghế salon, Tiêu Mạch biết ông nên vừa nhìn thấy đã ngoan ngoãn gọi ông là cố ngoại.

Cố lão gia miệng cười toe toét, ôm cháu ngồi lên đùi mình chơi. Một già một trẻ chơi với nhau một lúc, Tiêu Mạch bỏ chạy ra ngoài chơi đùa với Husky. Sau khi cậu đi Tiêu Cố ngồi lại hàn huyên cùng với Cố lão gia, hỏi thăm sức khỏe ông thế nào, Cố lão gia lại hỏi chuyện công ty anh quản lý.

Bên ngoài có một chiếc xe đi tới, lúc ngang qua mặt cỏ, xe từ từ chậm lại, cửa sổ xe hạ xuống.

Cố Bảo thò đầu từ ghế lái ra ngoài, hô lên thành tiếng: "Ôi, đây không phải là cháu họ mình sao?"

Tiêu Mạch nghe thấy tiếng Cố Bảo thì quay đầu nhìn lại, nhận ra ngay: "Cậu họ".

Cố Bảo nhảy xuống xe, trong tay còn cầm theo kính mát, anh đi tới bên cạnh Tiêu Mạch rồi hỏi cậu: "Ba mẹ đưa con tới đây à?"

"Dạ, có cả Thiên Thiên nữa". Cậu chỉ sang Husky bên kia.

Cố Bảo cười cười, bế cậu nhóc từ trên mặt cỏ lên: "Châu Châu có muốn ra ngoài chơi với cậu không?"

Tiêu Mạch hơi do dự nói với anh: "Phải nói với ba đã".

"Hả, thế ba con ở đâu?" Cố Bảo học theo giọng cậu bé, nhái lại hỏi xem.

Ngón tay Tiêu Mạch chỉ vào phòng khách nhà họ Cố: "Đang nói chuyện với cố ngoại ạ".

"Thế chúng ta đi vào xin phép nào". Anh ôm Tiêu Mạch đi vào.

Tiêu Cố vẫn còn đang tán gẫu với Cố lão gia, Mễ Tinh ngồi bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng cũng tham gia câu chuyện. Cố Bảo ôm Tiêu Mạch đi vào, cười hì hì nói với Tiêu Cố: "Anh họ, em đưa con trai anh ra ngoài chơi nhé".

Tiêu Cố còn chưa nói xong, Cố lão gia đã mở miệng trước: "Con định đưa nó đi đâu hả? Quán bar à?"

Cố Bảo còn chưa kịp đáp lời, Cố lão gia lại bổ sung thêm: "Cách xa Tiêu Mạch một chút, đừng biến nó thành kiểu giống như con".

Cố Bảo: "..."

Tiêu Cố chỉ cười không lên tiếng, Mễ Tinh cũng lặng thinh nhìn anh.

Mặc dù Cố Bảo không đứng đắn cho lắm, nhưng thật ra cũng không xấu xa gì, nếu không đã bị Cố lão gia đánh chết từ lâu rồi.

Tiêu Mạch vòng quanh cổ Cố Bảo, nhìn Mễ Tinh trình bày: "Mẹ ơi, con muốn ra ngoài chơi với cậu, cậu muốn mua gà rán cho con".

Cố lão gia nói lại: "Phải ăn cơm, mua gà rán cái gì".

Cố Bảo cười hì hì trả lời ông: "Con nít vẫn thích ăn gà rán, đúng không nào Châu Châu?"

"Dạ". Tiêu Mạch gật gật đầu.

Nếu là bình thường chắc chắn Tiêu Cố sẽ không chịu đồng ý, nhưng hôm nay hiếm lắm mới đưa Tiêu Mạch ra ngoài chơi một lần, anh cũng không muốn khiến thằng bé không vui: "Thế thì đi đi, trong vòng ba mươi phút phải về".

"Được ạ". Cố Bảo ôm Tiêu Mạch ra ngoài, kết quả mới hơn mười phút Cố Bảo đã gọi điện tới đây, câu đầu tiên lại là: "Anh họ, em vừa xảy ra tai nạn xe".

Mặt Tiêu Cố biến sắc, đôi mắt anh nheo lại, giọng nói cũng sắc bén hơn nhiều: "Con anh đâu?"

Mễ Tinh nghe anh hỏi vậy thì cũng hoảng hốt theo, vội vàng hỏi: "Sao anh?"

Tiêu Cố nắm chặt tay động viên cô: "Đừng sợ, không có gì".

"Không có gì hết, không có gì hết". Bên đầu dây Tiêu Bảo cũng trả lời như vậy: "Vừa nãy có một cô gái đụng phải xe em, đụng vào đuôi xe, không nghiêm trọng gì đâu, anh đừng lo quá, Châu Châu cũng không bị thương chút nào cả".

Anh nói xong thì đưa điện thoại đến bên tai Tiêu Mạch, Tiêu Mạch mở miệng kêu: "Ba ơi".

Nghe được tiếng con trai, Tiêu Cố thoáng thở phào nhẹ nhõm, hỏi con: "Con sao rồi, có bị thương ở đâu không?"

"Không ạ, nhưng mà hình như chị bé ấy bị hoảng rồi".

Chị bé ấy là cô gái đụng vào xe Cố Bảo, đúng là cô đang hoảng cực kì, bởi vì chiếc xe Cố Bảo lái...

"Giờ bọn em đang đợi bảo hiểm tới, em sợ hai người chờ lâu quá nên gọi điện thông báo trước một tiếng". Cố Bảo cầm điện thoại đưa tới tai của mình, nói với Tiêu Cố.

"Hai người đang ở đâu? Anh qua ngay".

Cố Bảo báo địa chỉ xong, Tiêu Cố cũng cúp máy. Cố lão gia cũng bị hoảng sợ theo, thấy Tiêu Cố cúp máy mới vội vã hỏi dồn: "Thằng Cố Bảo kia lại gây chuyện gì rồi?"

Tiêu Cố đáp: "Có một cô gái đụng vào xe của nó, người thì không sao, giờ nó đang chờ người bên bảo hiểm tới, con cũng đi trước đón Tiêu Mạch về luôn".

Cố lão gia gật đầu, Mễ Tinh cầm túi đi theo sau Tiêu Cố.

Khi Tiêu Cố lái xe đến hiện trường, Cố Bảo đang kéo Tiêu Mạch đứng bên đường, cười híp mắt nhìn cô gái mặc áo T-shirt trắng đầu tròn bên cạnh.

Hình như cô gái đó đang hứng chịu một nỗi sợ hãi ghê gớm lắm, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, như con chim cút đứng yên tĩnh một bên.

Lúc Tiêu Cố lái xe tới Tiêu Mạch cũng nhận ra tức thì, cậu hô to về phía Tiêu Cố vừa xuống xe: "Ba ơi".

Tiêu Cố chạy tới ôm con, kiểm tra từ đầu tới chân một lượt, thấy không đau chỗ nào mới nhìn sang Cố Bảo, mím môi: "Sau này đừng đụng vào con anh".

Cố Bảo méo miệng thấy mình rất vô tội: "Thôi mà, là cô ấy đụng vào xe em chứ, không phải em đụng người ta".

Cô gái đứng bên nghe vậy lại run lên một cái, Tiêu Cố nhìn sang người kia, có lẽ là sinh viên đại học, nhiều nhất cũng là vừa ra ngoài xã hội. Anh lại nhìn sang chỗ hai chiếc xe va chạm vào nhau, ngẩng đầu lên nói với cô gái nọ: "Yên tâm đi, xe của nó không đắt đâu".

Cô gái: "..."

Thật sao? Sao cô nghe nói xe này là hàng hiệu vậy kìa?

Cố Bảo giật giật khóe miệng: "Có đáng tiền hay không cứ chờ công ty bảo hiểm tới giám định là biết".

Đang nói chuyện, công ty bảo hiểm đã tới rồi. Tiêu Cố đưa vợ và con trai rút lui trước: "Anh đi nhé, ông ngoại còn chờ bọn anh về ăn trưa".

Cố Bảo: "..."

Đó cũng là ông nội anh mà. Sao anh cứ có cảm giác mình không phải người nhà vậy chứ?

Tiêu Cố nhanh chóng lái xe rời khỏi vùng đất thị phi, Cố Bảo cầm kính râm trong tay nhìn cô gái bên cạnh: "Tiền bảo hiểm chắc không đủ để tôi sửa xe đó..."

"Số tiền còn lại tôi sẽ gắng trả lại cho anh mà". Cô gái vội vàng nói.

"Cố gắng?" Cố Bảo cười cười, "Được rồi, giờ chúng ta nên suy nghĩ chi tiết về kế hoạch trả nợ đi".

Cô gái: "..."

Sao cô cứ cảm thấy... ánh mắt anh đẹp trai này tà ác quá vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương